Đêm ba mươi không phải là thời gian để vui mừng, ở Lý gia không khí lúc này không hề có chút sinh khí nào. Mã Phượng Vân chết đi đã khiến cho Mã Tử Yến bị tổn thương cực lớn, nói như thế nào thì nàng cũng là em gái ruột của mình, có thể không đau lòng hay sao?
Nàng ngồi ở ngoài biệt thự phòng khách ở ghết sa lông, không ngừng thúc dục Lý Triết Hào hãy báo thù cho em gái của mình, nàng cho rằng, cho dù không phải Diệp Lăng Phi đích thân làm thì cũng là do hắn đứng sau lưng.
Lý Triết Hào cùng với Lý Thiên Bằng hai người này đối với việc Mã Phượng Vân chết đi thì cũng không có quá nhiều cảm xúc, đối với Lý Triết Hào mà nói Mã Phượng Vân chẳng qua chỉ là một cô em vợ kiêu ngạo, ngày bình thường hắn chẳng thấy cô em vợ này có điểm gì tốt, lại còn thường xuyên ở trước mặt Mã Tử Yến tố cáo hắn. Lý Triết Hào có nữ nhân khác cũng không phải là chuyện gì bí mật, Mã Tử Yến coi như nhắm mắt không thấy, chỉ cần ngươi không chơi gái ở trước mặt ta, thì ta cũng mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.
Lý Triết Hào đối với mặt này thì làm quả không tệ, mặc kệ hắn ra ngoài chơi bời thế nào nhưng khi về nhà đúng là một người chồng tốt. Dù sao cũng đã là vợ chồng lâu năm cho nên Lý Triết Hào đối với vợ mình cũng rất trân trọng, hắn cực lực thể hiện mình trước mặt Mã Tử Yến là một người chồng tốt, cho nên hai vợ chồng bình thường rất hòa thuận.
Nhưng Mã Phượng Vân lại không ngừng lải nhải trước mặt Mã Tử Yến là Lý Triết Hào cùng với nữ nhân nào thuê phòng, lại ở nơi nào gặp qua nữ nhân của Lý Triết Hào nữa. Như vậy tuy nói Mã Tử Yến mặc kệ chuyện bên ngoài, nhưng Mã Tử Yến lâu lâu lại nhắc nhở hắn phải chú ý đến hành vi của mình.
Lý Triết Hào cũng biết đây đều là do Mã Phượng Vân gây nên, cho nên đối với Mã Phượng Vân hắn không có hảo cảm cho lắm. Mà Lý Thiên Bằng đối với chuyện này cũng chẳng thèm để ý gì, trong mắt của Lý Thiên Bằng, Mã Phượng Vân chẳng qua chỉ dựa vào thế lực của cha mình mới có thể tồn tại được, đối với hắn không có nửa điểm nào tác dụng, hơn nữa Lý Triết Hào không thích Mã Phượng Vân cho nên Lý Thiên Bằng cũng chẳng có cảm tình.
Nhưng nói như thế nào Mã Phượng Vân cũng là thân thích của bọn họ, cho nên bên ngoài cũng phải tỏ vẻ gì một chút, Lý Thiên Bằng an ủi Mã Tử Yến:
- Tử Yến, người chết không thể sống lại, em cũng đừng thương tâm nữa, hay là chúng ta xử lý hậu sự giúp Mã Phượng Vân đi.
Mã Tử Yến lúc này đã khóc đến đỏ cả mắt, nàng nghẹn ngào nói:
- Em chỉ có một cô em gái, muốn cho nó sống thật tốt vậy mà… Triết Hào, chuyện này anh phải giải quyết, em gái của em ở ngoại quốc còn có một đứa con gái, anh nhất định phải đưa nó về gặp mặt.
“Mẹ nó, muốn ta đưa nó về sao? Hai người hiện tại cũng rất ít khi liên lạc, bây giờ ta liên lạc thì sẽ trở về sao?”
Lý Thiên Bằng cũng không tiếp xúc quá nhiều với biểu muội này, thậm chí ngay cả dáng vẻ biểu muội của mình như thế nào hắn cũng không nhớ rõ. Hắn cũng nghĩ đến chuyện khi muội muội này trở về, tài sản thừa kế của Mã Phượng Vân sẽ bị chia đi một chút. Lý Thiên Bằng đang tính rằng sau khi an táng Mã Phượng Vân xong, rồi lén lút đem tài sản của Mã Phượng Vân bỏ vào hết tài sản của Lý gia.
Đây chính là mưu đồ của cha con Lý Triết Hào, nhìn thấy Mã Tử Yến nói như vậy, Lý Triết Hào phụ họa:
- Ừ, nói cũng phải, nhưng cô bé kia ở nước ngoài những năm nay hoàn toàn không muốn nhận Mã Phượng Vân làm mẹ, anh nghĩ cô ấy cũng không muốn quay về.
- Cái này không được, dù thế nào thì nàng ta cũng là thân sinh nhi nữ của Mã Phượng Vân, cho dù có trói cũng phải đem nàng ta trở về.
Mã Tử Yến dĩ nhiên là biết chồng mình đang nghĩ gì, những năm gần đây sống cạnh nhau, chồng mình nghĩ gì nàng đều biết. Năm đó, Mã Tử Yến cũng ở trong giới xã hội đen, gia nghiệp năm nay của Lý Triết Hào cũng có nửa phần công lao của nàng. Chỉ là những năm nay nàng đã dần dần rời khỏi xã hội đen đó, an tâm ở Lý gia, tuy nhiên khí thế của nàng năm đó vẫn không thay đổi gì nhiều, hai mắt nàng bỗng như có lửa cháy, cất tiếng nói:
- Triết Hào, chuyện gì tôi cũng dựa vào ông, cho dù ông ở bên ngoài có người khác tôi cũng không để ý, nhưng con gái của Phượng Vân, ông nhất định phải đem về, nếu như nó không chịu về, ông phải trói nó mang về.
Lý Triết Hào thấy Mã Tử Yến tức giận thì vội vàng cười nói:
- Được, được để tôi liên lạc.
- Chuyện bên kia của Diệp Lăng Phi thế nào rồi?
Mã Tử Yến hỏi.
- Mẹ nó, vận khí của tên Diệp tiểu tử này rất tốt, Điền Kiến Phi tên khốn kiếp kia không có cách nào làm gì được hắn, thậm chí tên họ Điền ngu ngốc cũng bị cắt chức tạm thời. Tôi thấy Bạch gia đã có biên pháp để bảo vệ hắn, hơn nữa Chu Hân Mính cũng định làm như vậy.
Lý Triết Hào đem kể lại một lượt rồi tiếp:
- Tử Yến, anh bây giờ biết là em đang tức giận, anh cũng muốn hạ gục tên khốn kiếp này nhưng mọi chuyện lại không dễ dàng như thế, hiển nhiên tên tiểu tử này có Bạch Cảnh Sùng bảo vệ, mà Bạch Cảnh Sùng cùng với phó thị trưởng Chu có quan hệ rất tốt, chúng ta không thể làm gì được hắn. Anh đã an bài Tiễn Thông làm ngụy chứng để vu oan cho hắn, Tiễn Thông làm việc thật khiến anh không hài lòng, lại tìm một tên nhóc ngu ngốc, tên nhóc kia chính là một kẻ đánh bạc, nếu như cảnh sát tra ra, sớm muộn gì cũng tìm tra ra chúng ta.
- Triết Hào, em muốn hắn phải chết, nếu như anh sợ hãi phải đối mặt với cảnh sát thì em sẽ ra mặt, dù sao những lão bằng hữu năm đó với em cũng vẫn còn tại nhiệm, em không tin không thể làm gì tên Diệp tiểu tử kia.
Mã Tử Yến nói:
- Đó là em gái ruột của em, em không nỡ để nàng phải chết thảm như vậy.
Nghe Mã Tử Yến muốn tìm Diệp Lăng Phi để xử lý, Lý Triết Hào vội vàng nói:
- Tử Yến, chuyện này em không cần phải xen vào, anh sẽ sắp xếp người giải quyết tên nhóc kia, anh thấy em mệt rồi, hay là nghỉ ngơi một chút đi.
Nói xong Lý Triết Hào liền từ từ đi đến, đỡ Mã Tử Yến lên lầu nghỉ ngơi.
Mã Tử Yến vừa lên lầu, Lý Triết Hào đã nghiêng người, đối điếu thuốc cười nói:
- Thiên Bằng, mày thấy chuyện này phải làm sao đây?
Lý Thiên Bằng dựa lưng vào ghế sa lông, cười cười nói:
- Ba ba, có phải trong lòng ba đã có chủ ý rồi không?
- Ừ, Thiên Bằng mày quả nhiên rất thành thục, không khiến cho cha thất vọng.
Lý Triết Hào cười âm hiểm nói:
- Tuy nói rằng ta không thích dì của mày, nhưng sản nghiệp của nàng thì ta thật sự rất yêu thích, cho nên không thể không để thối nha đầu đó chiếm tiện nghi. Nhưng tao cũng không có ý định cãi lời mẹ mày, chúng ta đơn giản tìm thối nha đầu kia trở về, phân chia cho nó một chút là xong. Về phần tên tiểu tử dlp kia, ta thấy phải xử lý hắn, thứ nhất là ta rất không thích hắn, thứ hai hắn là chướng ngại trên con đường thăng tiến của chúng ta.
Lý Thiên Bằng phụ họa nói:
- Ba, con đã sớm muốn giết chết tên nhóc này, lần trước tại vì ba ngăn cản con, bằng không con đã xử lý được hắn.
- Ừ, chuyện này ba sẽ sắp xếp cho Tiễn Thông đi làm, con bây giờ hãy đi ăn điểm tâm với Chu Hân Mính, cố gắng nâng thêm tầng quan hệ với Chu gia thì cuộc làm ăn của ba con ta mới tốt hơn.
- Ba, con biết phải làm sao, ba cứ yên tâm.
Lý Thiên Bằng nói.
- Được rồi, hôm nay quyết định như vậy đi, ngày mai ba sẽ sắp xếp cho tiểu Hắc làm tang sự cho dì của con, dù sao nàng ta cũng là thân thích của chúng ta, cho nên cũng phải đàng hoàng một chút. Năm mới con cũng đừng đi ra ngoài chơi, kiên nhẫn vài ngày nữa, nếu không sẽ khiến cho các phương tiện truyền thông ghi tin lung tung mà thôi, ảnh hưởng không tốt đối với Lý gia chúng ta.
Lý Triết Hào lại hút một điếu thuốc nữa rồi đứng lên dặn dò
- Hãy ở các phương tiện truyền thông tỏ ra một vẻ bi thương.
- Ba yên tâm đi.
Lý Thiên Bằng nở ra một nụ cười.
Diệp Lăng Phi buổi sáng sớm đã rời khỏi phòng ngủ, hắn đi gõ cửa Bạch Tình Đình.
Ở trong phòng truyền tới thanh âm của Bạch Tình Đình:
- Làm gì vậy, trời vẫn còn chưa sáng mà.
- Còn không sáng sao? Em ở ban ngày nói mớ à?
Diệp Lăng Phi hướng về phía trong khe cửa kêu lên:
- Em mà ngủ tiếu, thái dương sẽ chiếu đến cả mông em.
Câu nói này vừa dứt, đột nhiên một thanh âm đập cửa vang lên, chỉ thấy Bạch Tình Đình la hét nói:
- Diệp Lăng Phi, tôi không muốn nghe thấy anh nói nữa.
Diệp Lăng Phi sợ hãi kêu lên, bàn tay phải của hắn liên tục để vào trong ngực của mình, hắn sợ hãi nói:
- Anh rất sợ đó.
Nói xong hắn liền rời khỏi cửa phòng Bạch Tình Đình.
Bạch Tình Đình thấy ở bên ngoài không có thanh âm của Diệp Lăng Phi thì tiếp tục quấn chăn ngủ.
Nàng đang nằm ngủ thì bỗng nhiên thấy từ ở ngoài cửa sổ bõng truyền đến một thanh âm, Bạch Tình Đình đưa mắt nhìn ra ngoài, thì thấy Diệp Lăng Phi đang xuất hiện ở đó.
- A!
Bạch Tình Đình kinh hô lên một tiếng, gian phòng của nàng nằm ở lầu hai, tại sao Diệp Lăng Phi lại xuất hiện ở cửa sổ được?
- Anh làm cái gì đó, mới sáng sớm mà đã dọa người ta rồi sao?
Diệp Lăng Phi nhảy vào trong phòng, hắn đem cửa sổ đóng lại sau đó cười hì hì:
- Cũng may là cửa sổ có thể mở ra, nếu không anh thật không biết làm cách nào để tiến vào bên trong! Lão bà, em thật là, chúng ta đều…
Diệp Lăng Phi nói xong liền mở to hai mắt, nhìn thân thể của Bạch Tình Đình ở trên giường không mảnh vải che thân, vừa rồi hắn tiến vào trong phòng, cũng không nhìn kỹ, định trêu chọc nàng một chút, ai ngờ lại trông thấy màn diễm quang này.
Bạch Tình Đình cũng sửng sốt một chút, chợt nhớ tới thân thể của mình đang trần truồng thì kinh hãi đánh về phía Diệp Lăng Phi, bối rối kêu lên:
- Anh mau đi ra cho tôi, nhìn cái gì chứ.
- Bộp.
Chiếc gối đập trúng ngực Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi há to mồm, không hề động đậy.
Bạch Tình Đình liền cảm thấy bối rối, nàng vội vàng kéo chăn mền của mình, đem thân thể cuốn lại, hướng về phía Diệp Lăng Phi nói;
- Anh còn không đi ra ngoài, em sẽ kêu người đến, cứu….
Bạch Tình Đình còn chưa hô lên một chữ cứu, Diệp Lăng Phi đã đến trước mặt nàng, che miệng nàng lại nhỏ giọng nói:
- Lão bà, em không thể hô lên như thế, người bên ngoài nghe thấy nhất định sẽ xông vào đây, như vậy chẳng há em sẽ xuân quang đại tả hay sao?
Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi thuyết phục cho nên không dám kêu lên nữa. Lúc này Diệp Lăng Phi mới từ từ buông tay của mình ra, ánh mắt chuyển đến đường cong nơi thân thể của nàng, từ từ nuốt một ngụm nước bọt rồi nói:
- Anh đi ra đi, xem như anh chưa từng đi vào.
Nói xong, Diệp Lăng Phi quả nhiên quay về trong phòng, Bạch Tình Đình luôn nhìn theo hắn, mãi đến khi Diệp Lăng Phi ra khỏi mới thở dài một hơi.
Tuy trong lòng Bạch Tình Đình đã sớm thừa nhận Diệp Lăng Phi là chồng mình, thân thể trước đó cũng từng tiếp xúc thân mật nhưng lúc đó hai người còn cách nhau qua lớp quần áo huống hồ những vị trí nhạy cảm của nàng chưa bị Diệp Lăng Phi nhìn thấy. Lần này thì khác, cả người nàng đều bị Diệp Lăng Phi nhìn không sót một chút gì, nàng không hề mặc bất kỳ thứ gì trên người. Tuy nói là là sớm hai muộn thì Bạch Tình Đình cũng sẽ bị người đàn ông này cởi ra hết, nhưng hiện tại nàng vẫn chưa thể chuẩn bị tốt.
Chuyện phát sinh hom nay khiến cho Bạch Tình Đình thật có cảm giác trống rỗng ở trong đầu, trong lòng nàng cũng có một cảm giác hưng phấn, kích thích, thẹn thùng xen lẫn, đợi đến khi Diệp Lăng Phi rời khỏi phòng, nàng mới tỉnh táo lại.
Nàng thở ra một hơi, trong lòng thầm mắng Diệp Lăng Phi, lúc này nhớ tới thân thể của mình đang trần truồng, nàng liền nhanh chóng bỏ chăn mền xuống, cũng không đến bên giường lấy quần áo mà nằm lỳ ở trên giường, duỗi bàn tay phải ra, cầm lấy nội y. Đúng vào lúc này Bạch Tình Đình bỗng có cảm giác có một đôi mắt đang nhìn về phía mình. Theo phản ứng nàng nhìn về phía cửa phòng, không nhìn thì còn đỡ, nhìn đến thì khuôn mặt bỗng trở nên ửng đỏ.
Nàng thấy Diệp Lăng Phi ở cửa phòng, đang ghé đầu vào nhìn chằm chằm. Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi lúc nfay đnag nhìn thì không thể kìm được tức giận.
Không đợi đến khi Bạch Tình Đình kịp nổi giận, Diệp Lăng Phi liền nói:
- Lão bà, anh muốn nói cho em biết, vừa rồi anh quên đóng cửa phòng, em bảo anh có nên khóa cửa phòng em lại hay không?
Diệp Lăng Phi, anh là đồ khốn kiếp, anh lập tức cút đi cho tôi.
Bạch Tình Đình là một người được dạy dỗ cẩn thận, cho nên dưới tình huống này nàng không thể không nổi giận.
- Tôi vĩnh viễn không muốn để anh trông thấy nữa.
- Đừng nóng giận, đừng nóng giận, anh thật sự có hảo ý đến thăm em, anh thấy bộ dạng của em hiện tại thì biết em muốn anh khóa cửa phòng lại, được rồi, bây giờ anh sẽ khóa lại.
Rầm!
Ở bên ngoài cửa phòng truyền tới thanh âm khóa lại, lần này Diệp Lăng Phi thật sự đã khóa trái lại. Nhưng lúc này, Bạch Tình Đình có một cảm giác thẹn thùng xông lên trên đầu, nàng từ trên giường nhảy xuống mặt đất, nhanh chóng mặc quần áo lại, nàng không đi vờ mà đeo giày xông ra ngoài cửa phòng, sau đó Bạch Tình Đình thuận tay cầm lấy cái vợt tenniss của mình mà đập xuống.
Diệp Lăng Phi tôi muốn anh phải trả giá thật nhiều, tôi muốn anh phải hối hận.
Bạch Tình Đình oán hận kêu lên.
Nàng đi ra khỏi gian phòng của mình, ở trên hành lang hô lớn:
- Diệp Lăng Phi anh ở đâu, ra đây cho tôi.
Lần này, Bạch Tình Đình đã thực sự nổi bão tố.