Diệp Lăng Phi cùng với Bạch Tình Đình đi ra chiếc xe Benz màu trắng, Chu Hân Mính cũng đi theo ra nhưng nàng không lên xe mà nói với Bạch Tình Đình qua cửa sổ:
- Tình Đình, vụ án này mình sẽ phụ trách, yên tâm, mình sẽ không để Diệp Lăng Phi phải chịu oan đâu.
- Ừ, Hân Mính, cậu phải điều tra để Diệp Lăng Phi không chịu oan, đêm qua mình với Diệp Lăng Phi ở cùng một chỗ, anh ấy sao có thể xuất hiện ở chỗ khác được, nhất định có người muốn hãm hại Diệp Lăng Phi.
Nghe Bạch Tình Đình nói cả đêm nàng ở cùng một chỗ với Diệp Lăng Phi, trong mắt Chu Hân Mính hiện lên một tia khác thường nhưng nhanh chóng biến mất. Nàng cố sức gật đầu, thoải mái nói:
- Tình Đình, yên tâm đi, mình nhất định sẽ cho cậu và Diệp Lăng Phi câu trả lời thỏa đáng.
Chu Hân Mính sợ nếu như mình nói thêm gì thì Bạch Tình Đình sẽ phát hiện mình và Diệp Lăng Phi có quan hệ. Nàng vội vàng nói:
- Mình trở lại để điều tra vụ án, cậu lái xe cẩn thận một chút.
Nói xong Chu Hân Mính quay người lại đi vào trong cục cảnh sát.
Chu Hân Mính tự cho là ánh mắt khác thường cuả nàng có thể thoát khỏi sự chú ý của Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi. Tuy Bạch Tình Đình không chú ý nhưng Diệp Lăng Phi lại quan sát rất tỉ mỉ, tất cả những tình cảm phức tạp xuất hiện qua ánh mắt của Chu Hân Mính hắn đều có thể nhìn ra được.
Diệp Lăng Phi cười thầm, nghĩ:
- Hân Mính, lẽ nào em không phát hiện ra rằng em yêu anh rồi sao, cho dù em có cố gắng né tránh nhưng lúc nào anh cũng phát hiện ra em yêu anh. Khụ, xem ra mình phải cố gắng nhiều hơn.
Trong lòng Diệp Lăng Phi đang tính toán xem làm cách nào để Bạch Tình Đình không phản đối mà Chu Hân Mính cũng không né tránh tình cảm với hắn.
Bạch Tình Đình cũng không phát hiện ra Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi có quan hệ, nàng vừa khởi động xe vừa nói với Diệp Lăng Phi:
- Có cần đến bệnh viện kiểm tra một chút không?
- Kiểm tra cái gì, lẽ nào em thật sự cho rằng anh ngu ngốc đến mức đấy sao.
Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:
- Cái tên ngu ngốc kia cho dù có học thêm một trăm tám mươi năm nữa cũng không phải là đối thủ của anh.
- Em cũng đoán là anh giả bộ.
Bạch Tình Đình chu cái miệng nhỏ nhắn của mình ra cười nói:
- Bất quá anh giả bộ quá giống, ngay cả em thiếu chút nữa cũng tin. Được rồi, chúng ta không cần lo chuyện này nữa, nên về nhà sớm một chút, chắc ba em đang sốt ruột. Anh đột nhiên gặp phải chuyện này, em vẫn còn chưa nói với ba em.
- Đừng nói, đây là không phải là chuyện tốt. Em đừng để chuyện này làm mất vui.
Diệp Lăng Phi không muốn vì chuyện này mà làm phiền đến tâm trạng của mọi người, hắn ra hiệu bảo Bạch Tình Đình lái xe.
Bạch Tình Đình cùng với Diệp Lăng Phi lái xe quay trở về biệt thự của bạch cảnh sùng, cô ngô sớm đã thu dọn đâu vào đấy, chỉ chờ Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi trở về là cùng nhau dán chữ phúc.
Khi Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi trở về thì ngô mụ gọi thêm hai người giúp việc nữa bắt đầu vội vàng dán chữ phúc lên.
- Cô ngô, ba tôi đâu?
Bạch Tình Đình nói.
- Lão gia đang ở trong thư phòng đọc sách, tôi thấy lão gia đang chờ hai người trở về.
Cô ngô cố ý liếc mắt ý bảo Bạch Tình Đình nhìn lên bạch cảnh sùng đang đứng ở cửa sổ thư phòng trên lầu hai. Bạch Tình Đình nhìn lên thấy bạch cảnh sùng đang đứng trước cửa sổ nhìn xuống chỗ nàng.
Đáng thương cho cha mẹ trong thiên hạ, bề ngoài bạch cảnh sùng mong muốn cho Bạch Tình Đình có một cuộc sống riêng nhưng dù sao Bạch Tình Đình cũng là con gái ông, ông sao có thể nỡ xa con gái mình được. Dựa theo thân phận của bạch cảnh sùng, không ít bằng hữu mời ông ra ngoài ăn cơm tất niên vào đêm 30, thậm chí đài truyền hình thành phố Vọng Hải tiến hành bữa tiệc mừng xuân mời bạch cảnh sùng làm khách quý tham gia nhưng nhất nhất đều bị bạch cảnh sùng từ chối. Bạch cảnh sùng muốn dành buổi tối hôm nay cho gia đình.
Bạch Tình Đình không biết vì sao vành mắt nóng lên, những giọt lệ chảy ra. Nàng cảm giác ba mình đã già đi rất nhiều thế nhưng trước đây nàng lại chẳng bao giờ để ý tới. Lúc này tâm trạng của Bạch Tình Đình có phần khác lạ, sắp làm vợ của người ta rồi, nàng cũng trở lên chín chắn hơn nhiều, nàng đi nhanh hai bước, tiến vào bên trong biệt thự.
Diệp Lăng Phi đi theo phía sau Bạch Tình Đình, trong tay cầm bảy tám cái túi lớn nhỏ đều là hàng tết mua từ chiều. Diệp Lăng Phi nhìn thấy Bạch Tình Đình chạy vào vốn cũng định theo vào nhưng nghĩ lại nếu như cầm bảy tám cái túi này mà lên lầu chắc mệt giã người mất.
Diệp Lăng Phi chỉ có thể đi vào biệt thự đặt những chiếc túi đó xuống rồi thay một đôi dép khác sau đó cũng đi lên lầu.
Khi Diệp Lăng Phi mở cửa thư phòng thì thấy Bạch Tình Đình nhào vào lòng bạch cảnh sùng mà khóc. Bạch cảnh sùng ngồi trước bàn, vẻ mặt không biết làm thế nào, thấy Diệp Lăng Phi đi vào, bạch cảnh sùng như gặp được cứu tinh, hỏi:
- Tiểu Diệp, Tình Đình làm sao vậy, tại sao lại chạy vào đây khóc, có phải nó bị uất ức gì không?
- Tình Đình tại sao lại uất ức được, hoàn toàn không có chuyện gì.
Diệp Lăng Phi tỏ ra vô tội nói:
- Bá phụ, bác không biết đấy thôi, từ trước tới này toàn là Tình Đình bắt nạt cháu, cháu nào dám bắt nạt nàng.
- Bác đâu có nói cháu bắt nạt Tình Đình, bác thấy bộ dạng của Tình Đình thế này nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi.
Bạch cảnh sùng vỗ vỗ vai Bạch Tình Đình, dỗ dành nói:
- Tình Đình, rốt cuộc làm sao vậy, cứ nói đi, ba sẽ làm chủ cho con.
- Ba, chỉ là con đột nhiên muốn khóc thôi.
Bạch Tình Đình dùng đôi tay trắng mịn nhỏ bé lau nước mắt, mang theo tiếng khóc nói:
- Con bỗng nhiên rất nhớ ba, muốn ở cùng một chỗ với ba.
- Ngốc, con phải tập sống độc lập đi chứ, hơn nữa, con và Tiểu Diệp sẽ kết hôn, hai vợ chồng con sống chung với nhau, lão già như ba đến đó để làm gì.
Bạch Tình Đình quay sang Diệp Lăng Phi reo lên:
- Diệp Lăng Phi, anh mau nói đi, khuyên nhủ ba em đến ở cùng với chúng ta.
- A, được, anh khuyên anh khuyên.
Diệp Lăng Phi như bừng tỉnh nói:
- Bá phụ, bác xem nếu như chúng ta ở cùng một chỗ, vạn nhất cháu và Bạch Tình Đình có cãi nhau thì còn có người khuyên. Nếu như ở nhà chơi trò trốn tìm còn có một người đứng ra làm trọng tay, để tránh có người chơi xấu. Bá phụ, bác xem có đúng không?
Diệp Lăng Phi thốt ra lời này khiến cho bạch cảnh sùng cười một trận thoải mái. Bạch Tình Đình cũng bất chấp thương tâm, nàng cũng nín khóc mỉm cười, làm nũng trước mặt bạch cảnh sùng:
- Ba, ba em hắn nói kia, cả ngày hắn cứ chọc tức con.
- Khụ, nếu như vợ chồng hai đứa xảy ra chuyện gì sẽ không muốn tìm ta đâu.
Bạch cảnh sùng tỏ thái độ mặc kệ, ông cười ha hả nói:
- Bây giờ hai đứa cần phải tự giải quyết, nếu như ta nhúng tay vào có khi sẽ loạn hết lên. Bây giờ ba cao tuổi rồi, không quản được chuyện của thanh niên các người.
- Ba, ba nói gì vậy, ba không quan tâm tới con gái nữa à.
Bạch Tình Đình chu cái miệng nhỏ nhắn của mình lên, không hài lòng nói:
- Nếu như ba không giúp con, con sẽ bỏ nhà đi, không trốn ở trong gar a nữa mà lần này sẽ bỏ nhà đi thật.
Bạch Cảnh Sùng nghe Bạch Tình Đình nói những lời này, ông cười ha hả. Diệp Lăng Phi cảm thấy những lời này của Bạch Tình Đình hơi khó hiểu, hắn cảm thấy hứng thú nên cười ha hả hỏi:
- Bá phụ, những lời này của Tình Đình là có ý gì vậy?
- Anh hỏi để làm đi, liên quan gì tới anh, không được nghe.
Bạch Tình Đình sợ Diệp Lăng Phi biết chuyện, hai tay nàng hung hăng đẩy Diệp Lăng Phi ra khỏi thư phòng. Nhưng nàng dùng hết sức lực cũng không thể khiến cho Diệp Lăng Phi di chuyển, hắn vẫn cười ha hả nhìn Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình thấy không đẩy được Diệp Lăng Phi ra liền quay lại ngăn cản không cho ba mình nói. Nàng giống như một tiểu cô nương làm nũng nói:
- Ba, ba không được nói, chuyện cũ rồi, con không muốn để cho người khác biết.
- Có cái gì đâu, Tiểu Diệp cũng không phải là người ngoài, hơn nữa đó là chuyện lúc con còn bé, đã hơn mười năm rồi mà.
Bạch Cảnh Sùng ánh mắt lóe lên sự yêu thương ấm áp của người cha, ông hiền từ nhìn Bạch Tình Đình nói:
- Khi đó Tình Đình còn nhỏ, hình như là mười ba tuổi.
- Không, lúc đó con mười hai tuổi.
Bạch Tình Đình sửa lại.
- Ừ, mười hai tuổi. Nó tức giận bác, thừa dịp lúc bác đi làm nó cầm túi sách bỏ nhà trốn đi. Chờ đến khi buổi tôi bác trở về, mới phát hiện Tình Đình không có ở nhà, gọi điện cho tất cả bạn học của nó cũng không phát hiện ra Tình Đình ở đâu. Bác cho rằng Tình Đình đã xảy ra chuyện gì nên vội vàng báo cảnh sát. Bác dự định lái xe ra ngoài tìm Tình Đình nhưng không ngờ vừa mở cửa gar a thì thấy Tình Đình đang ngồi ngủ bên cạnh chiếc xe. Thì ra là nha đầu ngốc này không dám đi xa vì sợ nên len lén trốn bên trong ga ra.
Bạch Cảnh Sùng vừa nói xong thì ông và Diệp Lăng Phi đều cười rộ lên. Bạch Tình Đình xấu hổ đỏ mặt, nàng tức giận chạy đến trước mặt Diệp Lăng Phi, đưa hai tay che miệng Diệp Lăng Phi lại, nói:
- Không cho cười, không cho cười.
Bạch Tình Đình càng như vậy, Diệp Lăng Phi càng cười lớn hơn. Bạch Tình Đình ngượng ngùng chạy ra khỏi thư phòng, chỉ còn lại hai người Bạch Cảnh Sùng và Diệp Lăng Phi ở bên trong.
Bạch Tình Đình vừa đi thì Bạch Cảnh Sùng và Diệp Lăng Phi cũng ngừng lại. Bạch Cảnh Sùng bỗng nhiên thở dài, ông đưa tay vỗ vai Diệp Lăng Phi nói:
- Tiểu Diệp, cháu phải chăm sóc Tình Đình cho tốt, bác có mỗi một đứa con gái, bác hi vọng nó có được cuộc sống hạnh phúc.
- Bá phụ, bác cứ yên tâm.
- Tiểu Diệp, cháu sắp trở thành chồng của Tình Đình rồi, bác muốn giao tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế cho cháu. Dù sao bác cũng già rồi, bác muốn về hưu sớm một chút. Lúc còn trẻ thì không có thời gian, bây giờ nhân lúc còn khỏe mạnh, bác muốn đi du lịch thế giới một chút. Cháu tuy rằng vẫn khiến cho người ta có cảm giác cà lơ phất phơ nhưng bác tin tưởng cháu là một nhân tài, có năng lực quảy lý tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế, bác muốn bồi dưỡng cho cháu trở thành người kế nghiệp. Còn về phần tập đoàn Tân Á thì bác sẽ nói chuyện với Khiếu Thiên, bác tin Khiếu Thiên sẽ không nói gì đâu.
Diệp Lăng Phi vừa nghe Bạch Cảnh Sùng nói muốn để mình gia nhập tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế cảm thấy hơi bất ngờ. Có chuyện mà Bạch Cảnh Sùng vẫn chưa biết, Diệp Lăng Phi mới chính là đại cổ đông của tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế. Bất quá, Diệp Lăng Phi cũng không muốn quản lý một tập đoàn, hắn suy nghĩ một chút, cười nói:
- Bá phụ, cháu thấy cháu ở tập đoàn Tân Á vẫn tốt. Cháu không muốn bị người ta nói dựa vào nữ nhân mà được vào tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế. Thứ hai, con người của cháu không cẩn thận lắm, cháu không muốn quản lý một tập đoàn lớn. Còn về phần người nối nghiệp tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế thì cháu cho rằng Tình Đình là người thích hợp nhất.
Bạch Cảnh Sùng lắc đầu nói:
- Tiểu Diệp, cháu không biết tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế đâu, có bác ở đây thì mấy lão già kia mới không dám làm gì nhưng nếu như Tình Đình nối nghiệp của bác thì mấy lão già này nhất định sẽ đứng lên làm phản. Dù sao Tình Đình cũng là một cô gái, cho dù mấy năm qua bác tận lực bồi dưỡng Tình Đình nhưng vẫn chưa gây được uy tín gì như vậy rất khó có quyền uy trong công ty càng không nói tới việc tiếp nhận vị trí của bác. Mấy năm trước, bác đề bạt Tình Đình làm phó tổng giám đốc, có người đã phản đối nhưng cuối cùng bác tận lực an bài nên Tình Đình mới ngồi vào được vị trí này. Lần này, tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế đã tổn thất nghiêm trọng trên thị trường chứng khoán, bác sợ rằng có người đang âm thầm thu mua một lượng lớn cổ phiếu của tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế, hội đồng quản trị chắc sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.
Diệp Lăng Phi cười thầm, nghĩ:
- Cháu mới là người nắm giữ một lượng lớn cổ phiếu tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế trong tay, chỉ cần bác không phản đối, đến lúc đó cho dù hội đông quản trị có phản đối thì cũng đâu có thể làm gì được Tình Đình. Hơn nữa, bằng vào nguồn tài chính của mình thì cho dù Tình Đình có muốn thành lập thêm vài tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế nữa cũng được.
Diệp Lăng Phi không nói lời này ra, hắn chỉ cười cười nói:
- Bá phụ, bác không cần lo lắng đâu, dựa vào những gì cháu biết về Tình Đình, cháu bảo đảm Tình Đình sẽ khiến cho bác được mở rộng tầm mắt. Thật ra, cháu cho rằng bác nên để cho Tình Đình thử một phen, chi bằng bác cứ đem khu nhà chỗ bách hóa Việt Dương giao cho Tình Đình, chỉ cần Tình Đình có thành tích thì đâu cần phải lo lắng mấy lão già kia không phục. Đến lúc đó, bacs có thể yên tâm mà nghỉ hưu rồi.
Đề nghị này của Diệp Lăng Phi không phải là Bạch Cảnh Sùng chưa từng suy nghĩ qua, ông cũng hi vọng Bạch Tình Đình làm ra được một chút thành tích. Nhưng Bạch Cảnh Sùng lại lo lắng nếu như Bạch Tình Đình không làm tốt thì rất dễ mất chức phó tổng giám đốc hiện nay của nàng nên ông vẫn còn do dự. Bây giờ nghe Diệp Lăng Phi tín nhiệm Bạch Tình Đình như vậy, trong lòng ông cũng muốn cho con gái một cơ hội, nói không chừng con gái mình lại tạo ra được thành tích thì sao?
Bạch Cảnh Sùng gật đầu nói:
- Ừ, dù sao thì bác cũng phải cho Tình Đình thêm một cơ hôi nữa. Tiểu Diệp, cháu cho rằng lần này Tình Đình có bao nhiêu phần trăm cơ hội hoàn thành.
- 100%, cháu tin tưởng năng lực của Tình Đình.
Diệp Lăng Phi khẳng định chắc chắn.
- Được, vậy thì bác sẽ cho Tình Đình cơ hội này.
Bạch Cảnh Sùng bị Diệp Lăng Phi thuyết phục, quyết tâm cho Bạch Tình Đình một cơ hội.
- Tất nhiên là 100% rồi, cho dù thành phố Vọng Hải không ai mua thì mình cũng sẽ nhờ những mối quan hệ từ bằng hữu mua. Hắc hắc, ta không tin lãnh đạo ở các quốc gia lại không mua, đến lúc đó cả thế giới đều biết đến bách hóa Việt Dương, như vậy còn chưa phải là thành tích sao?