Chương 232: Dù Sao Cũng Phải Có Cách


Điền Kiếm Phi quay trở lại phòng làm việc, trong phòng làm việc hai mắt Mã Tử Yến đã đỏ bừng, thỉnh thoảng lại dùng khăn tay lau nước mắt. Khuôn mặt hai cha con Lý Triết Hào và Lý Thiên Bằng thì không có biểu tình gì, nhìn không có chút gì là bi thương.

- Đại đội trưởng Điền, vụ án thế nào rồi?

Lý Triết Hào thấy Điền Kiếm Phi quay trở về, rút một điếu thuốc ra đưa cho Điền Kiếm Phi. Điền Kiếm Phi đứng dậy xua tay nói:

- Ông chủ Lý, tôi không hút thuốc.

Hắn ngồi trở lại ghế, cau mày nói:

- Vụ án này hiện tại không có cách nào để lập án, chúng tôi không phát hiện được bất kỳ manh mối gì khả nghi ở hiện trường, chỉ chờ kết quả giải phẫu của pháp y thôi.

- Chờ cái gì, nhất đinh là tên khốn kiếp Diệp Lăng Phi làm.

Mã Tử Yến nghe Điền Kiếm Phi nói vậy, bà trừng mắt lên, tâm tình kích động nói:

- Thiên Bằng không phải đã nói rồi sao, hôm qua em gái tôi có xung đột với tên họ Diệp, hắn uy hiếp sẽ giết chết em gái tôi, lẽ nào điểm ấy còn chưa đủ sao?

- Lý phu nhân, cảnh sát chúng tôi cần phải có bằng chứng mới phá án được. Nhưng chúng tôi xem xét hiện trường thấy không có chứng cứ gì chứng minh đây là vụ mưu sát, tôi đã nói rồi, chỉ còn chờ kết quả của bên pháp y thôi. Nếu như lệnh muội thực sự là bị người ta nưu sát thì nhất định chúng tôi sẽ tìm ra những người khả nghi.

- Tử Yến, đại đội trưởng Điền nói đúng đấy, hiện tại không có chứng cứ gì chứng minh mã phượng vân bị người ta mưu sát.

Lý Triết Hào chuyển sang Điền Kiếm Phi, hơi thở dài nói:

- Đại đội trưởng Điền, vụ án này đã khiến anh phải vất vả rồi.

- Ông chủ Lý, cái này thì ông có thể yên tâm, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho người xấu và cũng không khiến người tốt phải chịu oan uổng, đó là chức trách của tôi.

Điền Kiếm Phi vừa nói đến đây thì điện thoại của hắn vang lên. Điền Kiếm Phi cầm lấy điện thoại nói:

- Tôi là Điền Kiếm Phi.

Trên mặt điền kiếm phi xuất hiện một tia vui mừng, hắn buông điện thoại xuống nghiêm túc nói với Lý Triết Hào:

- Ông chủ Lý, bên pháp y vừa đưa kết quả tới, bà mã phượng vân không phải là nghẹt thở mà chết và cũng không phải bị chết cháy.

- Tôi biết là tên tiểu tử kia làm mà. Bây giờ anh nhanh chóng đi bắt hắn đi.

Mã Tử Yến vừa nghe thấy vậy lập tức reo lên.

- Lý phu nhân, điều này chỉ có thể chứng minh lệnh muội không phải chết vì cháy nhưng thi thể bị bỏng nghiêm trọng, không thể tìm ra được nguyên nhân tử vong.

Điền Kiếm Phi nói tiếp:

- Vụ án này có thể lập án mà cũng có thể không lập án. Nếu như các người kiên quyết lập án, tôi có thể lập chủ là vẫn chưa đủ chứng cứ nên không thể bắt người được.

Lý Triết Hào đảo mắt quay sang Lý Thiên Bằng, Lý Thiên Bằng hiểu ý, hắn đỡ Mã Tử Yến dậy nói:

- Mẹ, chúng ta đi ra ngoài trước.

Mã Tử Yến vừa định nói gì thì thấy lý triết hòa nháy mắt với mình. Bà không thể làm gì khác đành đứng dậy, đi ra khỏi phòng làm việc cùng với Lý Thiên Bằng.

Lý Triết Hào hơi nghiêng thân về phía bàn làm việc của Điền Kiếm Phi, hạ giọng nói:

- Đại đội trưởng Điền, theo tôi thấy thì Diệp Lăng Phi là người bị nghi ngờ nhất. Thiên Bằng không phải đã nói rồi sao, hôm qua Diệp Lăng Phi và em gái tôi xung đột với nhau ở võ quán, xuất phát từ tâm lý trả thù, nửa đêm Diệp Lăng Phi sát nhân cũng là chuyện hợp tình hợp lý thôi mà. Còn về phần chứng cứ tôi nghĩ nếu như có người nhìn thấy Diệp Lăng Phi vào nhà em vợ tôi thì có phải là có thể bắt người được hay không?

Điền Kiếm Phi nhíu mày nói:

- Ông chủ Lý, vụ án này thật khó giải quyết, không phải là tôi không muốn giúp ông, thực sự là không có chứng cứ. Ông cũng biết đấy, sau lần chỉnh đốn lần trước, cấp trên ra lệnh cho cchúng tôi phải có chứng cứ mới được bắt người, đề phòng chuyện trả thù riêng, Hiện tại tôi phải dè dặt, nếu không có chứng cứ tôi không dám bắt Diệp Lăng Phi.

- Chứng cứ tôi có, tôi đã phái người đi tìm người nhìn thấy Diệp Lăng Phi vào nhà em vợ tôi, cái này thì anh có thể yên tâm, tới chiều tối nay người đó sẽ đến cục cảnh sát.

Lý Triết Hào cười ha hả nói:

- Nhưng quan trọng là ở chỗ đại đội trưởng Điền, xem anh giải quyết như thế nào. A, tôi vừa mới nghĩ ra một việc, tiểu thư Lý Na nhờ tôi chuyển lời tới anh, nàng rất khát vọng muốn gặp lại anh lần nữa.

- Lý Na?

Mắt Điền Kiếm Phi sáng lên, Lý Na là một minh tinh, tuy là minh tinh hạng ba nhưng vóc người không chê vào đâu được. Lần trước, Lý Triết Hào hẹn gặp mặt Điền Kiếm Phi cũng là Lý Na tiếp khách. Điền Kiếm Phi nhìn thấy Lý Na đã chảy nước miếng, hận không thể được hôn lên mái tóc thơm của nàng.

- Đương nhiên rồi, là nàng đó.

Lý Triết Hào cười nói:

- Tôi có thể sắp xếp giúp hai người, tối hôm nay mọi người ra ngoài ăn cơm một bữa, nhận tiện đi xem phim, hết bao tiền tôi trả. A, nếu như đi cũng một mỹ nữ thì cũng phải có cái gì chứ. Ở hoa viên Hướng Dương tôi có một căn phòng, diệp lăn phi có thể đến đó, như vậy sẽ tiện hơn, anh nói có đúng không?

Điền Kiếm Phi bị Lý Triết Hào nhìn thấu tâm sự, tiền tài và mỹ nữ. Điền Kiếm Phi mặc nhiên không lên tiếng, hắn đứng dậy đi hai vòng quanh bàn làm việc, lẩm bẩm nói:

- Ông chủ Lý, không có người làm chứng tôi không có quyền bắt người.

- Đại đội trưởng Điền, cái này thì anh yên tâm, tôi đảm bảo buổi tối sẽ có người làm chứng đến trình diện.

Lý Triết Hào liếc mắt nhìn điền kiếm phi, chợt nở nụ cười.

Rời khỏi cục cảnh sát, Lý Triết Hào và Lý Thiên Bằng ngồi ghế sau để Tiểu Hắc lái xe thẳng về biệt thự Lý gia.

- Thiên Bằng, lần này nhờ có con nhắc nhở ba, chúng ta lợi dụng cảnh sát để chơi lại Diệp Lăng Phi.

Lý Triết Hào vỗ vai Lý Thiên Bằng nói:

- Biện pháp này rất tốt, mất hơn mười vạn nhưng rất có giá trị.

- Ba, đó cũng là con học theo ba.

Lý Thiên Bằng nở nụ cười đắc ý:

- Cái này gọi là nhất tiễn hạ song điêu, không chỉ có thể báo thù Diệp Lăng Phi mà còn có thể diệt trừ đi một tình đình. Chỉ cần tiểu tử Diệp Lăng Phi không ở bên cạnh chu hân mính nữa thì chu hân mính sao có thể chạy thoát khỏi bàn tay của con.

- Ừ, chủ ý này cũng tốt, không ngờ dì hai con cũng có tác dụng, ta vẫn cho rằng bà ta là người vô dụng, chỉ biết gây phiền phức cho ta đâu ngờ rằng bà ta chết lại tạo cơ hội cho chúng ta giết chết Diệp Lăng Phi. Tiểu tử này chết thì con sẽ không gặp trở ngại gì với chu hân mính nữa. Nếu như chúng ta có thể thành thông gia với phó thị trưởng Chu thì còn ai dám cản chúng ta nữa, tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế làm sao có thể chạy thoát được khỏi tay chúng ta.

- Ba, con quên mất, lần trước là ai đối đầu với chúng ta trong khi thu mua cổ phiếu tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế vậy, tại sao lại không có tin tức gì?

- À, chuyện này coi như hết, thiếu chút nữa ba đã phá sản.

Vừa nghe đến chuyện đó lửa giận lại bốc lên, tổn thất lên đến tiền triệu. Lý Triết Hào cũng không biết là ai đối đầu với mình, đối với thị trường chứng khoán bây giờ ông rất dè dặt chính là vẫn sợ lần trước.

Hai cha con căn bản không quan tâm đến cái chết của mã phượng vân, bọn họ chỉ muốn lợi dụng chuyện này để chơi lại Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi cầm túi lớn túi nhỏ đi theo sau Bạch Tình Đình, ngày hôm nay là 30 tết nên có rất nhiều người đi mua sắm. Đêm qua sau phen náo loạn với Bạch Tình Đình, cảm tình của hai người thoáng cái như tên lửa, nhanh chóng trở lên khăng khít thân mật. Bạch Tình Đình cũng thường gọi Diệp Lăng Phi là lão công khiến cho hắn cảm giác hết sức ngọt ngào.

Buổi tối nay Bạch Cảnh Sùng muốn làm lễ ăn mừng năm mới, Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi cố ý mua thật nhiều đồ ăn, dự định sẽ ăn trong bảy tám ngày cho đến khi hết tết.

Hai người túi lớn túi nhỏ đi vào siêu thị mua hàng vừa mới đi đến bãi đỗ xe thì có một chiếc xe cảnh sát tiến đến. Tiểu Triệu xuống xe dẫn theo ba gã cảnh sát đi tới trước mặt Diệp Lăng Phi.

Tiểu Triệu tỏ ra khách khí nói với Diệp Lăng Phi:

- Diệp tiên sinh, xin lỗi, phải làm phiền anh một chút.

- Tìm tôi?

Diệp Lăng Phi không hiểu hỏi.

- Tôi cũng không có cách gì, đây là mệnh lệnh của đại đội trưởng Điền, tôi chỉ là một cảnh sát nhỏ nên chỉ biết nghe theo. Diệp tiên sinh, phiên anh theo chúng tôi về cục cảnh sát một chuyến, đại đội trưởng Điền của chúng tôi tìm anh có chút việc.

Tiểu Triệu có phần bối rối, hắn biết Diệp Lăng Phi có quan hệ rất tốt với Chu Hân Mính, thế nên hắn hết sức khách khí với Diệp Lăng Phi.

- Có chuyện gì thì nói ở chỗ này, tại sao lại muốn tới cục cảnh sát?

Tâm trạng Bạch Tình Đình vốn đang tốt, bây giờ lại bị phá hỏng, nàng tức giận nói với Tiểu Triệu:

- Anh đừng tưởng rằng là cảnh sát thì có thể bắt người, anh nói rõ lý do cho tôi biết nếu không thì tự gánh lấy hậu quả.

Tiểu Triệu thầm kêu khổ không ngớt, Điền Kiếm Phi bảo hắn đi bắt người thì hắn chỉ biết làm theo. Diệp Lăng Phi là người nào, hắn có quan hệ đặc biệt thân thiết với Chu Hân Mính, cả Bạch Tình Đình cũng là gia đình khá giả nữa. Điền Kiếm Phi căn bản không đưa chứng cứ cho Tiểu Triệu, tìm một nhân chứng cũng không phải là đơn giản. Tiểu Triệu và Chu Hân Mính đã thăm dò hiện trường, căn bản không có chứng cứ cho thấy đây là vụ phóng hỏa giết người. Nhưng nói như thế nào thì đại đội trưởng Điền cũng đã sắp xếp đi bắt người nên hắn cũng phải làm theo, ai bảo hắn chỉ là một cảnh sát nhỏ.

Tiểu Triệu vẻ mặt tươi cười, khách khí nói:

- Bạch tiểu thư, chúng tôi đang làm công vụ, tôi cũng không có biện pháp gì cả, đây là đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự hạ lệnh. Cô đừng làm khó dễ tôi nữa, tôi chỉ là một viên cảnh sát nhỏ thôi.

Diệp Lăng Phi cười cười nói với Bạch Tình Đình:

- Tình Đình, không có việc gì đâu, anh không làm chuyện gì xấu thì không cần phải lo lắng cho anh. Anh thấy Tiểu Triệu cũng không sai, hai người bọn anh cũng đã quen biết nên sẽ không làm khó hắn nữa. Em về nhà chờ tin tức của anh đi, anh đi một lát sẽ trở về.

Bạch Tình Đình định nói cái gì nữa nhưng Diệp Lăng Phi đã chui vào trong xe cảnh sát. Tiểu Triệu như trút được gánh nặng, hắn cuống quít leo lên xe cảnh sát chạy thẳng về cục cảnh sát.

Bạch Tình Đình nhìn theo chiếc xe cảnh sát rời đi, nàng cắn cắn môi. Hiện tại Bạch Tình Đình rất quan tâm tới Diệp Lăng Phi, rất sợ Diệp Lăng Phi sẽ xảy chuyện gì. Tuy Diệp Lăng Phi nói không cần lo lắng cho hắn nhưng Bạch Tình Đình vẫn cảm thấy bất an.

Nàng vội vàng gọi điện cho Chu Hân Mính, lúc này Chu Hân Mính vừa mới tắm rửa xong đang nằm đọc sách trên giường. Buổi sáng sau khi từ hiện trường trở về, nàng đổ hết trách nhiệm lên đầu Điền Kiếm Phi. Vốn có chút coi thường Điền Kiếm Phi, chuyện gì cũng để người khác làm nên kết quả đến ngày cuối năm vẫn không được nghỉ. Chu Hân Mính tức giận nên bỏ về nhà, mặc kệ Điền Kiếm Phi làm gì thì làm.

Nhận được điện thoại của Bạch Tình Đình, Chu Hân Mính cảm thấy sửng sốt, tại sao Diệp Lăng Phi lại bị cảnh sát bắt, hình như đâu có vụ án gì liên quan tới Diệp Lăng Phi. Chu Hân Mính cũng không biết đây là chuyện gì nhưng khi nghe nói Diệp Lăng Phi xảy ra chuyện, trong lòng Chu Hân Mính cũng sốt ruột không kém Bạch Tình Đình. Nhưng nàng không dám biểu hiện sự quan tâm của mình đối với Diệp Lăng Phi trước mặt Bạch Tình Đình vì nàng rất sợ Bạch Tình Đình sẽ nhìn ra điểm gì khác lạ.

- Tình Đình, cậu đừng có gấp, để mình hỏi lại xem có chuyện gì xảy ra.

Chu Hân Mính vội vàng xuống giường đi dép vào. Bởi vì quá hoảng loạn nên nàng đã làm rơi bức tượng thiên sứ bằng thủy tinh đặt ở đầu giường, đây là đồ vật mà nàng thích nhất. Thế nhưng lúc này nàng chỉ liếc mắt nhìn qua nó rồi vội vàng đi dép vào chạy thẳng đến tủ quần áo.

- Hân Mính, tốt nhất là cậu đi tới cục cảnh sát hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mình sẽ lập tức gọi luật sư tới. Nếu như cảnh sát vô duyên vô cớ bắt Diệp Lăng Phi, mình tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Tuy rằng trong lòng Chu Hân Mính nóng như lửa đốt nhưng nàng vẫn tận lực để giữ cho giọng nói mình trở lên bình tĩnh. Nàng đồng ý nói:

- Tình Đình, cậu yên tâm, Diệp Lăng Phi là vị hôn phu của cậu, mình sẽ không để cho hắn xảy ra chuyện gì đâu. Mình không nói chuyện với cậu nữa, bây giờ mình phải tới cục cảnh sát để xem có chuyện gì xảy ra.

Nói xong Chu Hân Mính liền cúp máy, vội vàng mặc quần áo vào.

Trong xe cảnh sát, Tiểu Triệu ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, đưa cho Diệp Lăng Phi điếu thuốc lá, hắn cười bồi nói:

- Diệp tiên sinh, chuyện này tôi cũng rất khó xử, nếu như không phải đại đội trưởng Điền buộc tôi đến tìm anh thì tôi cũng sẽ không tới đâu. Khụ, năm hết tết đến rồi, đâu có ai muốn mang xui xẻo đến cho người khác.

Diệp Lăng Phi nhận điếu thuốc từ tay Tiểu Triệu, đó là thuốc Hoàng Sơn, Diệp Lăng Phi nói giỡn:

- Tôi thấy anh hút Hoàng Sơn, chắc là cảnh sát được nhiều bổng lộc lắm nhỉ.

- Diệp tiên sinh lại chế nhạo tôi rồi, tôi là một cảnh sát nhỏ thì lấy đâu ra bổng lộc. Khụ, cảnh sát như tôi nhiều lúc cũng tức nghẹn lên cổ, anh đừng chọc tôi nữa. Để hôm khác chúng ta ra ngoài uống rượu tâm sự với nhau.

Tiểu Triệu thở dài nói.

Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:

- Anh không cần phải như vậy đâu, tôi không gây phiền phức gì cho anh đâu. Dù sao thi anh cũng thi hành công vụ, thế nhưng chắc anh cũng biết tại sao cảnh sát lại muốn tìm tôi chứ?

Tiểu Triệu thấy trong xe toàn làn người quen, không có người ngoài nên nói:

- Vốn dĩ tôi không được nói với anh nhưng dù sao thì anh cũng là bạn của sĩ quan Chu, con người của tôi rất phục sĩ quan Chu cho nên tôi tin tưởng bạn của chị ấy sẽ không làm chuyện xấu. Thật ra, đêm qua có xảy ra một vụ án, một nữ nhân đã chết, có người nói đó là em vợ của Lý Triết Hào còn tình hình cụ thể như thế nào thì tôi không rõ ràng lắm.

Diệp Lăng Phi nghe Tiểu Triệu nói xong, hắn cười thầm, tuy rằng Tiểu Triệu không nói tỉ mỉ nhưng với trí thông minh của Diệp Lăng Phi thì hắn cũng đoán ra đây là chuyện gì.

Đô Thị Tàng Kiều - Chương #232