Chương 217: Háo Sắc Hại Người


Thì ra đêm qua Dã Thú không có hẹn trước với ai, mà Diệp Lăng Phi lại không cùng hắn ra ngoài tìm đàn bà, cho nên hắn chỉ có thể tự mình một người ra ngoài khách sạn. Hắn chưa có quen với đường xá ở thành phố Nam Trúc này, cũng không biết phải tìm địa phương chuyên cung cấp các dịch vụ đặc biệt ở đâu cho nên chỉ có thể nghe theo lời của Diệp Lăng Phi là tìm các tài xê taxi.

Hắn vừa mới đi ra quán rượu thì đã có một chiếc taxi ở trước mặt của Dã Thú. Ở trước quán rượu có taxi đứng chờ cũng không phải là chuyện lạ gì, Dã Thú cũng không có nghi ngờ gì, liền bước lên xe.

Tài xế lái xaxi là một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, giọng điệu của người này mang đậm chất thành phố Nam Trúc, tài xế này nhiệt tình chào hỏi nói.

- Xin hỏi quý khách, quý khách muốn đi đâu?

- Ở nơi này có chỗ nào có thể tìm vài cô gái không?

Dã Thú hỏi trực tiếp vào vấn đề, không có ý tứ lòng vòng, miệng nói luôn.

- Tìm cô nào tốt nhất ở chỗ bọn mày đấy, tiền không là vấn đề.

- Ai da, quý khách à, quý khách ngồi lên xe của tôi là tìm đúng người rồi đấy, tôi quá biết cái thành phố Nam Trúc này.

Tên lái xe này vừa mới nghe thấy Dã Thú nói muốn tìm gái liền nhiệt tình bắt chuyện nói.

- Quý khách, quý khách chỉ cần nói ngài thích dạng con gái nào, tôi cũng có thể tìm được.

- Thật không?

Dã Thú không ngờ rằng mọi việc lại thuận lợi như vậy, liền ngồi lại gần tài xế taxi, nói ra yêu cầu của hắn.

Tài xế này sau khi nghe xong, vừa lái xe vừa nói.

- Con gái ở thành phố Nam Trúc chúng tôi có rất nhiều, những người đáp ứng yêu cầu của quý khách cũng có thể tìm được dễ dàng.

Tài xế kia nhìn Dã Thú, cười nói.

- Tôi thấy quý khách cũng là người tốt, nói thật với quý khách. Con gái ở thành phố này có rất nhiều nhưng cũng mang bệnh nhiều. Quý khách thấy đó, những đứa con gái xinh đẹp kia có đứa nào không bị mấy thằng có tiền chơi, mà những kẻ có tiền đó có ai mà lại không mang bênh. Mà chỉ cần có tiền thì những đứa con gái đó còn quản hắn có bệnh gì trong người hay không. Hazzz, người anh em, anh cũng phải cẩn thận đó.

Dã Thú vốn đang rất cao hứng vì khuya hôm nay có thể thoải mái mà phát tiết một phen. Nhưng dục vọng vừa mới bị khêu dậy lại nghe thấy mấy lời tài xế nói kia thì liền có cảm giác có một chậu nước lạnh từ trên người đổ xuống, trong nội tâm lạnh ngắt.

- Chẳng lẽ không thể tìm ai không mang bênh ư?

Dã Thú cũng sợ mấy cô gái có mang bệnh trong người, những bệnh khác còn dễ chữa, nhưng mấy bệnh lây qua đường sinh dục thì hơi rắc rối a.

- Có, chắn chắn là có, tìm một chút là được.

Tài xế kia nói.

- Anh cũng không thể nôn nóng được, để tôi gọi điện thoại hỏi một chút.

Nói xong, tài xế liền lấy điện thoại ra gọi. Nửa ngày sau, nhíu mày nói.

- Người bạn của tôi nói là tìm mấy cô gái trong sạch không dễ, hắn sẽ giúp chúng ta tìm một chút.

Dã Thú có chút buồn bã gật gật đầu. Sự việc như vậy thì cũng đành như thế. Ngay lúc hắn đang buồn bã thì điện thoại của hắn vang lên, Dã Thú xem qua, dĩ nhiên người gọi là người thiếu phụ mà hắn đã gặp trên xe lửa, Dã Thú vội vàng nhận điện thoại.

Qua điện thoại, người thiếu phụ nói là chồng của mình vừa mới ngủ, nàng có thể lén chạy ra ngoài. Tin này làm cho Dã Thú mừng như điên. Đây chính là con gái nhà đàng hoàng a, không có bệnh gì cả. Huống chi dáng dấp của người thiếu phụ này cũng không tệ, lại có cảm giác kích thích của việc vụng trộm. Nghĩ đến đây, Dã Thú liền muốn gặp thiếu phụ này, thoải mái phát tiết một phen.

Người thiếu phụ này cũng hẹn một chỗ với Dã Thú, địa điểm là một ngôi nhà nhỏ cách cây cầu không xa. Dã Thú không thể chờ đợi được nữa, liền giục tài xế lái xe tới chỗ đó. Vừa tới chỗ, quả nhiên trông thấy người thiếu phụ đang chờ ở ngay bên cầu. Thiếu phụ bước lên xe, Dã Thú quả nhiên không thể chờ được nữa, liền kéo người thiếu phụ lại, bàn tay to tham lam tiến vào trong áo của người thiếu phụ, xoa nắn bộ ngực sữa đầy đủ của người thiếu phụ.

- Nhìn anh như con khỉ kìa.

Người thiếu phụ làm nũng với Dã Thú nói, mắt nhìn tài xế lái taxi, ý bảo lái xe đi.

- Chờ một chút nữa đi, người ta lén chạy đến đây, còn chưa kịp thở đâu. Khuya hôm nay chúng ta còn có nhiều thời gian mà, cần gì phải gấp gáp như vậy.

Thiếu phụ nói xong liền lấy từ trong cái túi xách mang theo hai *** cola, một *** ném cho Dã Thú, còn chính nàng thì uống một ***, uống một hớp rồi nói với tài xế taxi.

- Đồng chí, làm phiền đồng chí chở em đến khách sạn Nam Hoa.

- Ok.

Tài xế taxi đồng ý một cái, rồi liền chạy đến khách sạn Nam Hoa.

Thiếu phụ quyến rũ cười nói.

- Em biết anh đó nha, đây là khách sạn tốt nhất đó, em cũng chưa từng ở đó.

- Nơi nào cũng đươc, chút tiền ấy anh không coi vào đâu cả.

Tay phải của Dã Thú đã cởi cái nịt ngực màu đen của người thiếu phụ, dùng sức vuốt ve bộ ngực sữa đầy đặn, tay trái lại mở *** cola ra, uống một hớp lớn.

Thiếu phụ đưa bộ ngực sữa vào người của Dã Thú, làm nũng nói.

- Anh cũng thật là, ngày hôm qua nói đi là đi. Người ta hôm qua đã định đi tìm tới anh, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thấy. Hôm nay lại thình lình gọi điện thoại cho em, lúc đó chồng của em cũng ở đó, em sợ tới mức mà tim muốn rớt ra ngoài, anh không biết chồng của em giám sát em nghiêm đến đâu đâu.

Dã Thú cười ha ha nói.

- Cái này cũng không thể trách chồng em được, có một người vợ đẹp như em, mỗi ngày không giám sát chặt chẽ mới là chuyện lạ đó. Tiểu bảo bối, lại đây hôn anh một cái.

- Anh thật là, gấp làm gì, chờ đến khách sạn, anh muốn thế nào cũng được.

Người thiếu phụ làm nũng nói.

Dã Thú cười dâm đãng, lại gần lỗ tai của người thiếu phụ, thấp giọng nói.

- Anh cũng không có khách sáo đâu, em nói như thế nào cũng được, anh muốn….

Người thiếu phụ nghe thấy điều mà Dã Thú muốn, nàng lại quyễn rũ, dịu dàng nói.

- Chỗ đó bẩn lắm, đừng làm khó người ta.

- Là em nói mà, anh chỉ làm theo thôi.

Thiếu phụ nhìn Dã Thú, nhỏ giọng nói.

- Chiều anh đó.

Dã thú lúc này mới cảm thấy mỹ mãn cười ha hả, hắn ôm thiếu phụ. Trong lúc đó, không biết làm sao lại có cảm giác đầu hơi choáng váng, Dã Thú cho là mình quá mệt mỏi, không nghĩ nhiều, lẩm bẩm nói.

- Anh ngủ một chút đã, chừng nào đến nói anh dậy.

Ngay lúc Dã Thú lăn ra ngủ thì người thiếu phụ đó liền đẩy Dã Thú sang một bên, sửa sang lại quần áo, nhìn tên lái xe nói.

- Gọi điện thoại cho anh Đông nhanh, sau khi ảnh lấy hết đồ tốt trên người tên khốn nạn này thì cho nó đông lạnh cả đêm.

Tài xế taxi kia để xe dừng lại ở ngay mép đường, quay đầu lại nhìn Dã Thú ngủ như lợn chết, cười nói.

- Đúng là cô ấy, đi ra ngoài chơi cũng có thể mang về được một tên ngu ngốc như vậy. Mà tên ngu này chẳng lẽ không biết là trong đồ uống có thuốc mê sao, bị đông chết cũng là đáng mà.

- Đừng có nói nhảm với bà, mày đi làm việc nhanh đi.

Thiếu phụ thúc giục nói.

Người đàn ông này cười ha hả, lại quay đầu chiếc xe, lao đi trong đêm tối.

Bị đông lạnh cả một đêm, giờ Dã Thú trông thấy người thiếu phụ, lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Hắn nén giận lại để trong lòng, không thể tưởng tượng được chính mình lại rơi vào tay những người này. Đừng thấy Dã Thú bề ngoài tục tằng thì là người lỗ mãng, thực chất hắn không hề ngốc nghếch, luôn có nhận thức rõ ràng.

Tuy trong lòng hận đễn nỗi không thể chộp lấy lột da người thiếu phụ này, nhưng bề người lại giả vờ hồ đồ, vẻ mặt như không hiểu gì hỏi thăm.

- Có chuyện gì xảy ra vậy, sao lại bắt tôi lại?

- Thằng ngốc kia, vẫn còn ngu hả?

Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi có biệt danh anh Đông kia ôm người thiếu phụ, cười lên ha hả, nói.

- Thằng ngu, vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra à?

- Không hiểu.

Dã Thú lắc đầu một cái, làm bộ như không biết gì cả.

- Tiểu Tuyết, xem nói cho thằng ngu này chuyện gì nào.

Anh Đông nhìn người thiếu phụ bên cạnh nói.

Người thiếu phụ khom người xuống, đưa tay phải ra vỗ vỗ mặt của Dã Thú, cười nhạo nói.

- Thằng ngu, mày cho là chuyện gì đã xảy ra, chẳng lẽ mày cho rằng bà thích mày à, nói cho mày biết một cái, bà đây không phải là con gái đàng hoàng gì, bà đây là chuyên gia lừa người đó. Không ngờ ở trên xe lửa lại gặp được thằng ngu mày, lại mượn gió bẻ măng một chút, xài một chút tiền của mày. Chỉ có điều tên tiểu tử mày lại may mắn, đã định ra tay với mày từ hôm trước, nhưng ngươi lại khước từ. Người của chúng tao đã ở trước cửa của quán rượu Đông Hoa chờ mày hai ngày, mà vào lúc mày gọi điện cho bà vào đêm qua, bà đã biết mày mắc câu rồi. Bà đây là cố ý lừa mày, chờ mày ra, quả nhiên, thằng ngu mày bị vào tròng.

- Còn tên tài xế kia?

Dã Thú hỏi.

- Mày nói thử xem?

Thiếu phụ hỏi ngược lại.

Dã Thú có chút buồn phiền nói.

- Được rồi, tôi biết là tôi bị vào tròng rồi, các người muốn gì cứ việc nói, sau khi lấy xong, thả tôi ra đi.

- Thả mày, cũng không đơn giản vậy đâu.

Chân mày của người thiếu phụ dựng lên, nói.

- Trên người của mày mà chỉ có một ngàn đồng sao, mày cho bà là thằng ngu sao? Nói, mấy thứ đáng tiền của mày đâu, cái đồng hồ vàng đâu?

- Cô hỏi cái đồng hồ vàng đó à, ở trong tay người thanh niên đi chung với tôi đó, còn có một chút tiền nữa, cũng ở trong tay hắn. Nếu như các người muốn lấy những thứ đó, có thể tìm hắn mà lấy.

Dã Thú thành thật nói.

- Trong điện thoại của tôi có số của hắn, để tôi gọi cho hắn, nói hắn mang mấy thứ đó đến cho mấy người.

- Mày tốt bụng như vậy sao?

Anh Đông không tin nói.

- Có phải mày muốn cho bạn của mày gọi điện cho cảnh sát không?

- Không phải, chỉ cần các người thả tôi ra, muốn tôi làm gì cũng được.

Dã Thú cũng là người rất thông minh, giả bộ thành thật, giống như là chỉ cần thả hắn thì bắt hắn làm gì cũng được.

Thiếu phụ cười nhạo nói.

- Xem tướng bạo của người này hung ác, nhưng thực tế lại là một tên vô dụng, lá gan nhỏ đến đáng thương.

Người đàn ông gọi là anh Đông thấy Dã Thú rất hợp tác, cũng buông lỏng cảnh giác, cho rằng Dã Thú đúng là người bất lực. Hắn lấy cái điện thoại lấy từ người Dã Thú vào đêm qua ra, mở màn hình, đặt ở trước mặt Dã Thú, để Dã Thú nói ra số của điện thoại kia. Dã Thú thành thật nói ra số điện thoại của Diệp Lăng Phi, người đàn ông đó bấm số gọi cho Diệp Lăng Phi.

Vào lúc điện thoại vang lên, thì cả thân thể của Diệp Lăng Phi đã đè trọn lên người của Đình Đình, dùng miệng cắn vào cái ngực ngọc cao ngất lần đầu tiên lộ ra trước mặt con trai của Đình Đình. Mà Diệp Lăng Phi cũng là con trai bình thường, luôn có nhu cầu sinh lý cần giải quyết. Hơn nữa Đình Đình lại là người hiểu lòng người, làm cho tâm của Diệp Lăng Phi cũng có chút động, nội tâm của Diệp Lăng Phi cũng đã có chút tình cảm với Đình Đình. Chút tình cảm đó cùng với động tác mập mờ với Đình Đình trong phòng ở khách sạn, lại làm cho Diệp Lăng Phi thoáng một cái đã không cách nào khống chế được dục vọng của chính mình nữa, trong quá trình thân mật với Đình Đình, dĩ nhiên đã cởi bỏ toàn bộ quần áo trên người Đình Đình.

Môi rời khỏi bộ ngực sữa của Đình Đình, duỗi tay phải lấy điện thoại, nhìn qua đúng là Dã Thú gọi tới. Hắn vừa bắt máy thì liền mắng Dã Thú.

- Tên tiểu tử, làm gì đó?

- Diệp tiên sinh?

Ngay lúc Diệp Lăng Phi nghe được đối phương không phải là Dã Thú thì sửng sốt một chút, hắn cảnh giác hỏi thăm.

- Anh là ai?

- Mày không cần biết tao là ai, mày chỉ cần biết cái tên ở cùng một chỗ với mày đang nằm trong tay tao, nói với hắn một chút đi.

Nói xong, anh Đông liền để điện thoại ngay miệng của Dã Thú, Diệp Lăng Phi liền nghe được tiếng của Dã Thú trong điện thoại.

- Đại ca, em bị người bắt cóc, anh mau lấy đồng hồ vàng cùng với mấy thứ đáng giá của em đưa cho họ, đừng báo cho cảnh sát.

Diệp Lăng Phi tay phải che điện thoại, nhìn Đình Đình nhỏ giọng nói ra.

- Đình Đình, Dã Thú đã xảy ra chuyện.

Hắn rời khỏi người của Đình Đình, tay cầm điện thoại đi đến chỗ cửa sổ. Mà Đình Đình cũng đứng lên, cầm lấy nịt ngực, đồ lót cùng quần áo của mình ôm vào ngực, bước nhanh vào phòng tắm.

Diệp Lăng Phi nhìn thấy bộ dáng rời đi của Đình Đình, trong lòng liền hiểu cảm giác hiện giờ của Đình Đình. Hắn cũng cười cười, lại nói vào điện thoại.

- Được rồi, tôi làm theo yêu cầu mấy người là được.

- Đúng là biết điều a, chúng tao cũng chỉ cần tiền chứ không cần người, mày yên tâm, chỉ cần mang mấy thứ đó đến, chúng tao sẽ thả người ra,

Anh Đông cười nói.

- Đem tới thì không có vấn đề gì, nhưng mà tôi muốn giao dịch tại chỗ, nếu không, làm sao tôi biết mấy người có thả người hay không.

Diệp Lăng Phi lúc nói ra những lời này thì trên mặt nở nụ cười lạnh, hắn hoàn toàn không có để mọi việc cứ như vậy mà diễn ra.

- Nếu như các người không đồng ý, vậy xin lỗi, tôi sẽ cầm lấy đồ của tên khốn kia mà rời đi, còn tên khốn đó sống hay chết thì tùy mấy người, không có quan hệ với tôi.

- Người anh em, mày điên à, tao phục mày đấy. Được rồi, cứ làm theo những gì mày nói đi. Nhưng mày phải ở khách sạn chờ chúng tao, tao sẽ phái người tới đón mày đến đây. Nhớ kỹ, đừng có giở trò với chúng tao.

- Anh có thể yên tâm, tôi sẽ không giở trò gì với mấy người đâu.

Diệp Lăng Phi nói.

- Tôi sẽ thành thật ở khách sạn chờ mấy người.

Cúp điện thoại, Diệp Lăng Phi đi đến bên giường, cầm lấy quần áo của mình mặc vào. Cho đến khi hắn mặc quần xong, Đình Đình vẫn còn ở trong phòng tắm chưa ra. Diệp Lăng Phi mặc cái áo vào, đi đến phòng tắm, gõ cửa nói.

- Đình Đình, không có sao chứ.

Đình Đình vừa mới rửa mặt xong, nước ở trên mặt cũng không còn. Nàng cố gắng nở một nụ cười, giả bộ bình tĩnh như không có gì nói.

- Diệp đại ca, em không sao cả.

- Em thật sự không có chuyện gì chứ?

Diệp Lăng Phi khom người xuống, cố ý tới sát mặt của Đình Đình, kỳ quái hỏi,

- Sao anh thấy em giống như vừa mới khóc nhỉ?

- Không có.

Đình Đình không chịu thừa nhận, chuyển qua một bên, nói.

- Diệp đại ca, em ra ngoài trước.

Diệp Lăng Phi đâu có thể để Đình Đình rời đi, hai tay của hắn nắm lấy bả vai của Đình Đình, chuyển Đình Đình xoay về phía mình, cười nói.

- Em làm gì thế, không phải muốn ra ngoài xem phim sao?

- Diệp đại ca, em...vừa rồi em...

Đình Đình lầm bầm nửa ngày mà không nói ra được nguyên nhân nào, nàng không dám nhìn vào mắt của Diệp Lăng Phi, tuy trong lòng có điều muốn nói, nhưng trong miệng lại nói không nên lời.

Diệp Lăng Phi nhìn bộ dáng của Đình Đình, trong lòng liền thấy buồn cười. Hắn lần nữa ôm lấy Đình Đình, cúi đầu hôn lấy cái miệng nhỏ của Đình Đình, sau đó nói rất chân thành.

- Đình Đình, anh rất thích ở chung một chỗ với em.

Ngay lúc Đình Đình không thể tin ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt nóng như lửa của Diệp Lăng Phi, nàng ngượng ngùng gục đầu xuống, hai tay loay hoay ở ngay góc áo, không nói câu nào cả.

Diệp Lăng Phi trông thấy Đình Đình như vậy, một lần nữa chủ động hôn vào môi của Đình Đình. Mà lúc này hai tay của Đình Đình cũng đã từ dưới đưa lên, choàng lấy cổ của Diệp Lăng Phi, ngay giờ phút này, nàng cũng đã biểu lộ tâm ý của mình với Diệp Lăng Phi.

Đô Thị Tàng Kiều - Chương #217