Chương 216: Dã Thú Mất Tích.


Vào lúc Diệp Lăng Phi nhìn thấy người thiếu phụ nông thôn dáng người mập mạp trước mắt này, hắn ngây ngẩn cả người. Hắn cho rằng mình đã nhìn lầm rồi, nhưng tướng mạo mang theo vài nét quen thuộc của người này đã nói cho Diệp Lăng Phi biết người nông thôn thiếu phụ trước mắt này chính là chủ nhân của sợi tơ hồng mà mình đã vô số lần nằm mộng thấy. Vào năm đó, chính là Tiếu Tiểu Lan mang theo sợi tơ hồng đó hấp dẫn Diệp Lăng Phi

Chẳng bao lâu sau, Diệp Lăng Phi luôn có một khát vọng có thể gặp lại Tiểu Lam, nhưng bây giờ chính thức gặp lại, Diệp Lăng Phi lại sinh ra cảm giác không nên gặp lại. Hắn không thể tưởng tượng được một người thiếu nữ xinh đẹp năm xưa lại biến thành như bây giờ, càng không thể tưởng tượng được vào lúc thấy Tiểu Lam mà mình luôn mong gặp lại thì tâm tình của mình lại bình tĩnh như bây giờ.

Vào giờ phút này, Diệp Lăng Phi rốt cuộc đã tin tưởng những gì Đình Đình nói rồi, chính mình cũng không phải ham muốn gì, chỉ là không cam lòng khi đánh mất điều gì đó trong quá khứ mà thôi.

Hắn nhìn người thiếu phụ trước mắt mà không hề có xao động gì, ánh mắt bình tĩnh giống như là đang nhìn người xa lạ.

Mà Tiếu Tiểu Lam thì lại không có bình tĩnh như Diệp Lăng Phi, vào lúc nàng gặp lại Diệp Lăng Phi thì trong mắt lại hiện lên một tia ánh sáng khác thường. Trong ấn tượng của nàng, Diệp Lăng Phi là một tên thiếu niên tầm thường da vàng khè, hay than thở, áo quần trên người chắp vá. Nhưng người trước mắt này lại có tướng mạo anh tuấn, khí vũ bất phàm, người này cùng với Diệp Lăng Phi năm đó như hai người hoàn toàn khác nhau.

- Diệp Lăng Phi?

Tiếu Tiểu Lam không dám khẳng định mà lại dò hỏi.

- Tiểu Lam, đã lâu không gặp.

Diệp Lăng Phi thừa nhận thân phận của hắn. Hắn nở nụ cười khó thấy, nói.

- Bạn đẹp hơn trong quá khứ nhiều.

- Mình có nghe Lý Cương nói là bạn đã trở lại, mình vốn định đi thăm bạn nhưng lại sợ Lý Cương nên thôi.

Tiếu Tiểu Lam chần chờ nói. Trong lúc nàng nói chuyện, có nhìn về bố chồng của mình, liền nhìn thấy bố chồng đang dùng ánh mắt cảnh giác nhìn nàng, nàng cũng không có nói tiếp về vấn đề này nữa, ngược lại còn nói.

- Chuyện đã qua rồi, không nên nhắc lại nữa.

- Tiểu Lam, không có vấn đề gì. Đôi khi chúng ta phải đối mặt với quá khứ, giống như mình hiện tại lại dám trở về với thôn dân Nam Dương thôn vậy.

Diệp Lăng Phi không có băn khoăn gì cả. Hắn nhìn Lý trưởng thôn, lạnh lùng nói.

- Thôn trưởng đại nhân, ông yên tâm. Tôi trở về không phải để câu dẫn con gái ông, cho nên ông cứ yên tâm đi. Tôi có một số việc muốn nói riêng với con dâu ông, phiền ông tránh đi một chút.

Diệp Lăng Phi nói ra những lời này giống như hắn là chủ nhân nơi này vậy. Nhưng Lý trưởng thôn làm sao không hiểu được, Diệp Lăng Phi hiện tại đã không còn là tên thiếu niên nổi danh nghèo nữa, đây chính là đại tài thần của Nam Dương Thôn a. Hắn cũng không nói nhiều, liền trở về trong phòng.

- Tiểu Lam, mình chỉ muốn hỏi bạn một câu. Năm đó, có bao giờ bạn yêu mình chưa?

Diệp Lăng Phi trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề, không hề bận tâm đến việc Tiểu Lam hiện giờ đã là một thiếu phụ.

Tiếu Tiểu Lam nhìn Diệp Lăng Phi, lại nhìn trong phòn, thấp giọng nói.

- Mình…mình vẫn luôn chỉ….

Câu này lời còn chưa nói hết đã nghe thấy tiếng mở cửa ở sau lưng, Tiếu Tiểu Lam vội vàng quay đầu nhìn lại, đã nhìn thấy người con gái xinh đẹp vừa thấy ở cửa kia đang đi tới.

Đình Đình thấy Diệp Lăng Phi cùng với người thiếu phụ trong phòng đều đang nhìn về phía mình, cũng đã đoán được người thiếu phụ nông thôn này là ai. Nàng ý thức được mình không nên đến vào lúc này, vội vàng nói.

- Diệp đại ca, thực xin lỗi, em không nên đến bây giờ.

Nàng nói xong liền muốn xoay người ra khỏi cửa, nhưng nàng còn chưa có xoay người thì đã nghe thấy tiếng của Diệp Lăng Phi.

- Đình Đình, chúng ta cùng đi.

Những lời này vừa nói ra không chỉ làm cho Đình Đình giật mình mà còn làm cho Tiếu Tiểu Lan kinh ngạc. Tuy nhiên, Tiếu Tiểu Lam lại không nói chuyện, chỉ dùng một ánh mắt nghi hoặc khó hiểu nhìn qua Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đi đến trước người Đình Đình, duỗi cánh tay ra ôm lấy cái eo thon của Đình Đình, không quay đầu lại, chậm rãi nói.

- Tiểu Lam, mình đã biết đáp án.

Nói xong, liền ôm Đình Đình bước ra khỏi cửa.

Sau khi Đình Đình cùng với Diệp Lăng Phi đi vào trong sân, Đình Đình rốt cuộc nhịn không được hỏi.

- Diệp đại ca, vừa rồi anh có nói biết đáp án rồi, là đáp án gì vậy?

- Anh biết rõ cô ấy chưa bao giờ yên mến anh.

Diệp Lăng Phi thở dài một hơi nói.

- Anh cuối cùng cũng có thể bình thản rồi. Ngay giây phút lúc nãy, anh nhìn thấy trong mắt của Tiểu Lam có một tia sắc thái anh không thích. Đình Đình, em có biết đó là sắc thái gì không?

Đình Đình lắc đầu, ôn nhu nói.

- Em không biết.

- Nói dối. Cho dù vừa rồi cô ấy có nói gì với anh, anh cũng biết đó không phải là những lời nói thật lòng của Tiểu Lam. Nói thẳng ra là, cho đến bây giờ, cô ấy cũng không có định nói thật với anh. Anh hiện giờ cũng đã không quan tâm những gì cô ấy nói với anh nữa, bởi vì những điều đó cũng đã không còn có ý nghĩa với anh. Đình Đình, em nói đúng, anh vẫn luôn có chút khúc mắc trong lòng, nhưng khúc mắc đó hiện giờ đã được tháo gỡ. Đây chính là thu hoạch lớn nhất mà anh có được khi đi vào Nam Dương thôn.

Lúc này Đình Đình nở nụ cười, nàng cười thật ngọt ngào, nàng đang cao hứng vô cùng, cao hứng vì Diệp Lăng Phi đã có thể tháo gỡ cái khúc mắc trong lòng của chính mình.

Tiếu Tiểu Lam nhìn Diệp Lăng Phi cùng với Đình Đình rời đi mà nội tâm của nàng có trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang, trong lòng nàng nghĩ nếu như năm đó nàng có thể ở cùng một chỗ với Diệp Lăng Phi, vậy hiện giờ sẽ như thế nào.

Diệp Lăng Phi cũng không có tham gia đại hội toàn thể dân thôn của Nam Dương Thôn, tâm kết của hắn đã được cởi bỏ, có ở lại Nam Dương thôn thì cũng không có ý nghĩa gì nữa. Hiện tại Diệp Lăng Phi muốn lập tức trở về thành phố Nam Trúc, ngủ một giấc cho thật đã.

…….

Lúc bọn hắn trở về thành phố Nam Trúc thì cũng đã hơn năm giờ chiều. Diệp Lăng Phi trước tiên chở Đình Đình về nhà, sau đó mới lái xe đến khách sạn Nam Dương.

Dã Thú lần này đến, quả thật không thể chờ nổi mà đến tìm người thiếu phụ kia, nhưng không ngờ thiếu phụ đó lại nói có bố vợ ở nhà cho nên không thể ra ngoài.

Dã Thú có chút khó chịu, hắn hai ngày nay đã buồn đến nỗi muồn tìm đàn bà để phát tiết. Nhưng lại chưa quen với hoàn cảnh ở nơi này thì kiếm đâu ra đàn bà để phát tiết.

Mắt nhìn thấy Diệp Lăng Phi tắm rửa xong liền đi lên giường nằm ngủ, Dã Thú mè nheo cả ngày ngủ không được. Hắn đứng dậy, đẩy Diệp Lăng Phi một cái, cầu khẩn nói.

- Đại ca, chúng ta ra ngoài đi dạo một lát đi mà,

- Tao rất mệt, muốn ngủ.

Diệp Lăng Phi dùng cái chăn mền chùm nguyên đầu lại,không để ý tới Dã Thú.

- Đại ca, em ngủ không được. Chúng ta đi ra ngoài máy xa, thả lỏng một chút đi.

- Dã Thú, có phải mày mà không có đàn bà thì sống không được không?

Diệp Lăng Phi bị Dã Thú mè nheo suốt, cuối cùng nhịn không được mà vén chăn lên nói.

- Tiểu tử mày nếu muốn chơi đàn bà thì tự đi mà tìm lấy, đừng có ở đây làm phiền tao.

- Đại ca, em mới tới nơi này, còn chưa có quen thuộc. Vạn nhất tìm không đúng chỗ thì đúng là tệ hại rồi. Không phải anh nói với em là đàn bà ở đây đều mang bệnh trong người sao, anh muốn em bị nhiễm bệnh à, lúc đó thì làm sao đây?

- Con bà mày, mày đúng là phiền phức thật. Muốn tìm đàn bà mà còn sợ nhiễm bệnh. Mày thấy tao là người như thế nào? Dẫn mối à? Hay là không có việc gì làm nên giúp mày tìm đàn bà? Tao nói cho mày biết, tao cũng không có rành đường xá ở đây lắm. Tao thấy mày nên chạy ra ngoài, tìm mấy chiếc xe taxi, hỏi mấy tên tài xế ở đâu có đàn bà là được rồi.

Diệp Lăng Phi nói xong lại nhắm mắt lại.

- Đại ca, em đi trước đây. Mà anh nên bật điện thoại lên đi, vạn nhất em không tìm thấy anh thì còn gọi cho anh được.

Dã Thú vừa nói vừa mặc quần áo.

- Anh khởi động máy lại đi, em sợ em đi thì không có về liền đâu.

- Được rồi, tiểu tử mày thật phiền quá đi.

Diệp Lăng Phi phất phất tay với Dã Thú, ý nói Dã Thú đi đi.

……….

Diệp Lăng Phi ngủ giấc ngủ này đến sáng hôm sau, mãi cho đến khi có tiếng đập cửa thì hắn mới tỉnh lại. Hắn mặc đồ ngủ mở cửa ra, đã nhìn thấy Đình Đình đang đứng ở cửa.

- Diệp đại ca, còn sớm nhỉ.

Đình Đình híp mắt lại, cái miệng anh đào nhỏ nhắn tươi tắn cười chào hỏi.

- Còn sớm mà.

Diệp Lăng Phi sau khi mở cửa ra liền trở lại phòng của mình, lại muốn nằm lên giường ngủ tiếp. Đình Đình sau khi đóng cửa lại, đi vào trong phòng, nhưng không có thấy Dã Thú. Đình Đình thấy lạ hỏi Diệp Lăng Phi đang nằm ở trên giường.

- Diệp đại ca, Dã Thú sao lại không ở đây? Anh ấy đi đâu rồi?

- Đi ra ngoài tìm đàn bà chơi rồi.

Diệp Lăng Phi mặt ịn vào trong gối, thuận miệng nói.

Đình Đình liền đỏ mặt lên, im lặng ngồi xuống cạnh giường Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi vừa nói xong cũng cảm thấy hối hận, vội vàng từ trên giường ngồi xuống, giải thích.

- Nó nói với anh là đêm qua đi mát xa, dù sao chúng ta cũng ở bên ngoài đã hai ngày. Tên tiểu tử Dã Thú đó cảm thấy hơi mệt nên đi mát xa.

Tuy Diệp Lăng Phi giải thích như vậy, nhưng Đình Đình cũng biết Dã Thú đã đi đâu và làm gì. Nàng cũng không có nói tiếp chuyện này nữa, chuyển sang đề tài khác nói.

- Diệp đại ca, khi nào thì anh trở về?

- Anh tính ngày mai về.

Diệp Lăng Phi ngáp một cái, xoay người cầm lấy cái khăn mặt bên giường, nhìn Đình Đình cười nói.

- Cô bé, em cứ ngồi đó chơi, anh đi tắm một chút.

Nói xong, nhoáng một cái đã đi vào trong phòng tắm.

Rất nhanh đã có tiếng nước ào ào từ phòng tắm truyền ra, Đình Đình đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng, vừa đi vừa nói.

- Diệp đại ca, hôm nay anh có định đi đâu không? Em muốn đi dạo với anh.

- Anh cũng chưa tính đi đâu cả? Tùy em thôi, em muốn đi đâu thì anh đưa em đi.

Diệp Lăng Phi từ trong phòng tắm nói ra.

- Uh, để em nghĩ xem đã.

Đình Đình đứng lại, ngón tay trỏ tay phải khẽ để trên môi, lo lắng một hồi rồi nói.

- Em muốn đi xem phim.

- Phim có gì hay đâu, không bằng để anh dẫn em đi mua sắm.

Diệp Lăng Phi nói.

- Em muốn mua gì cứ nói ra, coi như là quà anh tặng em.

- Không cần, em cũng không có thiếu gì cả.

Vừa nghe thấy Diệp Lăng Phi muốn dẫn mình đi mua đồ, Đình Đình vội vàng nói.

- Diệp đại ca, anh vừa về không lâu, nếu như anh không muốn đi xem phim, chúng ta cũng có thể ở trong này mà nói chuyện phiếm, anh cũng có thể nghỉ ngơi được.

- Vậy chúng ta đi xem phim đi.

Diệp Lăng Phi nghe thấy Đình Đình nói vậy, biết rõ cô bé Đình Đình này sợ mình lại chi tiền ra, vì vậy đồng ý cùng với Đình Đình đi xem phim.

Diệp Lăng Phi tắm xong, mặc đồ ngủ mở cửa phòng tắm đí ra. Thấy Đình Đình đang ngồi trên giường của mình xem TV, Diệp Lăng Phi vỗ vỗ bả vai của Đình Đình, cười xấu xa nói.

- Cô bé, không ngại anh thay đồ trước mặt em chứ?

- Em ra ngoài đợi anh.

Đình Đình đỏ mặt lên, thả remote điều khiển từ xa của TV xuống, đứng dậy định rời khỏi phòng. Nhưng không ngờ rằng chân trước của nàng lại vấp chân của Diệp Lăng Phi, vừa mới bước lên, liền theo bản năng đổ về phía trước. Diệp Lăng Phi cũng vừa mới cởi dây lưng của đồ ngủ, nhìn thấy Đình Đình sắp ngã xuống, cũng không có để ý gì khác, vội ôm lấy eo của Đình Đình kéo lại.

Đồ ngủ của Diệp Lăng Phi mở rộng ra, chỉ mặc một cái quần lót màu đen, toàn bộ thân thể đều lộ ra trước mắt Đình Đình. Lúc này đây, chỉ nhìn thấy thân hình khôi ngô hùng tráng của Diệp Lăng Phi, da thịt tích tụ lại, toát ra vẻ nam tính vô cùng. Giữa hai cái đùi mạnh mẽ ấy, có một khối cao cao đang nhô ra từ trong quần lót. Diệp Lăng Phi cũng vừa mới tắm rửa xong, ở trên người vẫn còn đính lại mấy hạt nước, vài hạt nước trong suốt ấy dọc theo khối thân thể rắn chắc của Diệp Lăng Phi mà chảy xuống. Từ trên người của Diệp Lăng Phi tỏa ra một mùi thơm sữa tắm, trong đó còn có một chút hương của đàn ông, những điều ấy quả thật đã làm cho tâm hồn của một người thiếu nữ đang ở trong mối tình đầu thật rung động. Chỉ trong một nháy mắt, Đình Đình cảm thấy mình hô hấp nhanh hơn, trong lồng ngực dường như có một con nai đang chạy loạn lên, cả khuôn mặt đỏ lên, giống như là sóng tràn màu đỏ vậy, nhanh chóng lan từ gò má xuống cái cổ trắng. Cả người nàng cũng mềm nhũn ra, không còn chút khí lực nào cả.

Diệp Lăng Phi sau khi ôm lấy Đình Đình, mới phát hiện chính mình lại càng làm cho mập mờ rồi. Trong lòng đang suy nghĩ làm như thế nào để giải quyết cục diện xấu hổ này thì đột nhiên nhìn thấy cả khuôn mặt của Đình Đình đỏ lên giống như táo đỏ vậy, như là một chú mèo nhỏ nhu thuận ghé sát vào người mình cả nửa ngày mà không có bất kỳ phản ứng nào. Giờ phút này, Diệp Lăng Phi cũng đã hiểu được Đình Đình đang nghĩ gì trong lòng.

Bây giờ mới là sáng sớm, cũng là thời gian là dục vọng của con trai nhiều nhất, Diệp Lăng Phi lại đang ôm một người đẹp như vậy trong ngực, không nhịn được mà cúi đầu xuống hôn lấy cái môi mỏng của Đình Đình. Đình Đình nào có nghĩ đến chuyện này, cả người như bị kích thích, toàn thân run lên, bàn chân loạng choạng lui về phía sau. Diệp Lăng Phi vốn định ôm lấy Đình Đình, nhưng lại thay đổi ý định, hắn không chỉ không có ôm lấy Đình Đình, mà còn ép sát Đình Đình lên giường ngay ở phía sau lưng Đình Đình.

Cả người của Diệp Lăng Phi đều đặt trên người của Đình Đình, cái áo ngủ của hắn cũng được tháo xuống, một thân hình cường tráng, hoàn mỹ, toát ra mùi hương của người con trai dường như đặt cả trên người của Đình Đình. Mà Đình Đình vốn cũng có tình ý với Diệp Lăng Phi, những thiếu nữ ở mối tình đầu thế này thường rất dễ đánh mất lý trí, nàng có cảm giác như cả cái tâm của nàng cũng bị Diệp Lăng Phi ôm lấy, cái miệng nhỏ nhắn kiều diễm hơi nhếch lên, nhắm mắt lại, hô hấp càng lúc càng gấp.

Rốt cuộc, sau khi không ngừng bị Diệp Lăng Phi câu dẫn, Đình Đình còn chủ động câu dẫn ngược lại, Diệp Lăng Phi bắt đầu tiếp cận đến vùng dưới thân thể Đình Đình, một bàn tay to lớn đang không ngừng nắn, xoa bóp vào cái mông trắng đầy co dãn của Đình Đình, hơi hơi dùng súc đến, đôi môi của hắn mang theo dục vọng dính sát vào đôi môi của Đình Đình, mà hạ thân cao thắng của hắn cũng đang tiếp cận đến bộ phận mẫn cảm nhất của Đình Đình…..

Ngay lúc Diệp Lăng Phi cùng với Đình Đình đang thân mật với nhau trong phòng ở khách sạn, Dã Thú lúc này lại đang ở trong một góc nhà trệt tối u ám, hai tay đang bị trói lại.

Đây là một ngôi nhà trệt đã bỏ đi ở một địa phương vắng vẻ, khắp nơi đều là đá vụn cùng đồ đạc cũ hư, không hề có cửa sổ, trong phòng cũng như ngoài phòng đều có nhiệt độ như nhau.

Dã Thú rốt cuộc đã tỉnh lại, hắn hắt xì một cái, mở to mắt ra nhìn, sau khi nhìn thấy rõ, Dã Thú vẫn không hiểu là đã xảy ra chuyện gì.

- Con mẹ nó, là ai làm, mau thả tao ra, không tao giết cả nhà bọn mày.

Dã Thú tức giận rống lên cả trong phòng, nhưng hồi lâu sau vẫn không có ai trả lời cả. Ngay lúc Dã Thú tính tìm biện pháp rời khỏi chỗ này thì bỗng nhiên có tiếng xe hơi đi đến rồi dừng lại, rồi sau đó có bốn nam một nữ đang cười nói từ bên ngoài đi vào.

Khi Dã Thú thấy người đàn bà kia vào, đột nhiên hiểu rõ toàn bộ mọi chuyện, hắn nhổ một bãi nước bọt xuống đất, rồi khẽ chửi một câu: “Con mẹ nó”

Đô Thị Tàng Kiều - Chương #216