Chương 212: Thời Gian Cũng Không Cách Nào Xoa ...


Hàn Đình Đình nằm ở bên dưới, nàng đang cầm trong tay một quyền sách học đan, đang định lật ra xem thì nghe Dã Thú nói đến chiếc đồng hồ vàng, nàng liền liếc nhìn sang phía Dã Thú. Chẳng qua là Hàn Đình Đình tò mò, nàng muốn nhìn xem đồng hồ vàng là cái gì.

Khi Hàn Đình Đình nhìn thấy chiếc đồng hồ vàng trong tay Dã Thú thì nàng lại dùng ánh mắt nghi hoặc để nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thấy Hàn Đình Đình nhìn mình như vậy, hắn cười nói:

- Đình Đình, em có muốn đi ra ngoài tâm sự không, ở đây chán quá.

Hàn Đình Đình gật đầu, nàng đặt quyển sách ở đầu giường rồi đi giày vào. Diệp Lăng Phi kéo cánh cửa của lô ghế ra cho Hàn Đình Đình ra ngoài.

Diệp Lăng Phi dẫn Hàn Đình Đình tới chỗ tiếp nối của hai toa, rồi đóng cửa toa lại.

- Đình Đình, có phải em muốn hỏi anh thân phận của Dã Thú hay không?

Diệp Lăng Phi hỏi dứt khoát.

Hàn Đình Đình gật đầu rồi lại lắc đầu, nàng tựa người vào cửa xe, ngọt ngào cười nói:

- Diệp đại ca, em không muốn biết.

- Tiểu nha đầu, cho dù em muốn biết cũng không sao. Anh nói cho em biết, Dã Thú không phải là thứ tốt đẹp gì đâu, em nhất định phải nhớ kỹ, nghìn vạn lần đừng có đơn độc ở cùng một chỗ với Dã Thú, ngay cả anh cũng không biết hắn có thể làm ra những chuyện gì.

Diệp Lăng Phi đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Hàn Đình Đình, hắn cười xấu nói:

- Đặc biết những tiểu cô nương thuần khiết như em, rất dễ bị người ta gạt.

Hàn Đình Đình đỏ mặt lên, nàng cúi đầu xuống, cắn môi nói:

- Em tin Diệp đại ca sẽ không gạt em.

- Anh cũng là đàn ông mà, ai biết được khi không khống chế được bản thân anh sẽ làm gì.

Diệp Lăng Phi nặn ra một nụ cười dâm đãng nói:

- Đình Đình, nhìn anh bây giờ không giống một tên sắc lang sao?

- Không giống.

Hàn Đình Đình ngẩng đầu lên liếc nhìn Diệp Lăng Phi, nàng nói rất chắc chắn. Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, có chút thất vọng nói:

- Lẽ nào anh lại thất bại rồi, anh rõ ràng là một tên sắc lang, nhưng em lại bảo không phải. Coi như anh thất bại thật rồi.

Những lời này khiến Hàn Đình Đình cười rộ lên, Diệp Lăng Phi cũng cười theo. Khi tiếng cười còn chưa dứt thì bỗng có tiếng điện thọa của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi lấy điện thoại ra, nhìn vào số máy gọi đến rồi vỗ vai Hàn Đình Đình nói:

- Đình Đình, em về chỗ trước đi, anh nghe điện thoại một chút.

Hàn Đình Đình gật đầu, nàng mở cửa xe rồi quay về chỗ ngồi.

Nhìn Hàn Đình Đình quay trở về toa xe, Diệp Lăng Phi mới nhận điện thoại, từ bên trong điện thoại truyền đến giọng nói của Lý Khả Hân.

- Diệp Lăng Phi, bây giờ anh có rảnh không, em muốn gặp anh.

Lý Khả Hân nói.

- E rằng bây giờ anh không thể gặp em được.

Diệp Lăng Phi bất đắc dĩ nói:

- Anh đang ở trên xe lửa đi Nam Trúc.

- Nam Trúc?

Lý Khả Hân sửng sốt nói:

- Vì sao anh muốn đi Nam Trúc, có phải vì em không, nếu như vậy thì chúng ta nói rõ ràng với nhau đi. Tuy rằng em nói muốn tranh giành với vợ của anh, nhưng em không hèn hạ đến mức mà cố cướp lấy anh khi anh không thích em.

Diệp Lăng Phi biết rằng Lý Khả Hân đang rất tức giận, hắn vội vàng giải thích:

- Khả Hân, em đừng có giận. Không phải là anh không thích em, anh chỉ muốn về với ông bà một chút thôi mà, không phải anh đã nói với em là quê anh ở Nam Trúc sao.

- À, thì ra là vậy, tại sao anh không nói sớm có phải đỡ rắc rối không.

Nghe Diệp Lăng Phi giải thích, Lý Khả Hân cũng tiêu tan bớt lửa giận, nàng oán giận nói:

- Anh không coi em là bạn gái của em sao, tại sao về quê mà không gọi điện cho em. Nếu như không phải em gọi điện cho anh thì chắc là anh định giấu em hả.

- Không có, tại sao anh lại không coi em là bạn gái của anh được. Bảo bối Khả Hân, khi nào trở về anh nhất định xin lỗi em, em muốn phạt anh thế nào cũng được.

Diệp Lăng Phi nịnh Lý Khả Hân.

- Hừ, miệng ngọt xớt.

Lý Khả Hân hừ một tiếng rồi nói tiếp:

- Anh mà còn tiếp tục nói dối nữa, thì anh sẽ biết hậu quả.

Diệp Lăng Phi còn dỗ ngon dỗ ngọt Lý Khả Hân một lúc nữa mới cúp điện thoại. Hắn thở dài một tiếng, cảm giác mình như đang đi trên một sợi dây thừng, nếu đi nhầm một bước sẽ thua tất cả. Tình trường đúng là nguy hiểm hơn chiến trường rất nhiều, có thể nói là mức độ nguy hiểm cao nhất.

Diệp Lăng Phi quay trở lại toa xe, hắn mở cửa ra thì thấy Dã Thú đang nói chuyện rất vui vẻ với thiếu phụ kia. Dã Thú là người rất có bản lĩnh thu phục nữ nhân, những lời trong miệng hắn nói ra đều là khen ngợi người ta. Còn Hàn Đình Đình thì đang nằm phía dưới thiếu phụ kia, hai tay nàng đang cầm quyển sách học đan. Thấy Diệp Lăng Phi tiến đến, nàng đặt quyển sách trước ngực rồi cười với Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi nhìn vào đồng hồ đeo tay, phát hiện bây giờ mới hơn mười rưỡi. Hắn đi đến giường của Hàn Đình Đình, cầm lấy quyển sách dạy đan, tùy tiện lật vài trang, cảm giác không hứng thú gì lại đặt trở lại người Hàn Đình Đình.

Diệp Lăng Phi thấy Hàn Đình Đình nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, nàng nằm về phía bên trong giường, để thừa ra một chỗ cho Diệp Lăng Phi ngồi. Diệp Lăng Phi được voi đòi tiên, hắn cởi giày ra, nằm cùng với Hàn Đình Đình.

Hàn Đình Đình thấy bất an, nàng liếc nhìn sang chỗ Dã Thú, thấy Dã Thú đang nói chuyện rất vui vẻ với thiếu phu, đâu có rảnh rỗi để ý đến Diệp Lăng Phi và Hàn Đình Đình làm cái gì.

- Diệp đại ca, như vậy không tốt đâu, phía trên có người.

Hàn Đình Đình khẽ nói vào tai Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi căn bản không để ý tới, hắn đặt hai tay trước ngực, khẽ cười nói:

- Có gì đâu, dù sao chúng ta chỉ nói chuyện thôi mà, có làm chuyện gì đâu mà em phải sợ.

Hàn Đình Đình kề sát vào người Diệp Lăng Phi, tim nàng đập loạn lên. Hơi thở mang theo mùi thuốc lá của Diệp Lăng Phi bay tới mũi nàng, Hàn Đình Đình rất ghét những người đàn ông hút thuốc là, nàng cho rằng những người hút thuốc lá có hơi thở khiến nàng không thể chịu được. Cho nên trong lớp học, Hàn Đình Đình không bao giờ ngồi những bạn trai hút thuốc là để tránh phải ngửi cái mùi này. Thế nhưng bây giờ lại khác, tuy rằng Diệp Lăng Phi cũng hút thuốc lá thế nhưng hơi thở mùi thuốc lá của Diệp Lăng Phi lại khiến nàng cảm thấy nội tâm mình xung động, hơi thở dường như kích thích tâm hồn của một thiếu nữ.

Trong lòng Hàn Đình Đình vẫn luôn khát khao được dựa sát vào người Diệp Lăng Phi như thế này nhưng nàng lại sợ bị người khác nhìn thấy. Đối với một cô gái chưa yêu bao giờ như hàn đình thì bị người khác nhìn thấy mình thân mật với một người đàn ông sẽ khiến nàng rất mất mặt.

- Đình Đình, nói chuyện gì đi, bây giờ mười giờ, nếu như không nói chuyện sẽ buồn lắm.

Diệp Lăng Phi quay sang Hàn Đình Đình, cười nói:

- Nói một chút về em đi, em đã từng yêu ai chưa?

- Không có, ba mẹ em không cho em nói đến chuyện yêu đương.

Hàn Đình Đình nói:

- Ba mẹ em muốn em vào một trường đại học thật tốt thế nên từ nhỏ em chỉ biết học, thỉnh thoảng cũng đi ra ngoài chơi nhưng không đi cùng với những bạn nam.

- Lẽ nào em không thầm mến người nào sao?

Diệp Lăng Phi hỏi:

- Ví dụ như em thích một bạn nam nào đó hoặc có một bạn nam nào làm cho em dao động.

- Không có.

Hàn Đình Đình rất quả quyết, nói:

- Em rất ít nói chuyện với những bạn nam. Ngoài việc học ra thì em thích nuôi cá, trồng hoa, không có việc gì làm thì em thu dọn nhà cửa.

- Đúng là một cô gái ngoan ngoãn.

Diệp Lăng Phi cảm khái nói:

- Anh thật không hiểu những bạn nam học cùng với em. Xinh đẹp lại khéo léo như em tại sao bọn họ lại không nắm chặt lấy.

- Diệp đại ca, anh thì sao?

Hàn Đình Đình hỏi ngược lại:

- Lúc Diệp đại ca còn đi học thì thế nào?

- Anh à?

Diệp Lăng Phi dừng lại một chút, hắn thở dài nói:

- Anh đã quên mất chuyện lúc anh đi học, nó đã lâu lắm rồi.

Diệp Lăng Phi bất giác ôm lấy vai Hàn Đình Đình. Hàn Đình Đình khẽ liếc nhìn Dã Thú rồi mới chậm rãi dựa đầu vào cánh tay Diệp Lăng Phi. Nàng dịu dàng nói với Diệp Lăng Phi:

- Diệp đại ca, Anh thật không nhớ nổ chuyện hồi bé sao?

- Tại sao lại hỏi vậy?

Diệp Lăng Phi khẽ quay mặt sang, môi hắn hầu như gần chạm vào cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Hàn Đình Đình.

- Diệp đại ca, em nói ra anh đừng có giận nha. Em có cảm giác quá khứ của anh không được tốt lắm, không phải là anh đã quên mà là anh không muốn nhắc lại.

Hàn Đình Đình dùng ánh mắt long lanh nhìn Diệp Lăng Phi, dường như vẫn còn có điều muốn nói nhưng lại không nói nữa.

Trước đây Diệp Lăng Phi rất ít tiếp xúc với Hàn Đình Đình, bây giờ hắn cảm giác Hàn Đình Đình là cô gái rất hiểu biết, so với Tần Dao thì Hàn Đình Đình được người ta yêu mến hơn nhiều. Bất giác trong lúc đó, Diệp Lăng Phi mang Tần Dao và Hàn Đình Đình ra so sánh. Trong lòng Diệp Lăng Phi, Tần Dao thủy chung là một cô gái ham món lợi nhỏ, tuy rằng nó có liên quan đến gia cảnh của Tần Dao thế nhưng như vậy cũng tạo thành tính cách của nàng, thích chiếm tiện nghi với người khác.

Tuy rằng Tần Dao vẫn tận lực che giấu nội tâm của mình nhưng trước mặt một con cáo già như Diệp Lăng Phi thì tính cách của Tần Dao cũng bị bại lộ. Đối với phương diện tình cảm, suy nghĩ trong lòng Tần Dao hết sức phức tạp. Tuy rằng hiện tại Tần Dao và Diệp Lăng Phi vẫn duy trì quan hệ thân mật nhưng Tần Dao cũng không nói ra ý định của nàng. Đôi khi Tần Dao có chút khôn vặt, nàng tưởng rằng có thể qua mặt được Diệp Lăng Phi nhưng đâu biết rằng Diệp Lăng Phi đã sớm biết điều đó. Sở dĩ hắn nhân nhượng với Tần Dao không phải là do có quá nhiều cảm tình mà chỉ là xuất phát từ sự quan tâm và bảo vệ của một người bạn.

Hàn Đình Đình đối với Diệp Lăng Phi lại khác với Tần Dao, bề ngoài nàng tỏ ra rất thiện lương và biết điều. Diệp Lăng Phi xem ra rất thích những cô gái như Hàn Đình Đình, nàng không thích tranh chấp cùng với ai mà cũng không thích đùa giỡn kiểu không vặt, thế nhưng nàng cũng không phải là ngu ngốc, nàng có suy nghĩ riêng của mình, chẳng qua là không muốn biểu đạt ra ngoài.

Bất giác trong lúc đó Diệp Lăng Phi có cảm giác mình và Hàn Đình Đình ngày càng thu ngắn khoảng cách lại. Hắn ôm nàng càng chặt hơn, ôn nhu nói:

- Đình Đình, em đoán đúng rồi, anh không muốn nhắc đến chuyện cũ. Có người nói thời gian là phương thuốc tốt nhất để chữa trị vết thương, thời gian trôi qua, những vết thương sẽ dần trở lên nguôi ngoai. Nhưng anh biết vết thương trong lòng anh đã bị ăn quá sâu, không có cách nào chữa trị được, vĩnh viễn không có cách nào. Sở dĩ anh không muốn trở lại là vị anh sợ mình sẽ bị kích động khi nhìn thấy song thân yên nghỉ dưới nầm mồ sâu.

Giọng nói của Diệp Lăng Phi tuy rất ôn nhu nhưng lại mang trong đó đầy oán hận. Hàn Đình Đình có thể cảm giác được Diệp Lăng Phi đang ứa máu trong lòng. Hàn Đình Đình tuy rằng không có cách nào có thể biết được quá khứ đau khổ của Diệp Lăng Phi nhưng nàng tin tưởng nhất định Diệp Lăng Phi đã trải qua những chuyện mà cả đời hắn không thể quên được.

Từ lần đầu tiên Hàn Đình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi, nàng thấy người này lúc thì giống như ác ma hung dữ, lúc thì lại giống lưu manh, nhưng thật không thể ngờ rằng phía sau người đàn ông này lại che giấu một vết thương không thể chữa khỏi. Bất quá trong lúc đó, nàng lại cảm thấy thương hại cho Diệp Lăng Phi. Hàn Đình Đình chủ động cầm lấy bàn tay nặng nề của Diệp Lăng Phi, nàng hi vọng mình có thể làm cho Diệp Lăng Phi thoải mái cho dù chỉ là trong chốc lát.

- Diệp đại ca, em không nên nhắc đến chuyện này, đều là tại em sai.

Hàn Đình Đình nói rất nhỏ, nàng cố gắng để an ủi Diệp Lăng Phi:

- Tất cả đã là quá khứ, chúng ta phải hướng tới cuộc sống phía trước.

- Có một số không thể nói muốn quên là quên ngay được, em không trải qua cuộc sống của anh, em tuyệt đối không thể hiểu được anh đã từng bị tổn thương như thế nào đâu.

Diệp Lăng Phi chuyển toàn bộ ánh mắt sang Hàn Đình Đình, ngửi thấy hương thơm mê người từ một thiếu nữ, hắn nhẹ nhàng hôn lên mũi Hàn Đình Đình, thấp giọng nói:

- Nếu như có thể được, anh muốn đưa em đi về quê anh, nơi anh sinh ra và lớn lên.

Cảm giác từ mũi truyền khắp cơ thể khiến Hàn Đình Đình tê dại, cái miệng nhỏ nhắn của nàng hơi nhích nhích, phát ra tiếng nói như muỗi kêu:

- Diệp đại ca, em có thể đi cùng anh, nhưng anh có thể chờ em một ngày được không, em cần phải xin phép cha mẹ.

- Tất nhiên rồi, anh sẽ nghỉ ngơi ở thành phố Nam Trúc hai ngày, anh cần phải tĩnh tâm lại.

Miệng của Diệp Lăng Phi gần như ngậm trọn lấy mũi của nàng. Hàn Đình Đình bắt đầu thở gấp, nàng nhắm mắt lại, bày ra tư thế cho Diệp Lăng Phi muốn làm gì thì làm. Nhưng Diệp Lăng Phi không có làm quá, hắn chỉ hôn nhẹ lên mũi Hàn Đình Đình rồi đột nhiên đứng dậy, đi giày vào, đẩy cửa ghế rồi đi ra ngoài.

Hàn Đình Đình mở mắt, nàng vốn tưởng rằng Diệp Lăng Phi sẽ nhân cơ hội này hôn lên môi mình. Hàn Đình Đình đã dự định sẽ thân thiết với Diệp Lăng Phi nhưng sự việc lại kết thúc ngoài dự liệu của Hàn Đình Đình, Diệp Lăng Phi không hề tiến thêm bước nữa mà rời khỏi giường của nàng.

Tuy rằng trong lòng nàng hơi có chút thất vọng nhưng nàng lại càng yêu thương Diệp Lăng Phi, hình tượng Diệp Lăng Phi trong lòng nàng ngày càng lớn dần lên.

Hàn Đình Đình hiểu mình và Diệp Lăng Phi không thể ở cùng một chỗ với nhau được, cha mẹ nàng tuyệt đối không để cho nàng yêu một người đàn ông hơn nàng đến mười tuổi.

Diệp Lăng Phi đâu biết tâm trạng của Hàn Đình Đình, nữ nhân bên người hắn cũng không phải ít, chuyện của Lý Khả Hân và Chu Hân Mính còn chưa giải quyết xong, trong lúc này hắn không muốn tiến tới quan hệ với một thiếu nữ như Hàn Đình Đình nữa.

Đô Thị Tàng Kiều - Chương #212