Chương 201: Em Muốn Giành Anh Với Vợ Của ...


Lý Khả Hân chạy đến cửa ra vào quán ăn, đỡ Lưu Hải dậy, nhìn thấy trên mặt Lưu Hải có vết thương lớn, máu tươi từ chỗ này chảy ra. Lý Khả Hân cũng không để ý nữa, vội vàng lấy khăn lau ra, lau máu trên mặt Lưu Hải.

Tay phải của Lưu Hải nắm chặt cổ tay của Lý Khả Hân, nói.

- Vì em, anh có thể làm bất cứ chuyện gì. Anh biết rõ em không thích anh, nhưng anh không quan tâm, anh sẽ ở bên cạnh em bảo vệ em, không để em bị thương tổn. Em nếu có điều gì khó xử,cứ nói cho anh biết. Nếu người này cứ luôn bám theo em, cho dù anh đánh không lại hắn, cho dù phải liều mạng, anh cũng sẽ cố gắng bảo vệ em.

- Đại Hải ca, anh hiểu lầm rồi, hắn không có bám lấy em.

Lý Khả Hân nói.

- Em biết Đại Hải ca đối với em rất tốt, em cũng rất thích ở cùng một chỗ với Đại Hải ca.

- Khả Hân, đồng ý làm bạn gái của anh đi. Anh rất thích em, hi vọng em có thể làm bạn gái anh. Anh thề, anh nhất định sẽ làm cho em có một cuộc sống hạnh phúc.

Lý Khả Hân rút tay ra, nói sang chuyện khác.

- Đại Hải ca, để em đưa anh tới bệnh viện đã, cứ như vậy, vết thương của anh rất dễ rộng ra.

- Khả Hân, em còn chưa đồng ý với anh.

Lưu Hải tíếp tục truy vấn.

Lý Khả Hân không muốn Lưu Hải bị tổn thương, ánh mắt của nàng lơ đãng nhìn vào trong tiệm cơm, thì thấy Diệp Lăng Phi đã bị đám bạn học của Lưu Hải vây quanh. Lý Khả Hân vội vàng nói.

- Đại Hải ca, mau ngăn cản bạn học của anh, không cần phải đánh nhau.

Lưu Hải cũng nhìn thấy, hắn hơi uể oải gật gật đầu, nói ra.

- Khả Hân, em đã không chịu làm bạn gái anh, như vậy anh sống còn có nghĩa gì. Anh sẽ ngăn đám bạn học của anh lại, nhưng anh sẽ đích thân đánh cùng với hắn, cho đến khi bị hắn đánh chết thì thôi.

Lưu Hải nói xong liền đi vào trong tiệm cơm.

Ở trong tiệm cơm, đám bạn học của Lưu Hải thấy Lưu Hải bị người đánh. Ỷ thế đông người , vây quanh Diệp Lăng Phi cùng với Dã Thú lại, nhìn bộ dáng như là muốn vì Lưu Hải mà xả giận. Diệp Lăng Phí vẫn nhàn nhã uống nước trà, hoàn toàn không để ý đến những người này. Mà Dã Thú không có mệnh lệnh của Diệp Lăng Phi cũng không dám tùy tiện ra tay, đành phải giả bộ như không có thấy gì, thản nhiên uống trà.

Lưu Hải từ trong đám người chen chúc tiến đến. Hắn đứng trước bọn họ, chỉ một ngón tay phải về phía Diệp Lăng Phi, nói.

- Tao muốn đấu một mình với mày. Nếu như tao thắng, mày không được phép bám lấy Khả Hân nữa. Nếu như tao thua, tao sẽ chết ở trước mặt mày.

- Đại Hải ca, anh không nên làm vậy.

Lý Khả Hân cũng chen đến. Nàng dường như muốn khóc lên, mọi việc đều đang tốt đẹp, sao lại xảy ra chuyện này. Nàng ngăn Lưu Hải lại, lệ dường như đã muốn rơi, khóc nức nở nói.

- Đại Hải ca, anh điên rồi sao. Nghe lời em đi, không nên như vậy.

- Không, Khả Hân. Nếu như anh không có em, anh sống không nổi. Anh tình nguyện chết ở trước mặt em.

Lưu Hải rất kiên quyết nói.

- Vì em, anh có thể làm bất cứ chuyện gì.

- Đại Hải ca, em đáp ứng anh là được. Van xin anh không nên làm vậy.

Lý Khả Hân quýnh lên, cuống cuồng cất tiếng. Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Lưu Hải lập tức thay đổi, kích động, reo lên:

- Khả Hân, em thực sự đồng ý làm bạn gái của anh….

Lý Khả Hân chần chờ một chút, nàng nhìn Diệp Lăng Phi, lại nhìn Lưu Hải, nửa ngày sau mới lên tiếng.

- Đúng vậy Đại Hải ca, em đồng ý làm…

- Làm cái rắm nhà mày.

Diệp Lăng Phi rốt cuộc nói chuyện, hắn liền đứng lên, nắm chặt tay của Lý Khả Hân, dắt đi ra khỏi quán ăn, mà Dã Thú cũng theo Diệp Lăng Phi đi ra ngoài. Lưu Hải thấy Lý Khả Hân gần đồng ý lại bị Diệp Lăng Phi cắt đứt, cho nên hắn không chịu buông tha cho cơ hội đã chờ lâu này, vội vàng đuổi theo.

- Diệp Lăng Phi, anh muốn làm gì?

Lý Khả Hân bị Diệp Lăng Phi dắt lấy đi, vừa đi vừa khóc nói.

- Anh thả em ra, thả em ra. Đây là chuyện riêng của em, em nguyện ý ở chung với ai cũng không liên quan đến anh.

- Câm mồm, có im đi không, cứ chít chít méo mó vậy không phiền hả.

Diệp Lăng Phi tức giận lên, ôm lấy Lý Khả Hân, nhìn Dã Thú nói.

- Dã Thú, chặn cái tên ngu ngốc đằng sau lại cho tao, nếu như hắn còn đuổi, cứ một quyền đánh vào bệnh viện cho ta. Con mẹ nó, có phải nam nhân hay không mà lại chơi trò này, phiền chết.

- Diệp Lăng Phi, anh không thể làm như vậy, đó là ca ca của em.

Lý Khả Hân vừa nghe Diệp Lăng Phi muốn dùng vũ lực, sợ hãi Lưu Hải sẽ một lần nữa bị đả thương, vội vàng ngăn cản nói.

- Câm miệng, còn nói nữa anh liền giết cái tên ngu ngốc kia. Hiện tại anh đang rất bực. Lý Khả Hân, em nghe cho kỹ, con người của anh ghét nhất là những nam nhân dùng thủ đoạn hèn hạ theo đuổi con gái. Hắn không phải muốn chết hay sao, được, anh đây thành toàn cho hắn. Em nếu cứ hét lên, anh xử lý hắn ngay ở chỗ này.

Lý Khả Hân chưa bao giờ thấy Diệp Lăng Phi đáng sợ như vậy, rõ ràng là không hề có chút ý định đùa giỡn chút nào. Lý Khả Hân sợ tới mức không dám nói nữa, bị Diệp Lăng Phi ôm đến trước xe, nhét vào trong xe.

Dã Thú ở đằng sau, đưa một tay, chỉ vào Lưu Hải gần đuổi kịp quát:

- Mẹ mày, mày muốn tìm cái chết có phải không? Đến đây đi, tao sẽ thành toàn cho mày, cái đồ đàn ông nhu nhược ngu ngốc, còn chơi trò này nữa.

Một tiếng quát này của Dã Thú thực sự đã dọa được Lưu Hải. Hắn không dám có xông lên nữa, trơ mắt nhìn Dã Thú đưa ngón tay giữa lên về phía hắn, chậm rãi bước lên xe, nghênh ngang rời đi. Lưu Hải vội vàng lấy điện thoại ra, báo với cảnh sát là bạn gái của hắn bị người khác bắt cóc, hi vọng cảnh sát chặn một chiếc xe màu trắng sang trọng đang đi.

Ở trong xe, Diệp Lăng Phi nghiêm nghị, mặt không cười. Đầu của Lý Khả Hân hơi cúi xuống, không nhìn hắn. Còn Dã Thú ngồi ở phía sau, thì đang nghiêng chân, kéo cửa sổ xuống hút thuốc.

Diệp Lăng Phí chạy xe đến bên trong công viên, xuống xe, kéo Lý Khả Hân đi vào trong đó, còn Dã Thú thì ở trong xe chờ Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi kéo Lý Khả Hân đến một chỗ không có người trong tán cây, sau đó mới buông tay ra.

- Tốt lắm, lúc này không có người quấy rầy chúng ta, chúng ta có thể nói chuyện nghiêm túc với nhau được.

Diệp Lăng Phi đứng trước mặt Lý Khả Hân, nhìn những vệt nước mắt trên khuôn mặt của Lý Khả Hân.

- Anh là đại hỗn đãn, anh dựa vào cái gì mà can thiệp vào tự do của tôi, anh nói thử xem, anh dựa vào cái gì?

Lý Khả Hân đột nhiên khóc ồ lên, hai tay đánh vào ngực của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đứng đó không nhúc nhích, mặc cho Lý Khả Hân đánh chính mình. Lý Khả Hân đang đánh bỗng nhiên nhào vào trong lồng ngực của Diệp Lăng Phi khóc lớn lên. Diệp Lăng Phi thở dài, hai tay ôm Lý Khả Hân. Hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe Lý Khả Hân nức nở nói.

- Diệp Lăng Phi, anh là đồ hỗn đản. Anh không phải không biết Đại Hải ca luôn chiếu cố em, em không muốn Đại Hải ca bị tổn thương. Lần này, em chỉ tham gia hội bạn học cùng với Đại Hải ca, tại sao anh lại làm như vậy, vì sao? Chẳng lẽ anh không cảm nhận thái độ của em sao? Tại sao anh muốn em phải luôn theo suy nghĩ của anh?

- Bởi vì anh không thể nhẫn nhịn được khi nhìn em cùng người nam nhân nào khác ở chung một chỗ, đơn giản như vậy đấy. Em nói anh ích kỷ cũng được, nói anh độc tài cũng xong. Anh thích em, anh không muốn em ở cùng một chỗ với người nam nhân nào khác. Nhất là cái tên đại ca của em kia, anh cảm thấy người này rất hèn hạ. Nếu như đổi lại là nam nhân khác, cùng với anh cạnh tranh công bình, thì anh sẽ cho hắn một cơ hội.

Lời nói của Diệp Lăng Phi không hề có chút mùi vị nào của đạo lý, đây cũng là cách làm người của hắn. Chỉ cần là hắn thích, thì sẽ không bao giờ nhường cho người khác.

- Anh nói anh yêu thích em, vậy vợ anh thì sao, anh cũng đã có người con gái khác rồi. Tại sao lại yêu cầu em như thế chứ!

Lý Khả Hân nâng con mắt đã hơi đỏ lên. Nhìn chằm chằm Diệp Lăng Phi nói.

- Anh đã yêu cầu em không được ở cùng một người nam nhân khác, vậy anh cũng không thể ở cùng một chỗ với những người con gái khác. Chỉ có như vậy thì chúng ta mới công bình với nhau.

Diệp Lăng Phi vẫn không tránh né ánh mắt của Lý Khả Hân, hắn đón lấy nó, không lùi bước nói.

- Ít nhất anh sẽ không ở chung một chỗ với người anh không thích. Còn em, em vì sao lại lựa chọn lấy một người nam nhân mà mình không thích?

- Làm sao anh biết em không thích. Em yêu mến Đại Hải ca.

Lý Khả Hân cường ngạnh tranh luận nói.

- Em yêu Lưu Hải ca, muốn ở chung với anh ấy. Ít nhất nếu gả cho anh ấy, anh ấy chỉ có một nữ nhân duy nhất là em.

- Anh chỉ biết, người mà em yêu mến chính là anh.

Diệp Lăng Phi nói xong câu đó liền mạnh mẽ ôm lấy thân thể mềm mại của Lý Khả Hân, hôn lấy. Lý Khả Hân không có ngờ rằng Diệp Lăng Phi sẽ sử dụng chiêu thức này, nàng hoàn toàn bị cái hôn này của Diệp Lăng Phi làm cho hoảng sợ. Đợi đến khi nàng có phản ứng thì hai tay của Diệp Lăng Phi đã để ở sau lưng nàng, bế nàng lên.

Diệp Lăng Phi ôm lấy Lý Khả Hân đi vài bước, đến thẳng cái ghế dài trong công viên, khom người, để Lý Khả Hân nằm trên đó rồi sau đó hắn nằm đè lên.

Lý Khả Hân lấy hai cái chân dài của mình dùng sức đạp mạnh, nhưng đạp cả nửa ngày cũng không có khác biệt gì. Diệp Lăng Phi càng lúc hôn càng mãnh liệt hơn, động tác của Lý Khả Hân cũng chậm lại, đôi mắt trừng lên của nàng cũng từ từ nhắm lại, đôi lông mi xinh đẹp cũng có chút run run. Hai tay của nàng giờ đây lại ôm ngược sau lưng của Diệp Lăng Phi, hôn lên cùng với Diệp Lăng Phi.

Một nụ hôn dài qua đi, đôi môi của Diệp Lăng Phi mới rời khỏi cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Lý Khả Hân, hắn đặt Lý Khả Hân ở trên người, bộ ngực sữa cao thẳng của Lý Khả Hân phập phồng lên xuống, ma sát vào ngực của Diệp Lăng Phi, giống như là đang khiêu khích.

Lý Khả Hân chậm rãi mở mắt ra, trông thấy Diệp Lăng Phi đang dùng một đôi mắt trong suốt nhìn nàng.

- Diệp Lăng Phi, anh chính là đại sắc lang, coi chừng em hô người tới.

- Khả Hân, nếu nói anh là đại sắc lang, thì anh chính là đại sắc lang thiện lương nhất trên đời này, anh sẽ không dùng thủ đoạn để một người con gái nào đó thích anh.

Diệp Lăng Phi chân thành nói.

- Anh nói xạo, vậy hiện tại anh đang làm gì đó? Anh đây không phải là đang cưỡng ép em sao?

Lý Khả Hân chất vấn.

- Cái này gọi là yêu, nếu anh không làm như vậy, thì sẽ không có cách nào nói lên tình yêu của anh đối với em. Khả Hân, anh sẽ không để em rời đi trước mắt anh, anh yêu em.

- Lừa đảo, nam nhân đều là bọn lừa gạt. Bọn đàn ông các anh đều toàn dùng mấy món này để dỗ ngon dỗ ngọt lừa gạt nữ nhân.

Lý Khả Hân không tin tưởng nói.

- Anh nói anh yêu em, vậy lão bà anh thì sao? Có phải anh cũng nói những lời như vậy với lão bà của anh.

Diệp Lăng Phi gật đầu nói.

- Anh cũng đã có nói với cô ấy là yêu mến cô ấy.

- Anh xem ra rất thẳng thắn.

Lý Khả Hân chu môi lên, khinh thường nói.

- Rốt cuộc là anh yêu bao nhiêu người con gái, có phải em cũng là một trong số đó.

- Khả Hân, anh không biết nên giải thích như thế nào, em nói anh đa tình cũng tốt, nói anh hoa tâm cũng tốt, anh chỉ biết là anh sẽ không làm hại người con gái anh yêu, anh sẽ dùng tánh mạng bảo vệ người con gái của anh.

Diệp Lăng Phi nói rồi lại hôn lên, Lý Khả Hân cũng không có cự tuyệt. Sau khi nụ hôn dài kết thúc, Lý Khả Hân liền nói.

- Đàn ông các anh không có ai tốt cả, em biết rõ là do em quá yêu anh. Diệp Lăng Phi, anh hiện tại nói cho em biết, anh tính sẽ giải quyết chuyện tình cảm của anh như thế nào?

- Thật tâm yêu mỗi người các em.

Diệp Lăng Phi nói ra.

- Hừ, nói cho anh nghe, anh chưa bao giờ nghe nói nữ nhân đều rất ích kỷ sao? Người con gái nào cũng sẽ không chia sẻ người con trai của mình với một người con gái khác, ít nhất là em không cũng không.

Lý Khả Hân dùng sức đẩy Diệp Lăng Phi ra.

- Rời xa em đi.

- Anh không đi.

Diệp Lăng Phi cự tuyệt nói.

- Anh làm gì a, trong công viên nhiều người như vậy, em nhiều nhất đồng ý anh sẽ không đi.

Cái miệng nhỏ nhắn Lý Khả Hân lầm bầm nói.

Sau khi Diệp Lăng Phi nghe được những lời này của Lý Khả Hân, mới từ trên người của Lý Khả Hân dậy, Lý Khả Hân ngồi trên ghế dài, sửa sang lại quần áo, rồi mới lên tiếng.

- Diệp Lăng Phi, anh nghe đây, em không phải là một nữ nhân ngu ngốc, đừng tưởng rằng anh mới chỉ nói ngon nói ngọt vài câu là em sẽ ngoan ngoãn nghe theo, anh nằm mơ đi.

- Khả Hân, anh không có nghĩ như vậy.

Diệp Lăng Phi cười ha hả, tay phải đặt bên hông của Lý Khả Hân, ôn nhu ôm lấy Lý Khả Hân nói.

- Bảo bối Khả Hân của anh là người con gái thông minh nhất.

- Đừng nói những lời buôn nôn như vậy, chán chết.

Lý Khả Hân chu cái miệng nhỏ nhắn lên, rồi cầm lấy cái gương ra trang điểm lại. Vừa nãy khóc, con mắt còn đỏ hồng, trên mặt còn có vệt nước mắt. Sau khi trang điểm xong, lại nói.

- Em xem như là nấm mốc hỏng rồi, cũng không biết như thế nào lại thích một đại sắc lang như anh, có lẽ đây là số mạng của em. Chỉ có điều, em cũng không có tốt đến mức dễ bị lừa đến như vậy, bị anh dỗ ngon dỗ ngọt một hồi thì đã nghe theo anh. Nếu như anh đã nói anh yêu em, vậy giữa em và lão bà của anh, anh sẽ chọn ai?

- Cái này rất là khó lựa chọn, anh đối với ai trong các em cũng có tình cảm cả.

Diệp Lăng Phi khó xử đứng dậy, ra vẻ tình huống này vượt ra ngoài sự dự liệu của hắn, rất khó giải quyết.

- Em đã sớm biết anh chỉ có thể nghĩ như vậy. Vị Bạch tiểu thư kia vóc dáng xinh đẹp, trong nhà còn có tiền, làm sao anh có thể buông tha đây. Còn em đây, anh còn ước em có thể theo anh, như vậy anh trong nhà có một người, bên ngoài cũng có một tình nhân, có phải như vậy hay không.

Cái này Lý Khả Hân không chút khách khí nói ra, không có chút ý tứ nào che giấu cả. Đối với lời này, Diệp Lăng Phi cũng không biết nói sao cả. Tuy nhiên, không phải là hắn thích tiền của Bạch Tinh Đình, nhưng bảo hắn phải rời khỏi Bạch Tinh Đình thì hắn lại không nỡ. Dù sao, quen biết với Bạch Tinh Đình lâu như vậy, hai người cũng đã có cảm tình. Quả thực tay trái là thịt, tay phải cũng là thịt, cái nào cũng không thể bỏ qua.

Lý Khả Hân nhìn bộ dáng khó xử của Diệp Lăng Phi, xì cười nói.

- Diệp Lăng Phi, bị em nói trúng rồi à. Em cũng đã sớm nghĩ đến kết quả này. Như vậy đi, em cũng không làm khó dễ anh. Em không phải là một người con gái không nói đạo lý, anh đã thích em thì em sẽ tranh thủ. Bạch Tình Đình có tiền thì làm sao, em cũng không tin em không bằng nàng. Hừ, em quyết định cùng với cô ta tranh đoạt anh, xem thử xem ai sẽ là người chiến thắng.

Diệp Lăng Phi há to miệng, cho là mình nghe lầm, thầm nghĩ: "Trời ạ, chẳng lẽ ta lại đào hoa đến như vậy, lại có người con gái muốn cướp giật ta.”

Đô Thị Tàng Kiều - Chương #201