Chương 198: Anh Là Satan


Chu Hân Mính tin rằng Diệp Lăng Phi không nói giỡn với nàng, nàng phát hiện ra trên khuôn mặt ảm đạm của Diệp Lăng Phi có cảm giác mất mát. Trong lúc nhất thờ, từ đáy lòng Chu Hân Mính dâng lên niềm cảm thông đối với Diệp Lăng Phi.

- Rốt cuộc là bệnh gì, y học bây giờ rất phát triển, nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho anh.

Diệp Lăng Phi ngẩng đầu lên nhìn Chu Hân Mính, hắn khẽ lắc đầu, mang theo giọng điệu như tự giễu mình, nói:

- Bệnh ở thân thể thì dễ chữa khỏi nhưng bệnh về tâm lý thì không như vậy.

Chu Hân Mính không hiểu Diệp Lăng Phi đang nói gì, nàng rất muốn giúp đỡ Diệp Lăng Phi nhưng lại không biết lên làm thế nào. Nhìn vẻ mặt cô đơn của Diệp Lăng Phi, Chu Hân Mính cảm thấy đau lòng, nàng tới gần Diệp Lăng Phi, an ủi:

- Có thể nói cho tôi nghe một chút được không, có thể tôi sẽ giúp được anh. Ba tôi có quen rất nhiều bác sĩ tâm lý giỏi, ít nhất có thể trì hoãn sự đau đớn của anh.

- Hân Mính, có một số việc cô không nên biết thì tốt hơn. Lần trước tôi nói rồi, cô càng biết ít về tôi càng tốt.

Chu Hân Mính vươn tay ra nắm lấy cánh tay lạnh như băng của Diệp Lăng Phi, nàng chậm rãi nói:

- Tôi rất muốn mặc kệ anh, thậm chí không để ý tới anh nhưng tôi không làm được, tôi không muốn thấy anh như thế này. Diệp Lăng Phi, anh biết không, anh là người rất ích kỷ, anh luôn thích làm chuyện anh muốn làm, không bao giờ quan tâm đến cảm nhận của người khác. Tôi thừa nhận là tôi rất muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh, điều này sẽ tốt cho anh, cho tôi và cho cả Tình Đình nữa, thế nhưng hết lần này đến lần khác anh cứ như một u linh xuất hiện trước mặt tôi.

Chu Hân Mính dừng một chút rồi nói tiếp:

- Tôi nghĩ tôi đã tra ra được thân phận của một người giống với anh, tuy rằng tôi không quá chắc chắn nhưng trực giác mach bảo tôi rằng người đó chính là anh.

Diệp Lăng Phi ngẩn người, những lời này của Chu Hân Mính cuối cùng cũng làm cho hắn chú ý. Diệp Lăng Phi nhìn vào mắt Chu Hân Mính, hỏi:

- Vậy cô nói xem tôi là ai?

- Anh là Satan, anh nằm trong tổ chức buôn lậu súng ống đạn dược có tên là Lang Nha. Anh đã từng xuất hiện trong rất nhiều chiến trường trên thế giới, liên quan đến những tổ chức phản loạn ở nhiều quốc gia, anh đúng nói với tôi đó không phải là anh.

Chu Hân Mính cảm giác Diệp Lăng Phi bị giật mình, nàng càng tin suy đoán của mình là đúng.

- Tại sao cô lại tra ra được?

Diệp Lăng Phi không thừa nhận cũng không phủ nhận.

- Tôi có người bạn chuyên phụ trách việc liên lạc với hình cảnh quốc tế. Phàm là những việc liên quan đến Trung Quốc đều qua tay hắn truyền xuống phía dưới. Thông qua người bạn đó tôi đã vào được tổng bộ của hình cảnh quốc tế và tra ra được một nhân vật thần bí có biệt hiệu là Satan.

- Tôi không ngờ cô lại có khả năng lớn như vây, đừng nói với tôi rằng, người bạn kia thích cô đấy nha.

Cuối cùng thì Diệp Lăng Phi cũng lộ ra chút tươi cười, nói giỡn.

Chu Hân Mính cũng không phủ nhận, nàng chỉ nói:

- Đó là chuyện của hắn, tôi không thể ép người ta thích tôi được. Diệp Lăng Phi chúng ta không nên tiếp tục đoán nữa, tôi biết hình cảnh quốc tế mới chủ hoài nghi có một người buôn bán súng đạn đến rất nhiều quốc gia nhưng lại không có chứng cứ chứng minh Satan trực tiếp phạm tội. Thậm chí, hình cảnh quốc tế mới chỉ suy đoán Satan là một người Phương Đông, bởi vì trong tổ chức Lang Nha có một người Phương Đông rất thần bí. Nửa năm trước, Satan đột nhiên biến mất, dường như trên thế giới này không còn có hắn nữa. Tôi nhớ rằng tháng sau năm nay anh tới Vọng Hải, vừa đúng với thời gian Satan biến mất. Mặt khác, anh nói anh đã từng học trường học Tử Vong, tại sao anh lại muốn học ở đó, rất có thể là vì anh đã trải qua những chiến trường kinh khủng nên mới tiếp nhận những khóa huấn luyện tàn khốc ở ngôi trường này, từ thân thủ của anh cũng có thể chứng minh được điểm ấy. Thứ ba, đối với vũ khí anh rất am hiểu, bất luận vũ khí gì anh cũng có thể sử dụng dễ dàng, điểm ấy thì tôi đã từng trải qua nên tôi biết. Thứ tư…..

- Hân Mính, đừng nói nữa, tôi thừa nhận mình là Satan.

Diệp Lăng Phi cắt ngang lời phân tích của Chu Hân Mính, hắn tỏ vẻ kính nể, cười nói:

- Cô rất lợi hại, chỉ bằng một chút manh mối đó mà có thể điều tra được ra tôi.

- Là anh vừa nhắc nhở cho tôi biết, anh vừa nói chắc chắn sẽ có người tới cứu anh, không chỗ nào có thể giam giữ được anh. Nếu như một người không biết đến tổ chức Lang Nha thì đây đúng là một truyện cười nhưng tôi thì tin đó là sự thật. Tôi đã từng tra những tư liệu về tổ chức Lang Nha này, sau khi tổ chức Lang Nha thành lập thì khiến cho bao nhiêu quốc gia phải đau đầu. Không chỉ có việc mạng lưới của tổ chức Lang Nha phủ khắp toàn cầu mà còn vì thủ đoạn trả thù của họ. Tổ chức Lang Nha đã từng vì một thành viên bị một quốc gia Châu Phi bắt mà ngang nhiên tập kích tiểu quốc đó, khiến cho mạng lưới cảnh sát của tiểu quốc đó bị tê liệt, ngay cả quân đội vì không dám chống đối với tổ chức Lang Nha mà đã phát sinh phản loạn khiến hệ thống chính phủ của tiểu quốc đó phải sụp đổ. Năm 2000, vì bất mãn với một quốc gia khác mà các anh đã hung hăng đống quân tại Xô-ma-li để tiến hành trả thù, lần đó đã khiến hơn một trăm người chết, nó được miêu tả thành một cuộc khủng bố thế nhưng quốc gia đó cũng không dám làm gì. Cũng vào năm đó, một chiếc thuyền buôn lậu của các anh bị hải tặc Xô-ma-li cướp, tổ chức Lang Nha đã huy động cả xe tăng và đại pháo để tiêu diệt toàn bộ ngôi làng của đám hai tặc, khiến cho hơn một trăm người chết, kể cả dân thường cũng không còn người nào sống sót. Tháng 4 năm 2001….

- Hân Mính, tôi phải thừa nhận rằng cô sưu tập được rất nhiều tài liệu, thế nhưng trong đó cũng có sai lệch. Vụ hải tặc Xô-ma-li đó là chúng tôi tiêu diệt đại bản doanh của bọn hải tặc, bên trong không hề có một người dân nghèo nào. Đương nhiên, đối với lần tập kích đó không chỉ có mình chúng tôi mà còn có cả người dân Xô-ma-li tham gia vào nữa. Thế nhưng tôi vẫn rất kinh ngạc khi cô có thể đem sự kiện đó liên hệ với chúng tôi.

Diệp Lăng Phi sửa lại những sai lầm trong tin tức của Chu Hân Mính thế nhưng nó cũng đồng nghĩ với việc hắn thừa nhận sự kiện đó là do tổ chức Lang Nha gây nên.

- Bởi vì thuyền của các anh bị cướp, chiếu theo cách làm việc của tổ chức Lanh Nha thì chắc chắn các anh sẽ điên cuồng trả thù.

Chu Hân Mính trả lời lại.

- Được rồi, cô đã biết những sự tình bên trong, bây giờ cô dự định làm thế nào, bắt tôi giao cho hình cảnh quốc tế à?

Diệp Lăng Phi cười cười, nói:

- Có lẽ tôi sẽ bị xét xử.

- Diệp Lăng Phi, anh nói đúng, tôi chỉ là suy đoán thôi chứ không có chứng cứ. Tôi là một cảnh sát, tôi phụ trách sự an toàn củ người dân thành phố Vọng Hải, tôi không quan tâm đến việc trong quá khứ anh đã phạm phải tội gì, đó là việc của hình cảnh quốc tế, không phải việc của tôi. Sở dĩ tôi nói những lời này chỉ là muốn biết xem anh tới Vọng Hải để làm gì, tôi không hi vọng anh đến đây để phạm tội.

Chu Hân Mính thủy chung vẫn không buông tay Diệp Lăng Phi ra, ngược lại nàng còn nắm chặt hơn, một luồng hơi ấm từ bàn tay nàng truyền sang người Diệp Lăng Phi

Toàn thân Diệp Lăng Phi khẽ run nhẹ một chút, hắn chăm chú nhìn vào Chu Hân Mính khoảng ba mươi giây rồi đột nhiên cười ha hả nói:

- Hân Mính, cô thấy chúng ta có nên tìm một chỗ khác để nói chuyện không, ở đây lạnh quá.

Chu Hân Mính mở cửa chiếc xe cảnh sát ra rồi chở Diệp Lăng Phi đi trên đường phố. Diệp Lăng Phi vừa mới gọi điện cho Trần Ngọc Đình, nói cho nàng biết không cần chờ hắn nữa, bảo nàng cứ lái chiếc xe Audi của hắn mà về nhà. Chờ Diệp Lăng Phi gọi điện thoại xong, Chu Hân Mính làm như vô tình hỏi:

- Anh và cấp trên của anh có quan hệ rất tốt, cô ấy rất xinh đẹp.

Diệp Lăng Phi bỏ điện thoại vào trong túi rồi thản nhiên cười nói:

- Chỉ là quan hệ cấp trên thôi, không có quan hệ gì khác.

- Nói cũng đúng, dựa theo quá khứ của anh thì cũng biết anh sống thối nát tới mức nào.

Chu Hân Mính rõ ràng đang ghen, nói:

- Mỹ nữ như mây, sống mơ mơ màng màng.

- Hân Mính, cô lại nghĩ xấu về tôi rồi.

Diệp Lăng Phi ngả người về phía sau, cười nói:

- Thời gian đó, ngày nào tôi cũng sống trong khủng hoảng, suốt này chỉ nghĩ đến việc có người muốn làm hại mình, đâu có thời gian để suy nghĩ những chuyện khác. À, cố không phải vừa hỏi tôi đến Vọng Hải để làm gì sao. Nếu như tôi nói rằng tôi đã chán ghét cuộc sống đó, muốn sống cuộc sống của một người bình thường, cô có tin không?

- Vì sao không tin?

Chu Hân Mính hỏi ngược lại.

- Ha ha, nói cũng đúng, vì sao lại không tin. Thật ra, làm một người bình thường cũng tốt. Đại đa số những người trong chúng ta đều muốn hướng tới một cuộc sống xa xỉ, được ở trong biệt thự, đi xe xịn, vào những chỗ sang trọng, vung tiền như rác…. Thế nhưng nếu như cô ở vào hoàn cảnh đó cô sẽ cảm thấy chán ghét cuộc sống sinh hoạt này. Có thể nói, tôi đã từng hưởng thụ cuộc sống mà hàng vạn người mơ ước thế nhưng cuối cùng tôi lại chán ghét nó. Những đống tiền đó đều phải trả bằng máu, ngày nào tôi cũng phải đề phòng, nếu không sẽ bị người ta bắn lén, thần kinh của tôi lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng, tôi không thể thả lỏng mình ra được. Vì vậy nên tôi muốn thoát ly khỏi tổ chức Lang Nha để đến Vọng Hải sống cuộc sống của một người bình thường.

Diệp Lăng Phi khẽ thở dài một tiếng rồi nói:

- Nhưng tôi phát hiện ra rằng hiện thực không như tôi tưởng tượng, tuy rằng tôi không tình nguyện nhưng vẫn phải dùng vũ lực để bảo vệ những người bên cạnh mình.

Ánh mắt Diệp Lăng Phi dừng lại trên khuôn mặt Chu Hân Mính, từ ánh mắt đó, Chu Hân Mính nhận ra rằng Diệp Lăng Phi không hề muốn làm những chuyện này nhưng vẫn phải làm, đó là những chuyện bất đắc dĩ.

Chu Hân Mính nhớ tới việc Diệp Lăng Phi đã từng nhiều lần mạo hiểm, không sợ bại lộ thân phận để cứu mình, để bảo vệ mình, nàng cảm thấy áy náy, không dám nhìn Diệp Lăng Phi nữa. Nàng rất sợ không khống chế được bản thân sẽ chủ động yêu thương nhung nhớ Diệp Lăng Phi.

- Anh có lo lắng nếu như Tình Đình biết thân phận của anh không?

Chu Hân Mính hỏi.

- Tôi không muốn để Tình Đình biết, bây giờ Diệp Lăng Phi chỉ là một người bình thường. Satan sẽ chỉ là một nhân vật có trong truyền thuyết, người trước mặt cô chỉ là một Diệp Lăng Phi bình thường, một người đảm nhiệm chức vụ giám đốc bộ tổ chức tập đoàn Tân Á.

Diệp Lăng Phi nhìn Chu Hân Mính, chậm rãi nói:

- Tôi chỉ muốn có một gia đình bình thường như những người đàn ông khác.

Chu hân mính nghe xong, đột nhiên hai tay nàng nhoáng lên, chiếc xe phóng vọt lên, Chu Hân Mính vội phanh lại, chiếc xe tới sát mép đường mới dừng lại.

Chu Hân Mính toát mồ hôi lanh, nàng thở hổn hển mấy hơi rồi mới bình tĩnh trở lại. Diệp Lăng Phi vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Chu Hân Mính, hắn chân thành nói:

- Hân Mính, tôi thật sự muốn ở cùng một chỗ với cô. Tôi đã từng nói rồi, tôi sẽ bảo vệ các cô, cho dù có phải hi sinh tính mạng tôi cũng sẽ bảo vệ các cô.

- Đừng nói nữa, anh đừng nói nữa.

Chu Hân Mính cố gắng giãy dụa, nàng rút tay ra rồi ôm lấy cổ Diệp Lăng Phi. Nàng chủ động đưa cặp môi nóng hổi của mình vào môi Diệp Lăng Phi, Chu Hân Mính đánh vào sau lưng Diệp Lăng Phi mấy cái rồi ôm chặt lấy hắn, trao cho hắn nụ hôn nồng nhiệt.

Sau đó, Chu Hân Mính đẩy Diệp Lăng Phi ra, cố gắng lấy lại bình tĩnh, khuôn mặt nàng đỏ ửng lên trông hết sức kiều diễm. Diệp Lăng Phi đình hôn Chu Hân Mính thêm lần nữa thì nghe thấy Chu Hân Mính nói:

- Ngu ngốc, xuống xe mau, bây giờ tôi muốn quay trở về gặp ba tôi.

Những lời này khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy hết sức bất ngờ, hắn không thể tin được, nói:

- Hân Mính, như vậy không được đâu, tôi còn chưa chuẩn bị sẵn sàng để gặp ba cô, dù sao tôi cũng là chồng của Tình Đình.

Chu Hân Mính liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi, mang theo vài phần gắt giọng, nàng nói:

- Anh nghĩ rằng tôi muốn làm gì, nói cho ba tôi biết chuyện giữa anh và tôi à, anh đừng có mơ. Tôi nói cho anh biết, tôi và anh không hề có quan hệ gì.

- Là, là tôi hiểu lầm.

Lúc đó Diệp Lăng Phi mới biết mình hiểu lầm, Chu Hân Mính không phải muốn mình đi gặp ba nàng. Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:

- Hân Mính, nếu không phải vì chuyện này thì vì chuyện gì?

- Để Tình Đình khỏi đau lòng và thành phố Vọng Hải này không loạn lên, tôi muốn đưa anh thoát khỏi vụ án ẩu đả ở quán bar.

Chu Hân Mính rất chăm chú nói:

- Bây giờ tôi phải đi gặp ba tôi, nói cho ba biết hiện tại trị an ở thành phố không tốt, cần ba tôi đứng ra chống lại bọn xã hội đen. Như vậy, tôi sẽ mượn sự việc lần này để khởi tố bọn xã hội đen. Chúng tôi đã sớm chú ý đến Hắc Bì nhưng chưa có cơ hội để bắt hắn, tôi có thể lợi dụng vụ này để bắt Hắc Bì, tố cáo hắn là tội phạm xã hội đen, sau đó lẳng lặng dẹp yên vụ này để không ai nghi ngờ anh nữa.

- Hóa ra ba cô bao che cho tôi à.

Diệp Lăng Phi nhất thời nói vậy.

Chu Hân Mính tức giận, nàng trừng mắt lên nói:

- Anh đúng là miệng chó không nôn được ra ngà voi. Cái gì mà ba tôi bao che anh, tôi nói cho anh biết, ba tôi rất ghét cái ác, nếu như biết anh làm việc này chắc chắn ông sẽ sai người bắt anh. Khụ, tôi chưa bao giờ nói dối ba.

- Thế nhưng những người đó đều là do tôi đả thương, nếu như chúng nhắc đến tôi thì sao?

Diệp Lăng Phi hỏi.

Chu Hân Mính nở nụ cười, nàng lắc đầu nói:

- Diệp Lăng Phi, nếu như không phải tôi hiểu quá khứ của anh thì tôi cũng sẽ không tin anh làm những chuyện này. Một người đả thương hơn trăm người, lời này nói ra thì ai tin?

Đô Thị Tàng Kiều - Chương #198