Quán bar “Hắc Sâm Lâm” cũng giống với đại đa số các quan bar trong thành phố Vọng Hải, đều có vũ nữ biểu diễn. Chính phủ đã ban hành luật cấm quán bar có vũ nữ biểu diễn, thế nhưng có chính sách thì có đối sách, bọ họ hoàn toàn không hề có cái gì gọi là vi phạm.
Rất nhiều người tới đây không phải để uống rượu mà là để xem vũ nữ biểu diễn, những cô nàng này quần áo bại lộ ra, thỏa thích nhảy múa trên sàn, bày ra đủ loại tư thế kèm theo những tiếng thét chói tai.
Trần Ngọc Đình và Diệp Lăng Phi uống hết một chai Chi Hoa Sĩ và hai chai Bá Gia Sĩ, Trần Ngọc Đình cảm giác đầu óc mình choáng váng, trong bụng không ngừng dâng lên một trận nhiệt khí. Nàng đang nằm trong vòng tay Diệp Lăng Phi, mang theo khuôn mặt có chút men say nàng cười nói:
- Đệ đệ, đàn ông các người có phải thích xem những cố gái kia nhảy loạn lên như vậy không?
Diệp Lăng Phi tay phải ôm Trần Ngọc Đình, tay trái bưng chén rượu lên uống, rồi nói:
- Tỷ tỷ, chị không hiểu rồi, cái này gọi là sự mê hoặc của tuổi thanh xuân. Nam nhân mà có tiền thì thường thích những cô gái tuổi còn nhỏ lên giường với mình. Theo tôi thấy, đẹp cũng tốt, trẻ cũng tốt, bất quá chỉ là chơi bời, cho dù có muốn nghĩ đến cũng không thể nhớ ra nổi.
- Vậy còn cậu, cậu cũng như vậy sao. Theo tôi thấy, cậu càng ngày càng gian xảo đấy.
Trần Ngọc Đình híp mắt nhìn chằm chằm vào mặt Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cũng không lảng tránh ánh mắt của nàng. Hắn lợi dụng cơ hội đó để sát mặt mình vào mặt Trần Ngọc Đình, Trần Ngọc Đình cảm nhận được hơi thở nhàn nhạt đầy nam tình của Diệp Lăng Phi truyền sang, hơi thở dường như kích thích nội tâm Trần Ngọc Đình khiến cả người nàng nóng bừng.
Đúng lúc Trần Ngọc Đình đang mơ màng thì Diệp Lăng Phi đã dán chặt môi hắn vào môi nàng. Đã lâu rồi không hôn một người đàn ông nào nên Trần Ngọc Đình không hề cự tuyệt, nàng nhắm mắt lại tận hưởng cảm giác đê mê đó. Đầu lưỡi Diệp Lăng Phi chạm vào hàm răng Trần Ngọc Đình rồi nhanh chóng luồn sâu vào trong miệng nàng.
Với hoàn cảnh trong quán bar lúc này thì không ai đi để ý đến những người đang hôn nhau cả.
Diệp Lăng Phi là người chủ động tách môi của mình ra, hắn uống một hớp rượu rồi hướng ánh mắt vào sàn nhảy. Trần Ngọc Đình cũng mở mắt ra, trên khuôn mặt nàng có chút thất vọng, nàng cầm lấy chén rượu uống một ngụm rồi vùng ra khỏi vòng tay của Diệp Lăng Phi, nói:
- Tôi muốn vào nhà vệ sinh.
- Tỷ tỷ, có cần tôi đỡ chị đị hay không?
Diệp Lăng Phi thấy Trần Ngọc Đình uống nhiều rượu nên quan tâm hỏi.
Trần Ngọc Đình xua tay nói:
- Không cần, tôi không sao đâu, cậu yên tâm đi.
Nói xong Trần Ngọc Đình rời khỏi chỗ ngồi. Trong tay Diệp Lăng Phi vẫn cầm chén rượu, hắn thầm nghĩ:
- Mình làm sao vậy, vừa nãy rõ ràng là có thể tiến thêm một bước thế mà tại sao lại chủ động tách ra. Rốt cuộc là mình đang lo lắng cái gì?
Trần Ngọc Đình loạng choạng đi vào phòng vệ sinh, nàng mở bồn cầu ra rồi nôn vào đó. Buổi tối hôm nay nàng cảm giác uống hơi nhiều, đã bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu nàng phóng túng như vậy. Trần Ngọc Đình nôn xong liền đi tới vòi nước, nàng liên tục hắt nước lên mặt, lúc đó mới cảm giác tỉnh táo hơn.
Nàng nhìn vào gương tự nói với chính mình:
- Trần Ngọc Đình, mày phải nhớ kỹ, mày chỉ là thả lỏng một chút thôi, công việc gần đây mệt mỏi, mày chỉ được thả lỏng một chút thôi. Mày còn có Hoành Vũ ở nhà, mày nhất định phải về nhà.
Nói xong, Trần Ngọc Đình lập tức gọi điện cho con trai mình, nói cho nó biết tối hôm nay mình có việc, có khi phải sau một giờ mới về được. Tiếu Hoành Vũ đã sớm thích ứng với cuộc sống này, đối với việc mẹ mình về muộn hắn cũng đã quen rồi.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Ngọc Đình quyết định sẽ về nhà sớm một chút, không thể tiếp tục uống rượu với Diệp Lăng Phi được nữa. Nếu như nàng không khống chế được bản thân mà cứ tiếp tục như vậy thì kết quả nàng sẽ không kiểm soát được bản thân mình nữa.
Trần Ngọc Đình đi ra khỏi phòng vệ sinh, lúc này trong quán bar có rất nhiều người, nếu như muốn đi qua đám người này để về chỗ ngồi thì không phải dễ dàng. Trần Ngọc Đình cố gắng len qua đám người thế nhưng nàng vừa mới đi thì bất thình lình có một người đàn va vào lưng nàng. Trần Ngọc Đình trông người này hết sức quen nhưng nhất thời không nhớ ra được đó là ai.
Đúng lúc Trần Ngọc Đình đang suy nghĩ xem người đàn ông này là ai thì đột nhiên trong đám người có một cô gái trẻ đi đến, nàng nói lớn với người đàn ông kia:
- Mạnh Học Trí, anh thật làm cho tôi thất vọng. Nói cho tôi biết, nàng là ai?
Trần Ngọc Đình nghe thấy giọng này rất quen, nàng quay đầu lại thì lấy làm kinh hãi, cô gái trẻ này chính là Lục Tuyết Hoa, trợ lý của Trần Ngọc Đình. Lục Tuyết Hoa đang nổi giận đùng đùng chỉ vào một nữ tử trung niên đang ngồi cạnh người đàn ông này. Rốt cuộc thì Trần Ngọc Đình cũng nhớ ra người đàn ông này, hắn là Mạnh Học Trí bạn trai của Lục Tuyết Hoa. Trước đây, Trần Ngọc Đình đang đi dạo phố thì gặp Lục Tuyết Hoa và bạn trai của nàng, Lục Tuyết Hoa đã giới thiệu Mạnh Học Trí với Trần Ngọc Đình. Nàng cảm thấy người đàn ông này không có gì đáng khen ngợi cả, Mạnh Học Trí dùng ánh mắt dị dàng nhìn vào người nàng khiến nàng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Trần Ngọc Đình thấy bộ dạng Lục Tuyết Hoa như vậy cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra. Trần Ngọc Đình vốn định tiến đến nhưng lại có phần do dự, dù sao thì mình cũng là phó tổng giám đốc tập đoàn, nếu như việc mình tới đây uống rượu bị truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh trong công ty. Trần Ngọc Đình chần chờ không nhúc nhích, nàng hơi khóm người xuống, cố gắng không để cho Lục Tuyết Hoa phát hiện ra mình.
Lúc này Lục Tuyết Hoa đang rất tức giận, nàng không còn bận tâm đến cái gì khác nên cũng không nghĩ Trần Ngọc Đình đang ở trong quán bar. Lục Tuyết Hoa tức giận nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng nõn của Mạnh Học Trí, chất vấn hắn.
Mạnh Học Trí tỏ ra kinh ngạc, hắn không ngờ lại gặp Lục Tuyết Hoa trong cái quán bar này. Hắn sợ Lục Tuyết Hoa sẽ phá hỏng chuyện tốt của hắn nên vội vàng kéo cánh tay của Lục Tuyết Hoa, liên miệng nói:
- Em làm gì vậy, chúng ta ra ngoài nói chuyện.
- Vì sao lại phải ra ngoài, nói chuyện ở đây không được sao?
Lục Tuyết Hoa cố sức vùng tay ra, nàng trừng mắt nhìn Mạnh Học Trí, lạnh lùng nói:
- Anh nói cho tôi biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nữ nhân này là ai?
Lục Tuyết Hoa lấy tay chỉ vào nữ tử trung niên ăn mặc rất đẹp đang ngồi trong quán bar. Nữ tử trung niên này cau mày lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười khinh miệt, nàng đưa tay uống một hớp rượu rồi cầm túi đứng lên. Nàng vỗ vai Lục Tuyết Hoa, cười lạnh nói:
- Tiểu muội muội, nên chú ý một chút, không nên chỉ tay vào mặt tôi. Cô nhìn mà không hiểu sao, bạn trai của cô và tôi đang rất thoải mái, nói trắng ra là tôi đang nuôi hắn, loại người như hắn cần có tiền mà nhìn quần áo của cô cũng biết cô không có tiền rồi. Thôi quên đi, tôi không muốn tính toán với cô nữa. Học Trí, tôi thấy anh cần phải tốn chút thời gian để xử lý chuyện của bạn gái anh đấy. Tôi đi trước, lúc nào xử lý xong thì nhớ gọi điện cho tôi.
- Không biết xấu hổ.
Lục Tuyết Hoa bị nữ nhân trung niên này chọc tức, nàng mở miệng mắng.
Nữ nhân trung niên biến sắc, lạnh lùng nói:
- Cô nói cái gì?
- Tôi nói bà không biết xấu hổ, đi dụ dỗ đàn ông.
Lục Tuyết Hoa không tỏ ra yếu thế.
Mặt nữ nhân trung niên xám như tro tàn, hai môi run run, nàng không ngờ có người lại dám nói như vậy với mình. Nàng hướng anh mắt sang Mạnh Học Trí, lạnh lùng nói:
- Học Trí, anh còn chờ gì nữa, dạy cho cô ta một bài học. Không ra thể thống gì!
Mạnh Học Trí do dự, hắn nhìn Lục Tuyết Hoa rồi nhìn nữ nhân trung niên, thủy chung vẫn không quyết đinh được. Nữ nhân trung niên thấy Mạnh Học Trí như vậy, nộ khí bừng lên, nàng cười nói:
- Học Trí, được đấy, anh rất có tình nghĩa! Cũng tốt, sau này đừng tìm tới tôi nữa!
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Mạnh Học Trí liền biến đổi, hắn cắn chặt môi, vung tay tát cho Lục Tuyết Hoa một cái. Lục Tuyết Hoa bị tát một cái, nàng đưa tay nên ôm mặt nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Mạnh Học Trí, nước mắt bắt đầu chảy xuống.
Nữ nhân kia cười ha hả mắng:
- Tiểu nha đầu, dám đấu với lão nương này à, đúng là không biết trời cao đất rộng.
Trần Ngọc Đình cũng không nhìn được nữa, nàng lách qua đám người tới trước mặt nữ nhân kia. Trần Ngọc Đình uống không ít rươu, mang theo men say nàng tát cho nữ nhân trung niên một cái rồi lạnh lùng nhìn nữ nhân, nói:
- Bà đúng là không biết xấu hổ, làm mất mặt phụ nữ.
- Mày dám đánh tao à, mày biết ta là ai không?
Nữ nhân trung niên không thể tin được, nàng trừng mắt nhìn Trần Ngọc Đình.
- Tôi không cần biết bà là ai, tôi không quen.
Trần Ngọc Đình cũng nộ khí sôi trào, thương ngày ở công ty nàng dám làm dám chịu, thế nên ở bên ngoài cũng vậy, đánh nữ nhân này xong, nàng không hề hối hận. Trần Ngọc Đình ôm lấy vai Lục Tuyết Hoa, an ủi nói:
- Tuyết Hoa, không việc gì phải đau lòng vì loại đàn ông không biết xấu hổ này, chúng ta đi!
- Đứng lại.
Nữ nhân trung niên kia rồ lên hét lớn:
- Xú bà nương nhà mày, đánh tao xong lại muốn bỏ đi à, thiên hạ đâu có chuyện dễ dàng như vậy.
Nói xong nàng quay sang Mạnh Học Trí quát:
- Anh không thấy lão nương bị người ta khi dễ sao, tại sao ngay cả rắm cũng không đánh, còn không giúp tôi giáo huấn cho xú bà nương này một trận!
Mạnh Học Trí giơ tay phải lên định đánh Trần Ngọc Đình thì bỗng nhiên có cảm giác tay mình như bị hai cái kìm kẹp chặt, không thể cử động được. Hắn cảm thấy đau nhắc đến tậm tâm can, không khỏi phát ra những tiếng kêu thảm thiết “Ai ui, ai ui”.
Trần Ngọc Đình không biết Diệp Lăng Phi đứng sau nàng từ lúc nào. Thấy Diệp Lăng Phi nắm chặt lấy cổ tay phải Mạnh Học Trí, khóe miệng nàng hiện lên nụ cười nhạt. Diệp Lăng Phi buông lỏng tay Mạnh Học Trí ra, Mạnh Học Trí nắm chặt lấy tay mình, không ngừng kêu rên thảm thiết.
- Loại đàn ông hèn nhát chỉ biết bắt nạt nữ nhân, đúng là không biết xấu hổ.
Diệp Lăng Phi cười lạnh nói:
- Mày tự tay tát vào mặt một cái, đừng để tao phải động thủ nếu không mày sẽ hối hận đấy.
Mạnh Học Trí lùi về phía sau, hắn thấy thủ đoạn của Diệp Lăng Phi như vậy nhưng vẫn giả bộ cứng rắn nói:
- Mày là ai mà dám quản chuyện của tao.
- Tao là tổ tông của mày, mày hài lòng chưa.
Nữ nhân trung niên đang rất phẫn nộ, đột nhiên lại có một gã đàn ông xen vào chuyện của mình, nàng càng thêm tức giận, nói:
- Tốt, thật không ngờ lại có một thằng nhóc không sợ chết, vừa nhìn là thấy ngứa mắt rồi.
Nữ nhân trung niên lấy từ trong túi ra một xấp tiền mặt, đập tạch tạch vào tay, nàng giơ lên nói:
- Nếu như ai đánh lũ cẩu nam nữ này một bạt tai, tao cho một trăm, đá một cước cho hai trăm. Lão nương này có tiền, nếu như đánh chết lũ cẩu nam nữ này lão nương đảm bảo các người sẽ không việc gì.
Những lời này vừa nói ra, đám thanh niên trẻ tuổi trong quán đã hung hăng lao tới. Vốn dĩ những nam nhân trong quán này không ít, lại nghe nói chỉ cần đánh người là có tiền, kiếm tiền dễ dàng như vậy nên cả đám xông tới vây quanh Diệp Lăng Phi, có một gã hung hăng đá vào mông Diệp Lăng Phi một cái.
Tuy rằng cú đá rất nhẹ thế nhưng chỉ với một cước đó cũng đủ khiến cho Diệp Lăng Phi nổi trận lôi đình. Hắn quay người lại thấy có một gã thanh niên khoảng hai mươi ba tuổi đang lấy tiền từ trong tay nữ nhân trung niên. Tay phải Diệp Lăng Phi đánh ra một quyền nhắm thẳng vào cằm gã thanh niên kia, chỉ cần một quyền đã đánh cho gã thanh niên kia hộc máu mồm, máu và rằng bắn tung ra, gã thanh niên vừa ngã xuống, cả người đã co rúm lại.
Một quyền vừa rồi khiến gã thanh niên suýt mất mạng. Diệp Lăng Phi nắm chặt tay lại, chạy lên chỗ sân khấu mấy vũ nữ đang biểu diễn, mấy cô nàng này thấy vậy hét toáng lên, chạy toán loạn.
Diệp Lăng Phi đứng trên đài, xung quanh là một đám thanh niên vậy quanh.
- Ai dám lên đây, tao cho gục luôn.
Đối mặt với nhiều người như vậy nhưng Diệp Lăng Phi không hề biến sắc, ngược lại trông hắn càng có vẻ kiêu ngạo, khuôn mặt hiện lên vẻ lãnh khốc vô tình, đôi mắt sắc bén mang đầy sát khí.
- Lên đi, tao có tiền, chúng mày cứ đánh thoải mái. Đánh hắn một quyền tao cho hai trăm, đá một cước cho ba trăm.
Nữ nhân trung niên giơ cao xấp tiền trong tay lên nói lớn. Mạnh Học Trí cũng trở lên lớn tiếng, hớn nói:
- Đánh chết tên khốn kiếp đó.
Mấy gã thanh niên này vừa nghe đến tiền, lá gan cũng lớn lên, tất cả cùng lao lên đài.
Diệp Lăng Phi không chút khách khí, hắn giơ chân lên đá vào một gã vừa mới tiến đến cạnh mình. Gã này vừa leo lên, dính ngay một cước, nằm vật xuống đất không đứng dậy được.
Diệp Lăng Phi hai tay biến quyền, tả hữu luân hồi, hắn đánh như đánh những bao cát khiến một đám thanh niên không biết sống chết này bắn ra tứ phía. Phàm là những người bị Diệp Lăng Phi đánh trúng, nhẹ thì hộc máu gãy răng, nặng thì hôn mê bất tỉnh.
Đột nhiên, Diệp Lăng Phi bị một người dùng chai rượu đập vào đầu, rượu từ chân đầu hắn chảy xuống. Diệp Lăng Phi xoay người lại, thấy tên cầm chai rượu vỡ là một tiểu hài tử, sắc mặt tiểu hải tử trắng bệch, liên tục lùi về phía sau.
Lợi dụng cơ hội Diệp Lăng Phi quay người lại, mấy gã thanh niên nhảy lên đánh vào sau lưng Diệp Lăng Phi. Rất kỳ quái, Diệp Lăng Phi không hề có phản ứng nào, cứ đứng hứng chịu những cú đánh đó, mấy gã kia thấy vậy càng lao lên nhiều hơn. Bỗng nhiên Diệp Lăng Phi gầm lên giận dữ, tiểu hài tử cầm bình rượu trợn tròn mắt lên, hắn thấy trong đôi mắt đỏ như máu của Diệp Lăng Phi toát ra sát khí rợn người.