Diệp Lăng Phi lái xe đưa Tần Dao đến nhà ga số 23, Tần Dao đứng đợi ở đây, chỉ cần đi hai chặng nữa là nàng có thể về đến trường học.
- Có uống rượu vang không?
Diệp Lăng Phi đã lái xe tới siêu thị phía trước.
- Hay là chúng ta mua một chai rượu vang, vừa ăn vừa uống rượu vang được không?
Đường Hiểu Uyển chưa bao giờ uống rượu vang. Nàng là cục cưng của cha mẹ, cha mẹ nàng đều là giáo sư nên rất nghiêm khắc với nàng. Hiện tại, nếu như không phải là chưa tìm được công việc phù hợp thì chắc chắn cha mẹ nàng sẽ không để cho nàng đến làm việc tại tập đoàn Tân Á.
Đường Hiểu Uyển do dự một chút, trong bụng thầm nghĩ, nếu như buổi trưa uống một chút rượu vang, chờ đến lúc tối mới về nhà, chắc là ba mẹ sẽ không biết mình uống rượu đâu. Nhìn Diệp Lăng Phi cười tủm tỉm hỏi mình, Đường Hiểu Uyển chậm rãi gật đầu.
- Chờ tôi một chút.
Diệp Lăng Phi xuống xe, đi thẳng vào trong siêu thị.
Trong siêu thị có rất nhiều người, mọi người ai cũng giống như nhau, mua rồi nhét đầy những hàng hóa vào xe. Vất vả lắm Diệp Lăng Phi mới đến được chỗ bán rượu, xem qua một chút, hắn mới phát hiện trong siêu thị toàn là những loại rượu bình thường, chắc cũng không quá mười tệ. Hắn định vào siêu thị mua một chai rượu nho thượng đẳng của Pháp, nhưng tìm không ra.
Diệp Lăng Phi cảm thấy có chút hối hận, đáng lẽ hắn phải sớm nghĩ ra, muốn tìm rượu vang Pháp loại thượng đẳng thì phải đến những cửa hàng độc quyền về rượu nho Pháp thì mới có thể mua được.
Rất nhanh, hắn xua tan những ý nghĩ đó trong đầu, cầm một chai rượu vang giá một nghìn đồng đi ăn mì sợi, không biết người ta nhìn thấy có đánh chết mình không nữa.
Dọc theo hành lang, Diệp Lăng Phi đi tới gần cuối siêu thị. Cuối cùng thì hắn cũng tìm được một chai rượu nho sản xuất tại Pháp. Vừa nhìn giá niêm yết: 260 nhân dân tệ, Diệp Lăng Phi đã bĩu môi, thầm nghĩ:
- Một chai rượu vang Pháp loại này mà 260 nhân dân tệ, như vậy khác gì cầm súng đi cướp tiền của người ta.
Hắn đang đứng suy nghĩ, thì nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc ở phía đối diện truyền đến:
- Xin lỗi, cho tôi hỏi chỗ nào bán nội y?
Người hướng dẫn viên trả lời:
- Cô cứ đi thẳng về phía trước, đến cái giá hàng thứ ba thì rẽ phải, chỗ đấy có bán nội y.
Diệp Lăng Phi thò nửa đầu ra, nhìn về hướng âm thanh phát ra thì thấy Trần Ngọc Đình đang hỏi người hướng dẫn viên. Hắn đảo mắt, một ý nghĩ vừa lóe ra. Hắn cầm lấy chai rượu, không nói một tiếng nào, đi theo nàng.
Trần Ngọc Đình đẩy xe đến khu bán nội y, nàng lấy xuống một chiếc, thử trên người một lúc, cảm thấy không vừa ý lại đặt lại chỗ cũ. Sau đó nàng lại lấy một cái áo ngực kiểu cổ điển, sau khi thử lên người, cảm thấy vừa ý lên đặt vào trong xe.
Nàng đang khom lưng nhìn một chiếc nội y tơ tằm gợi cảm thì bỗng nhiên cảm thấy mông mình bị ai động vào. Theo phản xạ Trần Ngọc Đình đứng thẳng người lên, quay đầu lại nhìn thì thấy Diệp Lăng Phi đang đứng ở phía sau nàng, hắn dùng đôi mắt vô tội nhìn chằm chằm nàng.
- Là anh.
Trần Ngọc Đình cảm giác có một luồng nhiệt trong đầu mình, nàng biết người vừa chạm vào mông nàng chính là Diệp Lăng Phi. Thoáng chốc, gương mặt của Trần Ngọc Đình đã đỏ lên. Từ sau khi ly dị đến bây giờ, Trần Ngọc Đình chưa hề gần gũi với một người đàn ông nào, lúc nãy, bị Diệp Lăng Phi chạm vào mông, nàng đã cảm thấy có chút kích động. Nói thế nào thì nàng cũng là một nữ nhân, huống chi lần đó Diệp Lăng Phi lại khiến cho nàng có một cảm giác khác lạ, điều này càng làm cho Trần Ngọc Đình không thể khống chế được kích thích của mình.
- Anh muốn làm gì?
Trần Ngọc Đình lớn tiếng quát, nàng cố gắng che giấu kích thích trong người mình.
Tất cả những cô gái trong khu vực bán nội y đều đang nhìn về phía này, các nàng tò mò muốn biết đã xảy ra chuyện gì. Họ thấy có một mỹ phụ đang quát mắng một người đàn ông, tất cả các nàng đều đồng loạt hướng ánh mắt về phía Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi giả vờ kinh ngạc nói:
- Ơ kìa, không phải phó tổng Trần sao, tôi không nhìn thấy cô, làm sao vậy. Oh, cô xem tôi bất cẩn quá, không sao chứ.
Diệp Lăng Phi nói với vẻ mặt rất thân thiện:
- Phó tổng Trần, tôi xin lỗi, tôi đã vô ý đụng vào người cô.
Sau khi Trần Ngọc Đình nghe Diệp Lăng Phi nói xong, khuôn mặt cũng bớt đỏ, nàng không biết người này có cố tình với mình hay không, nhưng nhìn vẻ mặt Diệp Lăng Phi, có vẻ như hắn nói thật.
- Không có chuyện gì.
Trần Ngọc Đình lùi ra phía sau một chút, để tránh người này chạm vào mông của mình lần nữa.
- Cẩn thận.
Diệp Lăng Phi ôm lấy thắt lưng Trần Ngọc Đình.
- Phó tổng Trần, là cái kệ, cẩn thận va đầu vào cái kệ.
Lúc này Trần Ngọc Đình mới để ý đến cái kệ trên đầu, nếu như nàng lùi về phía sau thêm một bước nữa chắc chắn sẽ va đầu vào. Nàng đang định cảm ơn Diệp Lăng Phi thì bỗng nhiên lại nghĩ chính mình cũng đang bị Diệp Lăng Phi ôm lấy thắt lưng. Mấy năm nay nàng chưa bao giờ gần gũi với người đàn ông nào như vậy, bây giờ trong cổ họng nàng đang cảm thấy khô cháy. Gương mặt ửng đỏ, cả người nàng dường như vô lực, Trần Ngọc Đình cắn nhẹ vào đầu lưỡi, cảm giác đau đớn khiến nàng hoàn toàn tỉnh táo. Nàng cố sức giãy ra khỏi người Diệp Lăng Phi, lần này lùi về phía sau một chút, đứng cách Diệp Lăng Phi một khoảng xa.
- Diệp trưởng phòng, tôi còn có việc, không thể nói chuyện phiếm với anh được.
Nói rồi vội vàng xoay người sang chỗ khác, nhanh chóng rời khỏi khu bán nội y.
Nhìn Trần Ngọc Đình đi vội vàng như vậy, Diệp Lăng Phi cười thầm. Hắn cố ý làm như vậy bây giờ đã đạt được mục đích. Hắn rất muốn biết Trần Ngọc Đình sẽ phản ứng như thế nào với thái độ trêu chọc của mình.
Diệp Lăng Phi cầm chai rượu vang ra xe. Đường Hiểu Uyển thấy vẻ mặt Diệp Lăng Phi tươi cười, hiếu kỳ hỏi:
- Trưởng phòng, sao lại vui vẻ như vậy?
- Ừ, chuyện tốt.
Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:
- Tôi đắc tội với một lãnh đạo cao cấp của tập đoàn Tân Á chúng ta.
- Vậy mà cũng coi là chuyện tốt.
Đường Hiểu Uyển thè lưỡi.
- Trưởng phòng, anh nói đùa tôi à?
- Thật mà, tại sao cô lại nghĩ tôi nói đùa?
Nói đến đây, Diệp Lăng Phi đưa tay phải chỉ vào chiếc xe Audi A6 của Trần Ngọc Đình cạnh chiếc xe của hắn, nói:
- Thấy chưa, kia là xe của phó tổng Trần, vừa nãy, tôi vừa đắc tội với cô ta ở trong siêu thị xong.
Đường Hiểu Uyển tin lần này Diệp Lăng Phi nói thật, vì trên người Diệp Lăng Phi có một chút mồ hôi. Nàng đang ngồi im, lúc này vội vàng hỏi:
- Trưởng phòng, làm thế nào bây giờ?
- Làm thế nào bây giờ à? Đi ăn thôi, vẫn còn có thể ăn được là tốt rồi !
Vẻ mặt Diệp Lăng Phi không có chút biểu tình gì, vẫn vui vẻ cười đùa với Đường Hiểu Uyển, hắn vừa khởi động xe vừa cười nói:
- Hiểu Uyển, chúng ta đi ăn mì sợi nào.