Chương 167: Ông Trời Ơi, Ông Phái Người Đùa ...


Diệp Lăng Phi sao có thể thấy chết mà không cứu được, nếu Điền Phong cầu cứu đến mình, Diệp Lăng Phi đành phải đáp ứng giúp cái công việc bề bộn này. Điền Phong vội vã lôi kéo Diệp Lăng Phi đi đăng ký, quy tắc trận đấu này chính là trước hết đăng ký xong xuôi, mới có thể tham gia trận đấu.

Hôm nay, trận đấu này là dự tuyển, tổng cộng có mười sáu đội ngũ, thực hiện rút thăm quyết định đối thủ đấu. Điền Phong bởi vì Hàn Thiên Thành chưa tới, vẫn không đi rút thăm, dù sao sau khi các đội ngũ bốc thăm xong, mình không cần đi bốc thăm cũng có thể xác định đối thủ của mình là đội ngũ nào.

Điền Phong nào đâu biết rằng, đối thủ của hắn sẽ là chiến đội SUN, chiến đội có khả năng đoạt quán quân cao nhất trong giải đấu CS nghiệp dư NLT năm nay. Phùng Khôn bốc thăm được chiến đội LIKE xong, thì âm thầm cảm khái vận khí tay của mình không tồi. Trình độ Điền Phong cùng với đám người Lý Sảng, Trần Khiếu, Chu Phong đều tính là bình thường, căn bản không thể nào so sánh với chiến đội SUN của mình.Sự kiện lần trước tại quán bây giờ còn ghi tạc trong lòng Phùng Khôn, vẫn tìm cơ hội để trả thù. Hôm nay lại gặp nhau trên trường đấu, Phùng Khôn nghẹn lời, muốn làm nhục Điền Phong một trận thật đau. Về phần câu kia của Diệp Lăng Phi nói: - “Chỉ cần Điền Phong xuất hiện chỗ nào, chỗ đó chính là vùng cấm của Phùng Khôn”, sớm đã bị Phùng Khôn quên đi. Phùng Khôn thầm nghĩ: “Ta là người như thế nào, cũng coi như là nhân vật có điểm danh khí ở Vọng Hải, bằng hữu cũng không ít, cái gì gọi là vùng cấm, chỉ là chuyện phiếm, ta không tìm Điền Phong gây phiền phức là đã tốt rồi, còn nói muốn ta trốn tránh Điền Phong, chuyện này nếu truyền ra ngoài, ta còn có mặt mũi lăn lộn trong Vọng Hải sao?”

Thời gian đến trận đấu bọn họ còn sớm, Phùng Khôn nhìn vào hàng ghế của các chiến đội tìm kiếm bóng dáng Điền Phong, kết quả tìm cả nửa ngày cũng không có nhìn thấy Điền Phong ngồi ở nơi nào. Phùng Khôn lại phát hiện Vu Tiểu Tiếu, thì nhìn thấy Vu Tiểu Tiếu ngồi ở hàng ghế cuối cùng trong ghế dành cho các chiến đội. Ở bên cạnh cô chính là thành viên chiến đội LIKE.

Vu Tiểu Tiếu mái tóc hơi rối buông trên vai áo khoác màu trắng trên, lớp lông cừu màu vàng che lại cái cổ trắng mê người của Vu Tiểu Tiếu, bộ ngực vươn cao. Khi nàng cùng thành viên chiến đội LIKE bên cạnh nói chuyện với nhau. Đôi môi hơi mỏng, hồng hồng xinh đẹp nhẹ nhàng đóng mở, càng làm cho trong lòng Phùng Khôn sinh ra một cảm giác khô nóng, ý dâm trong đầu phát huy, tưởng tượng đến bộ dáng Vu Tiểu Tiếu trần truồng.

- Tiểu Tiếu, thật trùng hợp nha.

Phùng Khôn đi tới, chủ động bắt chuyện cùng Vu Tiểu Tiếu. Lúc này, Diệp Lăng Phi cùng Điền Phong còn đang ghi danh, chưa trở lại, Vu Tiểu Tiếu ngồi ở vị trí của Điền Phong tán dóc cùng Lý Sảng. Bỗng nhiên nghe thấy thanh âm cô không muốn nghe thấy nhất. Ngẩng đầu thì nhìn thấy cái bản mặt đang cười nịnh của Phùng Khôn, chán ghét quệt quệt cái mũi, hừ lạnh nói:

- Chúng ta không phải nói rõ ràng rồi sao, lần trước ngươi thua không được lại quấn lấy ta, ngươi sao lại tới nữa?

- Tiểu Tiếu, tôi không phải muốn quấn quít lấy em, đây là vừa vặn gặp phải. Hôm nay là tôi tới tham gia trận đấu . Giờ còn chưa tới trận đấu của tôi. Tôi đi dạo chung quanh một chút, kết quả thì mới vừa trùng hợp gặp được em. Như thế nào, Tiểu Tiếu, em là đến xem trận đấu à?

- Không xem trận đấu ta ngồi ở chỗ này làm gì.

Vu Tiểu Tiếu cũng không có khách khí với Phùng Khôn lạnh lùng nói:

- Ta theo sư phụ ta đến xem trận đấu.

- Sư phụ em?

Phùng Khôn sửng sốt một hồi, hắn không biết Vu Tiểu Tiếu nhận sư phụ lúc nào nữa. Vu Tiểu Tiếu thật sự thích đánh CS nhiều người cũng biết , nếu không Phùng Khôn cũng sẽ không muốn lợi dụng danh tiếng của mình tiếp cận Vu Tiểu Tiếu. Hắn vốn định dùng trình độ CS rất mạnh của mình làm cho Vu Tiểu Tiếu hâm mộ, rồi đi theo học hỏi mình. Đến lúc đó, Phùng Khôn tự nhiên có thể ôm được mỹ nhân về. Nhưng cái hôm ở quán chứ đâu. Phùng Khôn xem như mất hết cả mặt mũi. Không chỉ bị người dùng dao găm giết chết, nhưng lại chơi đến cuối cùng phải cởi quần áo, mặc dù Diệp Lăng Phi cuối cùng bỏ qua Phùng Khôn, nhưng là mặt mũi cũng đã mất hết.

Phùng Khôn không nghĩ tới mấy ngày nay không thấy, Vu Tiểu Tiếu đã tìm sư phụ rồi. Nghĩ sao cũng không tưởng tượng được ai đánh CS giỏi hơn so với mình. Chẳng lẽ là Điền Phong? Phùng Khôn rất nhanh liền bỏ cái ý nghĩ này của mình. Trình độ Điền Phong cũng chỉ ở trong trường học đánh chơi thôi. Không thể lên sàn đấu được. Phùng Khôn tự nhận trình độ của hắn vượt qua Điền Phong vài lần, Vu Tiểu Tiếu cho dù không nhận mình làm sư phụ. Cũng sẽ không nhận Điền Phong .

Khi Phùng Khôn còn đang phỏng đoán sư phụ Vu Tiểu Tiếu đến cùng là ai, Vu Tiểu Tiếu đã không nhịn được thúc giục nói:

- Phùng Khôn, ngươi đừng ở chỗ này quấy rầy ta xem trận đấu, ôi, đều là ngươi làm hại, một màn đặc sắc nhất không để ý rồi.

Thấy mình không được hoan nghênh, Phùng Khôn đành phải gật đầu, chuyển hướng trở lại chỗ ngồi của hắn. Phùng Khôn mới vừa đi không lâu, Điền Phong và Diệp Lăng Phi ghi danh đã trở lại. Hiện tại Điền Phong so với vừa rồi có thể nói hoàn toàn bất đồng, hiện tại có thể gọi là binh cường mã tráng, hình dáng cũng có phần xấu xa. Sau khi thành công lôi kéo thành viên bên ngoài biến thái - Diệp Lăng Phi này, Điền Phong liền mang vẻ mặt xấu xa đi theo Diệp Lăng Phi chuẩn bị.

Mới vừa rồi ngay ở nơi báo danh, Điền Phong đã xem qua phân chia bảng đấu. Hắn phát hiện chiến đội của mình dĩ nhiên lại cùng chiến đội do Phùng Khôn suất lĩnh - SUN phân cùng một bảng. Chiến đội SUN lần này là ứng cử viên cho chức vô địch, bị phân cùng một bảng với chiến đội SUN không nghi ngờ gì đúng là tuyên cáo chiến đội LIKE sớm sẽ bị loại.

- Sớm muộn gì cũng là thua, không bằng chúng ta làm cho một chút ý tưởng mới, để tránh cho cậu đến không một chuyến.

Diệp Lăng Phi chỉ vào hai đội của trận đấu cùng Điền Phong khoa tay múa chân, Điền Phong nghe xong chiến thuật của Diệp Lăng Phi, nửa ngày cũng không nói được một câu.

- Anh vợ, anh quá mạnh mẽ.

Điền Phong cuối cùng nói ra một câu này, hoàn toàn đồng ý dựa theo chiến thuật đánh trận của Diệp Lăng Phi.

Hắn cùng Diệp Lăng Phi thương lượng thỏa đáng xong, thì cùng Diệp Lăng Phi trở về chỗ ngồi. Vu Tiểu Tiếu đem chuyện Phùng Khôn tới đây lúc nãy nói với Điền Phong, càng làm Điền Phong thêm kiên trì tin tưởng muốn dựa theo chiến thuật đánh xấu xa của Diệp Lăng Phi. Hắn kéo đội viên của mình tạm thời ra ngoài trường đấu, cùng mọi người bố trí một phen, dặn dò phải hoàn toàn nghe theo chỉ huy của Diệp Lăng Phi.

- Như vậy có vẻ rất xấu xa, tôi chỉ sợ đội viên chiến đội SUN sẽ điên mất.

Lý Sảng cười hèn mọn, hắn có xem trận đấu Diệp Lăng Phi đánh với Phùng Khôn lần trước, đó là đánh cho mặt mũi Phùng Khôn mất hết luôn, lần này là đấu đội, dựa theo phong cách xấu xa của trận đấu lần trước khẳng định không được, nhưng không ngờ được Diệp Lăng Phi còn có một đấu pháp xấu xa khác. Mấy đội viên này vốn cũng chỉ là xuất phát từ yêu thích CS, mới đến tham gia trận đấu, không có bất cứ áp lực gì, biết rõ gặp phải chiến đội SUN thì giống như phán tử hình, ngược lại cũng không có bận tâm. Không phải là mười ba trận đấu sao, như vậy đánh một trận làm cho tất cả mọi người nhớ kĩ một trận đấu mang phong cách ‘đặc biệt’.

Bố trí tốt rồi, bọn họ lại đi trở về. Vu Tiểu Tiếu không hiểu gì nhìn đám người Điền Phong trên mặt mang theo nồng đậm ý cười xấu xa, nói chung cảm giác sẽ xuất hiện vài chuyện ngoài ý muốn. Mặc cho Vu Tiểu Tiếu hỏi như thế nào, Điền Phong nhất định không chịu nói phương án tác chiến bọn họ đã thương lượng, khiến cho Vu Tiểu Tiếu cảm thấy rất là buồn bực.

Khi đến trận đấu giữa chiến đội SUN và chiến đội LIKE, dân mê CS trong thành phố Vọng Hải đều đem ánh mắt hướng tới đội trưởng chiến đội SUN - Phùng Khôn. Chiến đội SUN sở dĩ được đánh giá cao như vậy trong giải nghiệp dư NLT, đều bởi vì trong chiến đội SUN có được tay bắn súng ngắm được xưng là đệ nhất Vọng Hải – Phùng Khôn tồn tại. Làmngôi sao trong giới trò chơi, Phùng Khôn trong lòng dân chơi CS Vọng Hải cũng có một vị trí nhất định. Dân mê CS hôm nay hy vọng có thể nhìn thấy khả năng bắn tỉa xuất thần nhập hóa của Phùng Khôn, càng hy vọng có thể nhìn thấy Phùng Khôn suất lĩnh chiến đội SUN đi tới trận đấu cuối cùng của lần này.

Trong tiếng hoan hô hò reo của dân chơi CS, Phùng Khôn mang theo chiến đội SUN tiến vào chuyên khu trận đấu. Phùng Khôn liên tục phất tay, thật sự thể hiện mình là một nhân vật bình thường. Hắn mang theo tự tin ngồi ở trước máy tính, bĩu môi, mang theo ánh mắt khiêu khích khinh miệt liếc về phía chiến đội LIKE vừa mới đi vào trường đấu. Hắn nhìn thấy đội trưởng Điền Phong của chiến đội LIKE, thầm nghĩ: “Điền Phong, ta hôm nay sẽ làm ngươi mất hết mặt mũi, cho ngươi biết thực lực chính thức của Phùng Khôn ta. Hừ, cùng ta tranh đoạt nữ nhân, ngươi cũng không nhìn khả năng của mình sao.”

Phùng Khôn khóe miệng cười lạnh rất nhanh liền cứng ngắc lại, hắn nhìn thấy nam nhân cuối cùng đi lên của chiến đội LIKE kia dĩ nhiên là nam nhân mà ngày đó đã đánh bại mình một cách nhục nhã ở trong quán. Vừa nhìn thấy nam nhân này, trong đầu Phùng Khôn chỉ còn một mảnh trống rỗng, hắn nhớ kĩ tình trạng ngày đó ở quán. Từ đầu tới cuối hắn không nhìn thấy nam nhân này bắn một phát súng, hay dùng bom mù, chỉ dùng dao găm và lựu đạn đánh cho mình rất bi thảm.

“Không thể nào, chẳng lẽ là ông trời phái hắn đến chơi ta sao?” Phùng Khôn trong lòng quặn lại, hắn thật sự sợ hãi ở trong trận đấu mình bị tên nam nhân cực kì xấu xa này dùng dao đâm chết mình.

Kì thật không chỉ có một mình Phùng Khôn trong lòng run lên, mà ngay cả vài tên đội viên khác trong chiến đội SUN vốn cũng là mang theo vẻ mặt tươi cười càn rỡ, tự tin bọn họ sẽ rất nhẹ nhàng thắng trận đấu. Nhưng sau khi nhìn thấy Diệp Lăng Phi lên, vẻ mặt tươi cười của những người này toàn bộ cứng ngắc lại.

“Không thể nào, sao lại là hắn?” Trong lòng bốn người khác đều có ý nghĩ này, ngày đó, ở quán, bốn người này đều tận mắt thấy Diệp Lăng Phi là như thế nào chà đạp đội trưởng bọn họ. Vốn bọn họ vẫn rất đồng tình với đội trưởng. Xuất phát từ vấn đề danh tiếng của đội trưởng chiến đội SUN, những người này không có đem trận đấu lần trước đích nhắc tới trước mặt bất kì ai, thậm chí còn bọn họ đều bắt buộc chính mình quên trận đấu bất khả tư nghị lần trước đi.

Kết quả, hôm nay ở sân thi đấu dĩ nhiên lại gặp nam nhân đáng sợ này. Đây chính là trước mặt đông đảo dân chơi CS Vọng Hải, có rất nhiều truyền thông tham gia. Nếu trong quá trình đấu, bị nam nhân đáng sợ này để ý đến, cho dù cuối cùng thắng trận đấu, vậy cũng là không còn mặt mũi chơi CS nữa. Đầu năm nay, giết người bất quá đầu rơi xuống đất, nhưng nếu như bị người dùng dao đâm chết, đây chính là sống không bằng chết.

Làm đội trưởng chiến đội SUN, Phùng Khôn trong lòng biết chính mình không thể biểu hiện ra sợ hãi, hắn cổ vũ đội viên chính mình nói:

- Yên tâm, chúng ta là đánh đội, không phải đấu đơn, chỉ cần mọi người dựa theo chiến thuật chúng ta huấn luyện đi đánh, nhất định không thành vấn đề.

Bốn thành viên khác cũng gật đầu, trong lòng đều thầm nghĩ:“Tuy là nói như vậy, ai biết có thể đơn độc gặp phải cái tên đáng sợ kia hay không, nếu chỉ còn lại một người cùng cái tên biến thái kia đối chiến mà nói, không bằng tự sát còn có điểm thoải mái.”

- SUN cố gắng lên, em yêu các anh.

Một cô gái tuổi còn trẻ giơ một tấm bảng, cao giọng thét chói tai, tiếng thét chói tai của cô, dẫn tới một ít âm thanh phụ họa :

- Phùng Khôn anh là một tay súng giỏi nhất, một người đánh bại tất cả…

Tiếng hò reo ầm ĩ, chỉ thấy Diệp Lăng Phi nhíu mày, hắn vốn đã ngồi ở chỗ ngồi, lúc này đột nhiên đứng lên.

- Anh vợ, anh muốn làm gì?

Điền Phong khó hiểu hỏi.

- Cùng cái tên kia tâm sự một chút đi.

Diệp Lăng Phi trên mặt lộ ra một nụ cười xấu xa.

Điền Phong trong lòng thầm bi ai cho Phùng Khôn, thầm nghĩ: “Phùng Khôn, lần này ngươi xui xẻo rồi, chọc tới anh vợ của ta, xem ra sẽ có trò hay để xem rồi.”

Đô Thị Tàng Kiều - Chương #167