Chương 165: Hy Vọng Thời Gian Quay Trở Lại ...


Diệp Lăng Phi chợt hiểu ra, tên muốn nhảy lầu kia muốn làm diễn viên. Hắn đứng thẳng người, chân trái giẫm lên mép mái nhà, tay phải cầm cái đồ chơi điện tử kia, hô lớn với mấy phóng viên nghe tin chạy đến:

- Các ngươi đừng có lại đây, còn đi đến ta sẽ nhảy lầu.

Chu Hân Mính chỉ huy hơn mười người cảnh sát, ngăn cản những phóng viên này, không cho tiến lên. Lúc này, một cảnh sát đã qua huấn luyện chuyên nghiệp vừa mới chạy tới đi về phía trước vài bước, cô đã được tiếp nhận qua huấn luyện chuyên nghiệp tình huống cùng loại, biết lấy phương thức nói chuyện nào có thể tránh cho đối phương bị kích thích, thậm chí có thể thuyết phục đối phương dừng lại hành vi tự sát này. Tại quốc gia phát triển, cảnh sát này hẳn là được trở thành chuyên gia đàm phán, chính là chuyên môn dùng để đàm phán, đối phó khi xuất hiện tình huống bộc phát loại này. Nhưng Trung Quốc vẫn là đang phát triển, đại bộ phận chuyên gia đàm phán vẫn giới hạn trong một ít cảnh sát đã trải qua huấn luyện.

- Vị tiên sinh này, tôi có thể giúp được gì cho ông?

Nữ cảnh sát kia cố hết sức làm cho chính mình thoạt nhìn không có bất cứ vẻ gì uy hiếp đến người kia, trên mặt cô mang theo nụ cười thiện ý, nhẹ giọng hỏi.

- Các ngươi ai cũng không giúp được ta, ta xong hết rồi, thật sự xong hết rồi.

Tên nam nhân tự xưng họ Vương kia than thở khóc lóc nói:

- Cái gì cũng không có, ta sống cũng không có ý nghĩa gì.

- Có lẽ có chuyện gì tôi có thể giúp ông, nhưng ông phải nói cho tôi, nếu không tôi biết giúp ông từ đâu?

- Ngươi không giúp được ta!

Vương tiên sinh lắc đầu, tay phải cầm cái đồ chơi điện tử kia, nâng lên nói:

- Ta chỉ còn lại cái điều khiển từ xa điện tử này, vì nó ta đem mấy trăm vạn gia sản dùng hết cho đầu tư, nhưng sản xuất ra, lại không ai mua, vợ ta mang theo con cái xa cách ta, ta cảm giác cuộc sống không có bất cứ ý nghĩa gì.

- Chúng ta tất cả mọi người đều dùng hai tay kiếm tiền, ông bây giờ còn trẻ, chỉ cần nguyện ý nỗ lực, tôi tin tưởng rất nhanh ông sẽ có nhiều tiền.

Nữ cảnh sát kia mới vừa nói tới chỗ này, chợt nghe thấy tên nam nhân kia ầm ĩ lên nói:

- Ta chính là nỗ lực không được hồi báo, ngươi xem điều khiển điện tử trong tay ta, đây là sản phẩm thế hệ mới ta đầu tư sáng tạo ra, chỉ cần ngươi mua cái điều khiển này. Hễ là bất cứ cái đồ điện gì có thể điều khiển từ xa trong nhà cũng có thể điều khiển từ xa, hơn nữa khoảng cách có thể đạt hơn ba mươi thước. So với công năng sản phẩm của ta, giá cả của ta cũng không đắt. Chỉ 999 đồng.

Tên nam nhân kia thao thao bất tuyệt giới thiệu, phóng viên cầm camera thì đem camera nhắm ngay vào tên nam nhân kia, nghiễm nhiên thành một lần quảng cáo miễn phí.

Diệp Lăng Phi rốt cuộc không nhìn nổi, hắn bĩu môi, không nhịn được cắt đứt lời nói tên nam nhân kia:

- Vương tiên sinh, phiền ông diễn cảm một chút, giống như làm quảng cáo vậy.

Vừa nói, hắn dựa vào bên cạnh mái nhà, vừa nhìn xuống phía dưới, sau đó lại ngẩng đầu nói:

- Không phải tôi nói ông, tôi chờ nhìn ông nhảy lầu thật lâu, ông lề ma lề mề mãi không nhảy lầu, tôi đợi đến sốt ruột rồi.

Diệp Lăng Phi thốt ra lời này rồi, liền nhìn thấy Chu Hân Mính mặt trắng bệch không còn chút máu, thầm nghĩ:

“Tên hỗn đản này đến cùng đang làm cái gì. Chỉ biết quấy rối.”

Chu Hân Mính phân phó với Tiểu Triệu bên cạnh:

- Đưa người này đi, đừng cho hắn ở chỗ này nói bậy.

Tiểu Triệu mới vừa chuẩn bị đi tới chỗ Diệp Lăng Phi, nhưng lại nhìn thấy Diệp Lăng Phi đột nhiên đi về phía mép mái nhà nửa bước, chỉ cần đi thêm nửa bước nữa, sẽ rơi xuống. Tiểu Triệu líu lưỡi, thầm nghĩ:“Người này có phải người điên hay không, chẳng lẽ hắn không sợ té xuống.”

- Tôi không quấy rối, tôi đang nói thật.

Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:

- Đây không phải ý nghĩ của một mình tôi. Tôi nghĩ phía dưới này, người vây quanh xem đã sớm chờ đến không nhịn được . Được, nếu vị tiên sinh này lề mề không chịu nhảy lầu, ta đây sẽ cùng hắn cùng nhau nhảy lầu vậy, nói chung không thể làm cho mọi người chờ không một hồi đi.

Khi Diệp Lăng Phi đang nói chuyện đột nhiên phát lực, ôm cổ tên nam nhân kia. Hai người từ mái nhà nhảy xuống.

- Cứu mạng. Ta không muốn nhảy lầu.

Thanh âm thê thảm của nam nhân kia từ phía dưới truyền tới.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Hân Mính sợ đến trắng bệch, cô không nghĩ tới Diệp Lăng Phi sẽ nhảy lầu. Hơn nữa còn là ở trước mặt cô nhảy lầu. Tòa nhà này cao hơn hai mươi tầng, nếu nhảy xuống, bị chết không thể nghi ngờ. Chu Hân Mính cả nửa ngày không có phản ứng lại, không thể tin được đây là sự thật, cô dĩ nhiên lại trơ mắt nhìn Diệp Lăng Phi nhảy lầu.

Chu Hân Mính vốn định cùng Diệp Lăng Phi đoạn tuyệt quan hệ, nhưng thấy Diệp Lăng Phi nhảy lầu, trong nháy mắt, Chu Hân Mính như bị sét đánh, trong lòng trống rỗng. Nam nhân này là nam nhân đã có quan hệ một đêm cùng cô, cũng là người đàn ông đầu tiên của cô, liền trơ mắt nhìn hắn từ trước mặt cô biến mất. Chu Hân Mính thật hy vọng thời gian có thể quay ngược lại, khi đó, cô sẽ không để ý tới, nắm chặt tay Diệp Lăng Phi, không cho hắn nhảy xuống, nhưng hiện tại đã chậm.

- Nhảy lầu, nhảy lầu.

Cảnh sát cùng phóng viên trên mái nhà chưa từng nghĩ đến sẽ có kết quả này, tất cả lực chú ý của mọi người đều tập trung trên người Vương tiên sinh, làm sao nghĩ đến gặp phải một tên khác, lại ôm Vương tiên sinh cùng nhau nhảy lầu.

Phần phật một tiếng, một đám người này đều chạy tới bên mái nhà, chỉ còn lại có Chu Hân Mính một mình cô đơn đứng ở giữa mái nhà.

Diệp Lăng Phi và tên nam nhân kia lấy tốc độ rơi tự do hướng phía dưới rơi xuống, Diệp Lăng Phi dang hai tay ra, cười ha hả nói với nam nhân đang không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết kia:

- Ông cũng thoải mái đi, không phải muốn nhảy lầu sao, tôi thỏa mãn nguyện vọng của ông rồi.

- Cứu mạng, cứu mạng!

Tên nam nhân kia chỉ lo kêu thảm thiết, đâu nghe được lời nói của Diệp Lăng Phi.

- Vô dụng thôi, dù Diêm Vương lão tử cũng không thể nào cứu được ngươi. Ta không sao cả, dù sao cũng nên sớm xuống dưới đó đưa tin rồi, bây giờ còn kéo theo một người , chúng ta hai người cùng nhau đưa tin có nhiều ý nghĩa nha.

Diệp Lăng Phi châm chọc.

Tên nam nhân kia đã sợ choáng váng, đến cuối cùng ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không phát ra được.

Ngay phía dưới bọn họ, cảnh sát chạy tới và nhân viên phòng cháy sớm đã kéo ra một tấm đệm lớn. Diệp Lăng Phi và Vương tiên sinh kia rơi vào trên đệm, ngay sau đó lại bắn lên bảy tám thước. Hai người lần nữa hạ xuống, lại bị bắn lên, liên tục sau mấy lần, hai người rốt cuộc nằm trên đệm.

Một đoàn cảnh sát cùng nhân viên phòng cháy vây quanh, ba chân bốn cẳng giúp đỡ hai người từ trên đệm xuống dưới. Diệp Lăng Phi không sao cả, cầm tay phải một người cảnh sát đưa tới, liền nhảy xuống. Mà Vương tiên sinh kia cả người nằm ở trên đệm, vẫn không nhúc nhích, nhìn giống như đã chết, từ hạ bộ hắn, có chất lỏng màu vàng chảy xuôi ra, phát ra một mùi hôi thối.

- Huynh đệ, có sao không?

Một người cảnh sát hỏi thăm Diệp Lăng Phi.

- Không có việc gì.

Diệp Lăng Phi cười ha ha nói,

- Có các đồng chí cảnh sát đáng giá tín nhiệm nhất của chúng ta ở đây, tôi tin tưởng tôi sẽ không có việc gì .

Diệp Lăng Phi nói những lời này làm tên cảnh sát kia sảng khoái một hồi , ai mà không thích nghe được người khác khen mình. Tên cảnh sát này đối với Diệp Lăng Phi cũng càng thêm chiếu cố, giúp đỡ Diệp Lăng Phi chen ra rồi đưa Diệp Lăng Phi tới trước cửa cỗ xe BMW.

Diệp Lăng Phi lên xe, thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, cười ha hả nói:

- Cám ơn đồng chí cảnh sát.

Nói xong, lái xe rời đi. Người vây xem còn chưa thấy rõ ràng tướng mạo Diệp Lăng Phi, liền nhìn thấy người từ trên lầu nhảy xuống đã rời đi, những người này một đám đều hối hận không thôi. Phải biết rằng đây chính là từ hơn hai mươi tầng lầu nhảy xuống , dĩ nhiên lại không có chuyện gì, bằng vào điểm ấy, liền đáng để mọi người nhìn kĩ trăm lần.

Diệp Lăng Phi lái xe mới vừa lên đến giữa đường lớn, điện thoại hắn liền vang lên, Diệp Lăng Phi vừa nhìn, thì ra là Chu Hân Mính gọi tới.

- Ai u, mặt trời mọc đằng Tây sao, sao Chu cảnh quan lại điện thoại cho ta?

Diệp Lăng Phi nghe điện thoại, cố ý lầm bầm nói,

- Sẽ không phải là ta nằm mộng chứ!

- Diệp Lăng Phi, tôi hỏi anh, anh làm sao biết người kia không muốn nhảy lầu?

Chu Hân Mính lấy giọng chất vấn hỏi.

Diệp Lăng Phi cố ý thở dài, nghe ngữ khí tựa hồ hết sức thất vọng, nói:

- Tôi còn nghĩ cô sẽ lo lắng vì tôi chứ, khụ, xem ra tôi tự tác đa tình rồi. Cô hỏi tôi tại sao biết nam nhân kia không muốn nhảy lầu, vấn đề này rất đơn giản, cô khi nào thì thấy qua người muốn nhảy lầu còn có thể quan tâm trang phục của hắn, giày da của hắn không có một hạt bụi, mà ngay cả tàn thuốc rơi xuống cổ tay áo, hắn đều phủi sạch xuống, người quan tâm trang phục chính mình như vậy, sao lại nghĩ muốn nhảy lầu chứ. Hắn bất quá là muốn dùng sự kiện nhảy lầu lần này quảng cáo sản phẩm của hắn, chính là đơn giản như vậy, chẳng lẽ cô làm một cảnh sát được huấn luyện bài bản ngay cả chi tiết như vậy cũng không chú ý sao?

Chu Hân Mính không muốn cùng Diệp Lăng Phi cãi cọ, chỉ là hỏi tiếp:

- Vậy tại sao anh ôm hắn nhảy xuống, chẳng lẽ anh không biết đó là tòa nhà cao hơn hai mươi tầng sao, nếu như phía dưới không có đệm khí, hoặc là các anh không có rơi vào đệm khí, anh nghĩ tới hậu quả không?”

- Không sao cả , dù sao nữ nhân tôi yêu không quan tâm tôi. Còn sống với đã chết không có gì khác nhau, nếu như tôi thật sự đã chết, tôi hy vọng nữ nhân tôi yêu kia sẽ vì tôi rơi một giọt nước mắt, chỉ một giọt, cũng đã đủ an ủi linh hồn tôi ở địa ngục chịu đủ loại hành hạ rồi.

Chu Hân Mính ở đầu kia điện thoại trầm mặc , Diệp Lăng Phi vốn tưởng rằng mình ác tâm nói ra như vậy, Chu Hân Mính nhất định sẽ mắng to chính mình, đã chuẩn bị tốt nghênh đón bão táp tới, chỉ là không ngờ bão táp cũng không có đến. Chẳng lẽ đây là sự yên tĩnh trước cơn bão táp? Diệp Lăng Phi âm thầm nghĩ.

- Diệp Lăng Phi, anh đã sớm nhìn thấy phía dưới có đệm khí, anh mới dám nhảy xuống. Đương nhiên, nếu như anh là người bình thường, cho dù có đệm khí, anh cũng không có can đảm nhảy. Anh hoàn toàn không phải người bình thường, anh đã tiếp nhận qua đặc thù huấn luyện, đối với loại chuyện này căn bản là không quan tâm. Cho nên anh mới dám nhảy xuống, sở dĩ anh giả bộ bộ dáng như vậy, muốn để tôi lo lắng cho anh. Diệp Lăng Phi, tôi nghĩ đã biết thân phận của anh , anh có lẽ chính là bộ đội đặc chủng Trung Quốc. Bất quá, tôi hiện tại không quan tâm thân phận của anh, thân phận của anh đối với tôi mà nói không có bất cứ ý nghĩa gì. Tôi hiện tại muốn nói với anh, anh là đồ đại hỗn đản, từ đầu đến chân đều là đại hỗn đản.

Những câu cuối cùng Chu Hân Mính cơ hồ mang theo âm thanh nức nở, nói xong những lời này, Chu Hân Mính cũng cúp điện thoại.

Diệp Lăng Phi đem điện thoại lại cất trở về, khi lại nghe được câu nói cuối cùng kia của Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi đã biết Chu Hân Mính đối mình đã có cảm tình. Giờ phút này, tâm tình của hắn cũng không rõ là cao hứng hay là thương cảm, nói chung cảm giác hàm nghĩa trong câu nói cuối cùng kia của Chu Hân Mính bao gồm nhiều cảm tình đối với chính mình.

Đô Thị Tàng Kiều - Chương #165