Chương 113: Ông Trời, Ông Lại Chơi Tôi


Bạch Tình Đình nói những lời này như dội gáo nước lạnh vào đầu cha con Lý gia. Trong lòng Lý Triết Hào buồn bực, ông thầm nghĩ:

- Ta chưa hề nghe nói về tin tức này của con gái Bạch Cảnh Sùng.

Phải biết rằng Bạch Cảnh Sùng là một người có tiếng tăm ở Vọng Hải, nếu như gả chồng cho con gái thì chắc chắn sẽ là một đại sự, mặc dù không thể khiến cho toàn bộ thành phố đều biết nhưng thế nào thì những người thuộc giới thượng lưu ở Vọng Hải cũng sẽ biết, vậy mà Lý Triết Hào lại không hề biết tin tức con gái Bạch Cảnh Sùng lập gia đình.

Trong đầu Lý Thiên Bằng như có một lớp sương mù, trong bụng hắn thầm tính, bất quá mới chỉ ở trong viện có vài ngày mà tại sao Bạch Tình Đình lại lập gia đình rồi, không phải là quá nhanh sao.

Nhìn cha con Lý Triết Hào, trong bụng Bạch Cảnh Sùng cười thầm. Ông không trả lời, chỉ liếc nhau với Trương Khiếu Thiên, hai người cùng mỉm cười, trong nụ cười đó đều có nguyên nhân nhưng chỉ có những người trong cuộc mới hiểu được. Nhưng Bạch Cảnh Sùng lại có cảm giác ngoài ý muốn, con gái mình mới ở cùng Diệp Lăng Phi có vài ngày mà đã thay đổi nhanh như vậy, trước đây nó không chịu thừa nhận hôn sự thế mà hôm nay lại chủ động thừa nhận, không phải là thay đổi quá nhanh hay sao.

Ngay cả Bạch Tình Đình cũng cảm thấy bất ngờ trước câu nói của mình, nàng cũng không hiểu vì sao mình lại thừa nhận là đã lập gia đình, có lẽ là tại đêm qua với Diệp Lăng Phi nên nhất thời bị mê muội. Nhưng mặc kệ là đã nói như thế nào, lời đã nói ra như bát nước hắt đi, muốn thu lại cũng không được. Bạch Tình Đình nói tiếp:

- Bác trai, cháu đã lập gia đình, chuyện này ngoài cha cháu ra còn có Trương thúc thúc làm chứng.

- Lập gia đình, cô gả cho ai?

Lý Thiên Bằng không nhịn được hỏi.

- Không quan hệ tới anh.

Bạch Tình Đình liếc mắt nhìn Lý Thiên Bằng. Nàng tức giận nói:

- Anh cứ tiếp tục kiếm tiền của anh đi, giám đốc Lý.

- Nếu Tình Đình đã lập gia đình thì coi như tôi chưa nói gì.

Lý Triết Hào không hổ là người từng trải, mặt không biến sắc, ông cười nói:

- Nghĩ lại thì Tình Đình cũng là cô gái tài sắc vẹn toàn, không biết có bao nhiêu người theo đuổi. Thiên Bằng nhà tôi không thể gắn bó suốt đời với Tình Đình đó là do nó không có cái may mắn này.

- Ba.

Lý Thiên Bằng hô lên một tiếng, định nói thêm gì nữa thì Lý Triết Hào trừng mắt, giáo huấn:

- Cha đã bảo con từ lâu là phải quan tâm tới Tình Đình, thế mà con cứ tập trung vào công việc, bây giờ hối hận thì còn có ý nghĩa gì nữa.

Bạch Tình Đình thầm bội phục Lý Triết Hào, nàng thầm nghĩ:

- Ông ta cũng giỏi thật, con trai ông ta suốt ngày ăn chơi đàn điếm thế mà từ miệng ông ta lại trở thành bận rộn công việc.

Lý Triết Hào thấy ngồi chỗ này cũng không còn ý nghĩa gì nữa, nên đành cười cười, ông nói:

- Hai vị, tôi còn có bạn cần nói chuyện, bây giờ tôi phải rời khỏi đây, chờ lát nữa, chúng ta lại tâm sự.

- Xin cứ tự nhiên.

Bạch Cảnh Sùng chìa tay phải ra, nói.

Lý Triết Hào dẫn Lý Thiên Bằng rời khỏi chỗ này, Lý Thiên Bằng không phục nói:

- Ba, con thấy rõ ràng là lão già Bạch Cảnh Sùng đang đùa giỡn chúng ta chứ tại sao con lại không biết Bạch Tình Đình kết hôn.

- Đâu cần phải nói, mặc kệ Bạch Tình Đình có kết hôn hay không, cũng không liên quan. Lúc trước chẳng qua là ba muốn tạo mối quan hệ với Bạch Cảnh Sùng để kiếm tiền từ tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế. Nhưng nếu con đường này không thông, chúng ta sẽ chờ cơ hội khác, ba muốn tiếp tục tấn công tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế.

Lý Triết Hào căn dặn Lý Thiên Bằng:

- Thiên Bằng, con cũng phải chú ý đấy, không nên cả ngày qua lại với những minh tinh và gái giang hồ nữa, con nên để ý hơn tới công ty, sau này công ty dựa tất cả vào con đấy.

- Yên tâm đi ba, con hiểu rõ mà.

Lý Thiên Bằng nói.

- Ừ, vậy là tốt. Đi, chúng ta tới nói chuyện với thị trưởng.

Lông mày Lý Triết Hào giãn ra khi nhìn thấy phó thị trưởng Chu Hồng Sâm, ông thấp giọng nói:

- Thiên Bằng, ba vừa mới nhớ ra một việc quan trọng.

- Ba, chuyện gì vậy?

Lý Thiên Bằng hỏi.

- Con có biết phó thị trưởng Chu có một đứa con gái làm cảnh sát không, nếu như con có thể kết hôn được với con gái phó thị trưởng thì sau này công ty chúng ta sẽ có người hậu thuẫn lớn đấy.

Lý Thiên Bằng tỏ ra hớn hở khi nghe cha hắn nói vậy, hắn nói:

- Ba, con hiểu ý ba rồi. Ba yên tâm đi, nhất định con sẽ không làm cho ba thất vọng đâu.

Lý Thiên Bằng chưa nói hết câu thì Diệp Lăng Phi đã xuất hiện tại đại sảnh. Vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi, Lý Thiên Bằng đã nghiến chặt răng lại, lần trước tại quán bar chính Diệp Lăng Phi đã phá hỏng việc tốt của hắn. Về phần hắn phải nằm viện thì cũng chính là do Diệp Lăng Phi gây ra.

Lý Thiên Bằng tức đến nghẹn cổ khi nhìn thấy Diệp Lăng Phi đi cùng Chu Hân Mính. Hắn hận không thể vung tay quát lớn lên:

- Diệp Lăng Phi, có phải ông trời cố ý sắp đặt mày đến để chơi tao không, tại sao cô gái nào mà tao muốn tiếp cận cũng đều dính líu tới mày.

Chu Hân Mính dẫn Diệp Lăng Phi tiến vào phòng khách, để tránh cho những phiền phức không đáng có xảy ra nên Chu Hân Mính không nắm lấy cánh tay Diệp Lăng Phi. Chu Hân Mính vừa xuất hiện tại phòng khách thì đã khiến cho Bạch Tình Đình để ý. Nàng vừa định thở một hơi sau khi thấy Lý Thiên Bằng rời khỏi chỗ này thì lại không ngờ Diệp Lăng Phi cùng với Chu Hân Mính xuất hiện tại tiệc rượu. Bất quá, sắc mặt Chu Hân Mính hơi khó coi, rất nhanh Bạch Tình Đình đã nghĩ đến việc này nhất định là do Diệp Lăng Phi muốn gặp đại sứ Liên Hiệp Quốc Auner tiên sinh, không chừng anh ta phải lăn lộn, van xin để được vào đây.

- Tình Đình, tại sao Diệp Lăng Phi lại ở chỗ này?

Cả hai người Bạch Cảnh Sùng và Trương Khiếu Thiên đều thấy Diệp Lăng Phi. Đầu tiên Bạch Cảnh Sùng hỏi Trương Khiếu Thiên có đúng là Diệp Lăng Phi đang tiến đến hay không? Đợi sau khi Trương Khiếu Thiên xác nhận quả đúng như vậy thì Bạch Cảnh Sùng mới hỏi con gái của mình.

- Con cũng không biết.

Bạch Tình Đình cho tay vào túi xách, sờ sờ tờ giấy có chữ kí của Auner, nàng khẽ cau mày, trong lòng thầm oán trách Diệp Lăng Phi chỉ vì một chữ kí mà xông vào tận đây. Bạch Tình Đình suy nghĩ rất đơn giản, hôm đó nàng hiểu lầm Diệp Lăng Phi muốn xin chữ kí của đại sứ thiện chí Liên Hiệp Quốc nên hôm nay mới xông vào đây.

Nàng đứng lên đi về phía Chu Hân Mính, trong bụng thầm tính sẽ nói rõ lí do với Chu Hân Mính, nàng sợ Chu Hân Mính sẽ vì mình mà làm khó Diệp Lăng Phi.

Nào ngờ lúc này Chu Hân Mính đang hận không thể băm nát Diệp Lăng Phi, lá gan của người này quá lớn, không chỉ dám nói Auner tiên sinh là tên khốn kiếp mà còn dám tuyên bố điều này trước mặt bao nhiêu người. Nàng đang dẫn Diệp Lăng Phi đi vào bên trong tiệc rượu thì chợt có cảm giác hối hận. Trong lòng thầm trách mình không nên bị Diệp Lăng Phi lừa mà dẫn hắn vào trong tiệc rượu nhưng lúc này hối hận thì đã muộn. Lại thấy Diệp Lăng Phi đi tới người phiên dịch đang dịch cuộc nói chuyện giữa Auner và thị trưởng, hắn khẽ nhếch môi, dùng một ngôn ngữ khác nói:

- Auner, có thể tâm sự một chút được không?

Vốn dĩ Auner đang đứng nói chuyện với thị trưởng nên không để ý tới Diệp Lăng Phi phía sau. Vừa nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy, hắn cảm thấy vô cùng bất ngờ, chiếc cốc trong tay tuột ra, rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

Đô Thị Tàng Kiều - Chương #113