Chương 111: Tôi Biết Tên Khốn Kiếp Auner


Diệp Lăng Phi lái xe tới trước cửa toàn nhà Năm Châu, cảnh tượng trước mặt đúng là đã dọa cho Diệp Lăng Phi phải nhảy dựng lên. Trước cửa toàn nhà toàn là những chiếc xe hạng sang, nếu không phải trước tòa nhà là một con đường, thì có lẽ tòa nhà này đã bị hàng xe đồ sộ này phá hỏng.

Diệp Lăng Phi cảm thấy buồn bực, bản thân hắn thường ngày chưa từng nhìn thấy nhiếu chiếc xe xịn như thế này, ngay cả những chiếc xe hiếm thấy nhất cũng xuất hiện, thậm chí còn có cả một chiếc BMW Đức, loại xe này chỉ có những người có thân phận và địa vị mới mua được, còn nếu như là nhà giầu mới nổi thì dù có tiền chưa chắc người ta đã bán cho.

Diệp Lăng Phi nhìn thấy ở cửa tòa nhà đang có những đặc công đứng làm nhiệm vụ. Trong lòng Diệp Lăng Phi cười thầm, hắn nghĩ:

- Xem ra danh tiếng đại sứ Liên Hiệp Quốc cũng không nhỏ, lại còn phái cả đặc công ra canh gác.

Diệp Lăng Phi chưa từng nghĩ Auner lại được đối đãi như vậy nhưng chính quyền thành phố Vọng Hải thì lại không nghĩ vậy. Dù sao thì trước đây Auner cũng là phó cục trưởng cục tình báo Mỹ CIA, bây giờ lại là đại sứ thiện chí Liên Hiệp Quốc, chính quyền Vọng Hải liệu có dám coi thường hay không?

Thật vất vả để tìm được một chỗ đỗ xe, Diệp Lăng Phi xuống xe, cất bước đi đến cửa tòa nhà. Vừa mới đi tới cửa, lập tức có một gã đặc công tới ngăn cản Diệp Lăng Phi, hắn khách khí nói:

- Chào ngài, mời ngài trình giấy xác nhận ra.

- Tôi đến để gặp bạn, lẽ nào gặp bạn cũng có chuyện?

Diệp Lăng Phi vẻ mặt không biết làm sao, hắn giơ hai tay ra, nói:

- Lẽ nào tôi đến nhầm chỗ?

- Tiên sinh, xin lỗi. Hôm nay là trường hợp đặc biệt, chỉ có khách quí mới được đi vào. Nếu như ngài tới gặp bạn, phiền ngài đưa giấy chứng nhận ra, chúng tôi sẽ xác định thân phận của ngài.

Diệp Lăng Phi giương mắt lên nhìn thì thấy Chu Hân Mính đứng ở cửa phòng khách tòa nhà, hắn dùng một ngón tay chỉ vào Chu Hân Mính, nói:

- Vị sĩ quan kia là bạn của tôi.

Tên đặc công vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi chỉ vào người Chu Hân Mính, trong bụng thầm suy đoán thân phận Diệp Lăng Phi. Có thể trở thành bạn của Chu Hân Mính thì chắc là thân phận của Diệp Lăng Phi cũng không nhỏ. Gã đặc công này đối với Diệp Lăng Phi có thêm vài phần khách khí, hắn khẽ gật đầu nói:

- Ngài đợi một chút.

Nói xong hắn đi tới bên cạnh Chu Hân Mính, nói nhỏ với Chu Hân Mính mấy câu. Diệp Lăng Phi thấy Chu Hân Mính ngẩng đầu hướng về phía mình, người kia vội vàng giơ tay lên, nhiệt tình hô:

- Sĩ quan Chu, chào cô.

Chu Hân Mính nhíu mày, nói với gã đặc công mấy câu, rồi tên đặc công lại phản hồi lại, hắn khách khí nói với Diệp Lăng Phi:

- Tiên sinh, mời đến.

Diệp Lăng Phi đi qua trước mặt gã đặc công, đi tới trước mặt Chu Hân Mính, hắn cười ha hả nói:

- Sĩ quan Chu, xin chào!

- Diệp Lăng Phi, anh tới đây làm gì?

Chu Hân Mính giọng không hài lòng hỏi.

- Đến gặp bạn cũ.

- Bạn cũ? Vị ấy là bạn cũ của anh?

Chu Hân Mính giống như là đang thẩm vấn phạm nhân.

- Chúng tôi không phải là người hồ đồ, nếu như anh không được mời thì không thể tùy tiện đi vào đây. Tôi tin rằng anh biết tiệc rượu lần này không phải là tầm thường vì vậy mong anh hợp tác với chúng tôi.

- Làm gì mà nghiêm túc như vậy, lẽ nào tôi tới đây tìm lão bà của tôi không được sao?

Diệp Lăng Phi cố ý cười xấu xa nói:

- A, đương nhiên, nếu như cô bằng lòng theo tôi thì tôi có thể không vào tìm lão bà của tôi nữa.

Chu Hân Mính biết việc của Diệp Lăng Phi với Bạch Tình Đình, lần trước Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi làm cho tức giận nên nàng đã mời Chu Hân Mính ra ngoài ăn. Không ngờ mới được một thời gian không lâ mà Diệp Lăng Phi đã dõng dạc nói hắn đến tìm lão bà. Chu Hân Mính không hiểu vì sao mà khi vừa nghe thấy Diệp Lăng Phi nói đến tìm lão bà, trong lòng nàng cảm thấy tức giận. Nàng đối diện với Diệp Lăng Phi, nói:

- Diệp Lăng Phi, tôi đã nói rồi, những người ở đây không phải là hồ đồ, nếu như anh còn tiếp tục làm càn như vậy nữa, tôi sẽ lập tức bắt anh lại, đem nhốt vào đồn cảnh sát.

Sau khi nghe Chu Hân Mính nói vậy, Diệp Lăng Phi đang định tranh luận mấy câu cùng Chu Hân Mính thì có một gã cảnh sát vội vàng đi tới trước mặt Mã Cương, báo cáo:

- Đội trưởng, tổng bộ vừa mới truyền tin tới, không có cách nào để điều tra thân phận của nhà báo Myanma Suu Kyi kia, nhưng căn cứ theo danh sách thì không có nhà báo ngoại quốc nào được mời đến tiệc rượu để đưa tin.

Mã Cương nghe vậy, mặt hơi biến sắc. Không thể kiểm tra thân phận có nghĩa là thân phận cô gái này khả nghi. Tình hình trước mắt như vậy nên phải nghĩ đến tình huống xấu nhất. Mã Cương lập tức đem đội cảnh sát hình sự chia làm hai đội, một đội tiếp tục ở lại đại sảnh để kiểm tra những người khả nghi; đội còn lại đi tìm kiếm tung tích của cô gái kia, nếu có thể thì sẽ khống chế cô gái.

Từ nãy đến giờ Diệp Lăng Phi vẫn đều đứng nghe, nhưng lúc này Chu Hân Mính cũng không để ý đến Diệp Lăng Phi, nàng đang tập trung tinh thần lắng nghe Mã Cương sắp xếp. Chờ Mã Cương sắp xếp xong, Chu Hân Mính mới nhớ tới Diệp Lăng Phi. Lúc này nàng không còn tâm trạng nào để tranh cãi với Diệp Lăng Phi nữa, nàng nắm lấy cánh tay phải Diệp Lăng Phi, định kéo hắn ra ngoài tòa nhà.

- Chờ đã.

Diệp Lăng Phi khoát tay chặn lại, hắn cười nói:

- Sĩ quan Chu, phiền cô thông báo cho tên khốn kiếp Auner một tiếng, nói với hắn có bạn cũ muốn gặp.

Không chỉ riêng Chu Hân Mính mà ngay cả Mã Cương cũng sửng sốt sau khi nghe câu này của Diệp Lăng Phi, tại sao lại có người gọi đại sứ thiện chí Liên Hiệp Quốc Auner tiên sinh là tên khốn kiếp.

- Anh nói cái gì?

Chu Hân Mính cho rằng mình nghe lầm nên hỏi ngược lại.

- Tôi nói phiền cô thông báo với tên khốn kiếp Auner một tiếng là có bạn cũ muốn gặp hắn.

Diệp Lăng Phi nói từng chữ một cho nàng nghe. Lần này thì không ai trong bọn họ còn nghi ngờ lỗ tai mình nữa, tất cả đều nghe thấy Diệp Lăng Phi gọi Auner là tên khốn kiếp.

- Anh biết anh đang nói cái gì không?

Chu Hân Mính nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Lăng Phi, nàng nghiêm khắc nói:

- Auner tiên sinh là đại sứ thiện chí Liên Hiệp Quốc, ở chỗ đông người mà anh dám làm nhục Auner tiên sinh, chỉ bằng vào điểm ấy tôi có thể bắt anh ngay lập tức.

- Đó chỉ là cách xưng hô thôi mà, tôi với Auner tiên sinh thường xưng hô với nhau như vậy.

Diệp Lăng Phi bĩu môi nói:

- Sĩ quan Chu xinh đẹp, mong cô đừng dùng suy nghĩ của cô để áp đặt suy nghĩ của tôi. Đối với luật pháp Trung Quốc, hiểu biết của tôi cũng không kém cô đâu. Nhân tiện, tôi cũng phải nhắc nhở cô, tôi không mang quốc tịch Trung Quốc, quốc tịch của tôi có rất nhiều như là Anh, Pháp, Mỹ, Đức….

Chu Hân Mính không thèm liếc Diệp Lăng Phi một cái sau khi hắn nói những lời này. Nàng nắm lấy cánh tay Diệp Lăng Phi, lớn tiếng nói:

- Tên khốn kiếp nhà anh, bây giờ tôi đưa anh đi gặp Auner tiên sinh, nếu như Auner tiên sinh không nhận ra anh thì tôi mặc kệ anh có thân phận gì, tôi cũng sẽ bắt anh.

- A, sĩ quan Chu dễ thương, không nên tức giận như vậy, tôi là người rất nghe lời giống như con mèo Ba Tư vậy. Nhân tiện cho tôi hỏi một câu, sĩ quan Chu đã ăn cơm chưa?

Chu Hân Mính không thèm nghe Diệp Lăng Phi nói cái gì, nàng bị Diệp Lăng Phi làm cho tức đến sắp rồ lên, nàng nắm chặt tay Diệp Lăng Phi đi vào bên trong. Mã Cương bắt đầu lo lắng về việc Diệp Lăng Phi, nếu như Chu Hân Mính thực sự nổi giận lên thì không ai có thể khuyên được.

Đô Thị Tàng Kiều - Chương #111