Chương 1090: Chạy Trốn


Trong lòng cồn cào, Suzu Yamakawa vẫn chưa muốn đi ngủ, cô đứng trước
phòng khách sạn, ngắm nhìn cảnh đêm của thành phố Vọng Hải. Suzu
Yamakawa đến thành phố Vọng Hải đã ba ngày rồi, trong ba ngày này, cô ấy chỉ là đi chơi thôi. Nhìn thì có vẻ như Suzu Yamakawa rất nhàn hạ nhưng trong lòng cô lại cảm thấy rất áp lực. Suzu Yamakawa lần này theo cha
đến thành phố Vọng Hải, chuyến đi này đối với cô ấy mà nói thì vốn không phải là một chuyến đi vui vẻ.

Suzu Yamakawa là con gái duy nhất của Yonchien Yamakawa, cũng chính là người thừa kế gia tộc
Yamakawa. Là người con gái thừa kế gia tộc, là con gái của Yonchien
Yamakawa, Suzu Yamakawa phải gánh vác trách nhiệm của gia tộc, Yonchien
Yamakawa mới mang Suzu Yamakawa đến thành phố Vọng Hải, mục đích là gặp
mặt con trai của dòng họ Kusamoto. Hai cổ đông của tập đoàn Suzuki lấy
địa điểm cụ thể để gặp nhau là ở Thành phố Vọng Hải, có thể nói ẩn chứa
một ý nghĩa không tầm thường chút nào.

Suzu Yamakawa đã có người yêu ở Nhật Bản, lần này cô bị ép phải xa người yêu đến Thành
phố Vọng Hải này, Suzu Yamakawa muốn gặp người yêu của cô ở Nhật Bản.

- Tiểu thư, cô mau ngủ đi!

Một cô gái dáng người thon thon đứng sau lưng Suzu Yamakawa, giọng nói
của cô ta rất có ma lực xuyên thấu, ánh mắt của cô ấy cũng rất hung
hăng.

Suzu Yamakawa xoay người lại, nhìn cô gái trẻ ấy và nói:

- Chị Minako à, em không ngủ được, em cảm thấy áp lực lắm chị à!

Inoue Minako có một đôi chân thon dài và mạnh mẽ, mái tóc đen dài để lộ ra chiếc cổ trắng nõn. Ánh mắt rất sắc của cô sau khi nhìn Suzu
Yamakawa một lượt thì trở nên dịu dàng hẳn lại.

- Yamakawa tiểu thư, tôi có thể hiểu tâm trạng của cô, nhưng tôi lại lực bất tòng tâm!

Minako thể hiện sự đồng tình của mình với Suzu Yamakawa nhưng lại bất lực và nói:

- Yamakawa tiểu thư! Cô phải hiểu là cô và người yêu của cô không thể ở bên nhau được, xuất thân của hai người rất khác nhau, anh ấy không thể
bước chân vào nhà Yamakawa được đâu!

- Nhưng em rất muốn gặp anh ấy!

Suzu Yamakawa nói.

- Yamakawa tiểu thư, nếu cô trở về lại Nhật Bản, người yêu cô có thể sẽ vì chuyện của cô mà bị giết chết đó, Yamakawa tiên sinh sở dĩ buông tha cho anh ấy là chỉ vì Yamakawa tiên sinh không muốn thấy cô đau lòng,
nhưng nếu tiểu thư cố ý làm như vậy thì tôi tin rằng Yamakawa tiên sinh
sẽ không có ý giết một người dân bình thường không có chút thế lực như
anh ấy đâu!

- Chị Minako, em phải làm gì đây? Em không muốn gặp tên Kisoku Kusamoto đâu!

Suzu Yamakawa vừa nói dứt lời thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài vọng lại, tiếng gõ cửa ấy rất lớn. Inoue Minako xoay người lại, đi về phía
cửa phòng, khi cô mở cửa ra thì thấy Kisoku Kusamoto đang say khướt đứng trước cửa.

Kisoku Kusamoto khi nhìn thấy cửa mở thì giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt của Inoue Minako và nói:

- Tốt lấm, anh thích làn da này!

- Kusamoto tiên sinh, anh đi nhầm phòng rồi!

Minako trong lòng rất căm ghét hắn nhưng sắc mặt cô lại không hề biểu hiện ra ngoài, cô vẫn nói với giọng điệu rất khách khí:

- Đã khuya lắm rồi, mời Kusamoto tiên sinh về nghỉ ngơi cho!

- Tránh ra, ta đến gặp vợ ta!

Kisoku Kusamoto đẩy Minako đang đứng trước mặt mình ra, ngất nga ngất
ngưởng đi vào phòng. Minako khi nhìn thấy Kisoku Kusamoto đi vào phòng
thì lại không ngăn cản. Bởi vì địa vị của cô ta không thể nào so sánh
với Kisoku Kusamoto được, trước khi chưa có lệnh của Suzu Yamakawa thì
Minako tuyệt đối không được động thủ với Kisoku Kusamoto.

Kisoku Kusamoto ngất nga ngất ngưởng đi đến phía sau lưng của Suzu
Yamakawa. Suzu Yamakawa lúc đó đã xoay người lại, khi nhìn thấy Kisoku
Kusamoto thì Suzu Yamakawa dịu dàng nói:

- Kusamoto tiên sinh, tôi phải đi ngủ. Mời anh về nghỉ ngơi cho!

- Ngủ à? Vậy thì tốt quá, tôi chính là muốn ở đây ngủ đấy!

Kisoku Kusamoto hai tay ôm lấy Suzu Yamakawa, miệng hắn tỏa ra một mùi
nồng nặc, tanh tưởi. Mùi này khiến Sum Yamakawa cảm thấy khó thở. Suzu
Yamakawa cố hết sức đẩy hắn ra và nói:

- Kusamoto tiên sinh, anh uống say rồi, anh về nghỉ ngơi đi!

- Vì sao anh phải đi chứ? Em không phải là vị hôn thê của anh sao?

Kisoku Kusamoto hướng đôi môi của mình về phía Suzu Yamakawa, Suzu
Yamakawa hoảng hốt gọi Minako lại. Minako ở phía sau nắm lấy áo của
Kisoku Kusamoto kéo mạnh hắn ra.

Kisoku Kusamoto bị kéo mạnh ra thì tự nhiên cười ha ha:

- Suzu Yamakawa, em đừng nghĩ rằng anh muốn cưới em, anh cũng là bị bố
anh ép mà thôi, bố anh bắt anh và em phải kết hôn, thật nực cười, nhà
Kusamoto chúng tôi mà phải làm xui gia với nhà Yamakawa các cô. Nhưng
anh thấy diện mạo của em rất đẹp đấy, anh sẽ lấy em!

Kisoku Kusamoto xoay mặt về phía Minako nói:

- Minako à, em cũng đẹp lắm, có thể đến nhà anh luôn, đến lúc đó, ba người chúng ta...!

- Câm miệng!

Kisoku Kusamoto vẫn chưa nói xong thì mặt Suzu Yamakawa biến sắc, Suzu Yamakawa nói:

- Bây giờ anh lập tức ra khôi phòng tôi mau lên, tôi sẽ không kết hôn với anh đâu!

- Không kết hôn với anh à?

Kisoku Kusamoto nói xong thì cười ha ha rồi đứng lên, lào đảo nghiêng
ngả một lúc, rồi giơ tay ra vịn lấy cái trụ mới đứng vững được, trên mặt hắn lúc này hiện ra một nụ cười dâm đãng rồi nói:

-
Suzu Yamakawa, em không kết hôn với anh, ha ha, vậy chúng ta hãy đợi xem nhé, anh bây giờ rất mong chờ ngày được cưới em đấy, đến lúc đó, anh sẽ cho em thấy thủ đoạn của Kisoku Kusamoto này, ha ha, tiểu mỹ nhân, anh
yêu em rồi đấy, đúng là một tiểu mỹ nhân, anh thích, vẻ ngây thơ !

Kisoku Kusamoto nói những lời dơ bẩn ấy xong thì cười cười, đi ra khỏi
phòng của Suzu Yamakawa. Đợi Kisoku Kusamoto đi khỏi, Suzu Yamakawa mới
ôm chặt lấy Minako và nói:

- Chị Minako oi! Chị cứu em với!

- Yamakawa tiểu thư, tôi, tôi cũng không biết phải cứu cô thế nào nữa!

Minako khó xử nói:

- Tôi không biết nên làm thế nào ?

- Mang em đi khỏi đây đi chị!

Suzu Yamakawa nói:

- Em muốn thoát khỏi đây, em không muốn phải ở đây chờ đợi nữa!

- Yamakawa tiểu thư, cô thật sự muốn thoát khỏi đây à?

Minako hỏi.

Ánh mắt Suzu Yamakawa sáng lên một vẻ kiên định, cô gật gật đầu nói:

- Đúng vậy, em muốn thoát khỏi đây, em không muốn ở đây đợi chờ nữa!

- Yamakawa tiểu thư, chuyện này không phải dễ đâu. Yamakawa tiên sinh phái rất nhiều người trông chừng cô đấy!

Minako nói:

- Ra khỏi khách sạn này khó lắm!

- Chị Minako, chị nhất định có cách mà!

Suzu Yamakawa khẩn cầu

- Chị, chị mang em đi nhé!

Minako nhìn Suzu Yamakawa một lúc lâu rồi cô ấy mới gật gật đầu nói:

- Suzu Yamakawa tiểu thư, cô chuẩn bị đi, tôi đi ra ngoài xem tình hình thế nào, nếu có cơ hội, tôi lập tức đưa cô đi!

- Cảm ơn chị, chị Minako!

Suzu Yamakawa nghe Minako nói thì vội vàng thay quần áo. Minako đi ra
khỏi phòng Suzu Yamakawa, chính là cân phòng nằm ngay ngoài hành lang,
rồi cô đứng giữa hai tên nhân viên bảo vệ. Lần này Yonchien Yamakawa đến thành phố Vọng Hải mang theo không ít nhân viên an ninh để bảo vệ cho
Suzu Yamakawa, đã là sáu tên rồi, ngoài ra trong đây còn có bảo vệ của
nhà Kusamoto nữa, số nhân viên an ninh tổng cộng có không dưới ba mươi
người.

Minako tuy đã qua rèn luyện và có đai đen tứ
đẳng nhưng đối mặt với nhiều nhân viên bảo vệ như vậy thì cô cũng không
tự tin là có thể mang Suzu Yamakawa đi được không. Cô đứng ở hành lang,
hai tên nhân viên bảo vệ chuyên đứng ở hành lang nhìn thấy Minako thì
bọn họ cũng không suy nghĩ nhiều tiếp tục đứng ở hành lang nói chuyện
phiếm.

Minako cau mày, nếu hai người đó không rời khỏi
đây thì Suzu Yamakawa rất khó có cơ hội thoát ra được, chỉ cần Suzu
Yamakawa bước ra khỏi phòng thì sẽ bị hai người đó phát hiện. Hơn nữa
ngoài hai người này ra thì ở thang máy còn có cả người đứng gác nữa, có
thể nói khách sạn này tầng nào cũng có bảo an nghiêm ngặt, nơi nào cũng
đều có người canh gác.

Minako lại trở về phòng, lúc
này, Suzu Yamakawa đã thu dọn xong hành lý, trong tay cô đang xách một
túi hành lý nhỏ, trên người đang mặc một chiếc đầm liền áo, trên đầu đội một cái mũ, nhìn dáng vẻ không giống như đang bỏ trốn mà giống như đang đi du lịch vậy.

- Chị Minako, chúng ta có thể đi được chưa?

Suzu Yamakawa thấy Minako trở về thì cô vội vàng hỏi. Minako đóng cửa phòng lại rồi lắc đầu nói:

- Suzu Yamakawa tiểu thư, bây giờ căn bản là không thể đi được, chúng ta phải nghĩ cách khác thôi!

- Nghĩ cách khác à?

Suzu Yamakawa nhìn Minako, cô ấy vẫn chưa nghĩ ra cách nào tốt hơn.
Minako chau mày rồi đột nhiên đi đến trước máy điện thoại, gọi điện và
yêu cầu phục vụ khách sạn đến, dọn dẹp phòng này một chút.

Sau khi cúp máy, Minako ghé vào tai Suzu Yamakawa nói nhố mấy câu. Suzu Yamakawa lập tức gật gật đầu. Một nữ nhân viên phục vụ khách sạn đấy
một chiếc xe nhỏ đến cửa phòng Suzu Yamakawa. Minako sau khi bảo nhân
viên phục vụ khách sạn đó đi vào trong phòng thì cô ấy nói một câu tiếng trung rất gượng gạo với cô phục vụ:

- Mau cởi quần áo của cô ra!

- Quần áo của tôi à?

Cô nhân viên phục vụ khách sạn nghe không rõ, cô ta cho rằng cô gái người Nhật Bản kia đã nói nhầm.

Minako rút tiền trên người mình ra đặt vào trong tay cô nhân viên phục vụ và nói với cô ấy:

- Chúng tôi đang cần quần áo của cô, xin cô hãy đưa quần áo của cô cho chúng tôi, tiền này là tiền bồi thường cho cô !

Cô nhân viên phục vụ chần chừ cởi quần áo đồng phục của khách sạn ra.
Minako lập tức đưa cho Suzu Yamakawa mặc vào, sau đó, Minako bảo cô nhân viên phục vụ khách sạn ngồi trong phòng đợi ít nhất là ba mươi phút. Cô ấy bảo Suzu Yamakawa đẩy chiếc xe nhỏ đó rời khỏi chỗ này, còn Minako
thì đi theo sau lưng Suzu Yamakawa.

Hai tên nhân viên
bảo vệ kia không hề để ý đến Suzu Yamakawa, hai người họ vẫn đứng nói
chuyện phiếm với nhau, không có chút gì là phát hiện ra Suzu Yamakawa đã thay quần áo. Khi Minako đi ngang qua hai người đó thì cô nói:

- Tiểu thư đã ngủ rồi, các người phải canh gác cho cẩn thận nơi này đấy !

Minako và Suzu Yamakawa đi đến trước thang máy, sau khi Suzu Yamakawa
đẩy chiếc xe vào trong thang máy thì cô thở phào nhẹ nhõm. Minako bước
đến, nhấn nút thang máy. Suzu Yamakawa lúc này mới ngẩng đầu lên, trên
mặt hiện lên một nụ cười. Đang định muốn quay sang cảm ơn Minako thì
đúng lúc ấy có một tên bảo vệ nhìn về phía thang máy, khi cửa thang máy
vừa đóng lại thì tên bảo vệ ấy đã ấn còi báo động.

Suzu Yamakawa và Minako đều thất kinh. Suzu Yamakawa rối rít nói:

- Chị Minako, làm sao đây ?

Đến lúc này, Minako cũng chỉ có thể xông ra ngoài mà thôi, cô ấy trấn an Suzu Yamakawa và nói:

- Suzu Yamakawa tiểu thư, cô không cần phải lo lắng. Đợi khi chúng ta
đi ra thì lập tức lên xe taxi, tôi tin bọn họ không thể đuổi theo nhanh
như vậy đâu !

Minako làm vậy chẳng qua chỉ là đang trấn an Suzu Yamakawa mà thôi, Minako biết rõ tác phong của những tên nhân
viên bảo vệ ấy, chúng đều rất nhanh, đợi khi thang máy xuống đến lầu
một. Minako vội kéo Suzu Yamakawa chạy về phía cửa lớn của khách sạn.
Đúng lúc khi hai người vừa mới chạy ra khỏi khách sạn thì những nhân
viên bảo an cũng đã đi thang máy xuống đến lầu một rồi.

Đô Thị Tàng Kiều - Chương #1090