Chương 100: Phong Tình


Diệp Lăng Phi nghe Tôn Hằng Viễn nói một lúc xong thì híp mắt lại, cười gượng hai tiếng:

- Cái cô gái tên Ngụy Minh kia chính là chuẩn bị cho Phó tổng Tiễn, tôi làm sao có phần. Về phần nói quan hệ cao tầng trên công ty, tôi hoàn toàn không có hứng thú. Tôi chỉ là một người làm công kiếm tiền, phương pháp kiếm tiền thì có rất nhiều, phía đông không sáng thì phía tây sáng, tôi không làm ở tập đoàn Tân Á thì còn có tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế.

Tôn Hằng Viễn vừa nghe Diệp Lăng Phi nhắc đền tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế thì đã nghĩ ngay đến Bạch Tình Đình, trong lòng hắn thầm nghĩ:

“Khó trách được tên tiểu tử này không nể mặt Phó tổng Tiễn, hóa ra hắn có hậu trường. Nói không chừng tên tiểu tử này thật sự có quan hệ với Bạch Tình Đình, nói như vậy thì tương lai tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế không phải của hắn hay sao? Phó tổng của tập đoàn Tân Á so với tổng giám đốc của tập đoàn thế kỷ quốc tế thế nào được.

Thế nhưng Tôn Hằng Viễn lập tức bác bỏ ý nghĩ vừa rồi. Gã chưa từng nghe nói Bạch Tình Đình có người yêu, nói không chừng Diệp Lăng Phi đang ăn nói bậy bạ. Đã như vậy, gã liền cười nói:

- Huynh đệ, nói như vậy cũng không đúng, có thể gánh vác vị trí cấp cao ở tập đoàn Tân Á chính là ước mong của nhiều người. Cơ hội này đang bày trước mặt cậu, chỉ cần cậu duỗi tay ra là có thể bắt được dễ dàng. Nói đi thì cũng phải nói lại, huynh đệ cho dù qua với tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế cũng không thể tốt hơn với tập đoàn Tân Á bao nhiêu, không bằng chờ đợi ở đây, ta nói có đúng không huynh đệ?

Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:

- Ta cũng để ý đến chuyện này, nhưng mà thực sự ta không thích Phó tổng Tiễn, nói thẳng là, hắn có vẻ hơi đáng ghét.

Tôn Hằng Viễn biến sắc, gã không ngờ Diệp Lăng Phi lại dám nói thẳng ra như vậy. Sắc mặt Tôn Hằng Viễn trở nên âm trầm, hắn hạ giọng nói:

- Giám đốc Diệp, tuy cậu là nhân viên do tôi quản lý nhưng tôi lại không thể không nhắc nhở cậu rằng trong tập đoàn Tân Á, Phó tổng Tiễn chính là người nắm quyền lớn. Cậu nói như vậy là đắc tội với Phó tổng Tiễn, chỉ sợ từ nay về sau địa vị của cậu sẽ bị lung lay.

Nghe thấy Tôn Hằng Viễn uy hiếp mình, Diệp Lăng Phi cười to một tiếng. Hắn bắt chéo hai chân, bàn tay phải kẹp một điếu thuốc cười lạnh:

- Giám đốc Tôn, tôi là người nhát gan, những lời ông nói thật khiến cho tôi phải sợ hãi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ép quá thì sẽ nhảy tường, người nào cũng không thể sống. Tôi từ trước đến giờ hay ăn nói tục tĩu, bất luận kẻ nào dám trêu chọc đến Diệp Lăng Phi tôi sẽ tuyệt đối không để cho hắn được sống tốt.

Diệp Lăng Phi đứng lên, vỗ vỗ vai Tôn Hằng Viễn cười lạnh nói:

- Tôn Hằng Viễn, tôi nhắc nhở ông, đừng đụng tới tôi.

Diệp Lăng Phi nói xong, mở cửa văn phòng Tôn Hằng Viễn rồi nghênh ngang rời đi, để lại gã ngây ngốc ở trên ghế sa lông với dư vị lời nói lúc nãy của Diệp Lăng Phi.

..............................................

Tan sở, Đường Hiểu Uyển từ từ thu dọn đồ đạc, con mắt không ngừng nhìn về phía cửa ra vào.

- Hiểu Uyển, tôi đi trước nha.

Một người cùng làm việc với Hiểu Uyển chào nàng.

- Ừ, bái bai.

Đường Hiểu Uyển đáp lời.

Vị nữ đồng nghiệp kia liền cầm túi xách đi ra khỏi phòng, để lại một mình Đường Hiểu Uyển thu dọn đồ đạc ở trong đó. Lúc này, đột nhiên từ cửa ra vào xuất hiện một cái đầu, chính là Diệp Lăng Phi. Nhìn thấy Đường Hiểu Uyển, hắn liền cười nói:

- Hiểu Uyển, hôm nay em định tăng ca hay sao vậy?

- Giám đốc, em lập tức về ngay đây.

Đường Hiểu Uyển vội vàng cầm lấy túi xách đã sớm để trên bàn công tác, tắt đèn sau đó rời khỏi văn phòng.

- Có muốn anh đưa em về nhà không?

Diệp Lăng Phi cười hỏi.

- Giám đốc, anh không phải dọn nhà hay sao?

Đường Hiểu Uyển trông thấy ở hành lang có đồng nghiệp cho nên ngại ngùng không dám gọi Diệp đại ca, chỉ gọi Diệp Lăng Phi là Giám đốc.

- Dọn nhà thì sao, anh cũng có thể đưa em về nhà mà.

Diệp Lăng Phi tùy tiện nói, không hề bận tâm tới quanh đây có những nhân viên trong bộ tổ chức. Hai người đi tới gần cửa chờ thang máy.

Thang máy vừa mở ra đã trông thấy trong đó có không ít người, Lý Khả Hân cũng nằm ở trong này. Đường Hiểu Uyển trông thấy Lý Khả Hân ở bên trong thì khuôn mặt lộ vẻ mừng rỡ, nàng vội vàng đi vào trong. Thế nhưng, lúc này Diệp Lăng Phi đã tranh trước một bước đi vào, xua những nam công nhân viên sang hai bên rồi gọi Hiểu Uyển:

- Hiểu Uyển, mau vào đi.

Đương Hiểu Uyển lưỡng lự đứng ở cửa thang máy. Nàng sợ rằng đồng nghiệp của mình hiểu lầm mình là bạn gái của lãnh đạo. Nhưng Đường Hiểu Uyển trông thấy Lý Khả Hân cũng không có bất kỳ băn khoăn gì khi đứng gần Diệp Lăng Phi cho nên cũng liền đi vào bên trong.

Thang máy đã chật ních người. Đường Hiểu Uyển giống như là dựa vào người của Diệp Lăng Phi vậy, khuôn mặt nàng như dán vào trong lồng ngực của hắn. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng lúc Diệp Lăng Phi chen chân vào trước. Hắn không muốn Đường Hiểu Uyển bị nam nhân khác chiếm tiện nghi, cho dù chiếm thì cũng phải là hắn chiếm.

Lý Khả Hân dựa vào người của Diệp Lăng Phi. Lý Khả Hân sau khi đưa Diệp Lăng Phi về nhà ăn cơm xong thì trong lòng nàng đối với Diệp Lăng Phi có một tâm lý mâu thuẫn, nàng muốn cùng với Diệp Lăng Phi thân thiết hơn một chút. Thế nhưng nàng lại lo lắng, nếu như mình với Diệp Lăng Phi có quan hệ thân thiết hơn nữa thì mình lại thực sự say mê Diệp Lăng Phi.

Mặc dù trong mắt Lý Khả Hân, Diệp Lăng Phi là một người trêu hoa ngắt cỏ nhưng nàng không thể phủ nhận trên người Diệp Lăng Phi có một vẻ rất hấp dẫn. Cảm giác hấp dẫn này khiến cho lòng nàng xao động.

Cuối cùng cũng lên tới lầu một, cửa thang máy liền mở ra, từ bên trong đi ra một người. Diệp Lăng Phi cùng với Lý Khả Hân đều nói:

- Khả Hân, anh đưa em và Hiểu Uyển trở về nhà được không?

Lý Khả Hân, trong thang máy đã trông thấy Diệp Lăng Phi nhìn vào ngực của Đường Hiểu Uyển thì đã không vui, bây giờ hắn muốn đưa cả mình và Hiểu Uyển về nhà thì vội vàng cự tuyệt:

- Không cần, em đi xe bus về nhà cũng được.

- Chị Khả Hân, em với chị cùng đi.

Đường Hiểu Uyển nghe nói Lý Khả Hân muốn đi xe bus thì nàng cũng không định ngồi cũng xe với Diệp Lăng Phi. Sau đó nàng vội vàng nắm tay Lý Khả Hân, cùng với Khả Hân đi ra phía cửa.

- Chuyện này là sao vậy?

Diệp Lăng Phi cảm thấy khó hiểu.

- Giọng nói của Khả Hân xem ra hơi khó chịu, chẳng lẽ mình đắc tội với nàng ta ở chỗ nào sao?

Hắn nào biết rằng Lý Khả Hân đang ăn giấm chua với Đường Hiểu Uyển. Diệp Lăng Phi nhìn hai cô gái đi ra khỏi cửa tòa cao ốc thì cũng chỉ lắc đầu, cũng đành đi ra khỏi đó.

Đô Thị Tàng Kiều - Chương #100