Người đăng: ๖ۣۜGấu๖ۣۜ
Thật sự mà nói sau khi cuộc chiến dừng hẳn, ở đây vốn trước đã thành cái chiến
trường ở bên trong thì bên ngoài nó cũng không khác mấy. Đao kiếm rơi rớt tùm
lum, trên mỗi thanh đao, thanh kiếm thậm chí là những cây típ sắt thứ nào cũng
dính toàn máu với nhau. Thoạt nhìn chẳng khác nào môi bãi chiến trường là mấy.
Nếu như có một người dân lương thiện nào đi ngang qua đây thấy cảnh này chắc
chạy tám khiếp để tránh bị vạ lây.
Khi mọi chuyện tưởng chừng như êm xuôi, Thu Phong cho thả Bạch Vân về thì một
lần nữa lại thêm hai tốp người kéo đến từ hai bên cánh của đường chính ngoài
cổng tang đường.
Đàn em của Bạch Vân lại manh động thêm lần nữa, nhưng kẻ lên tiếng lần này lại
là người khác.
“Khoan khoan khoan … đừng ẩu …”
Hùng Trắng của băng Khuyển Bạch lên tiếng.
Hai tốp người ấy một bên là của Khuyển Bạch, còn một bên là của Nga Hoàng.
Trên tay mỗi người ai nấy cũng đằng đằng sát khí, nhưng khi Hùng Trắng lên
tiếng băng của hắn và Khánh Trắng liền thôi manh động. Còn băng của Nga Hoàng
– Quỷ Lang bỗng nhiên thấy Thu Phong đứng sừng sừng trong tốp người của băng
Phụng Tử bọn chúng cũng tự nhiên im lặng.
Trong mỗi người của Quỷ Lang ai ai cũng đều biết đến con quái vật Thu Phong.
Bọn chúng chỉ là những con vô danh tiểu tốt, nào biết đến những sự kiện trọng
đại như gành giật địa bàn. Khi nào chuyện xảy ra rồi hoặc đang xảy ra thì
chúng mới biết mà thôi, hôm nay được đại ca Nga Hoàng gọi tới tưởng có một
cuộc chiến lớn với ai làm một trận cho hoành tráng thì lại gặp ngay cái bóng
ma trong lòng đứng hùng dũng ở kia thì bố ai dám lên.
“Các người … có ý gì đây ?”
Lần này đến Lục Nương lên tiếng, cô ta dường như đã mất hơi nhiều đất diễn về
tay của Thu Phong. Ít nhất bản thân cũng ra dáng đại tỷ một chút.
Nghe thấy giọng nói của Lục Nương, Nga Hoàng giật bắn mình. Hắn giờ chỉ muốn
rời khỏi đây càng sớm càng tốt, tránh đêm dài lắm mộng. Rồi hợp tác với Huệ
Nhan diệt con ả này sau. Hắn bèn cười hề hề nói với Lục Nương:
“À mấy thằng em của tôi, nó đến đón tôi về mà, không có gì, không có gì đâu.”
Vừa nói Nga Hoàng vừa cười trừ vừa cùng với Quốc Thiên – Gia Hưng hai cánh tay
đắc lực của hắn đi về. Lục Nương tuy nhìn theo nhưng lại không nói lời nào.
Đối với Lục Nương chuyện bây giờ đã ngả ngũ rồi, Mafia T.Rex thực sự đã thuộc
về tay của băng Phụng Tử. Cô ta không còn gì để kiếm chuyện với đám người này
nữa, bây giờ thôi, sau hôm nay sẽ có vài biến động không hề nhỏ, nhưng nhất
quyết không phải bây giờ. Bởi Thu Phong vừa mới bại lộ thân phận thật của
mình, cô cần về giải quyết cái vấn đề này cho triệt để, và trên hết cô muốn rõ
ràng mọi thứ về mục đích của hắn và tầm quan trọng của cô trong khi làm việc
với hắn như thế nào và cô sẽ nhận được những gì. Cần phải về bàn bạc rõ hơn.
Hôm nay gây chuyện cũng quá đủ rồi.
“Ha ha mấy thằng em đến đón tôi … Chào Lục Nương tôi xin phép về trước, hẹn
hôm khác gặp !”
Sau khi Nga Hoàng vừa bước đi thì nhóm người Khánh Trắng cũng tiêu sái cười hề
hề như không có chuyện gì xảy ra.
“Mẹ nó! Hay sợ són cả dái ra sợ đ*o về được nên kêu người lên?”
Phía bên Lục Nương có thể Lục Nương lẫn Thu Phong đều im lặng nhưng cô nàng
tóc ngắn Phương Ly thì lại không. Cô ả này cũng chanh chua không kém khi lên
mặt chửi đổng hai đại ca của hai băng đảng trong thành phố. Dẫu vậy cô ta biết
bên mình là người đang thắng thế nên chúng không dám làm gì, nếu dám làm gì
thì chiến luôn tiện cả đôi đường chứ sao ?
Với quả đầu óc đơn giản, tất cả chất dinh dưỡng dùng để nuôi ngực thì Phương
Ly nghĩ cũng chỉ có thế. Giống như xả hộ cơn bực tức cho Lục Nương vậy, sau
khi nghe Phương Ly đá xéo hai tên kia Lục Nương có phần nào bớt chau mày hơn.
Đối với Lục Nương tuy cô em Phương Ly này thường hay gây chuyện, nhưng những
lúc thế này cô lại không tiện xả bực tức của mình ra, Phương Ly như nói thay
cho chính cô vậy. Nhiều khi Lục Nương cũng muốn được như cô em mình, thoải mái
lời nói không phải suy nghĩ coi ai nghĩ gì, cũng không phải suy nghĩ coi mỗi
khi người khác nói về mình là có hàm ý gì. Sống như vậy mệt thật.
Chẳng mấy chốc nơi này từng đông kín người giờ chỉ còn lại vài mống. Thu Phong
cũng cho người của Phụng Tử về bớt hết, chỉ chừa lại hơn hai mươi người phụ
các anh em trong Mafia T.Rex dọn dẹp cái bãi chiến trường này.
Sau đó Thu Phong cùng Lục Nương và Phương Ly lên xe về lại quận Bình Phúc địa
bàn của Lục Nương.
Trở về chính nơi mà Lục Nương cảm thấy tự hào nhất – Hồng Phận Nhan Lâu. Trên
đường trở về Thu Phong cứ mắt cười cái gương mặt dẩm dẩm ương ương của Phương
Ly. Cô nàng này từ lúc biết thân phận của hắn đến giờ trông biểu cảm rất buồn
cười, cứ như có năm mươi cái sắc thái trên mặt vậy. Hết ngạc nhiên, lo lắng,
sợ hãi, tức giận, cay cú, thì giờ lại là giận hờn vu vơ. Và mục tiêu của đối
tượng khiến cô nàng này giận hờn vu vơ chắc hẳn là Thu Phong rồi.
Thấy biểu cảm quay còn nhanh hơn chong chóng của Phương Ly hắn liền cười hề hề
nói:
“Thế có muốn biết rõ ngọn ngành không ngực bự ?”
Như nhắc đến cái điểm tự ái của mình Phương Ly giật bắn mình, há mồm ra định
chửi Thu Phong một tiếng rồi lại thôi. Cô nhớ lại thân phận của hắn, nhịn,
phải nhịn, không cái mồm hại cái thân hại luôn cả chị Lục của mình là chết,
chết hết. Tên này quá nguy hiểm, từ giờ phải tránh xa hắn ra. Phương Ly thầm
nhủ như vậy.
Thay vào chửi rủa Thu Phong như bình thường thì Phương Ly lại nhịn nhục, gật
gật cái đầu bé nhỏ của mình. Cái gì thì cái cô nàng này vẫn tò mò, cô muốn
biết hết tất cả câu chuyện về Thu Phong mặc dù hắn cũng kể hết rồi, chỉ có mỗi
cái kế hoạch thâu tóm thành phố này là chuyện quan trọng hắn muốn bàn với Lục
Nương thôi.
Và Thu Phong cũng muốn xem độ tin cậy của Lục Nương đến đâu nếu muốn dùng cô
ta. Không thể nào hắn khơi khơi đưa một người vào làm sự tin cậy được, phải có
một cái gì đó, hay ít nhất chất xúc tác gì đó khiến cô ta trung thành hoàn
toàn với mình thì Thu Phong mới yên tâm được. Bởi từ lúc ở bên tang đường của
Joseph, Thu Phong cũng chỉ đang đe dọa Lục Nương là trên hết, cô ta chọn đi
theo hắn bởi vì hắn cho cái lợi lớn hơn, trước mắt là vậy, Thu Phong cũng muốn
biết hết suy nghĩ trong đầu của Lục Nương lúc này là như thế nào.
Khoảng chừng ba mươi phút xe đã đậu đến trước Hồng Phận Nhan Lâu của Lục
Nương.
Ba người bọn họ bước xuống xe và đi vào trong tòa nhà.
Độ hơn một tiếng sau trong chính căn phòng nghỉ của Lục Nương tại tầng cao
nhất của tòa nhà. Khi Thu Phong đã nói ra hết những con bài tẩy của mình trong
băng Mafia T.Rex, và kế hoạch của hắn lúc trước. Hắn nói tất cả cho Lục Nương
nghe, và như hắn nói trước đó, nguyện vọng của hắn là thôn tính hắc đạo hai
vùng Nam Bắc.
Nhưng kế hoạch thay đổi giữa chừng bởi sự xuất hiện của hắn ở đây trong băng
của Lục Nương. Và cũng chính hắn xuất hiện ở đây nên kế hoạch thống nhất lại
vùng hắc đạo của Quảng Phúc phải thay đổi.
Hai người như hai chất xúc tác với nhau vậy, nhưng từ nãy đến giờ vẫn chỉ có
mình Thu Phong nói, và Lục Nương là người nghe. Phương Ly coi như là một con
bù nhìn đi không tính, bởi cô nàng chỉ ngồi nghe thôi chứ chẳng có các tác
dụng gì trong câu chuyện này cả.
Do Thu Phong nói từ nãy đến giờ Lục Nương chỉ nghe, mặc dù nghe rất tập trung
nhưng vẫn có thứ Thu Phong muốn nói. Đó là sự trung thành của Lục Nương. Theo
Thu Phong có rất nhiều cái lợi.
Thứ nhất là về mặt tài sản, cả cái gia tộc nhà Thu Phong tức gia tộc nhà họ
Nguyễn. Tuy ít người nhưng gia sản lại đứng đầu trong thập đại gia tộc của
Xích Quỷ. Về gia tộc của Thu Phong ta sẽ bàn sau bây giờ cứ nói tiếp về những
cái lợi khi Lục Nương theo Thu Phong.
Thứ hai là nhân lực. Khỏi phải nói khi thuộc hạ dưới trướng của Nhất Phương bố
già nhà Thu Phong, một ông trùm khét tiếng của miền Nam. Nên nhớ đất ở miền
Nam to và rộng gấp rưỡi đất ở miền Bắc, về mặt nhân lực Nhất Phương có rất
nhiều, chưa kể kẻ trung thành dưới trướng của Nhất Phương không hề ít do ông
rất biết cách tin và dùng người.
Thứ ba là về quyền thế. Chỉ nói đến riêng Thu Phong là một thiếu tướng quân
đội, những việc hắc đạo của hắn đều nằm trong kiểm soát của chính phủ, tuy bất
tiện nhưng cũng có cái lợi là được chính nhà nước chống lưng thì sợ cái quái
gì mà không làm? Tuy nằm dưới sự kiểm soát của nhà nước nhưng mọi hành động
của Thu Phong đều là độc lập, hắn có quyền quyết định mọi thứ, và đôi khi có
những chuyện đi quá xa ví dụ như giết quá nhiều người và bị nhà báo hay dân
tình để ý đến Thu Phong chỉ cần alo một tiếng là bưng bít hết.
Nói đến chuyện này thì vụ bại lộ thân phận của hắn hơi nhục ở điểm đó. Hắn
không biết rằng cái nhà báo lá cải nào đào mộ cái chuyện của hắn lên cho thiên
hạ dòm ngó nữa. Khi nãy trên đường về lại quận Bình Phúc này Thu Phong đã gọi
điện cho Đình Thu xử lý cái lũ nhà báo ấy rồi. Dẹp luôn cái công ty đó luôn
càng tốt. Thời đại khoa học công nghệ kỹ thuật các nguồn tin thật mà nó hơi
khó kiểm soát dù có sự can thiệp của chinh phủ.
Ba thứ thiết yếu mà con người cần : Có tiền – Có quyền – Có thế. Thu Phong có
tất cả, và chạm ở mức tối đa đối với một con người thì hà cớ gì khiến Lục
Nương lại không đầu quân. Nhưng Thu Phong vẫn chưa tin được Lục Nương bởi chưa
có gì chứng minh là cô ta trung thành, nếu cô ta không chứng minh được cô ta
sẽ bất lợi, nếu đã không tin dùng Thu Phong vẫn để đó, không cho đi đâu, không
cho phát triển, thì cả đời chính Lục Nương tự đào mồ chôn mình. Một khi đã
dính vào đã không thể thoát ra, bây giờ Lục Nương không còn đường lui nữa, cô
từ giờ phải củng cố tinh thần của mình là nên làm thế nào, có nên hết mình
trung thành với người này hay là không ?
Trí óc của Lục Nương bắt đầu xoay chuyển, cô đang tính đến những chuyện tệ
nhất nếu như thất bại. Hắn thì có thể về lại Nam sống an nhàn hoặc sống ở
trong quân đội, còn cô chọn sai chủ, chủ ngã xuống, cô ngã theo, và khi chuyện
đó xảy ra cô đã quá già trong việc làm lại cuộc đời mình. Và chắc gì cô còn
xinh đẹp như thế này nữa ?
Được bao nhiêu năm nữa cho cái nhan sắc này đây ?
Với một người có tất cả như Thu Phong, cô làm gì để chứng minh sự trung thành
của mình cho hắn đây ? Hiến cái thân xác cô giữ gìn bao lâu nay cho hắn à ?
Không được, hắn có một người tình xinh đẹp đến thế kia, với lại hắn cũng không
phải kiểu người đó. Hay chứng minh cho hắn thấy mình làm việc chuyên tâm cho
hắn, có giá trị đối với hắn. Nhưng không chứng minh được mình trung thành thì
hắn chẳng giao việc gì lớn lao cho mình làm, và khi theo hắn đủ lâu hắn sẽ tin
tưởng mình. Nhưng thời gian không chờ đợi bất cứ ai, mình không đủ thời gian.
Khi chứng minh được mình trung thành rồi thì dưới trướng hắn vô số kẻ trung
thành tài giỏi đã vươn lên trước bỏ mình quá xa để mình có thể với tới.
Chỉ còn một cách là đưa ra hết tất cả mọi thứ mà mình đang có. Lục Nương quyết
định sẽ đưa ra hết tất cả khối tài sản tâm huyết của mình từ trước đến nay cho
Thu Phong. Thứ nhất là Hồng Phận Nhan Lâu, cả hai chi nhanh, và đây cũng là
tâm huyết lớn nhất của Lục Nương. Nếu như chẳng may sống ở hắc đạo không được
cô có thể lui về ở ẩn, dựa vào các mối quan hệ với các chính trị gia hoặc
những người có quyền lực trong chính phủ để nương tựa để sống vào. Cô quyết
định giao nó cho Thu Phong. Và thứ hai là tất cả đàn em dưới trướng và địa bàn
mà cô có từ trước đến giờ tại thành phố Quảng Phúc này.
Tất cả mọi thứ đều là tâm huyết của cô, cô quyết đánh đổi tất cả những thứ ấy
để đón lấy sự tin tưởng từ Thu Phong. Mặc dù với hắn những thứ này chẳng có
cái đinh gì, ngoài ra cô chẳng còn gì để chứng minh nữa, nếu hắn còn không tin
dùng cô thì đời cô xong rồi. Cô chẳng còn cơ hội nào nữa.