Bạch Vân Bất Tỉnh.


Người đăng: ๖ۣۜGấu๖ۣۜ

Đúng cái lúc mà Huệ Nhan bỏ về trước, nhóm người Lục Nương vẫn để cho hắn ta
cùng đàn em của hắn ra về. Ngay lúc ấy nhóm người còn lại bao gồm có Bạch Vân
và Nga Hoàng trong đó hậm hực ngậm đắng nuốt cay định quay đi.

“Hình như chúng ta còn chuyện chưa giải quyết xong … đúng không Bạch Vân ?”

Lại là giọng nói yểu điệu của Lục Nương vang lên, đối với bất cứ ai trong đây
đều thầm nghĩ rằng giọng của Lục Nương thật thánh thót, nghe như mật đường.
Trừ một người – Bạch Vân.

“Mày muốn gì nữa con đĩ ỏng ẹo kia ?”

Tuy bộ dạng Bạch Vân đang tơi tả rách nát, nhưng khí thế lẫn giọng nói của bà
ta không hề mềm yếu chút nào. Không hổ danh là đại tỷ của một băng đảng.

Thay vì Lục Nương tiếp tục đáp lại lời của Bạch Vân thì lần này đến lượt Abid
thủ lĩnh tạm thời của Mafia T.Rex lên tiếng:

“Sỉ nhục linh cửu của đại ca quá cố chúng tôi, cho người gây náo loạn tang
đường. Một cái đám ma mà bây giờ thành cái bãi chiến trường bà tính sao đây
Bạch Vân ?”

‘Chết tiệt!’ Bạch Vân thầm chửi một tiếng trong đầu, ả ta biết thể nào chúng
cũng không để yên cho mình về. Đã vậy Huệ Nhan còn đi trước một bước, quả là
con cáo già khốn khiếp. Dù vậy Bạch Vân không tin rằng ả ta không thể ra khỏi
đây, cùng lắm cho vài thằng tốt thí ở lại chịu trận bà ta chạy trước, nhịn lần
này lần sau gom quân quyết trả cả vốn lẫn lãi cho chúng nó.

“Ê ! Cố tình điếc hay điếc thật vậy con đàn bà xấu xí ?”

Lần này thì đúng chuẩn giọng của một đứa con nít vang lên, chẳng ai khác chính
là giọng của Deziree. Từ nãy đến giờ Deziree rất rất là ngứa mồm mà cô ta phải
nhịn vì biết thân biết phận không thể xả cục tức trong họng này ra rồi, cô cực
kì chướng mắt khi mà Tiger làm cô thất vọng đến mức để con đàn bà kia dập cho
một trận ở dưới thế hạ phong.

Cố tình như không nghe thấy những lời nói đó. Bạch Vân quay sang thủ thỉ với
Nga Hoàng :

“Giúp tôi lần này, tôi mang ơn ông …” Nói xong Bạch Vân liếc đến vài tên thủ
hạ đã phục hồi sức sống được đôi chút của mình.

Ánh mắt bà ta như thể muốn nói ‘Tụi mày cản bọn nó lại cho tao chạy’. Như hiểu
được ý của đại tỷ, bọn chúng gào thét đồng loạt xông vào đám người Lục Nương –
Thu Phong với thân hình đầy thương tích. Tuy Bạch Vân là một con ả đàn bà cục
súc, nóng tính, nhưng dưới tay bà ta toàn là những kẻ liều chết không sợ trời
không sợ đất. Biết sẽ chết vẫn lao vào, có một toán đàn em như thế này dưới
trướng cũng là một điềm tự hào đối với Bạch Vân.

Thấy hành động của đàn em mình, ngay lập tức Bạch Vân được một số đàn em khác
hộ tống chạy ra ngoài, với thân hình đầy vết thương chạy không thể nào nhanh
được. Nga Hoàng thấy vậy cũng dắt người chạy theo, lão ta cũng không muốn ở
lại đây một mình, thật là ngu nếu ở đây với bầy sói.

Đúng lúc chạy gần ra đến cửa chính bỗng Bạch Vân lẫn đám người của Nga Hoàng
thấy cửa chính tối om lại, nhìn kỹ có hàng tá người đứng lộn xộn che kín cả
cánh cổng to lớn của tang đường, khuất luôn cả ánh sáng.

“Cái đ*t …” Hùng Trắng đứng bên cạnh Lý Đại chửi thầm một câu.

Khác với đám người Bạch Vân và Nga Hoàng, Khánh Trắng và Hùng Trắng chỉ vừa
mới đến đây, hai bọn hắn còn chưa kịp thắp nhang cho Joseph thì đã có trò để
xem. Vốn Khánh Trắng và Hùng Trắng cũng đang tính hợp tác với Huệ Nhan để phân
chia mổ xẻ địa bàn của Mafia T.Rex thì giờ lại xảy ra chuyện này. Nhưng không
sao, vốn đàm người Lục Nương chỉ gây xích mích với Bạch Vân và Nga Hoàng, còn
hắn đến chuyện hợp tác với Huệ Nhan còn chưa thể hiện ra, chắc hẳn đám người
Lục Nương và băng Mafia T.Rex sẽ không làm gì bọn hắn. Chưa kể với bản tính
cẩn thận, đi đâu Khánh Trắng cũng thủ sẵn vũ khí và đàn em có thể bất cứ lúc
nào gọi đến trong chớp mắt.

Nhất là bây giờ rất là loạn, Khánh Trắng liếc nhìn Hùng Trắng một cái bảo hắn
gọi điện báo với người của mình đến đây càng sớm càng tốt. Biết ý liền làm,
Hùng Trắng gọi một cuốc điện thoại kèm câu thấy đông cũng đừng nên vọng động
tránh hỏng chuyện.

Đám đông đứng trước cổng tang đường không ai khác chính là vài trăm tên đàn em
của Phụng Tử mà Thu Phong đã chuẩn bị lúc trước. Hắn ban đầu cứ nghĩ rằng mấy
băng đảng khác sẽ kéo người đến kiếm chuyện, nhưng không, chỉ có người của Huệ
Nhan là nhiều thì hắn ta lại xách đít về trước bỏ mặc Bạch Vân và Nga Hoàng ở
lại đây. Thật ra mà nói địa bàn của Nga Hoàng ở kế bên, hắn gọi một cái người
đến lúc nào chả được, nhanh là chuyện khác, cuối cùng chỉ còn mỗi Bạch Vân đem
theo vài chục mạng người thì lại làm chim mồi cho Huệ Nhan bị đánh tan tác từ
ban nãy. Đã vậy giờ còn chia ra hơn phân nửa ở lại chặn những kẻ phía trong,
giờ bên ngoài còn gặp người đông gấp ba bốn lần, nghĩ sao mà sống nổi.

Bạch Vân thầm than không xong rồi, Nga Hoàng thì lật đật kêu Quốc Thiên gọi
người tới càng nhanh càng tốt.

Nếu để ý ban đầu khi Bạch Vân vừa chạy ra khỏi đây thì không gian rất là ồn
ảo, bởi người của ả ta lao vào tấn công đám ngươi Thu Phong. Nhưng khoảng thời
gian ả ta từ trong tang đường chạy ra tới ngoài này chỉ chừng 30 giây sau lưng
ả ta ngoài những tiếng rên rỉ vì đau đớn ra thì chẳng còn tiếng gì nữa cả.

Bất giác Bạch Vân từ từ quay đầu lại. Một cảnh tượng đàn em bà ta nằm dưới
chân hơn hai mươi người đàn ông to lớn khỏe mạnh và hai bóng hình nhỏ nhắn
chắc chắn là phái nữ, trong đó có tên quái vật Thu Phong dẫn đầu, Abid và
Tiger bên cạnh, thậm chí còn có Brody Jenner, những người khác bao gồm cả hộ
vệ theo Thu Phong ra bắc lần này. À trong đó còn hai bóng hình nhỏ nhắn, một
là Deziree và một người nữa là Laura.

Bạch Vân trở nên bế tắc, nhưng bà ta lại chợt nhớ ra rằng địa bàn của Nga
Hoàng ở gần đây, ít nhiều ả vẫn có thể nhờ cậy được Nga Hoàng.

“Nga Hoàng, hãy giúp tôi, tôi nợ ông lần này …”

Giọng điệu của Bạch Vân trở nên cứng rắn hơn bao giờ hết, chắc chắn nếu rời
được khỏi đây bà ta sẽ mắc nợ Nga Hoàng một ân tình lớn. Quân tử không ngại
thiệt trước mắt, dù bà ta là đàn bà.

“Tôi cho gọi người rồi, cố cầm cự …”

Nga Hoàng cũng trở nên nghiêm túc, thì cũng lúc này đám người Thu Phong và Lục
Nương bước đến.

Lục Nương hô to:

“Để anh Nga Hoàng về đi mấy đứa …”

“Hả ?”

Bạch Vân ngạc nhiên hả lên một câu. Cái này khác nào triệt đường sống của ả
ta, bà ta quay sang nhìn Nga Hoàng bằng ánh mắt cầu xin.

Chắc chắn sau này Nga Hoàng sẽ là một đối tác tốt với Bạch Vân, nếu chuyện này
êm xuôi và họ thoát được ra ngoài. Nhưng Lục Nương lại chơi một con bài khá là
thâm, cô ta lại trực tiếp thả Nga Hoàng về, riêng Bạch Vân phải giữ lại. Như
vậy chẳng khác nào ép chết Bạch Vân cũng đồng nghĩa với việc chia cắt sự hợp
tác sắp tới của Nga Hoàng và Bạch Vân.

Bỗng nhiên vào cửa giữa Nga Hoàng thầm chửi thề một tiếng không biết phải làm
như thế nào. Vốn người ta đã để mình đi nhưng giờ lão đã nhận lời giúp Bạch
Vân rời khỏi đây, nhưng ngặt cái lão cũng không buốn tổn thất binh lực bây
giờ, nhất là con quái vật kia. Biết bao nhiêu người của lão còn không đánh lại
hắn ta, giờ mà hắn ta nhắm luôn cả lão thì chắc chắn lão có thể thoát trở ra
đó, nhưng đồng nghĩa với người của lão thương tật không ít. Sự kiện chính chưa
đến mà đã tổn thất người như thế là điều mà Nga Hoàng không mong muốn một chút
nào.

Đang mải suy nghĩ về được và mất, bỗng giọng nói của tên ác quỷ kia vang lên
bên tai Nga Hoàng:

“Tôi đã hẹn với người của ông anh là khi khác, nên bây giờ ông anh có thể về …
Hay luyến tiếc người đã chết kia và …”Nói đến đây không biết tự lúc nào Thu
Phong như một cơn gió đứng ngay trước mặt Nga Hoàng thì thào vào tai lão nói
nốt câu còn lại “chết cùng hắn ?”

Hai con ngươi của Nga Hoàng trợn to lên như thể không tin vào tai mình. Lão ta
không ngu đến mức không hiểu thằng quái thai này đang nói gì, lời nói đó vừa
rồi của hắn khác quái gì hắn tự nhận cái chết của Joseph liên quan đến hắn. Và
hắn cũng muốn nói mình cũng sẽ theo cái quan tài đó ?

Không thể nào ? Không thể nào ?

Nga Hoàng liên tục trấn an đầu óc của mình. Giờ thì lão cũng biết chắc nếu lần
này không về được chắc chắn sẽ chết, bởi Huệ Nhan đã đi rồi, Bạch Vân thì đang
bị thương. Còn Khánh Trắng đứng trong kia đang không biết là theo phe ai, chưa
chắc gì hắn có thể giúp mình, chưa kể địa bàn mình ngay kế bên Mafia T.Rex,
không cẩn thận là mất xác. Giờ có cứu được Bạch Vân ra cũng không cứu được
lão, địa bàn của Bạch Vân khá xa, coi như ả ta mắc nợ ân tình mình đi nữa thì
nước xa cũng không cứu được lửa gần, chết là cái chắc.

Tuy nhiên vẫn còn một cách. Đó là Bạch Vân quỳ xuống xin lỗi chuyện mà ả ta đã
gây ra, như vậy còn có cơ hội vẹn toàn cả đôi đường. Chỉ ngại là với tính cách
của Bạch Vân chắc chắn ả ta sẽ không chịu làm thế.

Giờ khắc này Quốc Thiên dùng tay ngăn lại giữa cơ thể cường tráng của Thu
Phong và thân già Nga Hoàng.

Hắn nói:

“Nếu mày muốn ngay bây giờ !”

Bắt gặp lời nói sắn bén, ánh mắt lạnh lùng nhìn mình. Thu Phong khẽ lắc đầu
đáp:

“Lần khác là lần khác, về đi !”

Nói xong Thu Phong chậm rãi quay người lại bước đến trước mặt Bạch Vân. Trong
quá trình đó không biết bao nhiêu người của Bạch Vân lao lên cản Thu Phong
lại, tuy nhiên Thu Phong lại không phải động tay động chân bởi lúc này bên
cạnh hắn là Tiger và Abid lo hết mấy con ruồi nhặn. Hơn chục người đều bị
Tiger và Abid hạ đo ván một cách dễ dàng, như những con chiên lao đầu vào lửa
rồi lại bị đẩy văng đi.

Cuối cùng chỉ còn mỗi Bạch Vân và tên đàn em đang dìu ả ta. Bước đường cùng,
Bạch Vân vẫn gương mặt bất cam ấy nhìn Thu Phong một cách không cam lòng.

Dù gãy một tay và thương tích đầy mình nhưng Bạch Vân vẫn còn khả năng chiến
đấu, ả ta dùng cách tay lành lặn còn lại đẩy tên đàn em đang dìu mình lên.
Chưa được một khắc hắn bị Thu Phong cho một đấm giữa mặt lăn ra bất tỉnh, cũng
chính lúc này bằng cánh tay lành lặn ấy mụ ta với cái miệng đầy máu hét lên
lao đến đấm vào mặt Thu Phong.

Đối với Thu Phong mà nói dù trong trạng thái mạnh nhất Bạch Vân cũng chả là gì
với hắn ta huống chi với cái thân tàn ma dại như thế này ?

Bằng một cách dễ dàng Thu Phong chụp lấy nắm đấm của Bạch Vân,

‘Siếttttttt ~~~~’

“Rốp rốp rốp ….”

Một loạt âm thanh phát lên từ nắm đấm của Bạch Vân. Hiển nhiên rồi, cái tay
lành lặn còn lại của Bạch Vân đã bị Thu Phong bóp cho đến mất cảm giác.

À ! Thu Phong cũng kiệm lực, cùng lắm chỉ bị nứt xương mà thôi, tịnh dưỡng vài
tháng sẽ hết, nhưng ả có chịu năm yên tịnh dưỡng không thì là chuyện khác.

Con ả lần này không hét lên nữa, thay vào đó Bạch Vân ngậm chặt miệng, gương
mặt như thể nổi gân lên. Nhích tới một bước, Bạch Vân kéo gần khoảng cách của
ả với Thu Phong lại, sau đó ả ta lại dùng đầu húng thẳng vào mặt Thu Phong.
Thừa biết đòn này của Bạch Vân, thậm chí Thu Phong còn đưa đầu ra tiếp.

“Binh Binh Binh” Liên tiếp ba tiếng va chạm đến thấu cả tim gan, Bạch Vân ù
hết cả lỗ tai. Trong khoảng thời gian lỗ tai vẫn đầu óc bà ta đang lùng bùng,
thì bỗng nhiên lại thêm một lực lớn nữa tác động vào chính cái đầu của bà ta.

“Cốp !!!!” Vang lên một tiếng Thu Phong cụng đầu vào Bạch Vân. Không còn âm
thanh gì nữa, Bạch Vân trực tiếp ngất xỉu khi nắm đấm của bà ta đang còn nằm
trọn trong lòng bàn tay của Thu Phong.

Đau đến bất tỉnh thì cái mức độ đau đớn phải nói đến cỡ nào. Quả thật hôm nay
Bạch Vân tuy là người đến sau nhưng hậu quả dường như mụ ta gánh hết, à một
phần cũng do cái miệng nữa. Đừng thấy ả ta mắng chửi Lục Nương như thế mà Lục
Nương bỏ qua, không có đâu, tuy không để vào mắt thực lực của Bạch Vân nhưng
Lục Nương cực kì ghét con đàn bà lắm mồm này.

Đã không có cơ hội thì thôi, lần này có cơ hội Lục Nương không thể nào bỏ qua
được, tuy nhiên chưa đợi Lục Nương phát tiết bởi cô ta đang ngại nhờ Thu Phong
thì Thu Phong đã tự mình đón đầu bắt Bạch Vân lại.

Giờ khắc này cảnh tượng Thu Phong nắm lấy tóc của Bạch Vân kéo lê thân xác
đang bất tỉnh của ả ta lết trên sàn. Một cảnh tượng khiến Nga Hoàng nhìn vào
cũng phải chua xót, nhưng giờ lão đang phân vân. Không ngờ nhanh đến vậy Bạch
Vân đã bại trận không còn một mống người, giờ lão đang suy tính không biết
phải làm sao.

Đau đớn ở trên đầu truyền xuống não bộ của Bạch Vân, cảm nhận như ai đang nắm
lấy tóc của mình lôi đi, Bạch Vân giật mình tỉnh dậy trong cơn đau ê ẩm.


Đô Thị Quỷ Vương - Chương #192