Nhân Tâm Con Người ?


Người đăng: ๖ۣۜGấu๖ۣۜ

“ A ! A ! A ! A ! . . . “

Trong sân sau khu C liên tục vang lên những tiếng hét thảm thiết kèm
theo đó là những tiếng thở dốc mạnh mẽ.

“ Hộc hộc . . . Đứng lên, đứng lên hết !!! Tiếp tục ! “

Gương mặt nhăn nhó của Thu Phong hiện ra quát mắng.

Lúc này xung quanh Thu Phong là hơn năm mươi thanh niên trai tráng mặc
vest đen nằm la liệt dưới đất, phải chăng cũng chỉ có vài người
đứng được nhưng không còn sức.

Bảy ngày qua trong lúc chờ đợi phòng tập mà Đình Thu nhờ bố già
mình kêu người làm ra cho riêng mình thì khoảng thời gian đó Thu Phong
liên tục gọi vệ sĩ của tòa dinh thự này ra đánh nhau để tăng thể
lực.

Bởi dù anh tập đến cỡ nào thì cũng không thể tăng thể lực nhanh
chóng được, chỉ có cách ước thúc mới có thể.

Ngày đầu tiên Thu Phong đấu với khoảng mười người có kĩ năng thực
chiến cũng cỡ đặc công bình thường, tất nhiên là Thu Phong ngập
hành . Nhưng cũng trong ngày đó Thu Phong đánh bại được mười kẻ đó ,
cứ như thế số lượng tăng dần cho đến năm mươi người.

Cuối cùng thể lực của Thu Phong đối với người ngoài thì gọi là
nhanh đấy, nhưng đối với anh thì lại chậm rì rì . Bản thân anh khi
đánh bại hai mươi người đã thấy mệt rồi, cố gượng lắm mới chiến
thắng nổi năm mươi người nhưng hết chín phần là do bản thân cải cách
khỏe hơn lúc trước còn một phần là ở thể lực vì thế Thu Phong rất
chi là tức giận.

Lần đầu tiên trong chuỗi ngày này các thành viên trong khu dinh thự
thấy một thiếu gia điềm tĩnh lại nổi giận tới như vậy.

Tuy vậy vẫn không ai dám cằn nhằn điều gì, thứ nhất Thu Phong là
chủ thứ hai điều kiện Thu Phong đưa ra cho những người tập luyện với
anh trong một tuần cũng không tồi . Họ được nghỉ phép một tháng mà
vẫn được nhận lương.

Một tháng đối với vài người có vẻ ít nhưng với những kẻ làm việc
cho dinh thự này nó như được ban phước vậy, hầu hết những người ở
đây đều được Nhất Phương dùng mạng đổi mạng hoặc tiền mà đem về.

Tức mạng sống của họ phụ thuộc vào những người chủ của tòa dinh
thự này, mỗi tháng thay phiên họ chỉ được một ngày để ra ngoài mà
thôi, bởi họ không có người thân không có anh em bạn bè tất nhiên
người yêu cũng không nốt.

Nếu muốn sống một cuộc sống tốt hơn có nhà cửa có con cái cũng
được, ít nhất họ phải phục vụ cho Nhất Phương trên ba mươi năm ,
hoặc lập được công trạng hoặc trở thành phế vật không được việc
thì sẽ được ra ngoài cấp tiền cấp nhà cho ở.

Tuy nhiên hai cái đãi ngộ trên nó cũng khác nhau, bởi một tháng Thu
Phong cho họ ra ngoài chẳng khác nào ban phước cho họ . Dù vậy Nhất
Phương vẫn cho người theo dõi những kẻ đó để tránh khi ra ngoài bị
người khác mua chuộc lại trở về đây thành tai họa là không nên.

“ Yaaaaaaa ! ! ! ! “

Bất ngờ một trong số những người còn đứng vật vưỡng được hét lên
lao về phía Thu Phong, bản thân anh lúc này cũng không hơn kiểu đó ,
cơ thể anh gần như không cử động nổi, tim co bóp không đủ gây thiếu
máu lên não.

Thấy quyền tới Thu Phong cũng tung ra một quyền đuối sức :

“ Bốp ! Bốp ! “

Hai tiếng bốp vang lên, tên vệ sĩ kia đấm trúng mặt Thu Phong và Thu
Phong cũng vậy . Mặc dù thấy được đòn chắc chắn đấm trúng mặt
mình nhưng Thu Phong cũng chẳng buồn thèm né, anh mệt lắm rồi, hết
sức rồi.

“ Phịch ! Phịch ! “

Cả hai đồng thời đều ngã xuống thở hồng hộc.

Tên vệ sĩ kia vừa thở vừa cười nói :

“ Không ngờ thiếu gia . . . mạnh . . . thật đấy . . . hộc hộc, bọn
tôi tất cả đều là những kẻ bán mạng cho lão gia, trên đời này xảy
ra không biết bao nhiêu chuyện rồi . Nhưng chuyện bỗng dưng thiếu gia
mạnh đến khủng khiếp như vậy sau tai nạn thật hiếm thấy ! “

“ Hà hà . . . “

Thu Phong cũng nằm vật ra đó mà thở, nghe tên vệ sĩ nói liền cười
không ra hơi hai tiếng.

Sau đó Thu Phong cố gắng ngồi dậy nhìn tên vệ sĩ vừa đấm một quả
vào mặt mình, cười một cái rồi anh đưa tay về phía tên vệ sĩ.

Biết ý tên vệ sĩ bắt lấy tay Thu Phong sau đó anh kéo cả người hắn
lẫn bản thân đều đứng lên . Thu Phong Đấm vào ngực tên vệ sĩ nhẹ
một cái rồi nói :

“ Tôi nhớ không nhầm trong những người này cậu là kẻ sung sức nhất ,
tôi lĩnh đòn của cậu cũng nhiều nhất ! Cậu tên gì nhỉ ? “

“ Thưa thiếu gia tôi tên Abid ! “

Abid là người Châu Phi, anh ta có một làn da đen bóng, và trong số
những vệ sĩ đấu với Thu Phong hắn cũng là người nổi bật nhất.

Tất cả các hộ vệ hay vệ sĩ của tòa dinh thự này hay của ba Thu
Phong và bất cứ ai cũng vậy, những kẻ đó là tất cả con người trên
khắp thế giới được Nhất Phương nhận về hoặc thu phục dưới trướng.

Trong số những vệ sĩ đấu với Thu Phong hôm nay đa số toàn người Châu
Âu và Châu Phi, người Châu Á cũng chỉ có vài ba người . Tất nhiên
những vệ sĩ này khi về đây làm việc dưới trước Nhất Phương đều
phải học ngôn ngữ của nước Xích Quỷ cả rồi, nếu không thì cũng
biết từ trước, bởi Xích Quỷ cũng là một trong ba nước kinh tế
hàng đầu thế giới nên việc biết nói tiếng Xích Quỷ cũng là chuyện
bình thường.

“ Abid à ? Cậu làm cho ba tôi lâu chưa ? “

“ Dạ cũng được ba năm rồi thưa thiếu gia ! “

“ Ồ ! Vậy cậu có nhã hứng đi theo tôi không ? “

Abid bị Thu Phong hỏi một câu bỗng giật bắn người, sau đó im bặt
không dám nói gì . Thấy lạ Thu Phong liền hỏi tiếp :

“ Sao không có hứng thú à ? “

“ Dạ không phải thưa thiếu gia . . . “

Abid bỗng trả lời nhỏ hẳn đi, tuy vậy Thu Phong vẫn nghe được . Bản
thân Thu Phong lúc này cứ ngộ nhận mình bị mất trí nhớ nên hoàn
toàn không suy nghĩ gì hết, anh chỉ đang nghĩ sau khi hồi phục lại
thể lực chắc sẽ rời khỏi cái danh quân đội kia đi theo phụ giúp ông
già của mình và anh đang cần những người thật sự có tài năng để
đào tạo theo mình.

Nhưng có một điều Thu Phong không biết chính là sau khi anh vừa hỏi
Abid có muốn đi theo anh không thì không những Abid mà tất cả vệ sĩ
xung quanh gương mặt cũng trở nên khó xử dùm Abid.

“ Có gì cứ nói thẳng đi ! “

Thấy Abid có vẻ gì đó khó xử nên Thu Phong mở lời giúp hắn . Thấy
vậy Abid liền nói :

“ Thiếu gia là người trong quân đội, là người của chính phủ . Còn
những kẻ như tôi giết người trái phép, trong tay nhuốm không biết bao
nhiêu là máu của những con người vô tội vì thế theo thiếu gia là
một chuyện không thể ! “

“ Ra là vậy . . . “

Thu Phong thì thào một câu trong họng, bản thân suy nghĩ một hồi rồi
nói to lên :

“ Tất cả năm mươi người các ngươi lại đây ! “

Năm mươi vệ sĩ vừa nghỉ xã hơi được một tí lại bị Thu Phong kêu lại
, không cần chỉ thị không cần gì cả năm mươi người xếp thành năm
hàng thẳng đứng đối diện trước mặt Thu Phong kể cả Abid cũng trong
số người đó.

Khi tất cả tập hợp đầy đủ Thu Phong liền nói lên :

“ Trước tiên tôi đây, lấy tư cách là thiếu gia nhà này muốn năm mươi
người trước mặt tôi hôm nay đi theo tôi làm việc cho tôi . Tôi sẽ huấn
luyện các anh, cho các anh sống vinh chết vinh dưới trước tôi phục
tùng mệnh lệnh của mình tôi ! Nhưng trước tiên các anh đừng vội đưa
ra ý kiến tôi muốn nói điều này được chứ ? “

Thu Phong nói tới đây thì dừng lại hỏi năm mươi người trước mặt anh ,
bởi anh đã nói thẳng ra là muốn họ đi theo anh.

Sau một hồi xì xào bàn tán cuối cùng Abid đứng ra cúi đầu nói :

“ Xin mời thiếu gia nói ! “

“ Ừ “

Thu Phong gật đầu ừ nhẹ một tiếng rồi cất lời :

“ Tôi sau khi bị mất trí nhớ thì không còn gì gọi là thiên tài binh
pháp gì đó nữa mà bây giờ tôi chỉ là một kẻ vũ phu, ngoài kĩ
năng bỗng nhiên mà có ra thì tôi chẳng còn gì . Nên ta sẽ rời khỏi
quân đội và phụ giúp ba mình tức lão gia của các cậu lên làm người
đứng đầu giới hắc đạo này . Chuyện này tôi vẫn chưa nói với ông
già, các cậu là những người biết đầu tiên nên tôi muốn năm mươi
người các cậu là những người đầu tiên đi theo tôi . Bây giờ hãy nói
ý kiến của các cậu ra đi ? “

Nói tới đây Thu Phong dừng lại để nghe ý kiến của mọi người.

Tòa dinh thự rộng hai mươi ngàn mét vuông này có ít nhất một ngàn
vệ sĩ bảo vệ xung quanh đây, cứ hai giờ sẽ thay toàn bộ số người
một lần tức con số vệ sĩ bảo vệ tòa dinh thự này cũng trên mười
ngàn người.

Và đó cũng là một việc khiến năm mươi hộ vệ này khó sử, sau khi
Thu Phong nói xong thì Abid đáp :

“ Thưa thiếu gia, chúng tôi thật sự rất vui khi ngài mở lời với
chúng tôi như vậy . Nhưng có một chuyện ngài không biết, chúng tôi
cũng không dám giấu diếm chuyện này mà hưởng phước được ! “

“ Chuyện gì ? “

Thu Phong nói chen vào lời nói của Abid . Anh không biết còn chuyện
gì để họ không đồng ý, Thu Phong biết bản thân mình ít nhất cũng
có tiếng nói với ông già nhà, chẳng lẽ chuyện xin năm mươi tên vệ
sĩ này làm thuộc cấp lại không được ? Không những thế anh còn giúp
ông ta trên con đường hắc đạo nữa, hẳn là sẽ đồng ý.

Thấy mình hơi thất thố Thu Phong liền phất tay ý bảo Abid nói tiếp.

“ Có lẽ thiếu gia không nhớ, dưới trướng của lão gia có hàng trăm
ngàn người tài giỏi hơn bọn tôi, họ đều được giao những công việc
bên ngoài như đánh chiếm bảo vệ địa bàn . Hoặc những người tài năng
hơn thì sẽ thực hiện những nhiệm vụ ở nước ngoài kiếm tiền về cho
lão gia, còn bọn tôi chỉ là những tên thấp kém không có tài năng
nên mới phải ở đây ngày qua ngày bảo vệ tòa dinh thự này, vĩnh
viễn không thể bằng những người ngoài kia được . Vì thế xin thiếu
gia hãy suy nghĩ lại để tránh lão gia trách phạt chúng tôi vô ích !

Nói ra nỗi lòng còn bốn mươi chín con người còn lại Abid liền thở
phào một hơi nhẹ.

Đúng như hắn nói, bên ngoài các thuộc hạ của Nhất Phương nhiều vô
số kể và luôn luôn có một đội quân hiếu chiến sẵn sàng đi theo Thu
Phong để phục vụ anh khi anh rời khỏi quân đội . Cách đây vài năm
Nhất Phương vẫn luôn mong con trai mình rời khỏi quân đội để nối
nghiệp nên đã thầm đào tạo ra một nhóm người đi theo phục vụ cho con
trai mình, nhưng tiếc là thằng con ấy suốt ngày chỉ biết lo việc
nước không lo việc nhà.

Tất nhiên những tên vệ sĩ trước mặt Thu Phong đây cũng đã nghe loáng
thoáng thông tin đó nên mới nói với Thu Phong như vậy, bởi lẽ họ
không tài giỏi không tự tin để được đại thiếu gia nhà này trọng
dụng, phải chăng họ chỉ chờ đến thời của nhị thiếu gia tức Thiên
Long đi lên thì mới trổ tài để được nhị thiếu gia nhà này chú ý
mà thôi.

Nghe xong Thu Phong không cần suy nghĩ gì liền lắc đầu nói :

“ Không cần thiết, năm mươi người các cậu đi theo tôi, tôi sẽ đào
tạo các cậu . Coi như đây là duyên phận đi . Các cậu không có quyền
phản đối, sau khi đi theo tôi nếu ai lười biếng hoặc nhát chết sẽ
bị bỏ lại, từ từ sẽ tự động bị đào thải, nếu muốn sống cuộc
sống khác thì đi theo tôi . Tôi thề danh dự sẽ không để các cậu
thiệt thòi trừ khi tôi chết . Trong đầu tôi không còn gì ngoài kĩ
năng, tôi sẽ truyền thụ, sẽ dạy cho các cậu cách chiến đấu, cách
sống và cách chết . . . “

“ Ực ! “

Nuốt nước miếng cho cái cổ họng khô rang vì thiếu nước nãy giờ của
mình Thu Phong lại nói tiếp :

“ Sau hôm nay dù nguyện ý hay không các cậu phải đi theo tôi, đó là
lệnh . Còn nếu muốn từ bỏ thì khi ra ngoài các cậu có thể chạy
có thể trốn, hoặc đơn giản là từ bỏ chết tại đó chấp nhận một
cuộc sống không ngóc đầu lên được . Tôi chỉ cho các cậu một cơ hội
làm ra sao như thế nào thì tùy các cậu ! “

Nói xong Thu Phong quay người đi, anh dùng chiêu này chủ yếu để đánh
tâm lý tìm những kẻ bán mạng cho mình . Dù rằng bố già nhà anh có
thể điều người sang cho anh nhưng đó vẫn là người của ông ta, vẫn
chỉ trung thành với ông ta . Bản thân anh đang muốn tìm những kẻ bán
mạng cho mình . Hơn nửa tháng qua tỉnh dậy ở tòa dinh thự này Thu
Phong thấy thế lực của ông già mình lớn khôn siết, bởi đó cũng là
một trong số những lý do ông ta không cần mình rời khỏi quân đội để
phụ giúp.

Nhưng trong đầu Thu Phong vốn giờ đã không thích quân nhân nữa rồi nên
anh muốn ra ngoài như vậy sẽ tự do hơn, không phải ngại việc gì.

Lúc này khi Thu Phong đi được vài ba bước thì cảm nhận mặt đất liên
tục rung lên ( Đất cỏ nên không gây tiếng ) liền quay đầu ra sau . Một
cảnh tượng năm mươi con người đa sắc tộc quỳ rạp xuống đất dập đầu
trước mặt Thu Phong.

Bỗng năm mươi con người ấy đồng thanh hô lên :

“ Chúng tôi nguyện thề chết bán mạng cho thiếu gia ! “

Đúng một lời nói của năm mươi con người làm rung động lồng ngực của
Thu Phong, tiếp đó năm mươi con người lại dập đầu thật mạnh ba cái
xuống dưới mặt đất . Có lẽ Thu Phong không biết, nước Xích Quỷ
thật ra cũng là một nước có chế độ gần như phong kiến bán tư bản .
Một vài người giàu có phải đóng thuế một vài người nghèo khổ
không cần đóng thuế . Nhưng phong tục ở đây vẫn có chủ tớ và chuyện
bán mạng.

Đại loại như năm mươi con người vừa thề thốt dập đầu ba cái đó
chính là phong tục của nước Xích Quỷ khi mà người ở đây muốn mạng
sống của mình thuộc về ai đó . Chỉ cần lời nói không cần giấy tờ
nó còn linh thiêng hơn tất cả mọi thức vật chất trên đời.

Có lẽ lời nói của Thu Phong đã khai sáng mở ra cho họ một con đường
, bỏi lẽ những người đã phải bảo vệ cho tòa dinh thự này thì không
biết đến ngày tháng năm nào mới được ra khỏi đây, gặp được Thu
Phong mời hôm nay thật sự họ rất thích nhưng không dám nhiều hơn . Cho
đến khi Thu Phong dùng lời nói thuyết phục họ khiến cõi lòng tâm
tối của họ được sáng ra nên họ sẽ nguyện chết vì Thu Phong.


Đô Thị Quỷ Vương - Chương #101