Người đăng: ๖ۣۜTà๖ۣۜĐế
“Sát Thần, anh định trở về sao?
Đúng trước rèm cửa sổ tại căn phòng hạng sang của khách sạn năm sao quốc tế Cơ
Thiên. Một người con gái mang theo vẻ ưu sầu, đôi mí mắt vẫn còn ngưng những
dòng hạt lệ, vương vấn nhìn về người thiếu niên nằm trên giường ngủ kia, đôi
mắt nhắm lại, không nói gì nữa.
Cô gái mặc chiếc vày dài màu trắng, những đường cong rất hoàn mỹ, thật đúng
như câu nói :”ngực tấn công, mông phòng thủ”. Lại còn mang theo khuôn mặt cực
kỳ rất là dễ thương. Thế nhưng nó mang theo vẻ tiều tụy, buồn bã. Cơ mà nàng
vẫn kiều diễm khó ai bằng.
Chàng trai bật ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào bầu trời buổi tối ngoài kia ,
không nói tiếng nào, cũng không nhìn vào cô gái kia.
“Sát thần, ngươi có còn tình nghĩa hay không? Tôi đã trao mọi thứ cho anh ,
đến cái đó… cũng cho anh, mà anh thì lại muốn đi lại muốn ở? Anh câm điếc rồi
à, hay là trở thành kẻ điên.
Nghe những lời mình nói mà phút chốc lát đó mặt nàng đỏ đến mang tai.
Thế nhưng mặc dù là có hơi xấu hổ, nhưng nàng vẫn cứng rắn dùng những lời lẽ
thuyết phục của mình . Chỉ để cho người nam nhân kia không thể xa rời mình mãi
mãi.
Mà chàng trai lại vẫn tâm tình ấy, khuôn mặt ấy, nhưng đôi môi khẽ mở một nụ
cười đầy vẻ tiếc lỗi, cầm li tách trà đã đặt sẵn trên bàn, động tác cũng rất
tao nhã, nhìn sang hướng mỹ nhân kia, nhẹ nhàng cất tiếng:”Thật xin lỗi ,
nhưng ta vẫn chưa muốn…”.
Cách nói chuyện của hắn ta chỉ rất nhạt và cắt khúc, nhưng nó vẫn có hàm ý
rằng vô cùng kiên quyết
Nàng nghe xong, cảm thấy tim mình đau thật là đau,toàn thân run nhẹ vài cái ,
có chút thẩn thờ.
“Tại sao anh lại rời bỏ tất cả như thế ? Điều gì đã lam anh thay đổi ? Đã để
anh rời bỏ chúng em… Anh có biết rằng những thứ đó do chính đôi tay với niềm
tin lớn lao của mình mà thành lập nên không…Vậy tại sao anh lại chấp nhận bỏ
hết một cách như thế chứ?”
Hắn ta nghe xong, vẫn một bộ mặt điềm tĩnh . Bất ngờ ngồi dậy, cầm quần áo
của mình mà xỏ vào từng cái một.
Xong, hắn ta cũng chỉ nói một câu, rồi hướng ra cửa mà tới.
“Tạm biệt em, sau này gặp lại vậy.”
Thế rồi, tiếng đóng cửa vừa dứt . Cô gái liền ngồi phịch vào ghế, nhìn thẳng
vào những ngôi sao trên bầu trời đêm hôm. Vẻ mặt suy tư, đôi tay thì với tới
li tách trà mà tên kia chưa uống mà đã bỏ đi ngắm ngía nó một cách vô thần.
……………………………………………..
Quốc gia Z, thành phố thanh hải.
Nơi đây được xem là một trong những vùng kinh tế phát triển trọng điểm của
quốc gia này . Vì thế rất nhiều đại gia tộc, tập đoàn đỉnh danh trên toàn
quốc đều tại nơi này thành lập nên những trụ sở cho mình. Thế nhưng, tại khu
ổ chuột phía đông nơi đây . Vẫn còn tồn tại những dân nghèo bám trụ chỉ vì kế
sinh nhai. Thế nhưng thành phố mang tầm cỡ đang phát triển trọng điểm thì
trong giới thượng lưu nhà giàu thì cảm thấy rất bẩn thỉu và chỉ hi vọng nó
không còn trên đời này nữa.
Tại khu nhà trệt nằm trơ trụi trước hai bãi đất trống phía sau. Vẫn là con
đường ấy, vẫn là ngôi nhà ấy, nhưng dường như đã bị năm tháng che mờ mà đầy
phủ bụi, trở nên già cỗi.
Một thiếu niên trẻ tuổi, tuấn tú điển trai, toàn thân tỏa ra khí chất chỉ
xuất hiện ở chiến trường đẫm máu. Đứng chần chừ một lát, liền xách toàn bộ
hành lí của mình bước vào ngôi nhà.
Bên trong, mọi thứ nhu yếu phẩm đều đầy đủ. Đây chính là những thứ cuối cùng
mà hắn ta yêu cầu tổ chức của mình làm vì hắn.
Sau khi tắm xong, hắn bật tivi lên từ phòng khách xem các tin tức từ bên
ngoài. Nhưng có một phóng viên nữ làm cho hắn thấy rất quen quen.
“Ngày 29-8-20xx, từ đài VTB của chúng tôi đã ghi hình được tổng giám đốc tập
đoàn Tinh Vận hiện tại đang đến trụ sở phụ ở thành phố thanh hải…”.
Trên tivi đang trình chiếu một cô phóng viên trẻ đang phỏng vấn. Hắn
không thể tin vào mắt mình, người con gái ấy thật sự giống, quá
giống với hình ảnh còn đang đọng lại sâu tận tâm can. Tùy chỉ mặc một
bộ đồ công sở bình thường, nhưng vẻ quyến rũ, kiều diễm của cô gái lại như
thoát ra khỏi cái kén bình thường ấy
hắn run rẩy đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình như đang tìm kiếm gì đó quen
thuộc. Thế nhưng hắn không thể tài nào nhớ nổi ra cô ta là ai. Một chút ký ức
hay kỉ niệm cũng không có mà tâm hồn của hắn giờ đã lạc vào một mê cung luẩn
quẩn không có lối ra.
Nhưng mà thôi, hắn cũng chả muốn nhớ lại cho làm chi. Chỉ khổ vào thân mình
thôi.
Vì vậy hắn tiếp tục xem trong vài tiếng, sau đó là đi ngủ.