Tân Thủ Thôn Gà Mờ.


Người đăng: Aminxter

Bước qua cánh cửa, Mạc Tâm sững sờ! Xung quanh có cả ngàn người cũng mới đăng
nhập vào chơi giống hắn.

Khung cảnh tân thủ thôn là một thôn trang nhỏ với gần ngàn hộ dân. Những mái
ngói nhà đất lớp lá đang nghi ngút khói bếp, chắc hẳn là đang ăn sáng chuẩn bị
đi làm rồi. Ít nhất Mạc Tâm suy nghĩ như vậy.

Chỗ hắn và mọi người đứng là một quảng trường rộng lớn có thể chứa hàng ngàn
người, phía trước là 10 cửa đi ra ngoài, phía ngoài mỗi cửa đều có một trung
niên nhân ăn mặc phục trang khác nhau.

Lão hòa thượng gương mặt hiền hòa mặc bộ áo cà sa trên đầu có chữ Thiếu Lâm
Tự.
Bạch y trung niên nhân lưng đeo trường kiếm là Võ Đang.
Bạch y nữ tử xinh đẹp đeo trường kiếm là Nga My.
Rồi lần lượt là Cái Bang, Không Động, Côn Luân, Hoa Sơn, Thiên Sơn, Cổ Mộ,
Minh Giáo.
Đặc biệt bên cạnh trung niên Minh Giáo mặc hắc y còn 1 chiếc cửa sổ, và ở
ngoài có 1 lão giả dung mạo hiền lành chất phác ló đầu nhìn vào quảng trường.
Trên đầu lão có chữ "Trưởng thôn".

"Mọi người trật tự xếp hàng!" Đại diện các môn phái đồng thanh.

"Chào mừng tất cả người chơi mới! Chào mừng đến với trò chơi Vô Hạn Thế Giới.
Ta là thôn trưởng Thạch Đầu thôn." Trưởng thôn từ ngoài cửa số hắng giọng.

"Tất cả tân thủ khi mới đăng nhập sẽ ở tại đây và chọn môn phái của mình tại
10 ô cửa." Trưởng thôn nhìn qua một loạt tân thủ đang chú ý đến mình liền nói
tiếp.
"Ai không muốn chọn các môn phái lớn có thể đi lối cửa sổ này để tìm cơ duyên.
Có thể làm tán tu phiêu bạt giang hồ, chọn các bang phái khác bên ngoài, các
môn phái ẩn tu hoặc có cơ duyên làm đệ tử của các cao nhân lánh đời."

"Thời gian lựa chọn bắt đầu!"

Trong khi tất cả tân thủ thi nhau xếp hàng thì Mạc Tâm đứng tại 1 góc xem
thông tin nhân vật của mình.

Nhân vật: Ngao Ngạo Thần ( Hắc Ám Pháp Sư)
Lever: 1
Thuộc tính:
Sức mạnh: 6
Trí lực: 8
Nhanh nhẹn: 7
May mắn: 0
Giáp: 0
Máu: 100
Mana: 50
Nộ: 0
Ma Pháp: 0.

Ở cạnh các thuộc tính là tạo hình nhân vật. Đúng như hình tượng của hắn ngoài
đời thật, hiển thị nguyên bộ quần áo ngủ hắn đang mặc! Một thanh niên tóc xù
đến rối tung rối mù, cao 1m8, gương mặt góc cạnh khá nam tính.

2 bên có các ô hiển thị trang bị đã mặc. Một dãy bên phải nhân vật là vũ khí,
trang phục, áo choàng, giày, bao tay, vòng tay, nhẫn. Dãy hiển thị bên trái
nhân vật gồm có hộ giáp, mũ, cánh, vòng cổ, đai lưng, băng cổ tay, băng gối.

1 dãy phía dưới nhân vật gồm 4 ô: Ngọc bội, thần khí, đạo cụ, phụ trợ.

"Nhiều ô đồ thế mà đến cái lễ bao tân thủ cũng không có!" Mạc Tâm khinh thường
nói, trở lại ra ngoài.

Hơn 1000 người chơi chia làm 10 hàng rất nhanh chóng, quảng trường trở lên
thưa thớt. Ai cũng chọn cho mình môn phái mơ ước đã lâu. Chỉ có một số nhỏ
khoảng hơn 30 người là chui ra lối cửa sổ.

Suy nghĩ 1 lúc, Mạc Tâm quyết định theo hướng cửa sổ ra ngoài. Hắn là người
thích tự do, hắn cũng không muốn bị ước thúc làm nhiệm vụ môn phái hay gì cả.

Ra ngoài cửa sổ là cả một tầm nhìn rộng mở, tân thủ lít nha lít nhít quây
quanh trưởng thôn đòi nhiệm vụ.

"Ta không có nhiệm vụ!" Trưởng thôn từ tốn đáp, dù nước bọt của ngàn người
chơi sớm đã nhấn chìm lão, nhưng hàm dưỡng không chê vào đâu được.

"Đi đâu kiếm nhiệm vụ?"
"Đi đâu kiếm được thần khí?"
"Làm gì với có đồ xịn?"

"Ta không biết. Các người tự tìm thôi!" Trưởng thôn lấy ra chiếc loa hét to
làm toàn trường choáng váng, hơn ngàn người chơi ngã rạp xuống như ngả rạ, tứ
chi giơ lên, sùi bọt mép.

"Hiệu ứng choáng váng trong 5s" âm thanh nhắc nhở vang lên, Mạc Tâm không
thoát khỏi số phận cũng đang nằm dưới đất, sùi bọt mép co giật như bị dại."

Trưởng thôn lắc lắc đầu thở dài, đi về trước ngôi nhà của lão rồi đứng, tận
tụy với vai trò của 1 NPC trưởng thôn gương mẫu.

"Ai bảo các ngươi ép lão phu."

Trong game này, dù có môn phái hay không thì phải đánh được đến lever 10 mới
được rời tân thủ thôn, chính thức tìm tới môn phái đăng ký từ trước để gia
nhập.

Trước đấy gia nhập các môn phái được gì không?
Không được gì cả!
Ai cũng nghĩ sau khi ký giấy cam kết gia nhập môn phái sẽ có bí kíp, lễ bao,
đan dược. Nhưng thực tế thì không hề.
Chỉ là 1 tờ giấy ràng buộc về pháp lý để người chơi đến lv 10 không thể không
nhập môn!

"Nếu ai dám làm phiền trưởng thôn. ta liều mạng với kẻ đó!" Một thanh niên áo
cộc, vừa rồi quây trưởng thôn phun nước bọt lại quay ra giận dữ nói.

"Đúng thế! Thằng ngu nào đắc tội để trưởng thôn giận ta thề không đội trời
chung!" Lại một thanh niên vừa quây trưởng thôn hùng hồn chửi bậy.

"Mẹ kiếp! Thằng nào vừa nãy phun nước bọt trưởng thôn? Ra đây ta thiến!"

Quần chúng tắt tiếng...
Những con hàng vô sỉ thế này mới đáng thiến...

Sau một hồi ong ong đầu óc vì "Sư tử hống loa" của trưởng thôn, Mạc Tâm đứng
lại dậy, dốc dốc lỗ tai xem có tiếng nào còn ở trong chưa kịp thoát ra không
rồi chửi thầm.
"Móa! Đám ngốc kia chơi game bao giờ chưa mà dám ăn hiếp NPC thế cơ chứ. Đúng
là bọn tân thủ thôn gà mờ."

Có bài học xương máu, người chơi tản đi khắm nơi kiếm nhiệm vụ. và quan trong
nhất là... tránh xa lão thôn trưởng ra.
Người chơi lục tung cả tân thủ thôn, làm đến gà bay chó chạy. Có ai đó vô tình
đá vào con chó trong thôn để xả giận....
"Gàoooo!" Con chó mực gào lên một tiếng làm hơn ngàn người chơi đang lùng sục
trong thôn biến thành ánh sáng trắng."

Dưới âm phủ...

"Ta chưa thấy đám tân thủ nào ngốc nghếch như Thạch đầu thôn các ngươi." Lão
Diêm Vương giận dữ, nói đến nước bọt văng tung tóe. Hơn ngàn người chơi chỉ
dám đứng dưới cúi đầu như đứa trẻ bị tội.

"Nhốt vào phòng giam 2 giờ!" Diêm Vương phán xét.

Vừa vào trong đại phòng giam, tên đá chó sợ hãi nhìn quanh. Tất cả mọi người
nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống.
"Không!" Tiếng hắn ta chợt im bặt. Hơn ngàn người chơi đang dạy cho tân thủ
ngốc manh này bài học. "Đánh chó phải ngó mặt cẩu."

Mạc Tâm tức giận nâng cằm ngồi. Hắn còn chưa kịp làm gì đã thành ánh trắng
rồi. Không sợ quân địch khôn, chỉ sợ đồng đội ngu là đây mà!

Sau 2 giờ...
Bị thôn trưởng và hắc cẩu bắt nạt, đám người chơi đã cẩn thận hơn nhiều, cẩn
thận thăm dò nhiệm vụ. Dần dần cũng đã có người mò ra được nhiệm vụ từ các NPC
kín tiếng.

Một thiếu nữ vô tình nhặt viên bi của đám trẻ đang chơi ven đường.
"Nhiệm vụ: Chơi bị thắng tất cả đám trẻ."
Thấy thôn dân bị ngã xuống ao
"Nhiệm vụ: vớt xác thôn dân về an táng."
Tiệm dệt may tuyển nhân viên
"Nhiệm vụ: Đi phát tờ rơi tuyển nhân viên."

Nhất thời cả thôn lại loạn thành 1 đoàn, người chơi tranh nhau thực hiện nhiệm
vụ. Duy chỉ có trưởng thôn và chỗ hắc cẩu là còn được yên ổn!

Không trang bị, không vũ khí, một số người chơi đã bắt đầu vào tiền trang nạp
tiền vào game để mua trang bị, công pháp cơ sở.

"Thạch Đầu thôn Vương Lâm đạt danh hiệu "Trắng Xóa" - 14 trang bị cơ bản đầy
đủ màu trắng."
"Chúc mừng Thạch Đầu thôn Tiểu Khả Ái đạt danh hiệu "Chị Năm" - Người đầu tiên
đạt lever 5"
" Chúc mừng Thạch Đầu thôn Cùng Khổ Đại Sư đạt danh hiệu "Kẻ Ngu" - Chết 5 lần
liên tiếp."
"CHúc mừng Thạch Đầu thôn Hỏa Phi Thiên đạt danh hiệu "Yêu Quái" - người đầu
tiên giết được quái."
...
...
...
Không biết có phải mặc bộ đồ ngủ không hợp phong thủy hay không, Mạc Tâm đi
quanh thôn đã 10 vòng, đôi dép lê sắp rách rồi còn chưa nhận được nhiêm vụ
nào. Thông báo hệ thống vang lên liên tục làm cho hắn không khỏi khẩn trương.
Người chơi bằng cách này hay cách khác bắt đầu lên lever, nhận được đồ mà hắn
vẫn Lever 1, không có 1 đồ nào mặc vào.

Đang đi dạo bâng quơ, hắn bỗng để ý 1 cô gái trẻ mặc đồ thể thao đang hí húi
ngồi dưới đất làm gì đó. Tên hiển thị của nàng là Phi Huyên

"Này! Đang làm gì thế?" Mạc Tâm hỏi.
"Ta đang đếm kiến." Không thèm nhìn lại, Phi Huyên hờ hững nói.
"Đấy! Tại ngươi mà ta đếm nhầm rồi." Nàng giận dữ, xụ mặt lại.

Mạc Tâm nghe thấy lảo đảo suýt ngã!
Chị đại à, đầu chị có óc hay không, hay toàn nước? Cả tổ kiến đi ra đi vào bao
nhiêu con làm sao đếm hết được! Chưa tính có thể đếm bị trùng con vừa đi qua.
Đây không phả gà mờ sao? Ông trời ạ!
Nghĩ thì nghĩ, Mạc Tâm cũng không dám nói ra. Dù sao người ta là lang sói,
mình là cừu non, người ta lever 3, có 2-3 món đồ rồi. Hắn dám cười đảm bảo
răng rơi đầy đất.

"Ngươi đếm mấy tiếng rồi?" Mạc Tâm tò mò hỏi.
"3 tiếng...!" Nàng ấp úng trả lời. "Cũng chỉ tại những kẻ hiếu kỳ như ngươi cứ
1 lúc lại có người qua hỏi làm ta đếm sai mất."

"Thế cô nghĩ có thể đếm chuẩn xác đàn kiến này hả?" Mạc Tâm xoa xoa đầu tỏ vẻ
khổ sở.
"ĐƯơng nhiên rồi! Có công mài sắt, có ngày nên kim." Phi Huyên hồn nhiên trả
lời, quay lại định tiếp tục đếm kiến."

Mạc Tâm "..."
"Nhưng mài sắt không phải kiểu này nha!" Mạc Tâm ngã ngửa, tay cố vịn gốc cây
bên cạnh, khó khăn nói.

"CÒn kiểu gì nữa? Nhiệm vụ thì là đếm số lượng kiến ở trong tổ này. Mà ngươi
nha, đứng đấy canh cho bản cô nương, không cho ai làm phiền!"

Rầm! Mạc Tâm vừa đứng vững lại ngã sấp thêm lần nữa.

"CHị đại à! Em cầu xin chị bớt ngốc đi được không đếm thế này có đến già em
vẫn phải canh cho chị." Hắn khóc ròng.

"Giờ tính sao? Tại ngươi mà ta đếm sai. Giờ phải chịu trách nhiệm!" Cũng nhận
ra được phần nào vấn đề, cô nàng đứng dậy, khoanh tay giận dỗi nói.

"Để đó cho ta!" Mạc Tâm liền chạy đi trong sự ngỡ ngàng của cô gái.
"Ơ" Nàng ta há hốc mồm không kịp giữ Mạc Tâm lại. Thở dài, lại ngồi xuống đếm
kiến tiếp.

"Tránh ra nào!" Mạc Tâm ở phía sau gọi to.

Theo quán tính tránh ra, Phi Huyên thấy tên tiểu tử vừa rồi đang cầm một cốc
gì đó, đổ thẳng vào tổ kiến, hí hửng lấy bật lửa châm vào chiếc lá khô rồi vứt
xuống.

"Chạy!!!" Mạc Tâm hô to kéo theo cô gái lùi lại.
Nàng trợn mắt, chỉ thấy 1 mồi lửa bùng lên thiêu cháy tất cả!

"Trời ơi, tổ kiến của ta!" Hai hàng nước mắt ứa ra, mấy tiếng đồng hồ làm
nhiệm vụ của nàng bị hủy hoại trong chốc lát. Nàng gầm lên, nắm lấy cổ áo
thanh niên đối diện, trợn mắt nhìn như muốm ăn tươi nuốt sống đối phương để
trả mối huyết hải thâm cừu cho 33 đời dòng họ nhà kiến.

"Bình tĩnh, bình tĩnh. Cô làm nhiệm vụ xong rồi!" Mạc Tâm vội vàng la lên.
"Bình tĩnh cái con khỉ! Còn kiến đâu mà đếm!" Phi Huyên hét thẳng vào mặt hắn,
văng theo cả triệu tỉ con vi khuẩn tấn công đối phương.

"Trong tổ còn bao nhiêu con kiến?" Mạc Tâm hỏi.
"Làm gì còn con nào? Ngươi muốn ta đếm bằng răng hả?" Nàng ta nhe răng, múa
vuốt, rút ra con dao gọt hoa quả kề vào cổ hắn nói.

"Đúng rồi! CÒn 0 con, cô trả nhiệm vụ được rồi đấy!' Hắn lên tiếng nhắc nhở.
"Hả" Giống như một tia sáng chớp lóe qua bầu trời, IQ nàng ta chợt tăng đến
mức vô cực để hiểu ra vấn đề, sau đó tụt lại xuống thấp thảm thương.
"Ừ nhỉ" Phi Huyên tự lẩm bẩm. "Giết hết kiến rồi thì số lượng còn 0, sao ta
không nghĩ ra." Nghĩ tới, nàng vứt Mạc Tâm sang 1 bên, chạy một mạch vào trong
thôn nhanh như gió!

Mạc Tâm ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng xinh đẹp.
"IQ hơi thấp, ngược lại chân tay phát triển tốt, lớn lên trông rất xinh đẹp."
Nói rồi, hắn lau đám nước bọt còn văng trên mặt.
"Con gái. Không thể hiền thục một chút sao?"
"Ọe!!!" Hắn không ngừng nôn mửa. Thật là bẩn quá đi!


Đô Thị Dị Nhân Chi Chiến - Chương #2