Thẩm Vấn


Người đăng: martini

Pí Po Pí Po Pí Po!!!

Sau khi nhận được thong báo, chẳng mấy chốc các nhân viên cảnh sát đã tới, dẫn
đầu đội chẳng phải ai khác ngoài ông thanh tra tận tụy Megure,mặc dù vậy:

-Ông Mori, rốt cuộc đây là lần thứ mấy ông lại xuất hiện ở hiện trường vụ án vậy? Xem ra thay vì bắt thủ phạm thì người đáng bị gô cổ vào tù hơn là ông đấy.
-Hề hề, sếp cứ đùa. Có khi vì ngưỡng mộ tài phá án của tôi mà các vụ án cứ thay nhau xuất hiện ấy chứ.

Quay ngoắt người không thèm để ý ai đó đang cười vui sướng một mình. Thanh tra
Megure bèn đọc lại các chi tiết vụ án mạng:
-Vậy nạn nhân là anh Takeda, năm nay 27 tuổi, hiện đang là một nhiếp ảnh gia tự do. Nguyên nhân tử vong bước đầu phán đoán là do trúng độc, tuy nhiên vẫn cần thông tin chính thức từ phía pháp y. Thời gian tử vong bước đầu phán đoán là từ 2:20- 2:40, và người đầu tiên phát hiện ra nạn nhân gồm có 4 người chính là các anh chị đúng không?

Nói đoạn, ông Megure quay lại nhìn về phía 5 nhân chứng:
-Ừm, đầu tiên là chị Emi, 24 tuổi và là bạn gái của nạn nhân. Hiện đang là nhân viên tiếp thị mỹ phẩm.
-Người tiếp theo là anh Matsuda, 32 tuổi, là nhân viên văn phòng và cũng là bạn thân của nạn nhân Takeda.
-Chị Yurina, 27 tuổi. Là chủ một studio và là đồng nghiệp của nạn nhân.
-Anh Kentaro, là một nhiếp ảnh gia và hình như đang có vụ kiện tụng gì đó với nạn nhân. Năm nay 25 tuổi
-Ê Ê. Này ông kia, sao nói đến tên tôi mà ông lại còn phải nêu cả mâu thuẫn của tôi với hắn làm gì? Ông nghi ngờ tôi là thủ phạm chắc.

Không đợi ông Megure dứt lời, anh chàng nhìn có vẻ bất cần tên là Kentaro đã
phản pháo ngay lập tức, mồm miệng tru tréo như thể anh ta oan uổng lắm. Ông
thanh tra nghiêm mặt:
-Đề nghị anh nói năng cẩn thận, bây giờ chưa rõ hung thủ là ai nên bất cứ ai đã trông thấy nạn nhân đầu tiên đều chính là nghi phạm. Bây giờ chúng tôi muốn thẩm vấn tất cả mọi người đang có mặt ở đây. Mong mọi người hợp tác. Ông Mori muốn đi cùng tôi chứ?
-À vâng, tất nhiên rồi chứ Sếp!

Ông Mori vừa cười khà khà vừa dùng sức lẳng Conan đang muốn lanh chanh cùng
chui vào căn phòng thẩm tra. Aki dừng lại 2s khinh bỉ Conan rồi quyết định lén
chui vào một góc phòng nghe lỏm trong lúc mấy anh cảnh sát đang không để ý.
Người đầu tiên là người yêu nạn nhân, chị Emi.
-Hức, tôi với anh Takeda đã yêu nhau được hơn 3 năm rồi. Từ lúc tôi còn học đại học Báo Chí. Huhu, anh ấy là người tốt bụng như thế, tôi có thể thề rằng anh ấy hiền như bụt, trước giờ chưa từng gây sự với ai bao giờ. Không thể tin... không thể tin lại có tên khốn kiếp muốn hại anh ấy.
Ông Megure hỏi lại:
-Cô có chắc anh ta là người như vậy. Theo tư liệu chúng tôi có được thì anh ta có vẻ không có nhiều bạn bè cho lắm, gần đây lại còn vướng vào vụ bê bối ăn cắp tác phẩm của anh Kentaro làm rất nhiều người bất mãn.
-Tôi... tôi không biết. Anh ấy đối với tôi tốt lắm, chưa bao giờ làm điều gì phật ý tôi cả.Chắc chắn là tên khốn Kentaro đã bày trò hãm hại người yêu tôi. Ôi, ôi anh yêu. Emi lại khóc nức nở.
-Vậy cô có thể cho chúng tôi biết vào thời gian xảy ra vụ án cô đang ở đâu? Làm gì và tại sao hôm nay cô lại xuất hiện ở đây cùng với mấy người kia không?
-Hic, tôi và anh Takeda giận nhau đã gần 2 tuần nay rồi. Hôm nay anh Matsuda có sang nhà tôi bảo rằng Takeda rất buồn và muốn xin lỗi tôi nên tôi quyết định sang nhà Takeda làm hòa, sẵn tiện mời anh Matsuda hòa giải luôn. Trước đó tôi có đi mua bó hoa tươi và ít thức ăn sang để cùng ăn tối với anh ý
Ông Mori đột nhiên chen vào hỏi cô gái:
-Không phải vừa nãy cô vừa bảo là các cô chưa bao giờ cãi nhau à?
-Không phải, lần này là tôi làm buồn anh ý.
Cô Emi e dè nói, ngay lập tức Aki nắm ngay được điểm không đúng ttrong lời nói
của cô ta. Người yêu ư? Chưa bao giờ cãi nhau ư? Thế mà cô ta cũng không
ngượng mồm mà nói ra được. Xem ra giữa hai người này còn nhiều bí mật lắm đây.
Cuối cùng, thanh tra Megure hỏi nốt câu cuối:
-Địa chỉ nhà của cô ở đâu?
-Số 21, đường Togatsu.
Thấy không còn gì để hỏi tiếp, ông Megure đành để cô ta ra ngoài, tiếp theo là
đến ông Matsuda.
-Ừm, tôi với Takeda là bạn bè nhờ vào một trang web trên mạng. Tôi cảm thấy rất hứng thú với những bức ảnh anh ta chụp nên có đôi lần nhắn tin qua lại, sau đó cảm thấy nói chuyện hợp nhau rồi dần dần trở thành bạn bè tốt.
Ông Mori dò hỏi:
-Tôi không biết anh có vẻ hứng thú với tranh ảnh. Đó là một trang web về nghệ thuật ư?
-À ừm. Có lẽ. Nhưng chuyện này có vẻ không liên quan đến vụ án lắm nhỉ
Matsuda cười cười, trông bộ mặt khắc khổ của anh ta có vẻ dãn ra một tí.
-Anh có thể nêu quãng thời gian của anh trong vụ án này không, anh Matsuda.
-À ừm, cũng không có gì để nói lắm. Hôm nay được nghỉ nên tôi quyết định sẽ ở nhà nghỉ ngơi cả ngày nhưng Emi có sang rủ tôi cùng tới nhà Takeda để giúp cô ấy làm hòa với Takeda nên sau đó tôi cùng cô ấy tới đây. Đến nhà thì phát hiện Takeda đã chết từ lâu. Đã hơn hai tuần rồi tôi chưa đến nhà anh ấy, thứ nhất vì tôi bận công việc quá, thứ hai là không có chuyện gì đến cũng kì.
Thấy có vẻ cũng không khai thác gì được từ anh thanh niên này, ông Megure đành
hỏi nốt câu cuối:
-Anh không có mâu thuẫn gì với nạn nhân sao?
-Không, tôi với anh ấy có quan hệ rất tốt.
Nói xong, anh ta cũng tự tiện quay lưng đi ra ngoài luôn. Aki ngồi trong góc
tủ có chút nhíu mày, đã thẩm vấn hai người mà một chút thông tin khác cũng
không có, vậy phải làm sao? Dù chưa nhớ lại được trí nhớ nhưng Aki vẫn cảm
thấy từ trong tiềm thức mình rất rất hứng thú với những điều bí ẩn, ngoài ra,
đây có lẽ cũng là một cơ hội tranh tài quang minh chính đại với anh bạn thám
tử bé nhỏ đây sao? Aki nhìn chăm chú vào quyển sổ ghi chép từ nãy tới giờ của
mình, có lẽ phải tới nhà của cả 4 nghi phạm này một chuyến mới được. Bây giờ
tới lượt thẩm vấn cô Yurina.
-Chả có gì để nói giữa tôi với anh ta cả. Chỉ đơn giản là đồng nghiệp, người quen biết mà thôi. Các ông không cần phí công hỏi tới hỏi lui nữa, chỉ đơn giản là còng thằng cha Kentaro lại mà thôi. Tôi không có thù oán gì với Takeda cả, càng không có lí do để cho anh ta chết.
-Vậy chị có biết chuyện gì xảy ra giữa nạn nhân và anh Kentaro không?
Bà cô Yurina đáp nhát gừng, mặt mày trông càng có vẻ kệch cỡm, khó chịu:
-Hắn ta nghĩ rằng Takeda đã cướp mất tác phẩm của hắn gửi tới cuộc thi Nhiếp ảnh gia tài năng. Hắn ta lẵng nhẵng làm phiền Takeda suốt từ đầu tháng 6 tới giờ, không làm gì được lại quay ra tổng sỉ vả tôi, có hôm tôi còn bị hắn chặn lại làm phiền. Rất có thể đây là một vụ giết người đã được hắn tính toán từ lâu.
-Vậy tại sao chị không thông báo cảnh sát?
-Có lẽ không thể chỉ vì chuyện nhỏ này mà làm phiền cảnh sát chứ.
Aki ngồi trong hộc tủ thầm suy nghĩ, “ có lẽ”, “ không thể”, toàn những từ thể
hiện sự không chắc chắn, lo sợ bị cảnh sát kiếm tra trong suy nghĩ chị ta. Rốt
cuộc Yurina sao lại lo sợ liên quan tới cảnh sát chứ. Hay là chị ta có bí mật
gì?
-Rốt cuộc hai tuần nay chị đi đâu, làm gì? Có đến nhà nạn nhân không?
Chị Yurina có vẻ càng lúc càng khó chịu:
-Tôi chả việc gì phải muốn tới đây cả. Chỉ là thỉnh thoảng anh ta tới Studio muốn nhờ tôi giúp đỡ chụp vài pô ảnh thôi.
-Vậy tại sao hôm nay chị lại tới đây, có việc gì sao?
-Chính là anh ta hôm trước có bảo tôi tới đây có việc muốn thương lượng chứ sao. Bảo tới sẽ có điều bất ngờ cho tôi nên tôi mới phải lết xác tới lúc trưa trờ trưa trật thế này. Tôi buồn ngủ chết đi được.
Ông Megure hơi bất ngờ:
-Cô ngủ trưa à?
Chị Yurina liếc cái sắc lẻm:
-Có việc gì sao? Khác biệt văn hóa thôi mà.
Sau đấy quay đầu đi thẳng ra ngoài mà không chờ ai lên tiếng.
- Một bà cô bất lịch sự!
Ông Mori càu nhàu, ông Megure cũng thoáng gật đầu đồng tình. Haizz, rốt cuộc
là họ đang thẩm vấn cô nàng hay đang cầu xin cô ta mở miệng nói chuyện
vậy.Cuối cùng là anh Kentaro, nghi phạm chính trong cả 4 người, và anh ta cũng
là người có động cơ gây án lớn nhất. Aki thở phào nhẹ nhõm,” vậy là cũng sắp
xong rôi”, chứ ngồi yên lặng không động đậy từ nãy tới giờ, đầu óc còn phải
phân tích quả là một nỗi khổ lớn khi người còn đang bị thương, Aki cảm thấy
vết thương trên đầu lại bắt đầu nhức nhức, xoay mòng mòng.
- Tôi mà có thể giết được thằng khốn đấy thì đã giết từ lâu rồi, đâu để tới
hôm nay mới giết hắn chứ.
Ông Megure trầm giọng:
- Anh có thể kể chi tiết vì sao anh lại nghĩ rằng anh Takeda lấy trộm tác
phẩm của mình.
Kentaro tức giận:
- Ảnh của tôi, tự tôi đến tận nơi, tự tôi chụp, tự tôi in ảnh ra, tự tôi đóng
gói ghi rõ tên họ để gửi đi dự thi mà lại bị thông báo là trùng ảnh. Vậy không
phải anh ta lấy cắp thì là ai nữa. Tại anh ta mà bây giờ tên tuổi tôi bị hủy
hết, trong giới nhiếp ảnh ai cũng nghĩ tôi là thằng ăn cắp, MK.
Nói đến câu cuối Kentaro đổ gục xuống bàn, người run lên bần bật không biết vì
giận, vì khóc hay vì gì nữa...
Ông Megure gật đầu, cảm thấy có chút đồng cảm:
- Vậy hiện tại anh đang chạy đi tìm luật sư để anh có bằng chứng lên tiếng
kiện anh Takeda ăn cắp tác phẩm.
Anh Kentaro buồn bã gật đầu:
- Luật sư, nhà báo, thám tử tư, bất cứ ai tôi còn liên lạc được tôi cũng đều
làm rồi. Nhưng họ bảo tôi rất khó.
- Rất khó sao? Ông Mori lặp lại
Cay đắng mà không hề ngẩng mặt lên, anh Kentaro khó nhọc trả lời:
- Mất hết rồi.
- Hả, cái gì mất hết. Cả hai người bàng hoàng hỏi lại.
- Dữ liệu, ảnh chụp, file chỉnh sửa. Tất cả những gì có thể làm chứng cho tôi
đều biến mất.
- Vậy anh phải làm sao?
- Chả có gì làm sao hay không làm sao ở đây. Hôm nay tôi ở đây định cho thằng
Takeda làm hỏng cuộc đời tôi một vố nhớ đời, giết nó xong tôi cũng chết luôn
cho rảnh nợ. Sống còn để làm gì, tôi không có cha mẹ, người yêu cũng bỏ tôi
rồi, công việc, danh tiếng đều tiêu tan. Chết là xong.
- Thế cũng được rồi, chúng tôi không còn điều gì để hỏi thêm. Cho tôi xin địa
chỉ anh để có gì còn tra xét.
Anh Kentaro cười mà sao mặt méo xệch:
- Dù sao tôi cũng không còn thiết tha gì nữa, các anh muốn tới cứ việc. Nhưng
ít nhất tôi vẫn cố gắng thêm vài ngày nữa xem ai là người đã giết Takeda trả
thù cho tôi chứ nhỉ. Ahaha.
Tiếng ồn ào vang lên, Aki nán lại chờ ông Mori và thanh tra Megure ra khỏi
phòng rồi mới lồm cồm chui ra hoạt động một chút cơ thể cho khỏi rã rời rồi tự
mình ngẫm nghĩ. Xem ra muốn điều tra chỉ có đến nhà mấy người này rồi tự mình
tìm chứng cớ mà thôi, ở đây đã có Conan tự mình phân tích, mà Aki không tự tin
cho rằng tài suy luận của mình thắng được Conan, nếu đã vậy thì chỉ có tự mình
đi tìm hiểu thì mới càng có nhiều manh mối. Để rồi Conan, xem rốt cuộc là tôi
hay cậu phá được vụ án trước. Aki bừng bừng hăng hái chạy xộc ra cửa mặc cho
ran gọi í ới đằng sau, địa chỉ mấy người này cậu đã ghi lại từ nãy rồi, bây
giờ đi phá án thôi.


ĐN Conan: APTX 4869 - Chương #9