Người đăng: martini
-Ồ, ông và các cháu đây là muốn tìm nhà sao?
Ông bảo vệ già đưa đôi mắt lờ đờ lên săm soi mấy người lạ trước mặt, cẩn thận
không bao giờ là chuyện thừa. Dạo gần đây an ninh của tiểu khu không được an
toàn lắm, có mấy nhà đã bị kẻ trộm vào khua khoắng kha khá đồ nên bây giờ ông
phải luôn cẩn thận những người muốn vào chung cư, nhưng sao ông râu kẽm này
lại nhìn mặt quen thế nhỉ? Ông Mori cười cười:
-Hôm nay tôi và các cháu tới đây thăm một người bạn cũ đã lâu không gặp, chung quy cũng hơn 10 năm rồi. Mỗi tội cái là đầu óc tôi hơi lẩm cẩm, tới rồi không hiểu sao lại quên mất địa chỉ nhà, có gì mong ông giúp đỡ. Hà hà
-Vậy được rồi, bạn của ông tên là gì? Có gì chờ một chút, tôi tra tên và căn hộ cho.- Mặt ông bảo vệ hơi hơi giãn ra, đã có chút tin tưởng. Dù sao không kẻ gian nào tới trộm đồ lại đem theo cả đám trẻ con theo làm vướng víu thêm.
-Ông bạn tôi họ là Genever, ông kiểm tra hộ cho. Với cả hình như họ mới chuyển tới đây thôi.
Ông bảo vệ cúi xuống tìm kiếm, lục lọi một lúc mới ngẩng mặt lên thở phào:
-Xin lỗi, tôi không nhớ rõ lắm để ở đâu nên hơi mất thời gian. Ông cười hiền, nếu là họ Genever thì ở đây chỉ có một gia đình họ thế thôi,ở căn hộ 2509 ý, mấy người đó mới chuyển tới đây vào hai hôm trước nhưng sau đấy đôi vợ chồng đã vội vã bỏ đi đâu rồi. Hình như chỉ còn lại đứa bé ở nhà thôi. Tôi cũng không biết có phải bạn cũ của ông không, ông có thể lên hỏi một chút.
-Ồ, tốt quá. Cảm ơn ông
Ông Mori cảm ơn rồi vội vã lùa cả bọn về phía thang máy. Ran cười nheo mắt:
-Không ngờ nhanh như vậy đã tìm được nhà rồi. Mà ba à, chỗ này đẹp quá đi mất, chỉ kém nhà Sonoko có một chút.
Aki khẽ đưa mắt nhìn qua cửa sổ, thầm nghĩ chỗ này quả thật là chung cư cao
cấp có khác. Xung quanh chỗ nào cũng lát đá đen với trắng sữa, đại sảnh khá to
còn có cả sofa để ngồi đợi, mà nhất là khu vườn ở bên ngoài, chỗ nào cũng ngập
tràn hoa hồng: hồng Claire Austin, hồng Nahema từ Pháp, hồng Keira sang trọng,
tất cả đều tạo nên một khung cảnh như chuyện cổ tích. Tòa chung cư này mới xây
gần đây do một vị đại gia nước ngoài xây dựng, thảo nào có nhiều loài hoa nhập
khẩu từ nước ngoài như vậy. Chỉ đáng tiếc là mình lại không hề có cảm giác
quen thuộc gì với chỗ này, haizzz!
-Aaaaaa, trời ơi. Có người chết trên tầng 12.Khủng khiếp quá trời ơi!!!
Một cô gái xông ra khỏi thang máy sợ hãi túm chặt ông Mori, cả người cô mềm
nhũn tới nỗi không đi nổi, chỉ bám chặt tay ông Mori mà thều thào như sắp hết
hơi tới nơi. Ngay sau đó, tiếng ồn ào huyên náo như vỡ chợ xảy ra, mọi người
rì rầm bàn tán với nhau, có người gọi cảnh sát, có người thông báo với Ban
quản trị tòa nhà, có người sợ hãi co rúm lại tại chỗ chỉ cầu trời khấn phật
không liên quan gì tới mình. Mặc kệ đám đông đang nhốn nháo, ông Mori và Conan
vội vã phóng thật nhanh vào thang máy lên tầng 12, Aki theo sát sau lưng, mắt
vẫn nhìn chăm chú vào bóng Conan trước mặt. Có việc hay để xem rồi!
-Anh… anh Takeda. Buông tôi ra, để tôi lại gần anh ý. Không anh ơi !
-Không được lại gần Emi. Anh ta đã chết rồi, cảnh sát sẽ đến ngay thôi. Đừng làm loạn nữa.
Lúc cả 4 người tới cửa phòng bèn thấy cảnh tượng thê thảm này. Một cô gái trẻ
đang khóc ngất trên sàn nhà, khuôn mặt đầy vẻ đau khổ, người đàn ông lớn tuổi
hơn có gương mặt khắc khổ đang cố ghìm chặt cô ta không cho cô lại gần cái
xác.
-Hahaha, cô kia. Cô đau khổ cái gì vậy, loại người khốn kiếp như hắn ta chết sớm là đáng lắm. Không bị người ta giết thì không sớm thì muộn tôi cũng phải giết cái tên ăn cắp này. Anh chàng có dáng vẻ bất cần cười dài đầy khoái trá, gương mặt vừa hả hê lại vừa châm chọc.
-Anh thôi ngay đi, anh ăn nói báng bổ như vậy với người vừa chết sao. Cho dù anh ta có khốn nạn thì chắc anh cũng chẳng có giáo dục như anh ta mà thôi. Cô gái đứng góc phòng vẻ mặt bực mình vừa nhìn anh thanh niên, vừa rít một điếu thuốc thật dài. Tuy nói vậy nhưng cô ta cũng không có vẻ gì như là hoang mang hay buồn bã trước cái chết của bạn mình, đó là một vẻ thản nhiên, nhẹ nhõm đến kì lạ.
-TẤT CẢ MAU TRÁNH RA! Không một ai được bước vào cho đến khi được sự cho phép của tôi.
Ông Mori quát bốn người đang túm tụm trong căn phòng, vừa tiến nhanh lại gần
chỗ nạn nhân. Conan thì đã đứng ngay cạnh nạn nhân từ lúc nào, căn cứ vào độ
cứng của cơ và nhiệt độ cơ thể thì nạn nhân hẳn đã chết được khoảng hơn 15
phút, bây giờ là 2:45. Vậy những ai có mặt ở hiện trường từ 2:20 đúng đến 2:40
chính là nghi phạm chính, có vẻ hướng giải quyết rất dễ dàng. Không kịp để
Conan suy nghĩ hết, Aki ở một bên bỗng nghi ngờ lên tiếng:
-Conan, cậu xem bên này. Bên cạnh cơ thể nạn nhân vẫn còn một cốc cà phê rất nóng, chắc chắn phải có ai đó vừa mới ở đây xong.
-Cái gì cơ. Ở đâu?
Conan cầm vào cốc cà phê vẫn còn bốc khói nghi ngút ở bên cạnh, tâm trạng có
phần nặng nề “ Rõ ràng là cốc cà phê vẫn còn rất nóng. Cà phê rót vào tách, ít
nhất phải mất 2,3 phút mới nguội.”
Phịch,
Aki bỗng nhiên suýt trượt chân ngã bổ nhào vào cái bàn bên cạnh, may thay vào
giây phút cuối kịp ổn định thân hình chứ nếu không cũng đã hôn đất mẹ rồi.
Khốn kiếp, sàn nhà đầy nước. Ở một bên Conan cũng nhận ra thủ phạm khiến Aki
bị trượt chân là gì, cúi xuống kiểm tra sàn nhà, là do chiếc bình hoa trên bàn
đã bị đổ xuống, mảnh vỡ tung tóe khắp nơi.
-Mấy người là ai chứ? Ông là ai mà dám ra lệnh cho tôi, ông tưởng ông là cảnh sát sao? Mau đưa đám trẻ ra ngoài nếu không mà xáo trộn hiện trường thì chính là do lỗi của ông. Anh thanh niên sau khoảnh khắc ngẩn người vì bị mắng bất ngờ, bỗng quay ra vặc lại ông Mori.
-Là ai ư? Tốt lắm, cậu chống tai lên mà nghe cho kĩ đây. Ta là thám tử lừng danh Mori Kogoro ngủ gật, trong lúc chờ cảnh sát đến, chính ta sẽ là người phá án. Nhờ cô cậu phối hợp cho.
Không biết có phải Aki cảm nhận sai không, vừa nghe nói ông Mori là thám tử,
cả 4 người kia đều có vẻ nặng nề hơn trông thấy, anh thanh niên thì có vẻ hốt
hoảng, bà cô hút thuốc có vẻ hơi giật mình. Biểu hiện rõ nhất là cô gái vẫn
đang khóc thút thít từ nãy tới giờ, cô ta co rúm người lại vì sợ. Biểu hiện
của mấy người này không bình thường tí nào, mày Aki nhăn tít lại, có lẽ vụ án
này phức tạp và liên lụy tới nhiều người hơn mình nghĩ rất nhiều.
-Á!
Nghe tiếng Aki khẽ kêu, Ran quay đầu lại lo lắng hỏi.
-Không có gì đâu chị Ran, Aki ôm đầu choáng váng.
Vết thương trên đầu bỗng nhiên lại đau như búa bổ, cả người đều có chút lảo
đảo, trong đầu tự nhiên xuất hiện vài mảnh kí ức, có một người phụ nữ rất đẹp,
một cậu bé đang nằm trong lòng bà, trên người cả hai đều có rất nhiều máu. Đây
là ai, bọn họ gặp chuyện gì, đây là kí ức của mình sao, mình là... cậu bé đấy.
Cơn đau trên đầu lại dịu bớt đi, Aki lặng lẽ mở mắt, cười gằn. Cậu không thích
cảm giác không nắm bắt này chút nào, có lẽ vẫn phải mau mau giải quyết vụ án
này rồi tìm lại kí ức bị mất thôi....