Người đăng: martini
-Mẹ, con không bỏ rơi mẹ đâu. Chúng ta sẽ đi cùng nhau.
Một cậu bé bám chặt vào tay mẹ, cả người run lên như sắp khóc nhưng vẫn kiên
cường không chịu rơi nước mắt. Xung quanh cả hai người tràn đầy khói bụi, ngọn
lửa vẫn đang tràn lan tàn phá khắp nơi, một khung cảnh địa ngục.
Giọng một người đàn ông đanh thép vang lên, lại còn tràn đầy tự tin nữa, như
để minh chứng cho điều ông ta nói là thật, vài bóng người dần dần hiện lên qua
lớp khói bụi đen ngòm, điếc đặc mùi thuốc súng, các đặc vụ FBI xuất hiện rồi.
Khuôn mặt Vermouth trầm xuống, trên gương mặt lem luốc lại càng nổi bật đôi
mắt sáng ngời, đầu hàng ư? Quá muộn rồi, đã bước lên con đường này sẽ không
bao giờ lại có chuyện quay đầu. Chỉ có kẻ thất bại mới sợ sệt và hối hận thôi,
cô sẽ không phải những kẻ tầm thường đó.
Vermouth bất chợt gỡ mạnh tay Aki đang bám trên tay áo ra rồi xô cậu nhóc
xuống hệ thống cống ngầm, một mình cô không nắm chắc bảo vệ Aki an toàn thoát
ra giữa vòng vây của lũ điệp viên đã qua đào tạo kĩ lưỡng này. Người của tổ
chức đã được Anokata ra lệnh hành động, sẽ tới trong chốc lát thôi, chỉ cần cố
gắng chống đỡ một chút nữa, sẽ an toàn...
" ĐOÀNG"
Mẹ, khongggggggg !
Không được bắn ! KHÔNG
Martini chợt bật choàng dậy cả người cậu ướt đẫm mồ hôi, mái tóc màu bạc cũng
dính bết vào sau gáy làm mất đi vẻ sáng bóng sang chảnh vốn có. Cánh tay đã
bớt đau nhưng cả người Mar vẫn run lẩy bẩy một cách vô thức. Dù đang ở một
mình nhưng không hiểu sao cậu vẫn thấy có chút xấu hổ, một giấc mơ mà cũng dọa
mình tới mức toát cả mồ hôi như vậy, đúng là không biết nên quăng mặt mũi ra
cái xó nào nữa.
Bất chợt cánh cửa phòng bật mở tung, Vermouth đã về từ lúc nào và đang mặt mày
rạng rỡ cầm một ly rượu Gin nhâm nhi đầy thích thú.
Trông mẹ chả có ý tốt gì cả, không hiểu lại định bày mưu gì nữa đây. Mỗi
ngày một bộ mặt đi khắp thành phố và moi thông tin trúng thưởng từ mấy thằng
bán vé số. Martini vừa càu nhàu vừa lấy cái khăn lau mồ hôi ướt đầm đìa trên
người, mới "7 tuổi" mà, vô tư đê.
Mẹ không thể ngờ con nghĩ xấu về mẹ như vậy. Hỡi ôi, con có bao giờ dành
thời gian suy nghĩ cho cái thân già mà mỗi sáng thức dậy mẹ đều nghe tiếng
xương cổ kêu răng rắc, xương sườn nghe rào rào. Vermouth bất chợt nhào đầu vào
mớ tóc của Martini mà dụi lấy dụi để ra vẻ ta đây oan ức lắm. Bà cáo già này,
Martini nhủ thầm.
Mà đùa thế là đủ rồi, tổ chức đã có lệnh bắt con về Nhật vào ngay chiều
nay. Lũ cáo già đó chỉ mong có thể bắt nạt một con dê non mới vào nhưng đó chỉ
xảy ra khi con không có bản lĩnh thôi. Hãy chứng tỏ cho tổ chức thấy con là
một con dao sắc bén.
Vermouth chợt khôi phục lại bộ dáng nghiêm túc khi giao phó nhiệm vụ, Martini
cũng không ngạc nhiên, đã nghỉ xả hơi một thời gian dài rồi. Tổ chức sẽ không
nuôi không bất kì một ai, nhất là một cục bột có giá trị lợi dụng, FBI, cuối
cùng cũng có thể trả lại mối hận năm xưa.