Nhập Học


Người đăng: martini

Aki trở về nhà từ phòng nghiên cứu tận ngoại ô rồi nằm sụp trên ghế sofa không
nhúc nhích, do di chứng của thuốc độc nên cơ thể cậu rất khó để hồi phục lại
sau chấn thương. Aki rất ghét nếu để mọi người phát hiện ra lúc cậu thê thảm
tới mức này, mỗi lần bị thương ngoại trừ Mojito và Vermouth, Aki đều không cho
ai nhìn thấy. Ngoại trừ một người, một bé gái người Nhật cậu gặp năm 7 tuổi,
chắc bây giờ cô ta đã trở thành một thiếu nữ rồi.

" Chuyện gì thế này, sao tự nhiên lại suy nghĩ nhiều rồi?"

Aki tự cười thầm rồi dậy tự pha cho mình một ly Martini nhấm nháp, thằng bé
tên Conan chiều nay rất lạ lùng. Lúc đó mất trí nhớ cậu không có phát hiện ra,
nhưng nghĩ lại thì có đứa bé mới lớp 1 nào thông minh như vậy chứ, mà không
những vậy nó còn có vẻ gì đó rất là già dặn, có kinh nghiệm như một thám tử
lâu năm rồi. Mà hình như nhóc Conan đấy còn rất... kiêng dè mình nữa! Nghĩ tới
đây Aki thấy hơi nhức đầu, cậu chưa kịp ngụy trang bất cứ cái gì trên khuôn
mặt ngoại trừ màu tóc và màu mắt, bất cứ ai nhìn vào cũng thấy cậu giống nữ
diễn viên Chris tới 7,8 phần. Bây giờ cậu không thể lại lần nữa ngụy trang rồi
tiếp cận ông Mori được, một vị thám tử lừng danh như thế có thể phát hiện ra
sơ hở ngay, nhưng giữ nguyên khuôn mặt thế này cũng rất không ổn. Một gián
điệp mà tiếp cận mục tiêu khi có quá nhiều sơ hở như thế chả khác nào tự chui
đầu vào rọ.

Cốc Cốc Cốc

Tiếng gõ cửa vang lên đánh gãy dòng suy nghĩ của Aki, cậu cảnh giác cầm khẩu
súng lục nhỏ dưới đệm sofa vào lòng bàn tay, im lặng bước về phía cửa:


  • Ai đấy ạ?


  • Phóng viên đây, tôi tới phỏng vấn về vụ án vửa xảy ra dưới tầng. Tôi xin
    vài phút được không ạ.


  • Xin mời.


Aki khẽ hé cửa nhìn chằm chằm vào tên này, đó là một cậu thanh niên nhìn rất
trẻ tuổi, mái tóc nâu thời thượng, khuôn mặt rất ưa nhìn đang đeo chiếc kính
tròn gọng đen có vẻ hiền lành. Nhưng Aki không hề thả lỏng chút nào, trong tổ
chức cậu học được không nhiều, nhưng chí ít là biết được có vài con cừu lại ăn
được cả hổ. Cậu thanh niên thấy Aki hơi lùi bèn tự nhiên vác máy quay vào, tay
lăm lăm quyển sổ chi chít chữ. Sau khi Aki đóng cửa, cậu ta thở phào một hơi
rồi nhìn xung quanh:


  • An toàn chứ?

Nghe 3 chữ này Aki đã biết ngay người tới là ai, cậu cười :


  • Không phải Vodka bảo chúng ta chưa nên gặp nhau à?

Cậu thanh niên bí danh Grain thoải mái ngả người trên chiếc sofa, nhướn mày:


  • Vodka ư, chưa từng uống?


  • Không đùa nữa, sao tự dưng anh lại tới đây?


Grain không đáp mà chỉ hỏi lại, vô cùng hứng thú đánh giá thằng bé trước mặt:


  • Xem thân phận mới của cậu chưa?


  • Em xem rồi, không ổn, quá nhiều lỗ hổng.


  • Thì đó.


Grain nhón tay lấy tập giấy trước mặt Aki:


  • Vì cậu đột nhiên có vấn đề xảy ra nên tất cả những thứ tổ chức vốn chuẩn bị
    lại công cốc hết. Bây giờ cậu cần có một người giám hộ chân thực để hợp thức
    hóa tất cả thân phận giả này. Đúng ra theo kế hoạch lúc đầu tôi với cậu sẽ hợp
    tác âm thầm thôi, nhưng bây giờ phải công khai mới được. Tôi sẽ là anh trai
    của cậu đã sống ở Nhật 5 năm rồi, chúng ta đã rất lâu rồi không gặp nhau, chút
    nữa công ty chuyển nhà sẽ tới, cậu phải dọn tới ở nhà của tôi. Cha mẹ chúng ta
    vẫn ở bên Mỹ làm việc, vì muốn cậu tiếp xúc với quê hương nên đưa cậu về ở
    Nhật.

Aki ngạc nhiên:


  • Chỉ thế thôi ư? Có qua loa quá không

Grain nghiền ngẫm:


  • Tôi nghĩ thế là quá đủ rồi, tiếp theo chỉ phải xem chúng ta có diễn đạt
    được không thôi. Dù sao cũng được mặt tốt là qua cậu tôi sẽ quen được ông
    Mori, nhiệm vụ của chúng ta sẽ tiến triển tốt hơn. Mai tôi cũng phải đưa cậu
    đi nhập học nữa, biểu hiện tốt vào đó nhóc, đừng để mất mặt anh hai đó.


  • Nhập học là sao hả "anh hai"?


  • Thằng bé mới tới ở nhờ ông Mori cũng học tại đó, mai em làm sao mời thằng
    bé tên Conan đó về chỗ của mình, sẽ có màn kịch hay bắt đầu ở đó đấy. Không
    biết ông râu kẽm đó có chạy đến kịp bữa tiệc này hay không?


Aki vuốt cái cằm nhỏ bé, cậu nghĩ cậu thừa biết màn kịch hay mà tổ chức đã
chuẩn bị sẵn là gì! Đối với một tên thám tử mà nói còn gì hấp dẫn sự chú ý của
hắn bằng một vụ án mạng chứ, tổ chức lần này quả đã chơi một vố lớn mà.

Nói thật, cậu không tin nổi chuyện này do tổ chức làm ra.

Từ trước tới giờ mọi chuyện trong tổ chức đều được thực hiện vô cùng nghiêm
mật, chỉ cần ai lỡ để lộ hay làm ra một chuyện không có lợi cho tổ chức đều sẽ
bị thủ tiêu không chút do dự. Bacardi là điển hình cho việc bới lông tìm vết
nên ở Mỹ thành viên nào cũng sợ gã như sợ cọp, địa bàn tổ chức ở Nhật cũng
nghiêm khắc không kém Mỹ bao nhiêu. Nhất là khi có Rum và Gin, tay chân thân
tín của Anokata, nhưng không hiểu sao dạo này họ hành động vụng về tới mức cậu
không ngờ nổi.

Đầu tiên là vụ giết thám tử học sinh Kudo Shinichi bằng thuốc mới của tổ chức
APTX 4869. Cho dù ở Mỹ Aki cũng nghe qua cậu ta mấy lần, vị cứu tinh của cảnh
sát Nhật Bản mà đột nhiên biến mất trong thời gian gần đây.

Lúc đầu Aki tưởng cậu ta đã chán chơi trò thám tử, nhưng không. Kudo bị Gin
cho uống thuốc độc ngay tại công viên giải trí và sau đó thi thể đã biến mất
không để lại dấu vết. Tuy rằng nghe thì có vẻ Kudo Yusaku và Yukiko đang cố
gắng che dấu việc con trai đã mất để tìm ra thủ phạm trong yên lặng, Gin cũng
tin vào điều đấy nhưng Aki không tin, nếu thật sự như vậy bố mẹ cậu ta đã sớm
bận rộn nhờ bạn bè trong interpol chứ đâu có nhàn nhã đi du lịch thế được. Vậy
nếu Kudo không chết, có phải cậu ta đã biết về tổ chức và đang ngàm theo dõi
từng đường đi nước bước của tổ chức.

Vụ thứ hai là sự vượt ngục của Sherry. Aki đã nghe qua từ lâu về mối quan hệ
mờ ám của Gin và Sherry, đó cũng là một trong số những lí do mà Vermouth muốn
thủ tiêu cô ta. Nhưng cô ta đã biến mất bằng cách nào chứ, ngay giữa lòng bàn
tay của tổ chức, dưới ánh mắt của Gin.

Aki phải thừa nhận rằng khả năng rất cao là Gin muốn thả cô ta đi, vì đó là lí
do duy nhất mà thành viên trong tổ chức có thể nghĩ ra.

Không thể tin nổi là Gin có thể phạm phải từng ấy sai lầm, Aki ác ý nghĩ khả
năng hắn ta bị Rum hất cẳng rất có khả năng. Anokata mà biết được tay chân gã
đã làm ra những việc ngu xuẩn như vậy có tức giận mà cho Gin một phát súng hay
không đây?


Tại trường tiểu học Teitan, đầu giờ học:


  • Ê ê này, tớ mới nghe các thầy cô nói lớp chúng ta lại có học sinh mới nữa
    đó.


  • Mitsuhiko, cậu nói xem là con trai hay gái vậy?


  • Này Genta, Mitsuhiko, các cậu thấy lạ không, mới từ đầu năm tới giờ mà đã 3
    học sinh chuyển trường rồi đó. Tớ nghe các anh chị lớp trên nói rất hiếm khi
    xảy ra chuyện này.


  • Ừ,...


Hờ hững nhìn 3 đứa nhóc đội thám tử nhí đang tíu tít bàn chuyện, Haibara vừa
lấy sách vở ra khỏi cặp, vừa nghiêm túc hỏi lại Conan đang sắc mặt nghiêm
trọng:


  • Cậu chắc không, cậu nghĩ thằng bé đấy là người của tổ chức hả?


  • Không chắc chắn được nhưng rất đáng nghi, cái ánh mắt đấy, khí chất đấy.
    Thật sự quá giống Gin!


Haibara nghiêng người về phía Conan trong khi mắt vẫn ngó chừng bọn nhóc:


  • Khó nói lắm, từ lúc tớ gia nhập tổ chức tới giờ vẫn chưa nghe nói có ai 7
    tuổi đã gia nhập.


  • Nhưng không phải cậu từ bé lớn lên ở tổ chức à?


  • Ai bảo cậu thế, nó giống kiểu chăm sóc thì đúng hơn, 13 tuổi tớ mới bắt đầu
    phục vụ tổ chức. Dù sao tớ có khả năng phát hiện ra người của tổ chức, nếu là
    thật tớ sẽ biết ngay.


  • Nào nào các em, chắc các em đã biết hôm nay lớp chúng ta sẽ có bạn mới đúng
    không nào!


Conan và Haibara căng thẳng nhìn chằm chằm vào cửa lớp, Conan thì còn kích
động tới mức bám chặt tay vào mép bàn. Nếu cậu ta đúng là người của tổ chức
thì mình cuối cùng cũng lần ra được đầu mối đầu tiên.


  • Chào các cậu, mình là Aki, Aki Genever. Mình vừa chuyển từ Mỹ về, mong các
    cậu giúp đỡ.

Haibara lẩm bẩm nhìn kĩ Aki trên bục giảng, mắt nhăn tít:


  • Tại sao lại thế nhỉ?

Trong khi đấy Aki đã nhìn thấy Conan từ khi mới bước vào, vẻ mặt nghiêm trọng.
Nhưng cô bé ngồi bên Conan có mái tóc nâu đỏ đặc biệt kia là ai, sao mình lại
có cảm giác rất quen thuộc nhỉ.


  • Được rồi Aki, em ngồi vào chỗ trống bên cạnh Genta nhé. Các em nhớ giúp đỡ
    để bạn hòa nhập vào lớp mình, chúng ta sẽ bắt đầu bài học ngay đây.

Cả lớp đang ầm ĩ bàn tán nhất thời lại im lặng, vân có vài ánh mắt tò mò rọi
lên người cậu bạn mới này. Aki mỉm cười gật đầu chào lại từng người nhưng vẫn
tập trung chú ý tới hai người đang nhỏ giọng nói chuyện bên tay trái.


  • Cậu thấy sao Haibara? Có cảm giác gì không.

Haibara lắc đầu, vẻ khó hiểu:


  • Hoàn toàn không cảm nhận được gì, nhưng cậu ta lại rất giống một người...


  • Là ai thế?


Conan ngạc nhiên hỏi lại, chỉ là Haibara đã lập tức cúi xuống viết bài:


  • Lạ thật, mình chưa từng nghe nói cô ta có con bao giờ. Chắc là nghĩ nhiều
    quá rồi.


Đến giờ tan học


  • Này Aki, chúng mình cùng về với cậu được không? Ayumi chớp chớp mắt hỏi

Cái gì vậy trời, Aki cảm thấy cái trán mình đang giật giật. Kế hoạch đâu rồi,
còn bàn bạc với Grain cả nửa ngày trời làm sao tiếp cận đám Conan này hoàn mỹ
nhất, không lộ ra sơ hở nhất cơ mà. Bây giờ lại trực tiếp được mời thế này,
không lộ tẩy gì chứ.


  • Haha, các cậu là...

Đám nhóc Genta tự hào vỗ ngực:


  • Chúng tớ chính là đội thám tử nhí, lúc nào cũng sẵn sàng làm nhiệm vụ dù là
    ngày hay đêm đi nữa. Thế nào nghe hay không, cậu muốn tham gia chứ.


  • Nghe ... hay lắm. Conan cũng tham gia hả.


  • Tất nhiên rồi, Conan chính là trợ lý của tớ đấy.


Nhóc mập Genta xoa xoa đầu Conan cười lớn mặc cho vẻ mặt Conan đang đen như
đáy nồi. Cậu bé Mitsuhiko gầy nhẳng thì mở tủ giày của Genta giới thiệu:


  • Đây chính là nơi tiếp nhận yêu cầu của bọn tớ, ai muốn nhờ gì chỉ việc bỏ
    thư vào đây là được. Bình thường bọn tớ có nhiều thư yêu cầu lắm...

Mở cửa ra, trong tủ trống rỗng.


  • Ủa, sao hôm nay không có thư yêu cầu rồi. Mọi ngày đông lắm cơ mà nhỉ?

Nhìn vẻ mặt bọn nhóc có vẻ rất xấu hổ, Aki nhịn cười hồi lâu rồi thở ra:


  • Dù sao hôm nay cũng không có yêu cầu, mọi người có muốn về nhà tớ không,
    anh tớ sẽ gọi đồ ăn chiêu đãi mọi người. Sushi nhé?


  • Oh Yeahhhhhh. Đi thôi nào, cả Conan và Haibara cũng cùng đi luôn đi.



ĐN Conan: APTX 4869 - Chương #16