Phòng Nghiên Cứu Ngầm


Người đăng: martini

Aki khẽ hé đôi mắt, cả người cậu đau nhức khó nhịn được, ngay cả một động tác
nhỏ cũng làm cậu đau đầu như búa bổ. Cậu đang nằm trên một cái giường lớn cắm
đủ loại ống tiêm, dây truyền mà không phải con hẻm nhỏ kia nữa. Chắc đây là
một phòng nghiên cứu, cậu ngửi thấy mùi thuốc cồn nồng nặc và cảm nhận được sự
lạnh lẽo quen thuộc mà cậu phải chịu đựng suốt mấy năm. Đang định bỏ cuộc
trong việc cố gắng ngồi dậy, một cánh tay rắn chắc đã đỡ lưng sau lưng cậu xốc
dậy:


  • Tỉnh rồi hả? Mau uống thuốc đi, may cho nhóc là anh mày tìm ra sớm. Nếu
    không chắc giờ nhóc đã không biết chết bờ chết bụi chỗ nào rồi. Mà cải trang
    tốt lắm, không ngờ em còn dám hi sinh màu tóc bạc em yêu quý nhất thành màu
    nâu chocolate, cũng may em đã cải trang nếu không mọi người sẽ nhận ra đứa con
    trai của nữ minh tinh Chris mất

Aki nhìn chằm chằm gương mặt mà cậu đã thấy trong hẻm nhỏ, hỏi:


  • Mojito sao?

Mojito gật đầu, hài lòng bảo:


  • Bây giờ thì nhớ rồi hả? Sao không hùng hổ như lúc nãy nữa.

Aki cười khổ:


  • Đừng đùa em, ai mà biết được nhiệm vụ lần này khiến em suýt chết đấy. Mà
    Vermouth đâu?
    Mojito lơ đãng đong đo mấy lọ thí nghiệm, tay đổ thoăn thoắt lọ này sang lọ
    khác:


  • Chị ấy có việc, anh không rõ. Mà rốt cuộc có chuyện gì thế, chuyến hàng cấm
    gặp vấn đề gì?


Aki hơi hơi nhíu mi:


  • Vốn không có chuyện gì quá nguy hiểm, chỉ là em tính cờ phát hiện bọn
    chúng, cái bọn chocolate gì đó. Một đứa bí danh Godiva, đứa còn lại là Vahona
    gì gì đó…


  • Là Valrhona, một nhãn hiệu chocolate nổi tiếng của Pháp.


Mojito ngắt lời Aki, vẻ mặt vừa khó chịu vừa tò mò:


  • Thế là chuyện lần này em thất bại do bọn đấy.

Aki hơi ngượng gãi đầu:


  • Cũng không hẳn, em đang chuẩn bị giao dịch với khách hàng thì tình cờ phát
    hiện ra bọn chúng. Em nhất thời không chịu được nên lén theo dõi, hóa ra bọn
    chúng đang thủ tiêu một kẻ phản bội có ý định bán tin tức của chúng.


  • Thế cuối cùng em vừa không hoàn thành nhiệm vụ, vừa bị bọn chúng phát hiện
    ra nên bị đánh một trận suýt chết.


Nhìn vẻ mặt khinh bỉ của Mojito, Aki há mồm định phản bác nhưng nghĩ lại quả
thật đúng như thế đành im lặng, hỏi lái qua chuyện khác:


  • Gin có nói gì không?


  • Không biết, anh vừa đến Nhật đã bị chị Vermouth gọi đi tìm em, rồi làm ơn
    còn bị mắc oán, bị ai đó gài bẫy gọi cảnh sát.


Aki cười khì, lắc lắc cổ tay hỏi:


  • Em còn phải nằm bao lâu nữa, mà đây là ở đâu?


  • Phòng nghiên cứu ngầm của tổ chức ở Tokyo. Mà em cũng không nằm lâu được
    đâu, hiện tay tổ chức ở Nhật đang bị nhiều thế lực chú ý gắt gao, cần người
    hơn bao giờ hết. Dù là một đứa trẻ em cũng nên có cống hiến…


Nói đến đây Mojito hơi dừng lại, nhìn Aki:


  • Mà em vốn cũng không phải đứa trẻ.

  • Em biết.

Aki lơ đãng quay đầu, không tỏ ra quan tâm lắm. Mojito thấy vậy hơi thở dài,
vẫn không nói gì cả.
Cạch!
Cánh cửa chợt mở ra, một cô gái mặc áo choàng thí nghiệm màu trắng dài, mái
tóc dài mềm mại búi gọn gàng trên đỉnh đầu để lộ gương mặt hơi gầy, thanh tú,
cô ta bước vào nói bằng giọng khàn khàn lạnh lùng:


  • Vodka muốn gặp Martini, cậu nên nhanh chút.


  • Biết rồi Bellini.


Mojito dìu Aki dậy rồi đưa cậu cái nạng, khẽ giọng:


  • Bellini là nghiên cứu viên của tổ chức ở Nhật, tay chân thân tín của Gin.
    Anh nghe phong thanh lần này tổ chức muốn em nằm vùng thời gian khá dài đấy

Aki gật gật đầu, ra khỏi phòng đi theo Bellini. Hành lang chỗ này vừa nhỏ vừa
hẹp, nhưng lại khá hiện đại. Hai người rẽ vài lần đã tới một căn phòng khá
kiên cố cuối hành lang, dọc đường đi Aki cố ý quan sát thấy khá nhiều camera
và còi báo động. Sợ rằng một con chuột nhắt cũng không cách nào tránh thoát
đống camera được bao phủ dày đặc vậy. Bellini tiến lên phía trước gõ cửa
phòng, nhỏ giọng:


  • Martini tới rồi

  • Đưa cậu ta vào đi.

Aki bước chân vào phòng, so với hành lang hiện đại bên ngoài thì trong phòng
lại đơn giản đến cực điểm, chỉ có một cái bàn giấy và vài cái ghế, Vodka đang
ngồi chìa cho cậu một tập tài liệu rồi chỉ vào cái ghế bảo cậu ngồi xuống:


  • Đây là…

Aki híp mắt quan sát.


  • Giấy tờ liên quan tới thân phận mới của cậu. Bây giờ cậu chưa phải có hành
    động gì, phía cảnh sát chắc chắn sẽ không hoài nghi một đứa con nít. Lần này
    nhiệm vụ của cậu thất bại nhưng lại tình cờ có quen biết với thám tử Mori ngủ
    gật, đại ca muốn cậu lấy được lòng tin của họ, chờ tới thời cơ thì cậu sẽ có
    cơ hội thể hiện bản thân.

Lờ đi ánh mắt khinh bỉ của Vodka, Aki lạnh nhạt hỏi:


  • Tôi hành động một mình hay cùng với Mojito.
    Vodka lắc đầu:


  • Theo tổ nhưng không phải Mojito, cậu sẽ hành động cùng Grain. Cậu ta hiện
    đang làm phóng viên tại một tòa báo, nhưng không thể gặp bây giờ. Bao giờ cơ
    hội đến chúng tôi sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt.


Aki ngẩng đầu hỏi:


  • Tôi có thể hiểu việc này nhưng còn vụ Sherry thì sao?

Vodka cười một cách mà Aki cảm thấy vô cùng ngu ngốc, theo Aki thấy ngoại trừ
trung thành thì tên béo này chả được việc gì cả, đầu óc khá chậm chạp:


  • Vụ Sherry khá đặc biệt, Gin khá quan tâm tới cô ta nên sẽ chuẩn bị một vài
    người có khả năng tới điều tra. Cậu chỉ việc phối hợp lúc cần thiết thôi.


  • Ý anh ta là tôi không có khả năng sao !


Nhận ra sự chế giễu trong giọng nói của Aki, Vodka có chút không biết nói sao.
Aki xô ghế ra, quay đầu đi một mạch tới cửa phòng lại không biết vì sao dừng
lại nhìn Vodka:
- Có phải nhiệm vụ lần này của tôi các anh đã sớm biết có người của bọn
Chocolate đấy nên Gin cố ý gài bẫy tôi đúng không?
- Hả???
Nhìn vẻ mặt ngớ ngẩn của Vodka, Aki lắc đầu rồi bước thẳng ra ngoài

Nhìn Aki một đường đạp cửa bước ra khỏi phòng, Vodka muốn nói gì đó lại thôi.
Khẽ xoa xoa cằm lẩm bẩm:


  • Tin đồn Martini là con của đại ca cũng có phần đúng, cái tính cách khó chịu
    này,. Haizzzza, suốt ngày chỉ làm khó dễ người khác.


ĐN Conan: APTX 4869 - Chương #15