Người đăng: martini
Aki đang cảm thấy không ổn, cực kì không ổn. Có ai đó đã theo dõi cậu từ lúc
Aki bước chân ra khỏi nhà Yurina, chính vì muốn biết được kẻ theo dõi là ai
nên cậu đã lang thang trên phố suốt hai tiếng đồng hồ rồi. Nhưng kẻ theo dõi
quá giảo hoạt, cứ lúc Aki nghĩ mình đã sắp tóm được hắn thì hắn lại biến mất
như có phép thuật vậy, khiến cho cậu không thể nào xác định được vị trí chính
xác của hắn. Thoáng quay đầu nhìn bóng người bí ẩn lại một lần nữa biến mất,
Aki khẽ hừ lạnh.
“ Quả là không biết sống chết”
Aki dần thả chậm bước chân, nhìn xung quanh quan sát, cách cậu 200m về bên
phải có một con hẻm nhỏ. Trước hẻm có một đám các ông, các bà đang tụ tập tám
chuyện, trông vui tươi đáo để mỗi tội khá ồn ào. Nhưng thế cũng tốt, càng là
những người như thế lại càng thích tham gia vào chuyện của người khác, kế
hoạch của mình mới có thể thực hiện dễ dàng. Khẽ hít sâu một hơi, vẻ mặt Aki
bỗng chốc trở nên hốt hoảng, chạy ngã sấp ngã ngửa về phía đám người kia. Tên
theo dõi phía sau bỗng thấy tình hình trở nên không đúng nhưng cũng không kịp
suy nghĩ nhiều vội tăng nhanh tốc độ chạy về phía Aki, Aki gồng mình chạy thêm
khoảng hai bước rồi trượt chân ngã trên mặt đất, òa khóc:
-Cứu với, cứu. Huhuhuhu. Cháu không muốn bị bắt đâu!!!
-Có chuyện gì vậy?
-Không biết, chả lẽ tên kia định bắt cóc thằng bé?
-Quân khốn nạn, ban ngày ban mặt mà dám bày trò bỉ ổi. Các ông các bà, mọi người chúng ta mau lên ngăn lại tên bắt cóc, cứu cháu bé kia đi!
-Phải đấy, phải đấy!
Mấy người quanh khu này toàn người nhiều chuyện cả, vừa có to tiếng chút đã
kéo nhau ra cửa hóng hớt rồi. Mới có mấy người kêu gọi tất cả đã hùa ra cản
đường tên bắt cóc, vừa xô đẩy vừa lôi kéo nhau nhốn nháo cả đường phố. Có bà
cô tốt bụng vẻ mặt hiền hậu đỡ Aki dậy kéo cậu ra một góc khác, cười cười:
-Bé con, cháu không phải sợ nữa nhé.
Chả là Aki không muốn phí cơ hội này lúc nào, chưa kịp cho bà cô nói hết đã ậm
ừ nói mấy lời cảm ơn rồi phóng vọt vào hẻm nhỏ mặc bà ta ngơ ngác đằng sau.
Còn tên bắt cóc đằng kia thì đang khổ sở thấu trời, mắt thấy Aki ngay dưới mũi
mình bỏ chạy mà không làm gì được. Hắn thì không dám làm tổn thương mấy người
này, sợ chuyện to rồi lan tới tai cảnh sát thì không xong, còn mọi người thì
lại hè nhau đòi giải hắn tới đồn cảnh sát. Quả thực là tiến không được lùi
cũng không xong.
Cho tới khi bóng của Aki khuất tầm mắt, rốt cuộc tên bắt cóc bất đắc dĩ bèn
móc khẩu súng ngắn ra khỏi áo, chỉ xuống đường bắn một phát. Bầu không khí im
lặng trong nháy mắt rồi tiếng ồn ào như vỡ trận nổ ra, mọi người đùn đẩy nhau
chạy thục mạng, có mấy ông chen nhau tuột cả dép cũng không dám ở lại nhặt,
thấy khẩu súng tháo chốt an toàn trong tay hắn đã sợ vãi linh hồn, chỉ vài
phút mà đường phố sạch tanh. Tên bắt cóc đã vinh dự thăng chức thành tên khủng
bố trong nháy mắt, chỉ là bên dưới lớp mặt nạ da người bình tĩnh thì miệng hắn
méo xệch, vừa ấm ức vừa tức giận, trong lúc mấy người kia bao vây hắn thì có
kẻ đáng chết nào đã thuận tay ngắt hông hắn mấy cái, chắc giờ tím bầm cả rồi.
Nghĩ thì nhiều nhưng hắn cũng không dám dừng chân lâu, chắc bây giờ bên cảnh
sát đã nhận được cả chục cuộc báo cáo ở đây có người sử dụng súng trái phép
rồi, lớ ngớ bị tóm gọn như chơi. Tên bắt cóc bèn phóng vào con hẻm mà Aki vừa
bỏ đi, tuy bây giờ khả năng tìm được Aki đã vô cùng xa vời.
Con đường trong hẻm quanh co và lòng vòng ở một mức độ mà tên bắt cóc đi loanh
quanh được vài vòng rồi phải bó chân chịu chết. Tuy vẫn có biển chỉ dẫn đàng
hoàng và số nhà nhưng hắn ước tính vị trí hắn đứng bây giờ phải cách xa lúc
đầu tới cả chục cây số. Bất đắc dĩ, tên bắt cóc bèn thò tay vào túi áo định
móc điện thoại ra gọi cho người nào đó…
-Tao đợi mày hơi lâu rồi đó.
Một tiếng nói bất thình lình vang lên đằng sau làm hắn giật bắn cả mình, vội
thụt lùi về sau vài bước. Aki mà đáng ra đã phải cao chạy xa bay từ lâu bỗng
hiện lên từ bóng tối như hồn ma mà hắn không phát hiện ra lúc nào, cổ họng khẽ
giật giật vài cái.
Aki cười khinh rẻ tên đang đứng như trời trồng trước mặt,
-Thế nào, sợ rồi à? Vậy có thể tao sẽ thả cho mày con đường sống đấy. Nói mau, tại sao mày lại theo dõi tao.
Mặt Aki lạnh dần, giọng nói cũng trở nên khủng bố tinh thần hơn bao giờ hết.
Tên bắt cóc giơ ống tay áo phải bẩn thỉu vì bị đánh lên lau mồ hôi trán, cười
giả lả:
-Nhầm rồi, nhầm rồi. Người một nhà cả mà.
-Uỵch!
-Hự, đau quá!
Hắn còn chưa quẹt mồ hôi xong thì đã bị cú móc giò của Aki lăn chổng kềnh ra
đất, bàn tay trái đang rút lén khẩu súng bị văng ra xa. Aki nhếch đuôi lông
mày:
-Trò trẻ con mà nghĩ lừa được nhau à?
-Dạ dạ. Em không dám nữa anh tha cho em.
Aki có chút hài lòng gật đầu trước thái độ ngoan ngoãn tuân theo của hắn, chỉ
là bỗng nhiên cậu thấy một mảnh da bị bong ra dưới cằm tên bắt cóc, là da mặt
giả ư?
Không để tên bắt cóc kịp ngăn lại, Aki vung tay xé rách chiếc mặt nạ da người
ra để lộ bộ mặt thật bên dưới. Đó là khuân mặt có chút dễ coi, đôi mắt một mí
híp lại thành một đường chỉ rất buồn cười. Nhưng trọng điểm không phải là nó
dễ nhìn hay không mà khuân mặt này cậu cảm thấy vô cùng, vô cùng quen thuộc.
" -Này Martin, hôm nay làm nhiệm vụ chú mày phải bảo vệ anh đấy.
-Chú mày cứ xông lên trước, anh lo bọc hậu đằng sau.
-Hôm nay sinh nhật chị Sharon, để anh đi mua quà sinh nhật cho chị ý cùng cho.
-Thằng nhóc này, lại không để anh mày vào mắt nữa rồi. Có sợ anh mày lấy một bộ phận trên người đem đi nhấm rượu không?
-Không, đau quá.
Trong đầu từng kỉ niệm, lời nói của người nào đó cứ ong ong hiện ra khiến đầu
cậu đau như búa bổ, cả người cậu đang chế ngự tên bắt cóc bỗng nhiên đổ sụp
xuống. Aki đau khổ ôm đầu nằm lăn lộn trên mặt đất. Tên bắt cóc có chút bối
rối xốc người Aki dậy, lay lay cậu hét to:
-Này Martin, cậu đừng hù tôi. Rốt cuộc cậu đang phát động kinh gì thế này.
-Không phải Martin, không phải Martin. Tôi là Aki cơ mà
Aki giọng nói càng lúc càng yếu ớt, từng mảnh kí ức xuất hiện trong đầu cậu
ngày càng nhiều ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh. Cậu là Aki, là Danne
Vineyard, và cũng là… Martini. Rốt cuộc không chịu đựng nổi, Aki gục đầu xuống
bất tỉnh, để lại tên kia đang ngạc nhiên.
-Thì ra là vậy. Mojito, nó bị mất trí nhớ
Sau khi Aki bất tỉnh nhân sự, từ gõ hẻm bỗng xuất hiện một bóng người phụ nữ,
rõ ràng là đã theo dõi bọn họ từ lâu. Cả người cô ta mặc bộ đồ da đen toàn
thân, chiếc mũ lưỡi trai che đầu không thể che lấp được mái tóc vàng mềm mại
được búi lên gọn gàng.
-Vermouth, không phải Aki đang thực hiện nhiệm vụ mà tổ chức giao cho ư? Tại sao nó lại xuất hiện chỗ này? Lại còn bị thương chứ?
Vermouth thong thả đền gần Aki, khẽ giơ tay bế thằng nhóc lên.
-Nhiệm vụ thất bại lại còn bị thương tới mất trí nhớ nữa. Thảo nào nó không phát hiện ra tôi vẫn đang theo dõi nó. Bình thường không bao giờ nó phạm một lỗi cơ bản như vậy.
Mojito khẽ gật đầu, trong mắt không giấu nổi vẻ suy tư, rốt cuộc là chuyện gì
đã xảy ra, Aki làm sao có thể thất bại một nhiệm vụ đơn giản như vậy? Lại quay
ra nhìn vết thưng trên trán Aki ngán ngẩm thở dài, thằng nhóc này tuy rất mạnh
nhưng một khi bị thương quả là khó hồi phục vô cùng. Lại tốn cả đống thời gian
chữa lành rồi