Thế Giới Này Thực Sự Có Linh Hồn.


Người đăng: quandoansoi

Khách không mời mà tới là chó sói lửa, còn gọi sói đỏ, vóc dáng nhỏ hơn sói
xám, khá giống chó vàng. Chúng là lũ bầy đàn, thường tụ tập từ 10 đến 20 con,
cho nên không bao giờ đánh nhau kiểu một một.

Lũ sói đỏ không ở khu vực này, nhưng khi nghe tiếng kêu của heo rừng, cả bọn
liền dắt chân nhau chạy tới. Chúng cứ tưởng rằng, một bữa tiệc ngon đang đợi
chúng, nhưng cả bọn không hề biết rằng, kiếp sau chúng sẽ được làm người. Dẫu
rằng tỉ lệ làm người không được cao.

Nghĩa Võ Đang đứng tại vị trí bốn con heo rừng đang bị thương. Đây có thể nói
là may mắn, nếu như hắn không thu gom bọn heo rừng này lại một chỗ, thì e rằng
phải đề phòng nhiều hơn.

Lúc này, Nghĩa hít vào một hơi. Đây không phải là cách lấy lại bình tĩnh. Lúc
này hắn không hề sợ hãi. Trải qua một trận chiến, hắn vô cùng phấn khích. Hắn
hít vào một hơi nhằm để cảm nhận sự tự tin và không khí chiến đấu.

--------------

Kỹ năng bất tử Thôi Hỏa Sơn được phát động, một hình cầu hỏa diễm màu hồng
nhạt, không mùi, không nhiệt độ bao bọc lấy cơ thể của hắn. Cũng đúng vào lúc
này, một con chó sói nhảy nhào vào người của hắn. Mục tiêu của nó là thăm dò
và cắn vào cổ của đối phương.

“Phứt” Tay trái nghĩa đưa lên hạ xuống. Chỉ một nhát, con chó sói liền lìa làm
hai và chắc chắn là nó không thể chết thêm một lần nữa.

Năng Lượng Thăng Cấp của Nghĩa gia tăng thêm 5%. Nghĩa biết, lực công kích của
chó sói cao, nhưng sức mạnh và dinh dưỡng của nó không bằng heo rừng.

Bầy chó sói thấy đồng bọn bị chém chết, liền ào ạt xông về đối thủ. Nghĩa lập
tức vung dao chém liên tục. Hắn không thể để chó sói tấn công. Mặc dù hắn có
kỹ năng bất tử, thế nhưng hắn vẫn chưa kiểm tra hiệu quả của nó. Đến giờ khắc
này, hắn vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng dị năng. Giả như dị năng là một kỹ năng
nào đó, hắn chắc chắn sẽ tin tưởng, nhưng kỹ năng được học từ dị năng, cho nên
hắn cần vận dụng rồi mới dám tin tưởng. Tất nhiên, về sâu về xa, nếu như dị
năng đều có kết quả như dự đoán, thì hắn sẽ tin tưởng “chừng một trăm phần
trăm”.

Huống chi, hắn không muốn để chó sói chạm vào cơ thể của mình. Bởi như thế thể
hiện hắn là đồ ngu. Đây là cơ hội để hắn rèn luyện sức chiến đấu. Hắn sẽ dùng
tất cả tinh thần, tố chất để nâng cao bản năng, kỹ xảo và sức mạnh của mình.

Chó sói nhào tới trước là chó sói ngu. Tất cả những loại chó sói này đều chết
trước. Nhưng lúc này Nghĩa không nghĩ tới điều này. Hắn cũng không biết chó
sói có nghĩ vậy không, bởi vì hắn thực sự không biết suy nghĩ của bọn nó.

Hắn chỉ biết chém, chém và chém. Tinh thần của hắn cực kỳ căng thẳng. Bản thân
hắn không cho chó sói chạm vào cơ thể và cần phải quan sát xung quanh. Nếu như
kỹ năng bất tử không có hiệu quả như trong game, hắn sẽ lập tức cao chạy xa
bay, rồi trèo lên cây, chờ kỹ năng Đánh Tại Vô Hình hồi phục. Mặc dù như thế
sẽ bị thương, cũng có thể gặp nguy hiểm, nhưng hắn không hề sợ hãi.

Nghĩa chém giết được ba con thì phát hiện một con chó sói vòng về phía sau
lưng hắn. Hắn không thể xoay người đề phòng, phía trước của hắn có hai con chó
sói đang nhào tới. Cảm thấy chó sói sau lưng muốn nhảy tới, hắn vội vàng tiến
về trước một bước, nhằm né tránh nơi hiểm yếu. Khi cho sói vồ tới lưng của
Nghĩa, vòng tròn lửa liền cản lực công kích của nó, khiến nó văng ngược về
phía sau.

Nghĩa Võ Đang thấy vậy, biết kỹ năng thực sự có hiệu quả, nên liền cười hớn
hở. Hắn xông thẳng về phía trước, nghiền ép lũ sói rừng.

Xoẹt… xoẹt… phập… phập… Máu chó văng vãi lên không trung, người của Nghĩa hoàn
toàn đẫm máu. Hắn thăng lên cấp lúc nào chẳng hay. Sức mạnh của Nghĩa đạt tới
500, tốc độ và sự chuẩn xác càng được nâng cao.

Tiếng cho tru hòa với tiếng kêu thảm thiết, cảnh chiều tà vô cùng rùng rợn.
Nghĩa không hề để ý tới cảnh vật. Tay hắn chém và giết, nhiều lúc còn vận dụng
chân, chém đá liên tù tì. Mỗi lần hắn xuất chiêu, hình cầu bảo vệ sẽ biến
hình, nhằm bao bọc lấy cơ thể, mà không gây trở ngại cho hắn.

Phập, phập, bập bập, bộp bộp…

Nghĩa chém đỏ cả mắt. Lúc này, hắn giống như luyện võ công, chứ không phải là
đang giết chó.

Số lượng chó sói càng lúc càng giảm, chúng chỉ còn khoảng năm, sáu con. Lúc
này chó sói đã phát hiện độ ngu của mình.

“Nghĩa Võ Đang cực kỳ nguy hiểm!” – Đây là tiếng lòng của lũ chó.

“Huuuuuuuuuuu….” Tiếng tru lần này có phần thê lương. Lũ chó sói nghe tiếng
hú, liền bỏ chạy.

Nghĩa Võ Đang làm sao có thể để bọn chúng bỏ chạy. Hắn cầm Dao Bầu xông về con
sói vừa tru. Đây là con sói đầu đàn. Tốc độ của nó cực kỳ nhanh, nhưng không
thể so sánh với Nghĩa, lúc này tốc độ của hắn đã đạt tới 25 m/s.

Hắn vừa chạy, vừa giết thêm một con. Đến lúc tới gần chó sói đầu đàn, hắn chém
mạnh vào lưng nó.

“Xoẹt”.

Chó sói nhảy qua một bên. Nghĩa Võ Đang thầm khen một tiếng. Đây đúng là chó
đầu đàn.

Ngay sau đó, Nghĩa nhảy mạnh về phía nó. Sau đó đá nó một cái. Nó bay như trái
banh lông. Mặc dù sói đầu đàn khá lớn, nhưng vẫn nhẹ hơn heo rừng khá nhiều,
cho nên nó chỉ bay hơn sáu mét.

“Không chết, rất tốt!”Nghĩa Võ Đang tiếp tục khen.

Nghĩa Võ Đang toan định giữ lại con sói này. Thế nhưng nghĩ kỹ một lúc, hắn
liền lắc đầu.

Sói đầu đàn bị đâm một nhát vào cổ và kết thúc cuộc đời làm chó.

Một nguồn năng lượng xông vào cơ thể Nghĩa. Hắn lập tức kiểm tra.

“Tăng thêm 2%, nhưng cảm nhận lại trên 2%, có nghĩa là hơn hai lần chó sói
thường, quả nhiên không ngoài dự đoán của ta”.

----------------------------------

Sau khi kiểm tra tất cả, Nghĩa giết chết 9 con chó sói (kể cả sói đầu đàn), 4
con bị thương nặng, chúng bị đá vào người nên may mắn thoát chết, nhưng cái
chết cũng không cách bao xa. Nghĩa để lại một con bị thương nhẹ nhất, sau đó
giết ba con còn lại. Ba nguồn năng lượng nhập vào cơ thể Nghĩa. Những nguồn
năng lượng này chưa tới 3%, nhưng do Năng Lượng Thăng Cấp thừa số phần trăm
lẻ, nên nó tăng thêm 3%.

Theo tính toán, lúc Nghĩa giết bốn con sói đầu tiên thì thăng lên từ Cấp 4 lên
Cấp 5. Số chó bị giết ở Cấp 5 là 4 con sói thường và 1 con đầu đàn.

Tiếp theo đó, Nghĩa nhìn về chỗ heo rừng. Trong bốn con heo này, có một con
gần ngủm củ tỏi. Nghĩa không muốn dằn vặt nó nên thọc cho nó một nhát. Nghĩa
suy nghĩ một chút, sau đó giết thêm một con. Số heo rừng còn lại là hai con,
một con bị chém chảy máu, gãy xương ở vụng bung và một chọn bị què giò.

Năng Lương Thăng Cấp của Nghĩa đạt tới 9%.

Nghỉ ngơi một phút, Nghĩa đi lấy dây thừng, bứt thêm dây bụi, sau đó cột kỹ
heo rừng và chó sói. Vì an toàn nên hắn cột cực kỳ chắc chắn, cột tới mức heo
rừng và sói không thể cục cựa

Cột xong, hắn niệm vào Bảng Kỹ Năng. Sau khi thăng cấp, hắn nhận được một điểm
kỹ năng. Lúc này, hắn chọn vào nhân vật Nhà Tiên Tri, sau đó học kỹ năng 3 Đẩu
Chuyển Tinh Di của ông ta.

“Kỹ năng Đấu Chuyển Tinh Di, khi sử dụng cần phải đứng im vận dụng trong vòng
2 phút, sau đó sẽ bay tới vị trí đã chọn trên bản đồ. Năng lượng tiêu hao 75
điểm, thời gian hồi phục 50 phút.”

Hiện tại thời gian đã gần 5 giờ chiều, cuộc chiến với heo và sói chưa tới nửa
tiếng đồng hồ. Hắn cực kỳ hài lòng với thành quả hôm nay và muốn trở về bán
thịt nhằm để ăn mừng.

Đêm nay hắn không ngủ ở đây, không phải hắn còn nhiệm vụ bán thịt, mà đơn giản
là hắn không muốn ngủ ở đây. Hắn trở về tất nhiên phải ngủ ở phòng trọ. Hắn đã
có kỹ năng dịch chuyển, khi nào hắn muốn săn thú thì sẽ sử dụng kỹ năng này.

Nghĩa Võ Đang đặt ba lô và Rựa vào một chỗ. Áo quần của hắn dính đầy máu nhưng
hắn không hề thay đổi. Hắn muốn mọi người thấy, nhằm thể hiện sự bá đạo của
mình.

“Ha ha!” – Hắn hơi nổ và thích chém gió. Nhưng đó là lúc hắn không có năng
lực. Con người thực chất của hắn cực kỳ trầm và lắng đọng. Việc thích thể hiện
chỉ là một phần lý do. Hắn không thay đổi chủ yếu có ba nguyên nhân. Thứ nhất
là hắn nhác thay đồ. Thứ hai, hắn muốn đem đồ về giặc. Thứ ba là cơ thể của
hắn khá bẩn, hắn không muốn mặc đồ sạch, sợ làm bẩn áo quần, mất công giặc đồ.
Tóm lại, ba nguyên nhân này đều do tính nhác.

Khi mọi thứ đã xong xuôi, hắn đặt hai con heo rừng và sói bị cột chung với
nhau lên lưng,. Sau đó tập trung tinh thần, lựa chọn địa điểm trong Bản Đồ,
rồi sử dụng kỹ năng dịch chuyển Đấu Chuyển Tinh Di.

Trong khoảng khắc này, Nghĩa Võ Đang cảm nhận thấy vô số hạt năng lượng trong
không khí tụ tập quanh cơ thể của mình. Hắn đoán kỹ năng liên quan tới không
gian nên những hạt này là Nguyên Tử Không Gian.

Mọi thứ chỉ là đoán.

Thời gian đạt hai phút, một cổng không gian xuất hiện và hắn biến mất.

-------------------------------------------

Nơi Nghĩa Võ Đang xuất hiện là khu vực hắn giết Ma Cây lần đầu tiên. Mặc dù
hắn biết nơi này rất vắng vẻ, nhưng trong lòng vẫn cực kỳ lo lắng. Mãi cho đến
khi không thấy ai, hắn mới thờ phào nhẹ nhõm.

Nghĩa đi ra ngoài, khu vực biển không cho phép tắm biển nhưng vẫn lác đác vài
người, chủ yếu là những cặp tình nhân.

Một cặp tình nhân đang ôm hôn dưới bờ biển, thấy hắn lù lù xuất hiện như bãi
phân trâu liền giật bắn cả người. Đặc biệt khi phát hiện trên tay đối phương
cầm dao bầu, áo quần dính đầy máu, cả hai hoảng hốt bỏ chạy.

Nghĩa Võ Đang thấy vậy, liền cười khà khà. Trong lòng muốn đùa giỡn một chút
nên gầm lên.

“Haaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”.

Cả hai nghe vậy, càng chạy hung hơn. Do cô gái yếu đuối, bị bạn trai lôi kéo
nên bị vấp té. May mắn bờ biển là bờ cát nên không có bị thương. Tên con trai
thấy bạn gái bị té, nên dừng lại, dìu bạn gái đứng lên, lòng thấp thỏm nhìn về
phía “kẻ giết người”. Khi thấy Nghĩa Võ Đang không đuổi theo, miệng còn cười
khà khà nên hắn biết bị lừa.

“Mẹ kiếp, thằng này nguy hiểm!” Tên con trai bình tĩnh trở lại nhưng lòng tức
giận chửi thầm.

Nghĩa Võ Đang cầm dao, cõng heo rừng và chó sói về chợ Nam Ô. Đôi tình nhân
phát hiện trên người đối phương cõng theo động vật nên tò mò đi theo. Tuy
nhiên cả hai vẫn đứng rất xa.

Lúc Nghĩa lên đường cái, nhiều người đi xe máy đứng lại quan sát. Thấy Nghĩa
cầm dao, người dính máu nên không ai dám tới gần. Vài phút sau, vài người đàn
ông đoán được đây là máu của thú rừng nên mạnh dạn tới gần.

“Săn thú về à?” – Một người hỏi, Nghĩa gật đầu.

“Hèo rừng à?” – Nghĩa tiếp tục gật đầu.

“Chó à, chó gì đây, chó sói à?” – Nghĩa gật đầu nhưng không dừng bước.

“Ba con này cũng hơn trăm ký, thằng này mạnh ghê.” – Đây là một lời khen,
không phải câu hỏi.

Mọi người thấy Nghĩa chỉ gật đầu nên tò mò đi theo. Họ muốn biết: “Tiếp theo,
Nghĩa sẽ làm gì?”

Tuy nhiên cũng có vài người thấy Nghĩa gật đầu, lưng cõng thú, tay cầm dao,
người dính máu nên lòng nhủ thầm: “Thằng này lạnh lùng.” Vài tên không đồng ý
với quan điểm trên, bọn họ cho rằng: “Thằng này bị câm.” Đúng lúc này, Nghĩa
hô:

“Ai mua thịt heo rừng, thịt chó sói thì theo tôi!”

Nghĩa nói xong, tiếp tục tiến bước vào chợ Nam Ô. Hắn không hề quan tâm tới sự
bàn tán và ánh mắt soi mói của mọi người.

Người tò mò càng lúc càng đông, sự bá đạo của Nghĩa Võ Đang càng lúc càng cao.

--------------------------

Nghĩa Võ Đang đi vào lò giết gà. Tới nơi, hắn đặt ba con thú rừng xuống đất,
lúc này ông chủ lò mổ cũng tới nơi. Hắn ta hỏi:

“Có gì không em?”

“Em muốn nhờ anh làm thịt heo rừng và chó sói ở đây. Sau khi bán xong, em chia
cho anh 10%. Anh thấy sao?”

Vị chủ nghe vậy, lòng cười ha ha, nhưng vẫn không trả lời. Hắn quan sát ba con
thú rừng, sau đó quay về phía Nghĩa. Khi nhìn kỹ Nghĩa, hắn “ồ” một tiếng ngạc
nhiên, bởi vì hắn biết người này. Kỉ niệm giết gà và bán gà của Nghĩa vẫn còn
đọng trong tâm trí của hắn.

“Không nghĩ là em còn có thể bắt được heo rừng và chó sói.”

Nghĩa nghe vậy chỉ cười một cái. Vị chủ lò mổ tiếp tục nói: “Làm thịt thú rừng
cực kỳ lâu và khó em à. Hai phần mười, em thấy sao?”

Nghĩa lắc đầu và nói: “Một phần mười, không thì em xuống chợ Hòa Khánh.”

Hắn không cần mặc cả. Đây là sự thật, nếu như hắn không làm thí nghiệm và khu
vực Hòa Khánh không có nơi vắng vẻ thì hắn đã không lựa chọn lò mổ này. Theo
hắn biết, ở chợ Nam Ô chỉ có một lò giết gà. Hắn cũng không biết nơi này có lò
giết heo bò hay không.

Chủ lò mổ nghe Nghĩa từ chối, đắn đo một chút. Hắn cũng sợ Nghĩa bỏ đi nên
không suy nghĩ nhiều. Hắn nói:

“Được rồi, một phần mười thì một phần mười!”

Nghĩa gật đầu đồng ý, tuy hắn biết vị chủ lò mổ không vui với tỉ lệ một phần
mười, nhưng cũng có thể đoán một điều: “Trong bụng của hắn ta đang nở hoa”.

Một phần mười không phải là con số nhỏ.

------------

“Giết con heo đang chảy máu trước nhé”. – Ông chủ là mổ làm theo ý của Nghĩa.

Nghĩa đứng nhìn, khi heo chết, hắn cảm nhận được một nguồn năng lượng. Tuy
nhiên nó chưa tới 0,5%, không bằng một nửa, nhỏ hơn nhiều so với những con heo
rừng khác. Hắn không biết đây là do heo rừng mất máu quá nhiều và tinh thần
của nó không còn mạnh mẽ, hay là do hắn chỉ hấp thu năng lượng linh hồn. Nếu
như hắn hấp thu năng lượng linh hồn, vậy thì chất lượng thịt vẫn còn. Đồng
thời hắn sẽ có thêm một suy đoán, nếu hắn gián tiếp giết động vật, oán niệm sẽ
xông về hai bên. Người giết trực tiếp bị dính oán niệm, còn hắn sẽ hấp thu
được năng lượng linh hồn. Nguyên nhân hấp thu được năng lượng linh hồn là do
dị năng. Còn vì sao hắn không thể hấp thu được năng lượng dinh dưỡng, đây có
thể do dị năng bắt buộc hắn phải là người giết động vật trực tiếp; hoặc là một
phần oán niệm là một phần không hoàn chỉnh, khiến cho dị năng của hắn không
thể vận dụng hết công suất.

Nếu suy đoán này là đúng, vậy linh hồn có tồn tại. Oán niệm chỉ là đường dây
mà dị năng dùng để kết nối giữa hắn và linh hồn của oán niệm.

Vị chủ lò mổ không biết những toan tính của Nghĩa Võ Đang. Sau khi hắn ta giết
xong con heo rừng thì tiếp tục giết con heo rừng thứ hai và con chó sói. Lúc
này Nghĩa đã đi chỗ khác.

Hơn năm phút sau, Nghĩa trở lại, heo rừng và chó sói lửa đã bị giết. Chúng đều
đang được cạo lông.

“Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta. Nếu như ta không đối mặt với động vật
bị giết, cách chúng thật xa thì dù ta là người gián tiếp giết chúng, thì ta
cũng không thể hấp thủ năng lượng của nó. Điều này khó thể ý thức trong linh
hồn của chúng không tìm thấy ta, tất cả oán niệm đều nhập vào vị chủ lò mổ.”

“Nếu như thực sự hấp thu năng lượng linh hồn, vậy tại sao năng lượng linh hồn
giữa các loài động vật lại khác nhau đến thế.”

“Chẳng lẽ một sinh linh bị dính nhiều oán niệm nhưng không hề tu luyện thì
tính tự chủ của linh hồn càng thấp. Từ đó chúng sẽ đầu thai vào những loài nhỏ
bé, nghĩa là chúng sẽ giáng cấp trở thành loài động vật nhỏ bé hơn. Trải qua
càng nhiều lần giáng cấp thì năng lượng linh hồn của chúng càng tiêu hao. Đến
cấp bậc những loài động vật cực kỳ bé nhỏ, năng lượng linh hồn nhỏ vô cùng,
gần như là bằng không, vì thế chúng sẽ không có năng lượng, không có oán niệm.
Điều này khiến ta không thể hấp thu được năng lượng của chúng”.

“Đúng rồi, năng lượng của sói đầu đàn hơn sói thường rất nhiều. Sau này, ta
tìm một con kiến chúa, hoặc con ong chúa, hoặc loài sâu bọ lớn hơn, xem thử
chúng có năng lượng hay không. Nếu như suy đoán của ta là đúng, vậy thì linh
hồn thực sự tồn tại?”.

“Nhưng mà trước tiên phải kiểm tra, thịt con heo rừng kia có còn chất lượng
không đã.”

Thời gian trôi qua chừng ba mươi phút, vị chủ lò mổ hoàn thành nhiệm vụ. Lúc
này, heo rừng và chó sói đã được cạo lông và làm lòng sạch sẽ. Bây giờ chỉ cần
có người mua, thì vị chủ lò sẽ chặt thịt và cân.

Nghĩa và anh chủ lò mổ vào bên trong bàn bạc giá tiền. Mới đầu, Nghĩa muốn lấy
giá heo rừng bị thất thoát năng lượng là 100 ngàn 1 ký. Hắn không chắc chắn
heo rừng bị hấp thu một phần năng lượng sẽ không mất chất lượng, vì thế hắn
không muốn hại người lợi mình. Hắn muốn nói: Loại thịt này không ngon, giá
tiền sẽ rẻ hơn. Nhưng anh chủ lò không đồng ý. Không phải anh ta tham, mà là
như thế sẽ ảnh hưởng tới việc buôn bán. Khách hàng thường là những người thích
“nghi ngờ”. Nếu con này không ngon, chưa chắc con khác sẽ ngon.

Sau khi bàn bạc, giá heo rừng là 150 ngàn 1 ký, giá thịt ói là 200 ngàn. Thông
thường giá heo rừng nằm ở khoảng 180 ngàn đến 200 ngàn trên 1 ký. Còn giá thịt
sói cực kỳ mông lung, Nghĩa không biết, vị chủ lò không biết, khách hàng không
biết, trên mạng không có. Nhưng anh chủ lò nói, thịt càng hiếm là càng quý.
Anh ta còn dự định bán với giá 250 ngàn, đáng tiếc là Nghĩa không đồng ý.

Lúc Nghĩa cõng thú rừng vào chợ, số người bu xem đông vô cùng, nhưng sau ba
mươi phút chờ đợi, số người đã giảm mạnh. Mặc dù như thế, người chờ đợi vẫn
tương đối khá, và những người này đều có khả năng mua.

Vì giá thịt heo rừng và thịt chó thấp hơn so với thịt bò, nên không ai kêu ca
“quá mắc”. Ngoài sức tưởng tượng của Nghĩa, thịt chó sói là loại thịt bán xong
đầu tiên. Gặp phải kết quả này, Nghĩa âm thầm hối hận, đáng lẽ hắn phải tăng
giá lên 300 ngàn. Mặc dù hối hận nhưng Nghĩa vẫn vui mưng. Khối lượng thịt chó
sói được bán là 21 ký, nghĩa là số tiền đạt được hơn 4 triệu đồng. Số thịt cho
còn dư gần nửa ký, Nghĩa không thích ăn thịt chó, dù đó là chó sói, cho nên
hắn bán rẻ 50 ngàn.

Chừng bảy giờ tối, khách hàng bắt đầu lảng vảng. Heo rừng cũng còn rất ít, chỉ
chừng 20 ký lô. Lúc này, ông chủ và lính của ông ta vẫn rao to.

“Heo rừng đây, heo rừng giá rẻ đây?”

Thấy chợ bắt đầu vắng, Nghĩa giảm xuống còn 120 ngàn. Ông chủ biết vậy, liền
hô hào.

“Heo rừng giá rẻ, 150 giảm xuống còn 120 đây. Ai mua thì mua nhanh…. Mua nhanh
kẻo hết.”

…….

Ông chủ hô cực kỳ to, người dân nghe giá rẻ, nên chạy tới xem thử, trong đó đa
số là người bán buôn tại chợ. Không lâu sau đó, thịt heo rừng chỉ còn gần 7 ký
lô. Trong đó có một ký là thịt heo rừng bị hấp thu năng lượng.

Nghĩa dự định để lại 3 ký về tặng chị Kim Anh, cho nên hô lớn.

“Còn 2 ký heo rừng, giá 200 ngàn, ai mua thì mua nhanh.”

Anh chủ lò nghe vậy, liền đáp trở lại:

“Để đó cho ta, để đó cho ta”.

Đến thời điểm, công cuộc bán thịt hoàn toàn xong. Tổng kết lại, Nghĩa bán 72
ký thịt heo rừng, 21 ký thịt chó sói. Trong 72 ký heo rừng, có 13 ký bản với
giá 120 ngàn, 2 ký bán với giá 200 ngàn. Nếu tính luôn 50 ngàn thịt chó bán lẻ
thì số tiền đạt tới 14 triệu 560 ngàn triệu đồng. Nghĩa có chút líu lưỡi:
“Nghề đi săn cũng nhanh giàu a!”.

Sau khi chia 1,45 triệu cho ông ngủ, Nghĩa cất hơn 13 triệu vào túi. Hai tay
cầm hai con dao.

“Thằng nào ngon thì lại đây!”

Nghĩa đi lại chỗ bờ biển, sau đó dịch chuyển về một khu vắng vẻ gần phòng trọ
của mình.

Tới phòng trọ, hắn rẽ vào nhà chị Kim Anh, gởi thịt heo rừng cho chị. Chị Kim
Anh hỏi thịt heo rừng mua chỗ nào, mấy ngày nay hắn đi đâu, sao người lại dính
máu và bẩn thế. Hắn cười cười, nói là sẽ giải thích sau.

Nghĩa về phòng trọ, tắm rửa sạch sẽ, sau đó tìm một nơi vắng vẻ, bắt tay nướng
thịt heo rừng.

Thịt heo rừng được nướng chín, hắn nhấm nháp và trầm ngâm.

Hương thơm tỏa khắp lỗ mũi, vị ngọt thấm đậm vào lưỡi của hắn.

Hắn lẩm bẩm:

“Thế giới này thực sự có linh hồn!”


Divide And Fight - Chương #10