7+8: Thư Sinh Túc Mệnh Và Gã Cuồng Nhân Trương Cuồng


Người đăng: hieugskm

----o0o----

Tác giả : Miên Lý Tàng Châm

Thời gian: 00 : 00 : 01

Ba năm trôi qua chỉ là một cái chớp mắt.

Ba năm vừa qua Đoàn Ngọc đều trú ngụ tại thành Hoá Long, một lòng ra sức tu
luyện những pháp quyết cơ bản của người tu đạo. Nhắc lại khi xưa, lúc hắn đến
quán trọ Lai Tân lấy đồ, không ngờ Vô Hoa còn chu đáo đặt sẵn thêm một khoảng
tiền gần ba mươi lượng bạc, khoảng tiền này giúp Đoàn Ngọc suốt ba năm nay
không cần lo lắng đến cảnh cơm ăn áo mặc, chỉ một lòng chú tâm vào tu luyện.

Bây giờ cảnh giới của Đoàn Ngọc đã lên đến Thai Tức tầng sáu, vừa đúng yêu cầu
tuyển chọn của các tông môn.

Sau ba năm, vóc dáng của Đoàn Ngọc cũng thay đổi nhiều, hắn không còn là một
cậu bé mười lăm tuổi nữa mà đã là một thiếu niên mười tám, thân hình cao to,
mày kiếm mắt sao, cộng thêm đều tóc được búi một cách gọn ghẽ làm cho bộ dáng
hắn trông cực kỳ anh tuấn.

Đoàn Ngọc hiện tại đang khoác lên mình một bộ y phục màu xanh da trời, lặng lẽ
dạo bước trên đường phố thành Hoá Long.

Hôm nay ở thành Hoá Long nhộn nhịp khác hẳn mọi ngày, người người đi lại tấp
nập, thêm vào đó xuất hiện nhiều kỳ nhân dị sĩ, nam tài nữ tú. Bởi vì hôm nay
là một ngày trọng đại, chính vì ngày này mà Đoàn Ngọc đã cư trú ở thành Hoá
Long suốt ba năm.

Đại hội tuyển chọn đệ tử của các tông môn Việt quốc.

- Này, huynh đài. Nhìn huynh vóc dáng cao to, mặt mũi sáng lạng, tương lai
rất có tiền đồ. Có hay không hứng thu cùng ta làm quen. Yên tâm đi, toàn bộ
chi phí sẽ do ta trả.

Đoàn Ngọc đang lửng thửng bước đi thì chợt sau lưng có một giọng nói vang lên.
Hắn quay lưng lại thì thấy người vừa phát ra giọng nói là một gã thư sinh,
diện mạo chừng ba lăm ba sáu, tay cầm quạt giấy, da dẻ trắng bóc, hai hàng ria
mép để dài trông vô cùng nho nhã.

- Được. Vậy thì chúng ta vào tửu lầu bên kia ngồi nói chuyện đi.

Vì thời gian chưa tới nên Đoàn Ngọc cũng vui vẻ mỉm cười chấp thuận đề nghị
của gã thư sinh kia.

Sau khi gọi ra một dĩa đồ nhắm cùng hai vò rượu nhỏ, gã thư sinh mới mở lời:

- Huynh đài, hôm nay đến thành Hoá Long không biết là có việc chi? Có phải là
vì đợt tuyển chọn đệ tử của các tông môn chăng?

Tên này quả thật không phải phàm nhân. Ngay từ lần đầu gặp mặt, Đoàn Ngọc đã
cố ý dùng thần thức soi qua thân thể gã ta một lượt thì thấy đây là một tu sĩ
tu vi Thai Tức tầng ba. Đoàn Ngọc cười cười đáp:

- Đúng vậy. Phải chẳng huynh cũng tới đây vì đợt tuyển chọn này?

- Ây ây, thật không dám, thật không dám.

Gã thư sinh mặt mày đỏ hồng lên, hai tay xua xua liên tục:

- Túc Mệnh ta năm nay đã gần bốn mươi tuổi, tu vi suốt chục năm nay vẫn dừng
lại ở Thai Tức tầng ba. Thật không dám mơ tưởng đến việc kia nữa.

Đây cũng là một kẻ thành thực. Đoàn Ngọc nghĩ thầm, rồi vội chắp tay nói:

- Xin thứ lỗi cho tiểu đệ, vừa rồi đã chạm vào nỗi đau lòng của huynh. Tiểu
đệ họ Đoàn tên Ngọc, xin kính Túc Mệnh huynh một chén rượu.

Dứt lời Đoàn Ngọc cầm vò rượu rót xuống một cái bát nhỏ, rồi đưa lên miệng
uống cạn.

- Sảng khoái, Đoàn Ngọc ngươi đúng là một đại trượng phu đầu trời chân đạp
đất, tương lai tiền đồ ắt không thể lường được.

Gã thư sinh Túc Mệnh hai mắt sáng rực, miệng nở nụ cười, nhìn Đoàn Ngọc ra vẻ
tán thưởng. Nhưng mà trong nụ cười của Túc Mệnh, Đoàn Ngọc lại cảm thấy như có
gì đó không ổn, nhưng cảm giác này rất mơ hồ, khiến hắn khó lòng mà diễn tả
thành lời.

- Ha ha, chỉ uống có một bát mà cũng xứng làm đại trượng phu sao?

Chợt có một giọng nói trầm hùng vang lên ngoài cửa quán. Giọng nói này rất
lớn, rất to mà lại oang oang khiến cho mọi người đều phải đưa mắt nhìn về phía
đó.

Kẻ xuất hiện là một đại hán tầm hai lăm hai sáu, khuôn mặt góc cạnh, mày rậm
mắt to, râu quai nón xồm xoàm, sống mũi thẳng tắp, thân hình to cao hơn cả
Đoàn Ngọc, gã mặc trên mình một bộ y phục làm từ da thú, bộ y phục bó sát vào
thân thể khiến cho từng múi cơ bắp trên người gã cũng lộ rõ ra.

Gã vừa bước vào quán đã nhìn ngay bàn của hai người Đoàn Ngọc cùng Túc Mệnh,
khẽ nhếch mép một cái rồi rảo bước đi tới.

Tu vi thật cao cường! Vừa dùng thần thức liếc qua, Đoàn Ngọc đã phát hiện gã
thanh niên này có tu vi cao hơn mình, khí tức toả ra cực mạnh. Vì tu vi của gã
ta cao hơn cho nên Đoàn Ngọc không thể nhìn thấu, chỉ phỏng đoán tầm Thai Tức
tầng mười một hay mười hai gì đấy.

Gã thanh niên râu quai nón dường như phát hiện ra hành động của Đoàn Ngọc, chỉ
khẽ cười nhạt, sau đó hướng về tiểu nhị quát lớn một tiếng, khiến cho y suýt
nữa giật mình ngã lăn ra mặt đất:

- Mau đem ba mươi bình Anh Hùng tửu ra đây!

Lời gã râu quai nón vừa dứt lập tức khiến mọi người kinh ngạc. Phải biết rằng
Anh Hùng tửu chính là loại rượu mạnh nhất của Việt quốc, cũng là đặc sản của
thành Hoá Long. Loại rượu này mùi vị rất nồng, cho dù tửu lượng cao đến đâu,
uống vào một ngụm say đến bất tỉnh tầm ba năm ngày cũng là chuyện vô cùng bình
thường.

Thấy tiểu nhị chần chờ, gã râu quai nón lại quát thêm một tiếng, rút trong
ngực ra một sấp ngân phiếu, vứt oạch xuống bàn:

- Tưởng Trương Cuồng ta nghèo túng đến mức không thể trả nổi tiền rượu cho
ngươi à! Mau đi lấy!

Đoạn Trương Cuồng lại nhìn sang Đoàn Ngọc, ánh mắt cao ngạo nói:

- Để hôm nay ta cho các ngươi biết, như thế nào mới là đại trượng phu đích
thực!

Từ nãy đến giờ Đoàn Ngọc bị ngạo khí của Trương Cuồng lấn áp làm chẳng thốt
lên được tiếng nào. Nhưng Đoàn Ngọc cảm thấy Trương Cuồng dường như không có
ác ý nên cũng không đề phòng làm gì. Hắn nhìn qua thì thấy gã thư sinh túc
mệnh đang há hốc mồm, dường như cũng rất kinh ngạc.

- Nhìn cho kỹ.

Hai mươi vò Anh Hùng tửu đã được mang ra xếp một hàng dài tại bàn của Đoàn
Ngọc. Hôm nay Trương Cuồng thách đấu hai mươi vò Anh Hùng tửu khiến cho cả tửu
lầu nơi đây xôn xao, ai nấy vây quanh ba người Trương Cuồng, Túc Mệnh, Đoàn
Ngọc lại, nhiệt liệt vỗ tay hoan hô.

Trương Cuồng ngẩng cao đầu, tay phải xách vò Anh Hùng tửu đầu tiên lên trút
ngược hết xuống miệng. Rượu vừa ra khỏi vò đã bốc ra hơi thở nóng bức, khiến
cho hô hấp của những người xung quanh cũng trở nên dồn dập.

- Một vò.

Trương Cuồng uống xong quăng ngược vò rượu ra sau lưng, chỉ nghe một tiếng
choang, vò rượu chắc hẳn đã vỡ vụn.

- Hoan hô!

Cả tửu lầu không khỏi ngưỡng mộ phong thái của Trương Cuồng, đồng loạt vỗ tay,
trong số đó có cả Đoàn Ngọc cùng Túc Mệnh.

- Ha ha ha, hai vò!

- Ba vò!

- Bốn vò!

Cả đám người cùng thét lên hoà chung với tiếng của Trương Cuồng. Hành động của
Trương Cuồng dường như đã kích thích toàn bộ bầu nhiệt huyết của mọi người nơi
đây.

- Vò thứ mười tám!

- Vò thứ mười chín!

- Vò thứ hai mươi!

Choang! Choang! Choang! Trương Cuồng râu tóc trợn ngược, ánh mắt ẩn chứa đầy
sự cao ngạo, gã đưa tay chùi vết rượu còn vương trên râu, nhìn Đoàn Ngọc cười
nói:

- Tiểu huynh đệ, ngươi đã kiến thức như thế nào là đại trượng phu chưa?

- Tiểu đệ xin tâm phục khẩu phục, ở tửu lầu này chỉ có Trương Cuồng huynh
xứng đáng với ba chữ đại trượng phu!

Đoàn Ngọc ôm quyền đáp. Những điều Đoàn Ngọc nói đều là xuất từ tận đáy lòng,
chứng kiến phong thái khí phách hơn người của Trương Cuồng, nếu không xứng
đáng với ba chữ “Đại trượng phu”, thử hỏi còn ai dám nhận danh hiệu này?

Trương Cuồng thu lại nụ cười, khuôn mặt trở nên điềm đạm. Đoạn, trong lúc mọi
ánh mắt ở tửu quán đều hướng về gã, Trương Cuồng hai tay ra chắp sau lưng,
chân đi tới mấy bước, miệng khẽ ngâm mấy câu thơ, tiếng ngâm trầm trầm mà ấm
áp, vẻ mặt cũng mơ mộng, khác hẳn với giọng nói hùng hồn cùng phong thái cuồng
ngạo của gã ban nãy:

“Há chẳng thấy…

Nước sông Hoàng từ trên trời tuôn xuống

Chảy nhanh ra biển, chẳng quay về

Lại chẳng thấy

Cha mẹ rầu bạc tóc

Sớm như tơ xanh, chiều tựa tuyết

Đời người đắc ý hãy vui tràn, chớ để bình vàng xuông bóng nguyệt…”(**)

Vừa dẫn dắt mọi người trải qua một cơn nhiệt huyết máu lửa, Trương Cuồng đã
ngay lập tức chuyển họ sang một bầu không khí trầm tư, suy nghĩ về sự ngắn
ngủi của đời người. Những kẻ đang có mặt trong tửu lầu lúc này bộ dáng ai nấy
đều ngơ ngẩn, âm thầm cảm nhận bài thơ mà Trương Cuồng vừa đọc, trong lòng mỗi
người đều có chút cảm ngộ riêng.

Đoàn Ngọc trầm ngâm một lúc, miệng cứ đọc đi đọc lại một lúc, lát sau khẽ gật
đầu, rồi đưa ngón tay cái lên xuýt xoa:

- Hay cho câu “Đời người đắc ý hãy vui tràn, chớ để bình vàng suông bóng
nguyệt”. Đúng vậy, nhân sinh vốn ngắn ngủi, thoắt cái đã bảy tám chục năm, nếu
lúc sống không được tự do, thoả thích làm những việc mình muốn, thì há chẳng
phải là bất hạnh lắm sao?

Túc Mệnh lắc đầu, tỏ vẻ không đồng tình:

- Những câu trên dùng để giải trí thì được, chứ cuộc sống thực ở bên ngoài,
nếu cứ suốt ngày “vui tràn”, rồi bình vàng chén ngọc, say sưa chè chén thì toi
rồi… Ta nói thẳng, nếu không bị chết đói, thì cũng bị chết vì rượu mất thôi.

Lời Túc Mệnh nói quả thật rất hợp với suy nghĩ của những phàm nhân trong tửu
quán lúc này. Phải biết cuộc sống là phải cố gắng không ngừng, thời gian hưởng
thụ hoặc nói trắng ra là sự thoải mái, hạnh phúc ở trong suy nghĩ của họ thì
chỉ giống như thuộc quyền sở hữu riêng của những kẻ lắm tiền nhiều của, gia
tài chất đống mà thôi.

- Đúng vậy, hạnh phúc là chỉ dành cho kẻ lắm tiền mà thôi! Ây…

Mọi người đồng thời lắc đầu thở dài, lời của Túc Mệnh đã cảnh tỉnh họ, tuy
nhiệt huyết trong tâm đang bừng bừng, nhưng ai nấy cũng không còn hứng thú
uống rượu nữa.

- Cũng chưa hẳn.

Chợt Đoàn Ngọc đứng dậy, nhìn ra ngoài đường mỉm cười nói:

- Theo các vị thì thoải mái, hạnh phúc là gì? Chẳng lẽ phải có tiền, ăn no
mặc ấm mới là thoải mái, vợ con đuề huề mới là hạnh phúc ư? Hãy nhìn tên phú
hộ bán gạo Lý Thông đối diện tửu lầu kia mà xem. Hắn tuy giàu có thuộc hàng
nhất đẳng, trong nhà tam thê tứ thiếp, nhưng khi buôn bán thì lúc nào mặt cau
mày có. Lại thêm tâm lý lo sợ có kẻ trộm cướp tiền bạc của mình, các vị không
thấy hai mắt hắn đã thâm quầng vì mất ngủ rồi ư?

Đoàn Ngọc hất cằm sang một nơi khác cách nhà Lý Thông không xa, tiếp:

- Hãy nhìn xem nhà của Cầu lão bán rau bên kia. Cả hai vợ chồng nhà Cầu lão
đều đã già ngoài tám mươi, nghèo khổ lại neo đơn không con không cháu. Thế mà
bọn họ thần sắc rất an nhàn, trên miệng luôn nở nụ cười tươi. Vậy thì hạnh
phúc đâu phải do hoàn cảnh quyết định!

Nghe đến đây ánh mắt Trương Cuồng chợt sáng rực lên, gã mỉm cười nhìn Đoàn
Ngọc, từ hắn gã cảm thấy một sự thú vị vô cùng.

Trước khi bắt đầu tu đạo, Trương Cuồng vốn là một tiêu sư chuyên áp tải hàng
hoá cho các thương nhân. Gã võ công cao cường, tuy tuổi trẻ mà kinh nghiệm lại
sâu dày cho nên vô cùng đắt khách, ai cũng chen lấn mời gã. Dù việc làm ăn
thành đạt như vậy, nhưng trong túi Trương Cuồng lại không lúc nào có nổi một
xu dính túi.

Tất cả đã được gã đem nướng vào rượu cùng với các cuộc giao lưu, kết bạn khắp
tứ phương. Sự điên cuồng của Trương Cuồng chẳng mấy người hiểu thấu, chỉ luôn
cho gã là một kẻ ăn chơi bạt mạng, làm được đồng nào tiêu hết đồng đó mà thôi.

Trong lúc mọi người còn đang sửng sờ về câu hỏi của Đoàn Ngọc thì Trương Cuồng
đột nhiên cười lớn, tay thò vào ngực, lại rút ra một xấp ngân phiếu, vứt lên
bàn, quát lớn:

- Nào! Hôm nay là ngày vui, huynh đệ trong quán hãy thoả sưc uống rượu. Yên
tâm, tất cả do ta trả! Mọi người chỉ việc uống thôi!

Tiếp theo những tiếng hoan hô lại vang lên ầm ĩ, cơ hồ còn lớn hơn mới nãy.

Đoàn Ngọc thấy hành động của Trương Cuồng thì chỉ biết lắc đầu cười. Người này
đúng là một cuồng nhân, luôn biết cách khiến mình trở nên nổi bật nhất mà.

………………………..

Sau lời nói của Trương Cuồng, tiểu nhị vẻ mặt vui mừng hớn hở tức tốc chạy vào
đem ra toàn bộ số rượu quán có hiện tại, y phân phát từng bàn, đồng thời cũng
hối thúc người bên trong đem ra thêm đồ nhắm cho các vị khách trong tửu lầu.

Chờ mọi người đã bắt đầu yên vị quay về vị trí cũ, Trương Cuồng mới ngồi xuống
bàn của Đoàn Ngọc cùng Túc Mệnh, chắp tay nói:

- Vừa rồi ta nhất thời cao hứng, có gì lỗ mãng mong huynh đệ lượng thứ!

Trương Cuồng tuy hành động vô cùng khí phách, dáng vẻ cao ngạo, nhưng thực
chất cũng là một kẻ biết tự kiềm chế bản thân, quả rất đáng để kết giao. Đoàn
Ngọc thầm nhận xét.

Trong lòng nghĩ thế nên hắn cũng vui vẻ đáp:

- Không có gì đâu, ngược lại ta thì rất thích sự lỗ mãng của huynh.

Trương Cuồng cười ha hả, đoạn cầm vò rượu lên, rót xuống ba cái bát đặt giữa
bàn, rồi cầm một nâng lên ngang ngực:

- Nào, Trương Cuồng ta kinh hai vị một bát.

- Được, uống nào!

Trương Cuồng đặt bát xuống, quay sang ôm quyền hỏi Túc Mệnh:

- Không biết vị huynh đài đây là…?

- À, cứ gọi ta Túc Mệnh, ta chỉ là một tên tu đạo bất thành, giờ lưu lạc chốn
dân gian thôi.

Gã thư sinh Túc Mệnh xua tay đáp. Trương Cuồng nghe vậy thì nói:

- Cũng chẳng hề gì! Đối với ta có tài hay không có tài ta cũng xem như huynh
đệ hết, chỉ cần Túc Mệnh huynh dám kết thành huynh đệ với ta, ta còn ngại cái
chi?

Túc Mệnh ngơ ngác hỏi lại:

- Gì mà kết thành huynh đệ?

Trương Cuồng cười lớn:

- Hôm nay ba chúng ta gặp gỡ tại đây chính là do duyên số đã định. Ta bạo gan
đề xuất cùng hai người kết bái huynh đệ tại đây.

Túc Mệnh vừa nghe đã ngay lập tức từ chối:

- Không được, không được đâu!

Trương Cuồng vẫn kiên nhẫn thuyết phục tiếp thêm mấy lần nữa nhưng nào ngờ Túc
Mệnh vẫn cứng rắn đáp:

- Ây, đã nói là không kết bái được. Ta đây là người lang bạt bốn phương,
không tiện kết thành huynh đệ với ai cả.

Trương Cuồng nhíu mày, Túc Mệnh liên tục ba phen bốn bận từ chối kết làm huynh
đệ với Trương Cuồng làm gã có phần phật ý. Tuy không biết vì sao Túc Mệnh lại
dứt khoát từ chối như vậy, nhưng Đoàn Ngọc cũng đành xen vào, nói một vài câu,
mong làm dịu đi không khí hiện tại:

- Chuyện này cũng bình thường thôi mà Trương huynh. Chắc Túc Mệnh huynh có
nỗi khổ riêng, chúng ta không cần phải ép uổng huynh ấy. Chi bằng ta và Trương
huynh kết làm huynh đệ trước vậy!

- Được đấy, hai người đúng là một đôi huynh đệ trời sinh, một cuồng ngạo, một
phóng khoáng. Cứ nhất quyết phải kèm thêm một kẻ bất tài như ta làm gì.

Túc Mệnh cười nói:

- Cả hai cứ ở đây kết nghĩa kim lan, Túc Mệnh tôi xin được phép làm chứng.

Đã đến nước này Đoàn Ngọc cũng chẳng có lý do gì để khước từ. Đã ba năm trôi
qua kể từ ngày rời khỏi thôn Vĩnh Lạc, Đoàn Ngọc chưa tùng giao du với bất cứ
ai. Suốt ngày chỉ chìm đắm trong tu luyện, thi thoảng một mình vào rừng săn
yêu thú, cuộc sống đối với hắn thật vô vị tẻ nhạt. Nay có thêm một người huynh
đệ kết nghĩa, hơn nữa người đó lại có phong thái khác người giống Trương
Cuồng, quả thực là chuyện đáng mừng.

- Được. Vậy hôm nay Đoàn Ngọc tiểu đệ cùng Trương Cuồng ta cắt máu ăn thề,
kết nghĩa kim lan. Xin mọi người tại tửu lầu làm chứng cho chúng ta.

- Được!

- Chúng ta nguyện làm chứng cho hai ngươi!

Từng tiếng nói hào sảng vang lên trong tửu lầu. Trương Cuồng cười ha hả, đưa
tay rút dưới ống dày ra một thanh đao nhỏ, dứt khoát cắt sâu một vết ngay
trong lòng bàn tay, sau đó gã lấy nguyên một vò Anh Hùng tửu còn mới nhỏ máu
vào.

Đoàn Ngọc cũng làm theo y chang. Túc Mệnh đằng hắng, mặt mày nghiêm trang tiếp
lấy vò Anh Hùng tửu rồi lắc đều, trao cho hai người uống.

- Vị rượu thật nồng!

Đến lúc nhấp vào một ngụm rượu Đoàn Ngọc mới cảm giác được Anh Hùng tửu là
loại rượu mạnh đến mức độ nào, bản thân chỉ vừa nhấp một ngụm mà đã muốn gục
luôn tại chỗ rồi. Đoạn Đoàn Ngọc nhìn sang Trương Cuồng thì thấy gã tiếp vò
rượu trong tay mình rồi nốc sạch, đây đã là vò rượu thứ hai mốt mà Trương
Cuồng uống. Gã râu ria này quả đáng với câu “trăm chén không say, xứng danh
tửu thánh”.

- Xong, Đoàn Ngọc đệ đệ, kể từ nay nếu có người bắt nạt ngươi, Trương Cuồng
ta sẽ thay ngươi dạy dỗ hắn.

Trương Cuồng ánh mắt nồng nhiệt vỗ vai Đoàn Ngọc. Chợt cả hai nghe thư sinh
Túc Mệnh gãi đầu nói:

- Nghe đồn đại hội tuyển chọn đệ tử năm nay sẽ diễn ra tại đỉnh Thiên Sơn,
Thiên Kiếm tông. Không biết hai người định chọn gia nhập môn phái nào?

Trương Cuồng nhìn Đoàn Ngọc hỏi:

- Sao nào Đoàn Ngọc, ngươi định chọn môn phái nào?

Chuyện chọn môn phái thực ra đã được Đoàn Ngọc định đoạt từ ba năm trước. Theo
lời lão hoà thượng Vô Hoa thì Thiên Kiếm tông có uyên nguyên khá sâu xa với Tu
Chân Liên Minh, hừm, Đoàn Ngọc từ trong xương trong tuỷ đã ghét cay ghét đắng
cái liên minh này, đương nhiên hắn sẽ không chọn.

Trong sáu phái thì Đoàn Ngọc có ấn tượng nhất với Tinh Đạo tông, môn phái có
xích mích với Tu Chân Liên Minh, và đã quyết định gia nhập môn phái này.

- Ta chọn Tinh Đạo tông!

- Cái gì?

Trương Cuồng hai mắt trợn tròn, biểu tình ngạc nhiên nói:

- Này đệ đệ, ngươi có biết TInh Đạo tông là môn phái yếu nhất trong sáu phái
không? Theo Thiên Kiếm tông hoặc Thần Thể môn thì may ra tương lai sáng lạn.

Đoàn Ngọc hừ lạnh, chỉ thốt:

- Đệ không quan tâm tới cái danh hão. Nếu bản thân chúng ta tài giỏi, đệ tin
rằng dù có lưu lạc đến đâu cũng có thể vùng dậy, trở thành bá chủ một phương.

- Ha ha, được. Bắt đầu có ngạo khí giống ta rồi đó. Đã thế hai huynh đệ chúng
ta từ nay đồng cam cộng khổ, ta cũng sẽ gia nhập Tinh Đạo tông.

Nghe đến đây Đoàn Ngọc chợt sửng sờ. Vốn dĩ Đoàn Ngọc quan sát thấy tu vi
Trương Cuồng rất cao, khả năng gia nhập được vào Thiên Kiếm tông là rất lớn.
Hắn cũng không muốn cưỡng ép Trương Cuồng, mỗi người đều có quyền lựa chọn
tương lai cho riêng mình, cho dù Trương Cuồng có chọn Thiên Kiếm tông đi chăng
nữa, thì tương lai hắn và gã vẫn sẽ mãi là huynh đệ. Nhưng nào ngờ giờ phút
này đây Trương Cuồng lại khẳng khái gạt bỏ cơ hội của mình, quyết định đồng
cam cộng khổ với hắn.

Đoàn Ngọc vỗ vai Trương Cuồng cảm động nói:

- Đại ca, tình nghĩa này đệ nhất định không quên! Sau này hai huynh đệ ta sẽ
đồng cam cộng khổ!

- Huynh đệ tốt!

Trương Cuồng cười lớn.

Chợt nghe tiếng Túc Mệnh đằng hắng giọng, y nói:

- Đúng như Đoàn Ngọc huynh nói, muốn nổi tiếng thật ra không thiếu gì cách. ở
đây Túc Mệnh ta có một cách rất hay, có thể khiến hai người nổi tiếng rất
nhanh. Không biết hai người có muốn nghe không?

Trương Cuồng nét mặt kỳ quái hỏi:

- Cách gì?

- Là thế này. Không dấu gì hai người. Túc Mệnh ta đi tham gia tuyển chọn đệ
tử đã gần hai mươi năm, nhưng lần nào cũng rớt. Cuối cùng đành phải vất vả mưu
sinh kiếm sống chốn nhân gian. Nhưng ông trời không phụ người tài, nhờ khả
năng văn chương thiên phú, Túc Mệnh ta đã nghĩ ra một nghề nghiệp rất hay, rất
vĩ đại.

Cái gì đây chứ? Tên này hồi nãy theo mình ở ngoài đường vào đây, rồi vòng vo
tam quốc, cuối cùng thì chuẩn bị lộ ra mục đích rồi. Tuy trong lòng nghĩ vậy,
nhưng Đoàn Ngọc vẫn ra vẻ chăm chú lắng nghe, hắn hỏi:

- Là nghề nghiệp gì?

- Viết tiểu thuyết!

Túc Mệnh nở một nụ cười thần bí đáp.


Đỉnh Thiên Truyền Thuyết - Chương #7