Chết Cũng Không Buông!


Người đăng: hieugskm

----o0o----

Tác giả : Miên Lý Tàng Châm

Thời gian: 00 : 00 : 01

- Lưu TInh quái gì? Ở đây làm gì có bóng người nào!

Đoàn Ngọc chưa hết kinh ngạc thì chợt nghe Mộc Vị quát:

- Cẩn thận, ở đây có một kiếm linh khá mạnh, hãy cẩn thận chú tâm đề phòng.

Đối với kiếm linh thì phương pháp công kích và phòng thủ chỉ có một, đó là
dùng tinh thần của mình lấn áp kiếm linh. Đối với kiếm linh thì mọi tu vi hay
lực lượng chân khí đều vô dụng, bởi vì, kiếm linh là do tinh thần ý chí của
kiếm ngưng kết tạo thành, hoàn toàn không phải thực chất.

Cũng bởi lý do này mà việc chọn kiếm rất công bằng, không vì tu vi tu sĩ mà
xảy ra chênh lệch.

Mộc Vị lấy từ trong ngực ra một cái chuông gió nhỏ bằng đồng, rồi quát:

- Hừm, để xem chuông Trấn Hồn chuông này có trấn áp được tên kiếm linh như
ngươi không?

Lời nói vừa dứt, tay Mộc Vị khẽ rung lên. Cùng lúc trong không gian vang lên
từng tiếng đinh đang nghe thật vui tai, tiếng chuông lúc thì dồn dập như nước
suối chảy, lúc thì lại chậm rãi như tiếng bước chân người rón rén, tạo cho
người nghe một cảm giác kỳ ảo khôn cùng.

Đoàn Ngọc hơi bị mê muội đi, nhưng chốc lát đã tỉnh lại. Mộc Vị không cố ý
dùng Trấn Hồn chuông với Đoàn Ngọc, chỉ là do hắn tinh thần yếu cho nên bị một
ít ma lực của tiếng chuông tác động vào mình.

Đoàn Ngọc thả Lý Tiểu Phượng xuống đất thì thấy cô bé dường như mê đi, còn thê
thảm hơn hắn. Một đứa bé mới mười ba tuổi thì tinh thần đương nhiên phải kém
hơn một thiếu niên như hắn rồi. Đoàn Ngọc lắc đầu, đoạn đưa tay vỗ mạnh lên má
Lý Tiểu Phượng vài cái, khiến cô bé giật mình tỉnh dậy.

Lý Tiểu Phượng mơ màng hỏi:

- Sao lại đánh ta? Tên ác tặc khốn khiếp!

Đoàn Ngọc cười cười đáp:

- Dám ngủ trên lưng ta, đáng đánh lắm! Bộ quên thân phận tù binh của ngươi
rồi à!

- Ngươi!

Cô bé lại nghiến răng như muốn ăn tươi nuốt sống Đoàn Ngọc, nhưng chợt ánh mắt
cô bé chuyển qua chỗ Mộc Vị, thấy Mộc Vị không ngừng dùng Trấn Hồn chuông buộc
kiếm linh kia phải hiện thân, thì quay về nhìn Đoàn Ngọc bằng một dáng vẻ khó
hiểu.

Đoàn Ngọc bị nhìn chằm chằm như thế thì trong lòng cũng khó chịu, hắn hừ nhẹ,
vội quay mặt đi chỗ khác:

- Nhìn chằm chằm ta như thế làm gì! Nhìn nữa ta lại đét mông bây giờ.

Lý Tiểu Phượng chợt nói:

- Thực ra ca ca không phải người xấu. Ban nãy khi muội cắn ca một cái thật
mạnh, đến nỗi máu chảy ướt cả áo nhưng ca vẫn nói với Mộc Vị là muội không làm
gì. Còn vừa rồi, rõ ràng muội bị uy lực của chiếc chuông gió kia làm tổn hại,
là ca đã cố tình thức tỉnh muội.

Đoàn Ngọc hừ nhẹ:

- Chỉ vì hai việc ấy mà đã kết luận ta không phải kẻ xấu ư? Đúng là đồ trẻ
con.

Hắn không muốn nói nhiều với cô bé này nữa, chuyển sang quan sát trận chiến
giữa Mộc Vị và kiếm linh kia.

Lúc này kiếm linh kia dường như không chịu nổi sức ép của Trấn Hồn chuông,
đành phải hiện thân. Từng đạo ánh sáng đang ngang dọc khắp nơi trong tầng sáu
đột nhiên tụ lại thành thân ảnh một người đàn ông trung niên.

Người này mình bận áo trắng, râu tóc gọn gàng, hai mắt sáng như điện. Đây đích
thị là kiếm linh Lưu Tinh mà Lý Tiểu Phượng đã nhắc tới. Chỉ là không biết
giữa cô bé và gã Lưu Tinh này có quan hệ gì thôi.

Lưu Tinh nhìn Lý Tiểu Phượng dưới đất, rồi lại đưa mắt nhìn sang Đoàn Ngọc và
Mộc Vị, hỏi:

- Tiểu Phượng, có phải hai gã này bắt nạt cháu không?

Lý Tiểu Phượng gật đầu, đưa tay chỉ thẳng vào Mộc Vị nói:

- Chính là tên đại ma đầu này đã giết hại không ít người của Thiên Kiếm tông.
Khiến không ít đệ tử trong tông bỏ mạng.

Lưu Tinh nghe vậy liền hừ lạnh:

- Đúng là càn rỡ. Ngươi hãy mau cút ra khỏi Tàng Kiếm các, nơi đây không chào
đón ma đạo!

Thấy Lưu Tinh chỉ là một kiếm linh tầng sáu mà dám bảo mình cút, Mộc Vị cười
giễu cợt:

- Bằng vào ngươi sao? Không biết tự lượng sức!

- Đừng tưởng kiếm linh tầng sáu thì yếu, còn kiếm linh những tầng trên thì
lợi hại. Nói cho ngươi biết, từ lúc ông trời sinh chúng ta ra thì chỉ có chúng
ta tự biết bản lĩnh của mình. Người Thông Thiên kiếm phái lúc trước cũng chỉ
là dựa vào linh cảm để phân loại ra thôi.

Mộc Vị lạnh lùng giơ Trấn Hồn chuông lên, quát:

- Vậy thì để thử xem!

Tức thời tiếng chuông gió lại vang lên đinh đinh đang đang, Lưu Tinh khẽ nhíu
mày, Trấn Hồn chuông quả thật gây ra cho kiếm linh những tổn thương nhất định.
Nhưng kiếm linh hiển nhiên không yếu đuối như thế.

- Liệt Thiên thất kiếm!

Bản thân kiếm linh cũng có kiếm pháp, trong tay Lưu Tinh chợt xuất hiện hư ảnh
một thanh kiếm màu bạc, y vung lên chém liền về phía Mộc Vị bảy kiếm. Nhưng
Mộc Vị đã biết từ trước rằng những đường kiếm này hoàn toàn không thể ảnh
hưởng đến thân thể y cho nên vẫn bình tĩnh, không thèm né tránh, chỉ chú tâm
phòng thủ tinh thần.

- Hừm! Ám Ảnh Lưu Quang!

Lưu Tinh lại biến chiêu lần nữa, thân thể y bỗng vỡ tan thành trăm ngàn đốm
sáng bạt, phủ kín khắp không gian tầng sáu, sau đó đột nhiên lấy Mộc Vị làm
trung tâm mà tụ lại.

Trong lúc những đốm sáng kia tấn công Mộc Vị thì Đoàn Ngọc cũng bị ảnh hưởng,
hắn chưa kịp hãi hùng thì đã có hơn trăm đạo ánh sáng xuyên qua thân thể.

- A,aaaaa!

Đoàn Ngọc ôm đầu hét lớn. Vừa rồi, hắn cảm thấy như có hơn trăm mũi dao sắc
bén đâm xuyên vào tâm thần mình, như muốn cắt hắn ra thành trăm vạn mảnh. Đây
chính là đòn công kích tinh thần của kiếm linh.

Lý Tiểu Phượng thấy Đoàn Ngọc bị kiếm linh hành hạ như vậy, đang chưa biết làm
gì thì đột nhiên thấy trước mắt tối lại, đồng thời thân thể cảm thấy vô cùng
ấm áp.

Hoá ra là Đoàn Ngọc nén đau ôm lấy Lý Tiểu Phượng, mặc cho muôn vàn đạo lưu
tinh bắn vào thân thể hắn.

Ánh mắt Lý Tiểu Phượng chuyển sang ngơ ngẩn. Hành động của gã thiếu niên trước
mắt này khiến cô bé nhìn không ra hắn là người tốt hay người xấu.

- Sao ngươi lại làm vậy?

Đoàn Ngọc đầu óc đau như búa bổ, tuy toàn thân vô lực nhưng vẫn cố gắng ôm Lý
Tiểu Phượng lại, quát lớn:

- A, một thiếu niên mười tám như ta còn không chịu nổi, nói gì đến một đứa bé
mười ba tuổi như ngươi chứ! A, sao lại đau như thế này … Thật là đau chết ta
mà!

Khoé miệng Đoàn Ngọc dần rỉ máu. Đòn công kích của kiếm linh hiển nhiên là
không gây ra tổn thương cho thân thể hắn, nhưng do cảm giác quá đau đớn khiến
hệ thần kinh của hắn bị tê liệt, hoạt động sai cách.

- Ngươi thật là ngốc nghếch. Lưu Tinh thúc thúc sẽ không bao giờ làm hại ta!
Mau buông ta ra!

- Không! Có chết cũng không buông!

Đôi mắt Đoàn Ngọc trở nên nhoà dần, đầu óc cũng mê đi, chỉ khẽ lẩm bẩm mấy từ.

Cô bé Lý Tiểu Phượng nhìn mặt nạ hình quỷ dữ đang đeo trên khuôn mặt của Đoàn
Ngọc, trong lòng không biết nỗi lên tư vị gì. Với một người xa lạ không quen
biết như cô bé, hơn nữa lại đang ở thế đối đầu mà hắn vẫn có thể giang rộng
tay ra bảo vệ, đủ thấy rằng hắn không phải người xấu. Nhưng điều Lý Tiểu
Phượng không hiểu là tại sao hắn lại đi chung với người của Âm Ma điện kia
chứ?

Bên kia, cuộc chiến giữa Mộc Vị và Lưu Tinh đang diễn ra đến lúc cao trào, y
lấy Trấn Hồn chuông tạo thành một màn chắn kín mít, ngăn những đạo sao băng
đang bắn như mưa về phía mình. Những đòn tấn công này tuy không quá mạnh,
nhưng lại dày dặc khiến Mộc Vị khó lòng tránh né được hết. Từ đầu đến giờ y đã
bị trúng hơn ba trăm năm mươi tư đạo ánh sáng, tinh thần cũng có chút tổn
thương. Xem ra, y đã đánh giá thấp sự lợi hại của kiếm linh này.

- Hừ, Hổ hồn hiện!

Theo lời Mộc Vị, một hư ảnh mãnh hổ hiện ra, con hổ này toàn thân đen tuyền,
sọc lưng màu vàng, hoàn toàn khác với những con hổ phàm trần.

Đây chính là yêu thú cấp hai Hắc Sơn Hổ mà Mộc Vị từng thu phục được.

- Mãnh thú có ý chí sinh tử dũng mãnh hơn con người. Để xem kiếm linh ngươi
đối phó với nó thế nào?

Hai mắt Hắc Sơn Hổ đỏ ngầu, nó phát tiếng gầm rú đầy dữ tợn, như muốn làm rung
chuyển cả tầng sáu. Con yêu thú này sau khi Mộc Vị thu phục được thì đã dùng
cách trừu hồn luyện tuỷ, khiến linh hồn Hắc Sơn Hổ chịu những nổi thống khổ
khôn tả, vì vậy trong tâm đã sinh ra oán niệm cực lớn. Nay nó được Mộc Vị thả
ra, trước mắt nhìn thấy một linh hồn giống nó, không cần biết gì cả đã muốn
xông vào ăn tươi nuốt sống đối phương.

Lưu Tinh kinh ngạc, y cảm nhận được yêu thú trước mặt mình oán niệm lớn vô
cùng, tuy y có thể tiêu diệt nó, nhưng không thể tránh khỏi tự làm bản thân
suy yếu đi. Và nếu như bản thân y không còn sức phòng thủ, thì chắc chắn mười
phần sẽ bị Mộc Vị bắt được.

- Hoá ra ngươi đã có chuẩn bị từ trước!

- Những việc này tiêu tốn hơn trăm năm của ta đấy!

Thấy kiếm linh Lưu Tinh bắt đầu rối loạn, Mộc Vị khẽ cười nói.

Yêu hồn Hắc Sơn Hổ gào rống, lao tới vồ vào người Lưu Tinh. Lưu Tinh đang định
sử dụng chiêu thức cũ Ám Ảnh Lưu Quang để tránh né thì chợt bên tai lại vang
lên tiếng đinh đang của Trấn Hồn chuông. Những tiếng chuông quỷ dị này tạo
thành một làn sóng âm, thâm nhập vào đầu óc khiến cho Lưu Tinh không thể cử
động, mặc Hắc Sơn Hổ vồ đến, chụp lấy bả vai mình.

Tiếp đến là một cảnh tưởng hãi hùng, Hắc Sơn Hổ gặm lấy cổ của Lưu Tinh không
ngừng dữ tợn cắn xé, mặc dù cả hai đều không có xác thịt, chỉ là những linh
hồn nhưng khung cảnh không vì thế mà giảm đi phần đáng sợ.

- Lưu Tinh thúc thúc!

Cô bé Lý Tiểu Phượng đang ở trong lòng Đoàn Ngọc oà lên khóc, tim có cảm giác
như bị hàng ngàn vết dao cứa vào.

Từ lúc Lý Tiểu Phượng lên tám tuổi, thì đã thường xuyên được cha cô là Lý Đạo
Tông dẫn đến tu luyện trong Tàng Kiếm các. Tại đây, mỗi ngày cô bé đều cảm
nhận những đạo kiếm khí phát ra từ hàng vạn thanh kiếm trong này, sau đó hút
chúng vào thân để tu luyện. Lý Tiểu Phượng cũng từng gặp rất nhiều các kiếm
linh khác nhau. Nhưng kiếm linh thân thiện và hay đùa giỡn với cô bé nhất thì
chỉ có một, đó chính là Lưu Tinh.

Cũng vì lý do này mà Lý Tiểu Phượng từng đề cập với cha sau khi bản thân lớn
hơn, thì sẽ chọn Lưu Tinh làm binh khí chính cho mình, cùng đồng vai sát cánh
với cô bé trong con đường tu đạo. Nay tận mắt thấy cảnh Lưu Tinh bị Hắc Sơn Hổ
cắn xé hành hạ, tâm hồn non nớt của một đứa bé mười ba tuổi làm sao chịu cho
được.

Mộc Vị cười nhạt, y khoát tay lên, miệng quát:

- Thu!

Lập tức Hắc Sơn Hổ bị hút lại vào trong Trấn Hồn chuông, ngay khoảnh khắc đó
Mộc Vị lại đưa tay lên bắt ấn quyết, dùng phương pháp khắc ấn, lấy thần thức
khắc lên mười ba đạo ấn ký trên người Lưu Tinh. Sau khi việc này kết thúc thì
kiếm linh Lưu Tinh chợt biến thành luồng sáng, bay nhập vào trong một thanh
kiếm bạc đang cắm dưới đất cách đó không xa.

Công việc còn lại vô cùng đơn giản, Mộc Vị chỉ cần chậm rãi bước lại, nhặt
thanh kiếm lên. Đoạn Đoàn Ngọc thấy y cầm thanh Lưu Tinh kiếm màu bạc ấy sang
chỗ hắn, đỡ hắn đứng dậy, sau đó nói:

- Uy lực của thanh Lưu Tinh kiếm này cũng rất khá. Hiện tại ta đã đánh lên
người nó mười ba đạo ấn ký, về sau ngươi chỉ cần chậm rãi giải trừ, lấy thần
thức của mình khắc ấn thay thế vào là được.


Đỉnh Thiên Truyền Thuyết - Chương #18