Củ Cải Trắng


Người đăng: hieugskm

----o0o----

Tác giả : Miên Lý Tàng Châm

Thời gian: 00 : 00 : 01

Nghe Minh Dịch nói vậy, Bạch Trường Vân quay người lại nhìn chằm chằm y. Cả
Hỏa Thần Điện như nín thở, không khí trở thành trương cung bạt kiếm.

Có điều Minh Quá Long vẫn chẳng quan tâm bất kỳ điều gì, gã vẫn không ngừng ra
chiêu dồn ép Bạch Thế Kính, làm lão không ngừng hộc máu mồm, mặt mày trắng
bệch, xem ra đã sức cùng lực kiệt.

Bạch Trường Vân nheo mắt, nhàn nhạt hỏi Minh Dịch:

- Có thật chỉ cần bước ra ngoài thì sẽ chết?

Minh Dịch chắp hai tay sau lưng, ngực hơi ưỡn lên, đáp:

- Ngươi cứ thử rồi sẽ biết.

Đúng lúc này, trong đại điện bỗng vang lên tiếng quát của Minh Quá Long:

- Nhân Long Cửu Thức, Cửu Long Quy Nhất!


Sau khi Bạch Đằng Phi thi triển chiêu Hỏa Nhãn Thiên Yêu thì trong mắt y xuất
hiện hai cột lửa trắng đen quét tới bọn người Trương Cuồng, Bạch Chính Tâm và
Phương Thế Nghĩa, làm bọn họ phải rất chật vật mới né tránh được. Nhưng cứ mỗi
lần lách người sang thì lại bị con phượng hoàng lửa trên không trung quấy phá,
làm họ rất bực mình.

Bạch Đằng Phi hừ lạnh. Y muốn lại khua tay lên kết ấn, định tung một chiêu
cuối cùng giải quyết hết tất cả những người ở đây. Chiêu thức này phải là tu
sĩ Quy Nguyên mới thi triển được, nhưng dù sao y cũng đã là Tiên Thiên Đại
viên mãn, cảnh giới không cách biệt quá nhiều. Chiêu thức này chính là Long
Hỏa Xuất Động, biến thứ ba của Hỏa Thần Quyết!

Khi Bạch Đằng Phi thi triển ra chiêu này thì hai cột lửa trong đôi mắt y và cả
con phượng hoàng đang bay trên không trung cũng bị tan rã ra, sau đó tụ lại
giữa không trung biến thành một đầu rồng! Có điều, đầu rồng này có màu đục,
chứ không trắng đen như lúc trước nữa.

Phương Thế Nghĩa hoảng sợ nói:

- Đây là pháp thuật của tu sĩ Quy Nguyên, giờ phút này không được giữ sức
nữa, hãy toàn tâm toàn ý chống đỡ y.

Bạch Chính Tâm và Trương Cuồng gật đầu, di chuyển tới sát bên cạnh Phương Thế
Nghĩa.

Trương Cuồng thì tập hợp chân khí trong người đến cực hạn, còn Bạch Chính Tâm
và Phương Thế Nghĩa thì sử dụng linh lực của mình, chuẩn bị tung ra một đòn
sinh tử.

Con rồng màu đục kia lượn lờ xung quanh thân hình của Bạch Đằng Phi, khí tức
cực kỳ khủng bố. Y liếc ra sau nhìn Đoàn Ngọc, trong ánh mắt hiện lên vẻ sát
khí, như muốn nói với Đoàn Ngọc rằng giải quyết xong ba người trước mắt thì y
sẽ đến đây, mà lột da rút gân hắn.

Ánh mắt này làm Đoàn Ngọc có hơi hoảng sợ, nhưng hắn vẫn làm như lạnh lùng,
quay sang đâm Lục Giới Sát Hồn Thương vào sâu hơn, tức thì con Tam Cực Huyết
Âm Ma Hỏa cũng rú lên một tiếng kinh khủng. Từng làn khí đen trên cơ thể cũng
bị hút với tốc độ mắt thường có thể thấy rõ.

Bạch Đằng Phi quát lớn:

- Tên khốn này? Ngươi dám giở trò với nó?

Đoàn Ngọc hất cằm, khiêu khích:

- Thích thì đến đây! Rống lên như con thú làm gì!

Nghe vậy Bạch Đằng Phi càng thêm tức giận, con rồng màu đục trên không trung
đánh thẳng về phía bọn Trương Cuồng.

Tuy ngoài miệng chửi bới loạn xạ nhưng thật ra Đoàn Ngọc cũng khá lo sợ. Hắn
nhìn vào Lục Giới Sát Hồn Thương, hy vọng cây thương này hãy hấp thụ sát khí
và hung khí nhanh nhanh một chút. Chứ nếu không chờ tên Đằng Phi kia tới được
đây, mình không bị y ăn tươi nuốt sống mới là chuyện lạ.

Tốc độ hấp nạp của thanh tàn thương càng lúc càng nhanh, khí tức hung ác trên
người Tam Cực Huyết Âm Ma Hỏa tỷ lệ nghịch với tốc độ này. Càng ngày nó càng
trở nên hiền diệu, lâu lâu còn phảng phất một loại khí tức phiêu bồng, thoát
tục như tiên. Không ngờ Đoàn Ngọc trong lúc vô tình đã kích phát khả năng tiến
hóa của nó, chẳng bao lâu nữa nó sẽ chính thức trở thành Tứ Cực Vô Cấu Đăng
Tiên Hỏa, một loại hỏa diễm đơn thuần và hiền lành, rất dễ bị thu phục. Thấy
cảnh tượng này Bạch Đằng Phi càng gấp hơn nữa. Tuy có vui mừng nhưng y lại
càng lo lắng mình sẽ bị Đoàn Ngọc hớt tay trên.

Đoàn Ngọc đứng chờ thanh tàn thương mà lòng cũng nhộn nhào cả lên, không ngừng
liếc qua chỗ Bạch Đằng Phi và bọn Trương Cuồng thì thấy bọn Trương Cuồng bị ép
đến thở cũng không kịp, khóe miệng ai nấy đều đã rỉ máu tươi. Bạch Đằng Phi
thật sự quá mạnh, bọn họ không có khả năng chống nỗi.

- Dựa vào bọn bất tài các ngươi mà cũng dám tới Bạch gia sinh sự?

Bạch Đằng Phi vung tay, con rồng màu đục đánh thẳng tới chỗ ba người, làm cả
ba văng ra sau, té gục xuống đất. Sau đó đôi mắt Bạch Đằng Phi chợt lóe lên,
ngay lập tức dưới mặt đất có vô số nhưng dây leo mọc lên, trói chặt cả ba
người họ lại. Những dây leo này thực chất là những ngọn lửa cực nóng, bọn
Trương Cuồng phải vận hết công lực mới có thể tránh bị chúng thiêu chết. Nhưng
nếu cứ thế này thì không bao lâu nữa bọn họ sẽ sức cùng lực kiệt, kết quả cũng
không khác nhau gì mấy.

Xử lý xong bọn Trương Cuồng, Bạch Đằng Phi chậm rãi bước sang chỗ Đoàn Ngọc,
trong tay y xuất hiện một cây roi lửa màu đen, khí tức hung thần ác sát.

- Giờ tới lượt ngươi!

Sở dĩ y đi chậm như vậy là vì muốn đợi đến khi Tam Cực Huyết Âm Ma Hỏa tiến
giai thành công, rồi mới giết Đoàn Ngọc sau.

Đoàn Ngọc đương nhiên biết rõ ý đồ này của Bạch Đằng Phi, nhưng hắn cũng chẳng
còn chọn lựa nào khác, trong lòng chỉ thầm cầu khấn mong rằng Lục Giới Sát Hồn
Thương sẽ đem đến kỳ tích cho mình.

Nhưng kỳ tích không đến từ cây thương, mà nó đến từ một chiếc gương. Một thứ
mà Đoàn Ngọc đã bỏ quên từ rất lâu rồi.

Phản Mệnh kính, tấm kính Đoàn Ngọc “trấn lột” được từ Huyền Ẩn.

Lúc này Phản Mệnh kính bỗng nhiên lao ra từ trong túi trữ vật của hắn, hoàn
toàn chủ động, chẳng cần bất kỳ ai điều khiển.

Nó hướng mặt kính về phía Tam Cực Huyết Âm Ma Hỏa rồi phát sáng. Ngay lập tức
Tam Cực Huyết Âm Ma Hỏa rú lên từng tiếng kinh khủng, sát khí trên người rã ra
càng nhanh, sau đó bị Lục Giới Sát Hồn Thương nuốt trọn toàn bộ.

Nhưng sự việc chưa dừng lại ở đó, ánh sáng của Phản Mệnh kính chiếu lên người
Tam Cực Huyết Âm Ma Hỏa làm con quái vật này run lên, rồi thân hình dần teo
nhỏ lại, hóa thành thực thể.

Những biến cố trên làm cho mọi người trong mật đạo đều vô cùng kinh ngạc.
Nhưng người kinh ngạc nhất vẫn là Hắc Phong, lão nghẹn ngào giống như không
tin nổi những gì mình vừa trông thấy:

- Phản Mệnh kính, chính là nó, chính là chí bảo này! Đoàn Ngọc, ngươi thật sự
rất có duyên với Lục Đạo chân nhân đấy.

Đoàn Ngọc thì không vui mừng như vậy. Bởi vì hắn nhìn thấy ánh mắt như hổ đói
của Bạch Đằng Phi đang chăm chú nhìn về phía mình.

- Vậy nó là cái gì thế? Còn nữa Lục Đạo chân nhân là ai? Ta từng nghe ngươi
nhắc tới cái tên này hàng trăm lần rồi, nhưng lần nào cũng mờ mờ ám ám, chẳng
chịu giải thích gì cả.

- Lục Đạo Chân Nhân là một trong những truyền thuyết của lục giới, uy danh
thậm chí còn lớn hơn Nam Nhân Vương nữa. Không ai rõ xuất thân của ông, chẳng
hiểu ông là người của giới nào, chỉ biết khi Lục Đạo Chân Nhân xuất thế thì đã
trở thành cường giả mạnh nhất trong lục giới, tu vi của ông mạnh đến nỗi không
ai có thể tưởng tượng được. Trong sách cổ của ma giới ta có ghi lại một đoạn
giới thiệu như sau: “Cao thủ của Hỗn Độn giới tràn sang gây chiến với Lục
giới, giết chóc không biết bao nhiêu sinh linh. Những tộc nhân của Hỗn Độn
giới có sức mạnh rất cường hãn, thậm chí còn mạnh hơn thần của Thần giới, hung
tàn hơn ma của Ma giới, công pháp tà dị hơn quỷ của Quỷ giới, ngộ tính cao hơn
nhân của nhân giới. Dường như toàn bộ tinh hoa của Lục giới đều nằm gọn trong
Hỗn Độn giới. Khi ấy vốn tưởng rằng Lục giới đã bị Hỗn Độn giới tiêu diệt hoàn
toàn. Nhưng nào ngờ Lục Đạo Chân Nhân đã xuất hiện. Ông như một ngôi sao băng
lướt qua vũ trụ, nhẹ nhàng dùng một đòn đánh tan tất cả tộc nhân và cả Hỗn Độn
giới ra thành tro bụi. Sức mạnh đó có thể gọi đủ hủy diệt cả một giới!”.

Hắc Phong hưng phấn nói tiếp:

- Công pháp Lục Đạo Chân Nhân dùng chính là Như Ý Tâm Kinh, vô căn vô trần;
còn vũ khí thì chính là Phản Mệnh kính. Tương truyền chiếu vào vật nào thì vật
đó sẽ lộ ra nguyên hình thật, hay thậm chí là “phản mệnh”, hóa ma thành tiên,
nghịch sinh thành tử, diệu dụng vô cùng. Trước đây ta không để ý tới nó lắm,
bây giờ đến khi nó xuất hiện và phát huy sức mạnh thì mới nhận ra được.

Trong lúc lão đang nói, Phản Mệnh kính bất chợt quay một vòng trên không
trung. Ánh sáng từ mặt kính quét một vòng xung quanh mật đạo, ban đầu chiếu
đến Phương Thế Kính thì thấy hình dáng ông ta vẫn bình thường. Tiếp theo lại
chiếu đến Bạch Chính Tâm, lần này tất cả đều kinh ngạc, bởi vì Bạch Chính Tâm
hiện ra nguyên hình là một cô gái rất đẹp, tướng mạo nết na hiền hậu, nhưng
trên người lại có vài tia điện cuồng bạo ngang dọc qua lại, hoàn toàn trái
ngược với vẻ đẹp như hoa như ngọc của cô.

Trương Cuồng đang định nói gì đó thì đã bị Phản Mệnh kính chiếu vào. Lần này
không thấy Trương Cuồng có biến hóa gì, bởi vì thân hình gã đã bị bao phủ bởi
một lớp kim quang thần thánh, soi rọi cả gian mật đạo.

Ánh sáng này làm chói mắt tất cả mọi người, làm ai nấy đều phải lấy tay che
mắt lại. Nhưng cũng đúng lúc này Phản Mệnh kính lại chiếu vào Đoàn Ngọc. Một
cảnh tượng kinh khủng xảy ra.

Đoàn Ngọc biến thành một ma vật hung tợn, đầu tóc bù xù rối tung, nhưng cũng
biến thành một lão tăng đắc đạo siêu thoát hồng trần.

Nói một cách chính xác hơn thì hắn đã biến thành người hai mặt. Một bên thân
thể là ma, một bên thân thể là phật, hai khí tức hoàn toàn trái ngược nhau.

Nửa thân thể bên trái đen xì xì, mái tóc được cấu thành từ nhưng con rắn độc
màu đen đang không ngừng cọ quậy, con mắt bên trái của hắn cũng toát lên một
vẻ sát khí khó tả. Dường như sát khí này đủ để giết chết toàn bộ vạn vật sinh
linh!

Nhưng nửa thân thể bên phải thì ngược lại. Bởi vì nửa bên này là của phật!
Dung mạo ôn hòa, ánh mắt từ bi hiền hậu, như muốn cứu vớt muôn loài ra khỏi
cảnh biển khổ lầm than.

Đáng tiếc là không ai trong mật đạo thấy được cảnh tượng này bởi vì họ đều đã
bị kim quang thần thánh của Trương Cuồng che mắt. Khi Phản Mệnh kính dời đi
thì thân hình của Đoàn Ngọc cũng đã trở lại bình thường. Nhưng lần này lại đến
lượt Tam Cực Huyết Âm Ma Hỏa xảy ra biến hóa.

Thân hình nó đã hoàn toàn trở thành thực thể. Một cây củ cải trắng nhỏ nhắn
thay thế vị trí của quái vật hung ác trước kia. Nhưng điều quái lạ là cây củ
cải trắng này lại có mắt, có mũi, có miệng và có cả tứ chi giống hệt con
người. Nhưng những bộ phận này lại gắn trên mình một cây củ cải! Trông thật
hài hước và đáng yêu!

Khi thấy cảnh tượng này cả Đoàn Ngọc và Bạch Đằng Phi không khỏi sửng sờ, đứng
ngây ra một lúc thật lâu.


Đỉnh Thiên Truyền Thuyết - Chương #127