Lâm Phong hờ hững tiến vào trạm kiểm soát, những tên Trúc Cơ sơ kỳ đều không
chịu đựng nổi đau đớn này, tâm hồn sụp đổ, thân thể khô héo mà chết. Còn những
tên tu vi cao hơn không phải bọn hắn chống cự lại được, mà là dưới sự kiểm
soát tử vong chi lực của Lâm Phong thì bọn hắn hiện tại… không thể chết, tu vi
của bọn hắn đang tự chống lại cái chết, dù sao con người ai cũng sợ hãi cái
chết. Bọn hắn đang hối hận tại sao tu vi bọn hắn lại cao như vậy, nếu bọn hắn
là Trúc Cơ sơ kỳ thì đã được giải thoát khỏi nỗi thống khổ vô hạn này rồi.
Lâm Phong mặt không biểu tình, hắn quan sát những tên Thi Điểu Tông đang thống
khổ, hắn biết đây là oán khí của những cô gái kia đang trả lại cho bọn chúng
nỗi đau mà họ đã nhận phải, đó là một nỗi đau dù có chết cũng không thể xóa
nhòa. Nếu là Lâm Phong lúc trước có lẽ hắn sẽ chấm dứt nỗi đau cho đám người
này, dù sao tất cả đều là nhân loại, nhưng lúc này, hắn lại cảm thấy… điều này
mới là đúng đắn.
Khuôn mặt đám người Thi Điểu Tông tràn đầy hắc khí, khí tức tử vong từ từ ăn
mòn sinh lực, da dẻ khô nứt, từng tảng thịt tróc ra nhưng lại không có máu
huyết tràn ra. Bọn chúng rất muốn hét lên để giảm bớt nỗi thống khổ nhưng
không thể, cảm giác bị phong bế tất cả này khiến bọn chúng điên cuồng muốn
giãy dụa, nhưng tất cả đều vô ích.
Khoảng nửa nén nhang sau, từng tiếng trầm đục vang lên, từng tên một ngã
xuống, từ trúc cơ trung kỳ tới hậu kỳ, thậm chí là Đoàn Mạc Quân tu vi giả đan
cũng không tránh khỏi tai kiếp này, ít nhất đây cũng là một sự giải thoát, nếu
sau này Lâm Phong làm chủ được tử vong thì có thể khiến bọn chúng không bao
giờ chết được, từng giây từng phút đều phải bị tra tấn như thế này.
Tất cả người của Thi Điểu Tông tham gia vây bắt đều chết sạch, những tên đệ tử
ngưng khí kỳ đến lịch lãm lúc này đang trốn trong mật thất của trạm kiểm soát,
bọn hắn đã chứng kiến Lâm Phong tà ác như thế nào, tâm tình vô cùng sợ hãi, hy
vọng rằng Lâm Phong sẽ không tìm thấy nơi này.
Lúc này oán khí vô tận mới tiêu tán bớt, những oán khí kia trước khi tiêu tán
liền hóa thành hư ảnh một cô gái ôm quyền cảm tạ Lâm Phong. Oán khí tiêu tán
Lâm Phong cũng trở lại bình thường. Tử vong chi lực tiêu tán, sinh mệnh lực
được Lâm Phong hấp thu lúc này bộc phát, phá vỡ rào chắn giữa Trúc Cơ sơ kỳ và
trung kỳ, tu vi của Lâm Phong thuận thế đột phá lên Trúc Cơ tầng bốn, lại một
tầng đạo đài hiện ra trong đan điền Lâm Phong, bất quá tầng đạo đài này lại có
màu bạc.
--Lâm Phong, ngươi bình tĩnh lại, lúc nãy dường như ngươi đã rơi vào ma đạo
rồi. Nếu không phải hỗn độn chi tâm cùng ta bảo vệ thần trí của ngươi thì
không biết chừng ngươi đã trở thành một khôi lỗi chỉ biết giết chóc. Tang Thụ
lên tiếng nhắc nhở Lâm Phong, dù sao nó cũng muốn nhờ Lâm Phong vài chuyện a..
Lâm Phong gật đầu, chỉ có Lâm Phong biết đây không phải là do hắn bị oán khí
kiểm soát, đây là hắn tự chủ làm như vậy. Lâm Phong vẫn nhớ lời hứa của hắn
với Thanh Ngọc, hắn sẽ không bao giờ dừng bước khi gặp được nàng thì làm sao
hắn có thể để bản thân rơi vào ma đạo một cách vô thức được, trừ phi hắn tự
mình quyết định bước trên con đường này.
Khi nhìn thấy vô số thân ảnh bị tra tấn một cách vô cùng tàn bạo, đây cũng là
lúc Lâm Phong giải khai phong ấn, những cảm xúc hận thù mà hắn chôn sâu trong
tim bộc phát, đồng thời hắn nhớ tới Thanh Ngọc, hắn vẫn chưa tìm được nàng,
nếu nàng cũng phải chịu cảnh nhục nhã thế này thì hắn sẽ làm gì, có lẽ hắn sẽ
lại tìm cách hủy diệt thế giới này nhưng hắn cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho
chính bản thân mình.
Do đó Lâm Phong đưa ra một quyết định điên cuồng, hắn sẽ diệt sát hết tất cả
những gì có thể gây hại cho Thanh Ngọc, dù cho có bị xem là ma đạo hắn cũng sẽ
làm. Đối với Lâm Phong, không có gì có thể thay thế Thanh Ngọc, dù cho có phải
đánh đổi hỗn độn chi tâm hay Nhật Nguyệt phá hư thần đồng chỉ để được tìm lại
Thanh Ngọc hắn sẽ không do dự đồng ý, do đó cả hai thứ đó đều không thể ngăn
cản được quyết định của Lâm Phong. Vô tình Thanh Ngọc đã trở thành tâm ma của
Lâm Phong, Lâm Phong không hề biết điều này nhưng dù có biết hắn cũng sẽ lựa
chọn như vậy mà thôi.
Lâm Phong vẫn không phong ấn lại đôi mắt, hắn cần giết sạch sẽ những người ở
đây, nếu không một khi tin tức truyền ra hắn chết là cái chắc. Hiện tại tu vi
của hắn vẫn chưa đủ để đối đầu với cả một tông phái, việc hắn có thể đánh tan
hộ trận do mấy chục người hợp thành không phải thực lực của hắn mà là do oán
khí vô tận ở đây trợ giúp.
Dưới đôi mắt của Lâm Phong, căn mật thất kia căn bản là không che giấu được,
mười mấy tên đệ tử ngưng khí kì không thể làm gì được Lâm Phong đều dễ dàng bị
diệt sát, bất quá cái chết của bọn chúng dễ dàng hơn đám người kia một chút,
Lâm Phong chỉ dùng những pháp thuật cơ bản mà thôi.
Lại đi qua một căn phòng khác, đây là nơi mà bọn súc sanh kia nhốt các cô gái,
cũng là nơi bọn chúng tra tấn các nàng. Lâm Phong nhìn thấy mấy chục cô gái
toàn thân không một mảnh vải, cũng không có chút nào lành lặn, tu vi bị phong
ấn, tràn đầy vết thương, đôi mắt họ cũng không còn bất cứ ý chí cầu sinh nào,
chỉ tràn đầy tuyệt vọng và mong muốn được chết. Có người cố gắng dùng móng tay
của mình để tự sát, cũng có người cố gắng dùng răng của mình để cắn lưỡi nhưng
không được, móng của họ đã bị rút, răng của họ đã không còn, thậm chí thần hồn
của họ đã không còn trọn vẹn làm sao có thể điều khiển được hành động của
mình.
Đối với những người này, cái chết là con đường duy nhất giúp họ giải thoát,
nhưng Lâm Phong vẫn tôn trọng ý định của họ, sau một hồi trầm mặc, Lâm Phong
phất tay giải trừ phong ấn trên họ, hắn lên tiếng:
-Ta không quen biết các ngươi nhưng ta biết các ngươi đã phải chịu đau khổ như thế nào, ta có thể giúp các ngươi sống sót, nhưng quyết định là ở các ngươi, người nào muốn sống hãy dùng cách của mình biểu đạt.
Tất cả các cô gái đều không có phản ứng nào đáp lại, thần trí của họ đã không
còn rõ ràng, nghe cũng không hiểu ý định của Lâm Phong, tất cả ngoại trừ run
rẩy thì vẫn chỉ là run rẩy. Lâm Phong thở dài, vận dụng chân khí hòa hợp, hắn
muốn cho họ cái chết nhẹ nhàng nhất. Rất nhanh thì linh hồn họ cũng đã chết,
dưới chân khí hòa hợp của Lâm Phong thì linh hồn họ đã được an ủi phần nào,
còn thân xác họ thì Lâm Phong dùng hỏa cầu thiêu đốt, sau đó đặt tro bụi vào
từng chiếc lọ, hắn sẽ tìm nơi an táng cho họ.
Đây chỉ là một trong những trạm kiểm soát bậc trung của Thi Điểu Tông mà đã
như vậy, chắc chắn tại trạm kiểm soát trung tâm càng tàn khốc hơn, Thi Điểu
Tông này đã nằm trong danh sách chắc chắn bị diệt của Lâm Phong rồi. Nếu Lâm
Phong phát hiện những môn phái khác mà cũng có những hành động tương tự như
vậy, hắn cũng không ngại kẻ thù nhiều, dù sao cũng không ai biết hắn là ai,
chỉ là phải chia tay Mộ Dung Tuyết sớm hơn mà thôi.
Lâm Phong thở dài, từ khi hắn đến thế giới tu chân này dường như nơi đâu cũng
đều là toan tính, cũng đều là kẻ mạnh diệt sát kẻ yếu, thậm chí không từ thủ
đoạn chỉ để đạt được mục đích, nếu không phải vì tìm kiếm Thanh Ngọc và báo
thù thì hắn đã quá mệt mỏi với thế giới này rồi. Như vậy hắn càng trân trọng
những người như Vũ Ngưng, Mộ Dung Tuyết hơn, họ đều là những con người bị bỏ
rơi nhưng lại có tâm tính lương thiện, lương thiện trong thế giới thế này là
vô cùng đáng quý.
Lâm Phong cũng vơ vét luôn tất cả của cải nơi đây, phải nói rằng không hổ là
một trạm kiểm soát bậc trung, linh thảo cấp 1 mấy trăm nhánh, linh thảo cấp 2
cũng có 10 nhánh thậm chí còn có cả 1 nhánh linh thảo cấp 3, Băng Hỏa Linh Lam
Diệp. Về phần linh thạch thì ở đây cũng không nhiều lắm, chủ yếu là vật dụng
dành cho việc khống thi nên Lâm Phong cũng không lấy đi. Làm xong tất cả, hắn
cũng không phá hủy nơi này, như vậy rất dễ dàng truy ra tung tích của hắn, mọi
thứ lúc trước hắn làm đều do oán khí nên căn bản không thể dựa vào đó mà biết
hắn làm được.
Với số linh thảo này Lâm Phong đã có thể tiếp tục tu luyện một thời gian ngắn,
thậm chí cũng giúp cho Mộ Dung Tuyết đột phá lên cấp cao hơn, Lâm Phong quyết
định trở về động phủ hội họp với Mộ Dung Tuyết, hắn tin tưởng vào tạo nghệ
phong ấn của mình nhưng cũng nên trở về sớm, hắn cũng khá lo lắng cho Mộ Dung
Tuyết.