Hơn một tháng này, Lâm Phong đã luyện hết 5 phần tài liệu Trúc Cơ Đan, hắn đưa
cho Mộ Dung Tuyết 2 viên trung phẩm, còn bản thân hắn giữ 3 viên thượng phẩm
cùng 2 phần tài liệu còn lại bởi Huyết Liên Hoa cùng Tẩy Tủy Linh Dịch cũng
coi như là trân quý, sau này sẽ có việc khác cần dùng.
Về phần đan dược để tu luyện, trị thương, hỗ trợ tốc độ vân vân và vân vân tại
trúc cơ kì thì trong thương đoàn cũng không có nhiều tài liệu, hơn một tháng
hắn đã xài hết cả ngân khố gần trăm phần tài liệu để luyện tay rồi, hắn đã có
thể coi là luyện đan sư cấp 2, tỉ lệ thành công cũng khiến hắn thỏa mãn, dưới
thượng phẩm đều là trăm phần trăm còn thượng phẩm đến cực phẩm chỉ nắm chắc
khoảng 6-7 thành mà thôi. Đáng tiếc rằng Phá Thiên đan thì lại không có tài
liệu nên hắn cũng không luyện tập được.
Bù lại sau nhiều lần luyện đan Lâm Phong lại nghĩ ra một ý tưởng mới, đó là
hắn chưa thấy có một loại đan dược nào có thể xoa dịu thức hải hay chữa trị
thức hải, trong khi đó thức hải lại rất quan trọng với người tu luyện dù chỉ
bị tổn thương một chút nhưng cũng sẽ gây ra hậu quả khó lường trên con đường
tu luyện.
Cũng có khá nhiều loại linh thảo có hiệu quả này nhưng lại không cao vì phục
dụng trực tiếp nên hiệu quả giống như muối bỏ biển vậy, nếu chỉ tổn thương một
chút thì không sao nhưng tổn thương quá nặng thì cung đành bó tay. Thế là Lâm
Phong suy nghĩ một chút, hắn thôi diễn ra tại sao có linh thảo chữa trị thức
hải nhưng từ linh thảo đó lại không điều chế được đan dược, quả thực là kì
quái.
Sau 3 ngày suy nghĩ, Lâm Phong đưa ra một loại kết luận, đó là vì trong linh
thảo có chứa linh khí, mà linh khí lại là khác loại với thần thức vì thần thức
giống như bắt nguồn từ linh hồn của mình, còn linh khí là thu nạp từ thiên
địa, một cái là nhân một cái là thiên rất khó dung hợp với nhau. Do đó trong
một số loại linh thảo có loại có tác dụng xoa dịu thần thức nhưng đó không
phải là tác dụng chính mà chỉ chiếm một phần nhỏ bé không đáng kể mà thôi.
Thế nhưng Lâm Phong lại suy nghĩ khác, thần thức cùng linh khí chỉ là hai loại
năng lượng khác nhau mà thôi, mà đã cùng là năng lượng sẽ có một điểm chung
nào đó, có lẽ điểm chung này rất nhỏ nhưng vẫn phải có, nếu không thì con
người không thể vừa có linh khí trong thể nội vừa có thần thức trong thức hải
vậy.
Bỗng dưng minh ngộ, đúng vậy, nếu coi con người là một viên đan dược, chẳng
phải trong đan dược này vừa có linh khí vừa có năng lượng thần thức sao, nếu
vậy tai sao lại không thể dung nhập linh thảo có khả năng xoa dịu thần thức
vào đan dược.
Vì con người có kinh mạch cùng thức hải, chúng là hai bộ phận riêng biệt nhau
nhưng lại hỗ trợ cho nhau tạo thành một con người. Có được câu trả lời, Lâm
Phong dựa vào thuật phong ấn của mình thử nghiệm, hắn tạo cho đan dược "kinh
mạch" là đường vân phong ấn, còn trung tâm của đan dược lại là "não hải",
"kinh mạch" chịu trách nhiệm phong ấn linh khí linh thảo tạo thành đan dược,
còn "não hải" sẽ chứa khả năng chữa trị thần thức của linh thảo, khi được sử
dụng "kinh mạch" sẽ tan ra, hai luồng sức mạnh hỗ trợ lẫn nhau để đạt được
hiểu quả như mong muốn.
Sau mấy lần thử nghiệm Lâm Phong đều thất bại, nói thì dễ nhưng làm thì khó,
hắn phát hiện vẫn thiếu một cái gì đó làm dẫn bởi khi phong ấn bị xóa bỏ hai
luồng năng lượng kia lại triệt tiêu lẫn nhau chứ không phải hỗ trợ cho nhau,
thế là hắn lại cho thêm một chút chân khí của mình vào đan dược.
Lần này dĩ nhiên lại thành công, chân khí của Lâm Phong lại có thể giúp cho
hai luồng năng lượng kia dung hợp lẫn nhau, hắn biết với đan dược này hắn có
thể chiến thắng Trần Huyền, dù đan dược của tên kia là linh đan cấp 3 hắn cũng
không để vào mắt.
Bất quá Lâm Phong lại suy nghĩ thêm một chút, nếu cho chân khí của mình vào
đan dược thì quá lộ liễu, hắn liền thay thế bằng linh khí vận chuyển từ công
pháp Cửu Dương quyết và Ngưng Thủy Quyết hắn vẫn tu luyện, hiệu quả dĩ nhiên
vẫn còn nhưng không mạnh, thế nhưng đây lại là công trình mở ra một hướng đi
mới trong việc luyện đan, có lẽ sau này Lâm Phong sẽ được ghi tên vào sử sách
cũng nên. Suy nghĩ một chút nếu hắn không dùng đan dược này vẫn thắng thì tốt
hơn, nếu quả thực phải dùng nó thì thôi, coi như cho bọn hắn một phương pháp
là được.
Hôm nay chỉ còn một ngày nữa là thi đấu bắt đầu rồi, cuộc thi đấu diễn ra tại
Mộ Dung sơn trang, nơi đó có cha của Mộ Dung Tuyết cùng người của Mạc Đan quốc
chủ trì nên cũng không cần đi đâu xa xôi, truyền tống hoặc đi nửa ngày là tới.
Chuyện này cũng không được làm rùm beng lên nên chỉ 2 bên biết mà thôi, đó là
Mộ Dung gia cùng Mạc Đan quốc, nếu làm rùm beng lên thì mấy quốc gia tu chân
khác nếu điều tra ra được Mộ Dung Tuyết có Đan Mạch thì không chừng sẽ lại tới
tham gia thi đấu giành người, như vậy cũng không phải là điều Mạc Đan Quốc
muốn.
Thật ra Trần Huyền cũng không phải là đệ tử chân truyền của Mạc Đan tông, hắn
chỉ tới làm bia đỡ đạn thôi, những tên đệ tử chân truyền kia đều là thiên tài
luyện đan sư cấp 3, cũng không muốn dựa vào một người đàn bà mà thăng tiến,
hơn nữa nếu Mộ Dung Tuyết chỉ là nhất chuyển hoặc nhị chuyển thì cũng không
đáng để tham gia vào, bọn họ đều có con đường riêng của mình.
Sau đó nếu biết được Mộ Dung Tuyết là tứ chuyển hoặc cao hơn thì có lẽ mọi
chuyện sẽ lại hướng tới một chuyện khác. Mạc Đan quốc không có Ngưng Thể tu sĩ
nhưng lại có một vị luyện đan đại sư cấp 4, do đó địa vị của họ rất cao, một
luyện đan đại sư cấp 4 tức là có thể giúp người đột phá từ Nguyên Anh lên Hóa
Thần, cũng có nghĩa là quyết định địa vị của một tu chân quốc cấp 2 có lên
được cấp 3 hay không, một người quyết định số phận một quốc gia, ngươi nói có
đáng sợ hay không a.
Ngày hôm nay Lâm Phong quyết định đi tìm Mộ Dung Tuyết, để cùng nàng tới Mộ
Dung sơn trang, thế nhưng lúc này tu vi của hắn đã là Trúc cơ tầng một rồi, có
Trúc cơ đan nên hắn cũng có lí do để nói rằng hắn phục dụng trúc cơ đan nên
tăng cấp a dù sao che giấu tu vi quá nhiều một khi bị phát hiện thì rất phiền
toái, hắn tự tin không ai nhìn ra được nhưng vẫn phải đề phòng.
Mộ Dung Tuyết cũng đã đợi Lâm Phong xuất quan, nàng chỉ tốn 3 ngày liền đột
phá Trúc Cơ trung kì, hơn nữa dường như Trúc cơ trung kì của nàng mạnh hơn
người bình thường một phần, nàng càng ngày càng thấy Lâm Phong bí ẩn. Nàng gặp
Lâm Phong cũng rất ngạc nhiên cùng lo lắng:
-Toàn Phong, ngươi.. ngươi tại sao lại đột phá Trúc cơ, ngươi làm như vậy căn cơ rất bất ổn, dù giúp ta nhưng cũng không cần thiết phải như vậy, nếu ngươi sau này có chuyện gì ta sẽ rất hối hận.
Mộ Dung Tuyết quả thực rất lo lắng cho Lâm Phong, nàng biết hắn có Trúc Cơ đan
nhưng hắn đột phá từ ngưng khí tầng 6 tới tầng 9 mới cách đây gần 1 tháng, như
vậy chẳng khác nào bỏ gốc lấy ngọn.
-Tuyết yên tâm, ta tự có chừng mực, đi thôi, chúng ta cùng tới Mộ Dung sơn trang. Lâm Phong cũng chỉ cười cười không có giải thích.
Mộ Dung Tuyết cũng không nói gì nữa nhưng trong lòng đang tính toán sẽ xin cha
nàng một viên Tinh Cương đan, đây là đan dược cấp 3 để giúp vững chắc căn cơ,
vô cùng trân quý, cha nàng cũng chỉ có 3 viên do một người tại Cực Pháp quốc
tặng cha nàng, nàng đã dùng một viên nên hiện tại cha nàng chỉ còn 2 viên
thôi. Vì còn hẳn một ngày nên Mộ Dung Tuyết không vội vàng, nàng muốn dùng
ngày này để xả hơi một chút cùng Lâm Phong, hơn nữa đi bên cạnh Lâm Phong cũng
rất bình yên.
Mọi người trong thương đoàn đều biết Lâm Phong, danh tiếng luyện đan của hắn
quá lớn, cũng có một vài người biết tiểu thư hình như có chút hơi không thích
hợp đối với tên Lâm Toàn Phong này, bất quá bọn họ cung không làm phiền gì hai
người, họ đều là người được Mộ Dung Tuyết giúp đỡ, cũng lâu rồi họ không thấy
tiểu thư có biểu tình như vậy.
Lâm Phong cùng Mộ Dung Tuyết không đi truyền tống trận, nàng đề nghị cùng đi
bộ trong thành, trong thành này có rất nhiều thứ đặc sắc, từ khi Lâm Phong đến
Mộ Dung thương đoàn đến bây giờ vẫn chưa ra ngoài nên cũng đồng ý, hắn muốn
xem câu nói không có thứ ngươi cần mà không có, chỉ có điều ngươi có mua được
hay không có đúng hay không.
Quả nhiên trên đường đi, Lâm Phong thấy rất nhiều thứ mới lạ, đủ loại cửa
hàng, nào là cửa hàng pháp khí, nào là cửa hàng bùa chú, còn có cả cửa hàng
thú sủng, còn có cả lầu xanh, quán rượu, phòng trọ giống như thế giới kiếm
hiệp bình thường vậy, chỉ có điều người ở đây đều có tu vi cả.
Lâm Phong nhìn lại Siêu Khuyển đang đi bên cạnh mình, không lẽ đi tới đâu cũng
dắt con chó tầm thường này theo thì rất gây chú ý a, thế là hắn cùng Mộ Dung
Tuyết ghé vào cửa hàng thú sủng Bách Thú Các, hắn muốn mua một cái Thú Nang,
đây là vật chuyên chứa chấp thú sủng, mỗi khi chiến đấu chỉ cần tâm niệm vừa
động thì thú sủng liền xuất hiện, vô cùng tiện lợi.
Tiến vào Bách Thú Các, liền thấy một tên ngưng khí tầng 5 chạy ra chào mời:
-Xin chào công tử, xin chào Mộ Dung tiểu thư, hai người quả thật tinh mắt, tại cửa hàng này có đủ loại thú sủng cùng các loại pháp bảo liên quan, hai vị muốn mua thứ gì liền có thứ đó.
-Ngươi lấy cho ta một cái Thú Nang, hơn nữa ở đây có tinh huyết tinh thú nào cao cấp không. Lâm Phong liền nói ra thứ hắn muốn mua.
Tên ngưng khí tầng 5 cười thầm trong bụng, lần này trúng mánh a, Thú Nang
không nói nhưng tinh huyết tinh thú rất là đắt đỏ, hắn biết Mộ Dung Tuyết
không thiếu tiền, đã hỏi là liền mua a. Nhờ vào số lượng đan dược Lâm Phong
luyện mà bây giờ trong tay hắn cũng có mấy trăm linh thạch, còn về Trúc Cơ đan
hắn không đem ra ở đây rồi. Mộ Dung Tuyết cũng không đưa thêm linh thạch cho
Lâm Phong vì như thế sẽ tạo cảm giác xa lạ giữa nàng và hắn, nếu hắn muốn hắn
sẽ tự nói với nàng là được.
Rất nhanh tên kia liền quay lại, trên tay hắn là một cái Thú Nang cùng với một
lọ tinh huyết:
-Đây là Thú Nang cao cấp nhất cửa hàng này, có thể chứa đựng tới 10 con linh thú, còn đây là tinh huyết của Hung Huyết Cầm cấp 3, chúng ta phải cần tới 3 Kết Đan mới giết chết được nó nên giá cả có chút cao, hơn nữa tinh huyết này rất tinh khiết, tổng giá trị là 400 linh thạch, tuy nhiên hai vị được giảm giá 10% nên còn 360 linh thạch mà thôi.
Lâm Phong thầm nghĩ tinh huyết cấp 3 cũng quá đắt đi, hiện tại hắn cũng chỉ có
250 linh thạch, Lâm Phong xấu hổ nhìn qua Mộ Dung Tuyết, đây là ý muốn mượn
tiền a. Mộ Dung Tuyết cũng không cần Lâm Phong nhìn nàng đã đưa ra một cái túi
trữ vật, trong đó có 360 linh thạch rồi, bởi nàng biết Lâm Phong chỉ có 250
linh thạch thôi, linh thạch của hắn đều là do nàng phát a. Tên tiểu nhị kia
cũng không ý kiến gì, nhận tiền rồi lại chào mời tiếp nhưng Lâm Phong cũng
không mua cái gì.
Ra ngoài Lâm Phong mới gãi đầu nói với Mộ Dung Tuyết:
-Coi như ta mượn tạm Tuyết 360 linh thạch, đợi chuyện này qua đi ta sẽ trả lại. Mộ Dung Tuyết thấy cảnh này thì cười:
-Ngươi giúp ta nhiều như vậy, 360 linh thạch có đáng là gì, ta còn phải đa tạ ngươi mới đúng. Bất quá ngươi mua Thú Nang làm gì, nó chỉ chứa được linh thú mà thôi, con cún này chỉ là một con cún bình thường không sống trong đó được đâu.
Mộ Dung Tuyết nhìn Siêu Khuyển, nàng giải thích vì tưởng Lâm Phong không biết.
-Tuyết yên tâm, điều này ta biết chứ, nhưng nó cũng là linh thú đó, Siêu Khuyển ngươi vào đây ở tạm đi.
Trước đó Lâm Phong đã âm thầm chuyển lọ tinh huyết kia cho Siêu Khuyển rồi, hy
vọng nó mau chóng trúc cơ để có thể trợ giúp mình, chứ nuôi một con cún ăn
nhiều mà không có tu vi thì thà giết quách làm thịt cho rồi. Siêu Khuyển mặc
dù thích ở bên ngoài hơn nhưng có tinh huyết rồi nó cũng cần mau chóng hồi
phục lại tu vi, nó cảm thấy mình chả có tác dụng gì cả, nói không chừng một
ngày Lâm Phong nhìn nó không thuận mắt đem nó làm thịt thì nó khóc không nổi
a. Thế là Siêu Khuyển cũng ngoan ngoãn chui vào Thú Nang.
Mộ Dung Tuyết càng hiếu kì hơn, rõ ràng nàng nhìn con cún này không có tu vi,
thế nào lại vào thú nang được a, cả chủ lẫn thú sủng đều vô cùng thần bí. Cũng
vì Siêu Khuyển mà Mộ Dung Tuyết càng không chắc chắn tu vi của Lâm Phong là
trúc cơ sơ kì, thú sủng còn ẩn dấu tu vi được thì hắn sao lại không thể nhưng
nàng cũng coi như không biết luôn. Lâm Phong cũng nghĩ tới điều này nhưng hắn
cảm thấy Mộ Dung Tuyết cũng đáng tin cậy nên cứ để nàng suy đoán cũng không
sao, cả hai người không ai nói ra thì cũng chẳng ai biết cả.