Hôm nay đã là ngày thứ ba Thanh Ngọc chuyển về nhà Lâm Phong, Lâm Phong cho
người mang đồ ăn tới phòng, người mang tới không nhìn thấy Thanh Ngọc, vẫn
chưa ai phát hiện ra trong phòng Lâm Phong có thêm một cô bé mù.
Lâm Phong bế Thanh Ngọc lên bàn ăn nói:
-Em có dự định gì hay muốn làm việc gì không.
Sau một hồi suy nghĩ thì Thanh Ngọc mới trả lời:
-Trước đây em luôn sống trong bóng tối cô độc, em cũng không biết mình muốn cái gì nhưng từ khi gặp anh em rất muốn nhìn thấy anh. Em biết điều này là không thể nhưng em vẫn hy vọng vào điều đó.
Nghe vậy Lâm Phong trầm mặc, hắn là người gặp Thanh Ngọc, mang Thanh Ngọc về
nhà, chăm sóc cho Thanh Ngọc nhưng tại sao hắn luôn cảm thấy hắn mắc nợ Thanh
Ngọc rất nhiều, đơn giản là hắn không thể trả hết, dù cho có dùng hết cả đời
này ở bên cạnh em.
Lâm Phong kiên định nói với Thanh Ngọc:
-Được, anh hứa anh sẽ dùng mọi cách để em tìm lại được ánh sáng, nếu anh không làm được anh sẽ trở thành ánh sáng cho em, anh sẽ không để em cô độc nữa.
Thanh Ngọc nghe Lâm Phong nói như vậy cũng chỉ mỉm cười không nói gì cả, nụ
cười ấy khiến Lâm Phong cảm thấy rất chua xót giống như nàng đang an ủi hắn,
cảm giác giống như... hắn vĩnh viễn không làm được, mà em... vĩnh viễn sẽ
chẳng nhìn thấy hắn.
Bất quá Lâm Phong không nói gì, hắn biết nếu Thanh Ngọc không tìm lại được ánh
sáng thì dù nàng ở đâu cũng sẽ chỉ chịu sự dày xéo, chỉ có đem lại ánh sáng
mới là chuyện có ý nghĩa với em.
Sau bữa ăn Lâm Phong bàn bạc với Thanh Ngọc hiện tại không cần ra ngoài, em cứ
sống trong phòng hắn một thời gian, hắn sẽ cố gắng hết sức để tìm cách khiến
em nhìn thấy được. Vẫn như mọi lần, Thanh Ngọc đồng ý hết với an bài của Lâm
Phong, hiện tại em cũng không muốn gặp những người khác.
Quyết định xong, Lâm Phong liên lạc với Lâm Diệp Quân, hắn giao hết toàn bộ
công trình của hắn cho cha hắn, kể cả hoàn thành hay chưa hoàn thành với một
điều kiện là hắn muốn xây một phòng thí nghiệm về y học cho riêng hắn, không
ai được vào cả, đồng thời Lâm Phong còn nói cho cha hắn đi từ thiện giúp đỡ
người nghèo trên toàn thế giới.
Hiện tại hắn chỉ có thể làm như vậy cho những người như Kỳ Nhung, đợi giải
quyết chuyện Thanh Ngọc xong Lâm Phong mới có tâm tư nghĩ đến những chuyện
khác.
Lâm Diệp Quân không biết Lâm Phong tính làm gì nhưng Lâm Diệp Quân không từ
chối, nếu Lâm Phong có thành tựu trong y học thì hắn cũng bước một chân sang
kinh doanh về y tế luôn, có lợi mà không hại a, hắn rất tin tưởng Lâm Phong.
Lâm Phong thôi học, thu mua sách y học về mắt từ khắp nơi trên thế giới cùng
một vài nghiên cứu của những nhà nghiên cứu hàng đầu, trong thời gian chờ đợi
phòng thí nghiệm cùng máy móc được chuyển về Lâm Phong quyết tâm tìm hiểu thấu
triệt các loại bệnh về mắt trên lý thuyết trước.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng mấy chốc đã trôi qua một năm, lúc này
phòng thí nghiệm đã hoàn toàn được xây dựng xong với đầy máy móc tối tân nhất.
Một năm này Diệp Quân cũng biết về Thanh Ngọc nhưng không có ý kiến gì, dù sao
Thanh Ngọc còn rất nhỏ, hắn hiểu Lâm Phong sẽ không động tâm với nàng đâu.
Cũng trong một năm này Lâm Phong rất ít ra khỏi phòng của mình, một ngày ngoại
trừ những chuyện tất yếu như ăn ngủ ra hắn hoàn toàn chú tâm vào nghiên cứu,
buổi tối thì nói chuyện với Thanh Ngọc, Lâm Phong kể cho Thanh Ngọc rất nhiều,
từng giấc mơ của hắn, chuyện của hắn từ nhỏ đến lớn, đôi khi là kể chuyện
cười.
Từ khi gặp Thanh Ngọc Lâm Phong có rất nhiều giấc mơ kì lạ, trong mơ hắn thấy
mình rất mạnh giống như siêu nhân trong phim ảnh, phất tay liền có một hành
tinh vỡ tung, cũng có giấc mơ hắn lạc đến một nơi gọi là Tu Nghệ cầu, nơi đó
cũng có Thanh Ngọc, một Thanh Ngọc trưởng thành.
Ở đó... hắn yêu Thanh Ngọc trưởng thành, nhưng trớ trêu thay, hắn lại phải
giết Thanh Ngọc, chẳng qua hắn sẽ không kể chuyện này cho Thanh Ngọc hiện tại
nghe, hắn không muốn... để em buồn.
Từng ngày từng ngày, Thanh Ngọc chỉ ngồi nghe Lâm Phong nói, có lẽ nàng không
có gì để kể cho Lâm Phong, cũng có lẽ nàng thích nghe Lâm Phong nói hơn là nói
về chính mình, việc duy nhất em làm là nghe Lâm Phong nói.
Trái ngược với suy nghĩ của Diệp Quân, Lâm Phong không biết đây có phải là yêu
hay không nhưng hắn muốn bảo vệ Thanh Ngọc, dù cho hắn có chết hắn cũng muốn
nàng được sống, được nhìn thấy thế giới này một lần.
Đối với người trên địa cầu thường hay có những câu nói như vậy khi hai người
yêu nhau nhưng khi gặp chuyện mấy ai lại muốn chết vì một người khác, Lâm
Phong đối với Thanh Ngọc đã vượt xa tình yêu tại thế giới này rồi, đó là một
sự yêu thương, cũng là một sự bù đắp.
Hôm nay Lâm Phong cùng Thanh Ngọc chuyển đến sống ở một căn phòng ngay trong
phòng nghiên cứu, hắn muốn bắt tay vào chữa trị cho Thanh Ngọc càng sớm càng
tốt.
Khi đọc về sách y học hắn biết được rất nhiều nhưng không có chứng bệnh nào
giống như của Thanh Ngọc cả, tại sao lại thiếu một con mắt, Lâm Phong có hỏi
nhưng Thanh Ngọc lắc đầu không biết, khó càng thêm khó.
Không biết chỉ có thể thí nghiệm, Lâm Phong đã biết rất nhiều rất nhiều phương
pháp phẫu thuật cũng như phương thuốc trên lý thuyết bây giờ hắn muốn áp dụng
ngay lập tức.
Thời gian lại trôi qua, một năm lại một năm, có rất nhiều người tình nguyện
được Lâm Phong cứu giúp, hắn đã giúp rất nhiều người bị mù nhìn thấy ánh sáng
bằng hàng trăm phương pháp khác nhau, thế giới đã biết đến một người tên Lâm
Phong giống như một bác sĩ hàng đầu về mắt, không bệnh gì về mắt mà hắn không
chữa được.
Danh tiếng như vậy, danh vọng như vậy, tiền tài như vậy nhưng ai biết đã hơn
10 năm rồi, Lâm Phong đã 29 tuổi, hắn đã già đi nhiều rồi còn Thanh Ngọc không
biết tại sao nàng vẫn như ngày đầu hắn gặp, em vẫn không lớn lên, có... chỉ là
khỏe mạnh hơn mà thôi, dường như thời gian không ảnh hưởng đến em vậy.
Có điều Lâm Phong không để ý tới sự bất thường của Thanh Ngọc, hắn... chỉ muốn
em được nhìn thấy thế giới này, hắn... chỉ muốn em có lại ánh sáng.
Thế nhưng lúc này Lâm Phong đã có cảm giác tuyệt vọng, từng phương pháp hắn
chắc chắn thành công lại không có tác dụng với Thanh Ngọc, hắn chỉ gây ra cho
Thanh Ngọc tràn đầy nỗi đau, mỗi ca phẫu thuật không thành công, mỗi một
phương thuốc không có tác dụng khiến Lâm Phong không còn tin tưởng vào bản
thân mình nữa, mà mỗi lần như vậy Thanh Ngọc đều mỉm cười nói với hắn "em tin
tưởng anh, em sẽ chờ anh".
Hôm nay, đã gần 30 tuổi, hắn chỉ mới khóc một lần lúc mẹ của hắn qua đời vì
tai nạn giao thông khi trên đường tới phi trường đón hắn thì lần này hắn khóc,
đây không còn là khóc vì khổ sở mà là một sự tuyệt vọng tột cùng, hắn vừa khóc
vừa nói với Thanh Ngọc bên cạnh hắn:
-Xin lỗi em, thật sự xin lỗi em, anh không còn có tự tin mang lại ánh sáng cho em được nữa rồi, xin lỗi em vì đã gây ra quá nhiều đau đớn cho em.
Thanh Ngọc lại một lần nữa mỉm cười nói với Lâm Phong:
-Anh biết không, thời gian qua ở bên cạnh anh là khoảng thời gian em hạnh phúc nhất, đã có anh là ánh sáng cho em thì em cũng không cần ánh sáng của chính mình nữa, anh dắt em đi chơi được không.
Lâm Phong ngơ ngác nhìn Thanh Ngọc, tại sao, tại sao em lại luôn bên cạnh anh,
tại sao dù đau đớn nhưng em lại mỉm cười, tại sao anh giúp được người khác
nhưng không giúp được người anh muốn giúp, trong mười năm hắn chỉ lo nghiên
cứu muốn chữa trị cho Thanh Ngọc, hắn cùng Thanh Ngọc đã không có một ngày vui
vẻ nào. Lúc này Thanh Ngọc lại muốn cùng hắn đi chơi, trong lòng hắn dâng lên
một nỗi xấu hổ, mười năm trôi qua hắn nói muốn giúp Thanh Ngọc nhưng lại quên
mất chính điều mình nói.
-Nếu em không có ánh sáng anh sẽ là ánh sáng cho em, anh sẽ bảo vệ em.
-Được, từ hôm nay anh sẽ khiến cho em vui vẻ. Trong mắt Lâm Phong toát lên một tia kiên định.
Đã có quyết định liền làm, Lâm Phong cũng không biết người thường đi chơi là
thế nào nhưng vì Thanh Ngọc không thể nhìn thấy nên hắn tránh đi tới những chỗ
dùng mắt để xem, hắn cùng nàng đi nghe nhạc, ăn uống, tới những khu vui chơi.
Thanh Ngọc rất vui vẻ mặc kệ người khác nói gì, Lâm Phong cũng vậy nhưng nội
tâm hắn lại chua xót, hắn không biết Thanh Ngọc đã trải qua chuyện gì nhưng
hơn 10 năm vẫn giữ hình hài một cô bé 12 13 tuổi, nếu điều đó suy đoán sâu xa
hơn phải chăng Thanh Ngọc bị bóng đêm dày vò không chỉ 10 mà là 100 trăm, thậm
chí là hàng nghìn hàng vạn năm.
Có lẽ chỉ có hắn mới đem đến sự vui vẻ cho nàng, thế nhưng tuổi thọ của hắn có
hạn, mấy chục năm sau khi hắn đã già yếu mà chết đi, ai sẽ là người ở bên
Thanh Ngọc hay nàng lại chịu sự dày vò, hắn.... lại muốn giống như trong giấc
mơ kia, một khi hắn vượt qua giới hạn của loài người có khi hắn sẽ đem lại ánh
sáng cho Thanh Ngọc.
Trong dòng suy nghĩ miên man, đột nhiên Thanh Ngọc quay người lại cười hì hì:
-Anh, hôm nay là ngày vui sướng nhất trong cuộc đời em, hiện tại em đã mãn nguyện rồi, anh cũng đừng đánh mất chính mình nhé.
Nghe được câu nói này tâm thần Lâm Phong run lên, giơ tay ra muốn bắt lấy
Thanh Ngọc, thế nhưng mọi thứ tan vỡ trước mắt Lâm Phong, thế giới vỡ tan,
Thanh Ngọc cũng từ từ tiêu tán, bóng tối bao trùm Lâm Phong, hắn muốn mở mắt
ra, hắn muốn đi tìm Thanh Ngọc, hắn muốn ở bên cạnh nàng mãi mãi, hắn vẫn chưa
đem lại ánh sáng cho nàng, hắn... muốn tỉnh lại.
Trong một thế giới tràn đầy sắc vàng, một cơ thể bỗng run lên, mí mắt mở ra,
một tiếng hét lớn vang lên:
-Không, Thanh Ngọc.
Người này vươn tay ra muốn chụp lại một thứ gì đó nhưng không bắt được gì cả,
từ lúc gặp Thanh Ngọc tại thế giới kia, trong quãng thời gian mười năm trong
ảo cảnh rất nhiều lần trong thâm tâm hắn và đôi mắt hắn muốn hắn thoát khỏi ảo
cảnh, hắn đã biết tất cả chỉ là ảo cảnh mà thôi thế nhưng hắn vẫn nguyện trầm
luân trong đó, hắn muốn bồi Thanh Ngọc tới kết thúc một kiếp này, hắn muốn làm
cho nàng được nhìn thấy trong một kiếp này, hắn cảm giác đây không chỉ là ảo
bởi Thanh Ngọc kia rất chân thật, chân thật đến mức dù cho tất cả đều là giả
thì nàng… vẫn là thật.
Sự cố chấp ấy đã khiến Lâm Phong không hề biết rằng… hắn đã trải qua ba lần ảo
cảnh như vậy. Và lần này Thanh Ngọc muốn hắn thức tỉnh, có lẽ nàng tại một nơi
nào đó cũng cảm nhận được những thứ trong ảo cảnh này nhưng nàng không muốn
Lâm Phong trầm luân, dù cho nàng lại tiếp tục cô độc cũng không muốn. Điều này
khiến thần hồn của nàng vốn đã không trọn vẹn bây giờ lại suy yếu hơn rất
nhiều.
Lâm Phong rơi lệ, trong hàng lệ này là một sự nhớ nhung, cũng là một sự quyết
đoán:
-Anh đã cùng em một lần nữa hẹn hò cùng nhau nhưng anh lại nợ em thêm một lần, Thanh Ngọc, anh thề đây là lần cuối cùng, anh sẽ không bao giờ dừng bước cho đến khi anh gặp được em.