69 : Một Năm


Đã một năm trôi qua từ sau chuyện ở Minh Hư thôn phát sinh, tại một nơi trên
Hoàng Phong sa mạc gần Đại Điểu quốc, một thiếu niên thoạt nhìn giống như 17
tuổi có chút phong trần, hắn đang theo một đoàn xe ngựa vận chuyển hàng hóa,
hắn chính là Lâm Phong.

Kể từ khi kinh mạch không còn, người khác nhìn vào Lâm Phong đều không cho
rằng hắn là người tu chân, còn nếu dò xét thoáng qua thì cũng thấy hắn có kinh
mạch vì chân khí được điều động tồn tại giống như ngụy kinh mạch vậy, hơn nữa
do luôn sinh sống bên ngoài nên nhìn hắn có chút trưởng thành không giống một
đứa trẻ mới 14 tuổi cho lắm.

Một năm, đại hội săn thú cũng đã qua đi rất lâu, nghe đồn rằng Lôi Cực quốc
chiếm được hạng nhất, quốc gia này đã chiếm được hạng nhất 3 lần liên tiếp nên
đã trở thành quốc gia mạnh nhất trong ngũ đại quốc gia cấp 2 phụ thuộc vào Cực
Pháp quốc.

Phong quốc tình huống hơi xấu một chút, chỉ được hạng 4 mà thôi, về Vũ Ngưng
thì Lâm Phong nghe được rất nhiều lời đồn, nào là nàng được tu chân quốc cấp 4
phát hiện đã đưa nàng đi hay nàng được một lão quái thành danh lâu năm nhận
làm đệ tử vân vân và vân vân.

Đồng thời nhờ vào Vũ Ngưng mà Phong quốc cũng được ban thưởng khá nhiều tài
nguyên tu luyện, nếu may mắn Phong quốc còn có thể vượt qua Lôi Cực Quốc trở
thành quốc gia đạt tới tu chân quốc cấp 3 đầu tiên trong năm quốc gia này.

Về phần Lâm gia thì Lâm Phong cũng ít nghe ngóng được tin tức vì Lâm gia chả
có gì nổi bật cả, chỉ biết Lâm gia hiện tại rất ít khi xuất hiện khiến Lâm
Phong cảm thấy có lỗi với Lâm Thiên, hắn biết chắc Lâm Thiên vì chuyện của hắn
mới trở nên như vậy, có điều Lâm Phong vẫn không có ý định truyền tin về cho
Lâm Thiên biết hắn còn sống.

Một năm này Lâm Phong đã đi qua rất nhiều thành thị, mỗi lần tới một thành thị
hắn đều mở ra một chút phong ấn ở mắt hòng tìm được Thanh Ngọc dựa vào mối
liên hệ giữa hắn và nàng. Dù cho khi mở phong ấn ra vẫn không cảm giác được vị
trí của Thanh Ngọc nhưng mỗi thành thị hắn đều ở lại một thời gian ngắn, tìm
hiểu tất cả sau đó chắc chắn Thanh Ngọc không có ở đây hắn mới rời đi.

Hiện tại Lâm Phong lấy tên là Lâm Toàn Phong, hắn không muốn bị người khác
nhận ra hắn rồi truy cứu về gia tộc, đề phòng vẫn là trên hết.

Về phần thân phận thì Lâm Phong luôn dùng thân phận võ giả để đi cùng bảo vệ
cho các đoàn xe vận chuyển hàng hóa từ thành thị này qua thành thị khác, lần
này hắn tham gia bảo vệ cho một đoàn xe vận chuyển hàng hóa xuyên qua Phong
quốc tới Đại Điểu quốc, Phong Quốc hắn đã tìm gần hết các ngõ ngách rồi.

Nói là vận chuyển hàng hóa xuyên quốc gia chứ trên thực tế Lâm Phong đã dùng
thần thức để thăm dò vào đoàn xe thấy cũng không có gì đặc biệt, đại đa số đều
chỉ là những vật dụng bình thường, cùng lắm được coi là đặc sản của Phong quốc
mà thôi.

Pháp bảo cũng có một chút nhưng chỉ là những pháp bảo cùng bùa chú đơn giản,
tuy nhiên có một hòm gỗ hắn không nhìn thấu được, có lẽ đây mới là món chính
cần chuyển đi, bất quá Lâm Phong không muốn làm quá, hắn không muốn bỏ đi thân
phận võ giả khó khăn xây dựng trong một năm.

Về phần tu vi của Lâm Phong trong một năm nay tiến lên rất chậm mặc dù hắn
luôn có gắng tu luyện, dừng chân ở ngưng khí tầng 9 đã mấy tháng, hắn cảm thấy
hạt linh khí thứ 10 quá khó khăn để ngưng tụ, dùng hết năng lượng còn dư lại
từ đôi mắt cũng chỉ nắm chắc 7 phần nên hắn không muốn thử, có lẽ phải cần có
một cơ duyên nào đó.

Tu vi tăng chậm nhưng thần thức của Lâm Phong tăng tiến rất nhanh, lúc này
phạm vi thần thức mở rộng đã vượt qua Trúc cơ sơ kì từ lâu, đạt tới mốc nghìn
trượng, trong khi Trúc Cơ đỉnh phong cũng chỉ tản thần thức ra được chín trăm
chín mươi chín trượng, cái này khiến Lâm Phong cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Đang di chuyển đoàn người đột nhiên dừng lại, một đại hán da ngăm đen, trên má
có một vết sẹo chữ thập lên tiếng:

-Dựa theo tốc độ như thế này chúng ta chỉ cần tránh đi hoàng sa phong bạo cùng linh thú trúc cơ trở lên thì chỉ 10 ngày nữa là tới được Đại Điểu quốc, mọi người hôm nay hãy dựng trại cùng hàng rào, tối nay chúng ta sẽ ở lại đây.

Người nọ là đoàn trưởng Hùng Chiến, hắn vừa là võ giả vừa là tu sĩ với tu vi
ngưng khí tầng 9, chỉ kém một bước là trúc cơ rồi.

Bất quá Hùng Chiến không phải người mạnh nhất trong đoàn, mà Hùng Chiến cũng
không biết trong đoàn người còn có 1 tên Kết Đan kì đi theo, tên này che dấu
khí tức khá tốt, do Lâm Phong có đôi mắt đặc thù mới nhìn ra được, như vậy thì
món đồ kia rất quan trọng a.

Nói thật lúc biết trong đoàn này có kết đan kì Lâm Phong liền muốn không đi
theo nhưng hắn sợ bị tên kết đan kia nghi ngờ nên cuối cùng vẫn lựa chọn đi
theo, tại Hoàng Phong sa mạc còn có cơ hội chạy trốn chứ ở thành thị bình
thường mà bị một kết đan đuổi giết thì không thể sống sót được.

Trong vùng Hoàng Phong sa mạc này tính ra không có nhiều mối nguy hiểm, chỉ có
Hoàng Sa phong bạo thì dù là kết đan mà lọt vào cũng dữ nhiều lành ít, về phần
linh thú phần lớn chỉ là ngưng khí linh thú, bất quá còn có một nơi gọi là tử
địa đầm lầy.

Nơi đó không tính là đầm lầy nhưng thường xuyên có cát lún giống đầm lầy nên
có tên như vậy, không ai biết bên dưới có cái gì, nghe nói chưa có ai rơi vào
đó mà thoát ra được cả. Một nơi như vậy mà có cả hộ vệ kết đan kì đi theo thì
vật bên trong hòm gỗ cực kì hấp dẫn a, Lâm Phong cũng rất tò mò nhưng vì đây
không phải của hắn đồng thời luôn bị tên kết đan kia nhìn chằm chằm nên đành
bỏ qua.

Dựng trại xong Lâm Phong đi vào lều giả vở nghỉ ngơi chứ Lâm Phong là người tu
chân căn bản không cần nghỉ ngơi nhiều, tuy nhiên hắn cũng không tu luyện bởi
ở đây còn có một tên kết đan, hắn sợ bị bại lộ thân phận.

Một canh giờ trôi qua, đột nhiên một tiếng hú vang lên, cả đoàn người ngay lập
tức đứng dậy trang bị vũ khí, dựng lên rào chắn, thậm chí còn lấy ra bùa nổ
sẵn sàng kích nổ bất kì lúc nào.

Chỉ bằng mắt thường Lâm Phong thấy trong bóng tối là một đàn hơn 50 con Sa Pha
Lang, đây là một bầy linh thú ngưng khí từ tầng 5 đến tầng 9 các loại, thậm
chí con đầu đàn cũng đã là ngưng khí tầng 9 đỉnh phong sắp bước một chân vào
trúc cơ. Đàn sói năm mươi con so với đoàn người chỉ có 20 người là một thử
thách rất lớn, nếu không tính Lâm Phong cùng tên kết đan kia muốn giải quyết
đám Sa Pha Lang này ít nhất phải mất 5-8 người bỏ mạng.

-Mọi người chú ý, bầy Sa Pha Lang này không làm khó được chúng ta, chỉ cần không để chúng nó công phá rào chắn chúng ta liền an toàn.

Hùng Chiến không hổ là đoàn trưởng lâu năm, trong tình thế này vẫn có thể giữ
bình tĩnh trấn an đồng bạn, tuy nhiều người biết sẽ có người phải bỏ mạng
nhưng nghe Hùng Chiến nói vẫn có chút hy vọng, hy vọng không ai phải chết,
hoặc giả... người chết không phải mình.

-Ầm ầm, ngao.

Trong nháy mắt hai bên lao vào hỗn chiến, ngăn giữa hai bên là rào chắn, đàn
Sa Pha Lang trong thời gian ngắn không công phá được rào chắn bên Hùng Chiến
vẫn có lợi hơn, từ trong rào chắn có vô số pháp thuật cấp thấp bổ ra, đàn sói
bị dính pháp thuật không chết ngay chỉ bị thương, mùi máu tanh nồng tỏa ra
khắp nơi.

Bên phía Lâm Phong hắn không thi triển pháp thuật mà dùng một thanh trường
thương chiến đấu từ trong rào chắn, qua mấy chiêu thăm dò Lâm Phong nhân lúc
không có ai chú ý truyền chút linh lực vào trường thương đâm tới Sa Pha Lang,
mỗi lần đâm có linh lực gia trì là một đầu sói gần hàng rào liền ra đi.

Nhờ có Lâm Phong âm thầm ra tay mà sau mười phút đàn Sa Pha Lang này vẫn chưa
đột phá được rào chắn, có điều khi một đầu sói chết rồi Lâm Phong vẫn ra vẻ
bồi thêm mấy phát nữa, Lâm Phong không muốn thể hiện quá mức. Với cách làm này
thậm chí tên kết đan kia cũng không nhìn ra được mánh khóe của Lâm Phong, một
phần do Lâm Phong cẩn thận còn một phần do tên kia không quan tâm lắm, trong
mắt hắn đàn sói này căn bản không gây nên được sóng gió gì cả.

Qua thêm năm phút nữa đàn Sa Pha Lang nhận thấy tình thế không ổn liền rút đi,
ngược lại đoàn xe cũng vội vã lên đường, nơi đây mùi máu tanh quá nồng nên họ
không dám tiếp tục dừng chân sợ hấp dẫn tới mấy đầu linh thú trúc cơ thì tiêu
đời. Một đêm di chuyển bình an vô sự, không có chuyện gì xảy ra khiến cả đoàn
xe vui mừng không thôi, không ngờ lần này đúng thật không có ai ngã xuống.

Lại thêm 8 ngày nữa trôi qua, ngoại trừ mấy trận đánh nhỏ ra thì cũng không có
gì bất thường, trước mắt chỉ còn hơn 1 ngày đường nữa là tới nơi đột nhiên dị
biến xuất hiện. Tên kết đan kì kia bắt đầu ra tay giết chết mấy người trong
đoàn xe, Hùng Chiến hét lớn:

-Đoàn Quyết, ngươi làm gì thế hả, tại sao ngươi lại ra tay giết chết các huynh đệ.

-Hừ, các ngươi cũng xứng xưng làm huynh đệ với ta sao.

Dứt lời, uy áp của một kết đan kì tỏa ra ngiền ép tất cả mọi người trong đoàn
xe.

-Kết... Kết Đan tiền bối...

Nhìn thấy uy áp từ Đoàn Quyết cả đoàn xe như chết lặng, tuyệt vọng, đối mặt
với Kết Đan kì trong số bọn họ không có lấy một Trúc Cơ có thể sống sót được
sao, dù có Trúc Cơ cũng có thể sống sót được sao?

Không thể, không ngoài dự đoán Đoàn Quyết rất nhanh chóng đã giết chết tất cả
mọi người ngoại trừ Lâm Phong.

Do Đoàn Quyết chỉ thi triển mấy loại pháp thuật cấp thấp nên Lâm Phong tránh
né được pháp thuật của Đoàn Quyết, hắn vẫn sống sót nhưng trong lòng hắn đã
trầm xuống tới đáy, tên này muốn giết người diệt khẩu chắc chắn sẽ không tha
cho hắn, hơn nữa chân khí từ đôi mắt của Lâm Phong cũng không đủ để đánh giết
tên này a.

-A, thì ra ngươi cũng ẩn dấu tu vi, bất quá ngươi cũng chết đi cho ta.

Đoàn Quyết khá bất ngờ, không ngờ trong đoàn người này vẫn còn một tên hắn
không nhìn ra là ẩn dấu tu vi, giơ tay lên không còn là phong nhận nữa mà là
pháp thuật của kết đan kì, một chưởng ấn khổng lồ xuất hiện đánh về phía Lâm
Phong.

Thấy vậy Lâm Phong vội vàng đạp thất tinh bộ tán làm 4 hướng tránh né, lúc này
Lâm Phong đã mạnh hơn khi đấu với Lãnh Túc nhiều không còn là loại mặc cho Kết
Đan kì chém giết, có điều Thất Tinh Bộ thoát được chưởng ấn của Đoàn Quyết
nhưng không qua mắt được hắn, Đoàn Quyết phất tay thu hòm gỗ vào nhẫn trữ vật
sau đó đuổi theo chân thân của Lâm Phong.

Phương hướng Lâm Phong chạy trốn là hướng về tử địa đầm lầy, chỉ có ở đó hắn
mới có thể cắt đuôi được Đoàn Quyết hoặc giải quyết luôn tên kia nhưng nếu
không tính toán chính xác có thể Lâm Phong sẽ bỏ mạng tại đó luôn, đây là một
màn đặt cược rất hung hiểm.

So về tốc độ thì Lâm Phong rất nhanh, phối hợp ảo cảnh từ đôi mắt Lâm Phong
chỉ thua kém tên kết đan kia một phần vì tên kết đan này không có pháp bảo phi
hành, sau 2 canh giờ truy đuổi thì Đoàn Quyết vẫn không rút ngắn khoảng cách
với Lâm Phong được.

Trong lúc truy đuổi Đoàn Quyết rất đau đầu, mỗi khi hắn có ý định tăng tốc độ
đuổi kịp Lâm Phong không hiểu sao tâm thần hắn lại run lên một cái khiến tốc
độ lại trở nên chậm lại, cứ như thế hắn đuổi mãi vẫn chưa bắt kịp Lâm Phong.

Đoàn Quyết suy đoán Lâm Phong có công pháp thần thức công kích, đây là hàng
hiếm a, phải biết thần thức công kích chỉ sợ rằng là trong Cực Pháp quốc cũng
là phượng mao lân giác, căn bản là tìm không thấy vậy mà hôm nay lại xuất hiện
trước mắt hắn, Đoàn Quyết càng quyết tâm đuổi theo Lâm Phong hơn.

Một người chạy, một người đuổi, ba ngày trôi qua, vẫn là một người chạy, một
người đuổi.

Một năm này Lâm Phong thu được kha khá thảo dược cùng linh thảo, hồi linh đan
khôi phục linh khí hắn luyện được khá nhiều nên Đoàn Quyết truy đuổi Lâm Phong
hơn 3 ngày Lâm Phong vẫn còn sức để chạy tiếp, mỗi lần linh khí tiêu hao hắn
đều lấy ra một viên hồi linh đan uống vào là xong.

Đoàn Quyết thấy vậy phiền muộn không thôi, thế quái nào mà một tên ngưng khí
vừa có thần thức công kích công pháp lại vừa có nhiều linh đan khôi phục như
vậy a, hơn nữa hình như còn là thượng phẩm đan dược, đến ngay cả hắn là kết
đan kì tài sản mang theo bên người tính ra phong phú nhưng thượng phẩm đan
dược hồi phục linh khí hắn cũng không có a.

Trước mắt thấy Lâm Phong sắp đi vào phạm vi Tử địa đầm lầy, Đoàn Quyết hung
hăng cắn răng thiêu đốt một phần tinh huyết, tốc độ bạo tăng mặc dù có thể để
lại chút tổn thương nhưng nếu bắt được Lâm Phong vẫn lời hơn rất nhiều.

Tốc độ bạo tăng, Đoàn Quyết trong nháy mắt xuất hiện phía sau Lâm Phong giơ
tay chụp tới Lâm Phong, Lâm Phong cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt thầm kêu
không ổn, chỉ có thể vận dụng Tam dương chưởng đánh về phía Đoàn Quyết nhằm
mượn lực đẩy để trốn thoát.

Cũng ngay lúc này, một cỗ hấp lực xuất hiện, Đoàn Quyết nhíu mày, quyết định
không đuổi theo Lâm Phong nữa bởi hắn biết hiện tượng cát sụt lún đã tới rồi,
nếu đuổi theo Lâm Phong nói không chừng sẽ bị hút vào đầm lầy. Trước khi rút
lui hắn đánh một chưởng ấn về phía Lâm Phong, không bắt được tên này nhưng
cũng phải giết chết hắn.

Lâm Phong bị chưởng ấn đánh bay về phía cát lún, máu tươi đầm đìa, lật tay lấy
ra đan dược nuốt xuống, ánh mắt tràn đầy oán hận nhìn chằm chằm vào Đoàn Quyết
hét lớn:

-Nếu ta không chết ta sẽ quay về báo thù.

Hắn không dùng chân khí từ mắt vì nếu có dùng thì cũng không thoát khỏi lực
hút từ vòng xoáy cát lún này, hắn thà thụ thương một chút bảo lưu để còn phản
ứng khi rơi vào vòng xoáy còn hơn chỉ đánh bị thương Đoàn Quyết sau đó không
còn dư lực phản ứng, dù có kéo theo Đoàn Quyết chết chung hắn cũng không cam
lòng, hắn còn chưa tìm thấy Thanh Ngọc.

Đoàn Quyết không để ý lắm tới lời đe dọa từ Lâm Phong, hắn chỉ lắc đầu rồi đi
về hướng Đại Điểu quốc:

-Đáng tiếc a.

Hắn tiếc vì không lấy được công pháp thần thức của Lâm Phong còn chuyện Lâm
Phong còn sống hay không cũng khó nói chứ đừng nói đến chuyện báo thù, vấn đề
là hắn đã lấy được vật phẩm cần thiết, hoàn thành nhiệm vụ bịt miệng rồi.


Đỉnh Phong Chí Tôn - Chương #69