45 : Diệt Giới


Hắc Ám đế quốc rất lớn, mặc dù không gặp được sự phản kháng nhưng vẫn phải mất
nửa năm thì Thông Thiên đế quốc mới diệt sát sạch sẽ Hắc Ám đế quốc.

Quả thực rất nhiều người nhận thấy bọn họ không nên quá mức đuổi tận giết
tuyệt nhưng khi nhìn thấy những cảnh tượng vô cùng máu tanh tại Hắc Ám đế quốc
thì sự mềm lòng do dự đã biến mất, Hắc Ám đế quốc nhất định phải bị tiêu diệt.

Bọn chúng cùng là người của Hắc Ám đế quốc mà còn tàn sát lẫn nhau, lấy giết
chóc làm niềm vui thì một khi tàn dư còn sót lại sẽ có một ngày nào đó người
bị giết chóc chính là thân nhân của bọn họ, người tại Thông Thiên đế quốc
không cho phép điều đó xảy ra, dù bọn họ phải chịu tiếng tàn ác thì họ cũng
chấp nhận, đây là sự hi sinh cho thế hệ sau này.

Nửa năm này Lâm Phong lúc nào cũng tận mắt chứng kiến người của Hắc Ám đế quốc
bị xử tử, hắn có thể rõ ràng bọn người này chỉ là nguồn thức ăn cho hồ máu
hoặc để người khác hấp thu, căn bản là không có nhiều tu vi, hắc khí trong
người cũng không lớn nên không gặp phải tình huống mạng đổi mạng, hơn nữa boom
của Lâm Phong cũng không cho phép hắc khí tồn tại để mà đổi mạng.

Hắn có thể không tham gia vào cuộc tàn sát này, thế nhưng khi cảm giác được
những người tại Hắc Ám đế quốc sau khi tiêu tán đều mang theo một sự giải
thoát thì hắn quyết định tham gia vào, hắn muốn chứng kiến hết thảy, đồng thời
để những linh hồn không bị boom phá hủy có cơ hội tràn vào mắt hắn, hắn có cảm
giác đôi mắt của hắn có một sức mạnh thanh tẩy linh hồn khiến cho linh hồn bọn
hắn được xoa dịu.

Khi những linh hồn này đi vào đôi mắt Lâm Phong, hắn cũng cảm nhận được một
nỗi oán giận, đó là nỗi oán giận thiên địa, dường như đang hỏi tại sao ông
trời lại đối xử với bọn hắn như vậy, tại sao khi sinh ra thì vận mệnh đã bị
thao túng hết thảy, điều này càng làm Lâm Phong chắc chắn hơn… thế giới này
nằm trong tay một ai đó.

Suy đoán của Lâm Phong đó là thế giới này là một dạng của “trò chơi thế giới
ảo”, không biết người tạo nên “trò chơi” này là ai nhưng vô cùng chân thực, vì
một lí do nào đó mà có vô số người giống như hắn lạc vào thế giới này, từ đó
trở thành phân bón cho những tia hắc khí kia lớn mạnh và cội nguồn của tia hắc
khí kia chính là cảm xúc oán giận của con người.

Hơn nữa những người rơi vào đây đều mất hết ký ức, không biết vì nguyên nhân
nào mà Lâm Phong mới có kí ức tại địa cầu, hắn cảm thấy việc mình tới đây
chính là một sự sắp đặt, có lẽ là sắp đặt để hắn phá hủy thế giới này, hay có
lẽ... là sắp đặt để gặp được Thanh Ngọc.

Lâm Phong không biết công nghệ như thế nào mới khiến thế giới này chân thực
đến mức có thể giam cầm linh hồn con người, có lẽ đây không chỉ là ảo, nó cũng
là thực bởi vì đây chỉ là suy đoán mà thôi. Lâm Phong chưa tiếp xúc với tu
tiên nên chỉ có thể đưa ra suy đoán dựa theo khoa học như vậy, về mặt cơ bản
thì đã đúng 80% bởi đây là một thế giới chân thực, chỉ là thế giới này đã bị
một kẻ vô cùng mạnh mẽ chi phối, còn lại thì đúng hết rồi.

Trong niềm vui chiến thắng, tất cả mọi người tại Thông Thiên đế quốc đều vô
cùng hào hứng, bận rộn mở rộng lãnh thổ, xây dựng thêm nhiều công trình, đã
quên dần đi mối thù hận với Hắc Ám đế quốc, có lẽ sau vài chục năm nữa sẽ
không còn ai nhớ tới Hắc Ám đế quốc, chỉ những người tham chiến mới biết… họ
đã từng diệt hàng triệu thậm chí hàng chục triệu ngượi tại Hắc Ám đế quốc.

Thời gian thoáng cái đã trôi qua 2 năm, lúc này Tu Nghệ cầu chỉ còn 1 đế quốc
thống nhất tất cả, đó là Thông Thiên đế quốc, dưới sự bảo vệ của Thiên Soái và
những luật lệ mà Lâm Phong thảo luận cùng những người đứng đầu, cuộc sống của
người dân tại đây đang dần trở nên tốt hơn.

Trong thời gian này tồn tại ở Ám Lâm luôn án binh bất động, hắn đã lên kế
hoạch này vô số năm rồi, chờ thêm vài chục năm để khi Lâm Phong chết đi, những
người ở đây đều nằm trong lòng bàn tay hắn, sớm muộn gì hắn cũng thoát khốn mà
thôi. Hắn biết chỉ có Lâm Phong mới chế tạo được boom Dương Lâm, không có Lâm
Phong thì kế hoạch của hắn lại có thể tiếp diễn.

Hai năm, Lâm Phong vẫn tiếp tục kế hoạch của mình, hắn chế tạo rất nhiều boom
Dương Lâm, tu vi chỉ còn là võ giả tầng 1 mà thôi. Lâm Phong đi tới rất nhiều
thành thị, mặt ngoài là thị sát tình hình dân chúng thế nhưng không một ai
biết… mỗi khi tới một thành thị hắn lại đặt một quả boom Dương Lâm ở lại. Tự
do của Lâm Phong không bị hạn chế, có thể nói hắn là vị anh hùng của Thông
Thiên đế quốc, không một ai nghi ngờ bất cứ điều gì hắn làm, vẫn sống một cuộc
sống bình thường.

Hôm nay, Lâm Phong trở về Cực Hưng thành, hắn muốn tự tay cắt đứt mối liên hệ
cuối cùng của hắn với thế giới này, đó chính là cha mẹ của hắn.

Bởi chỉ cần hắn muốn thì linh hồn của người chết có thể được thanh tẩy, còn
nếu giết người bằng boom thì hắn không chắc chắn sẽ bảo vệ được linh hồn của
họ, nên lại một lần nữa Lâm Phong đối diện với quyết định… hắn phải giết chết
chính người mà hắn yêu quí, đây là để bảo vệ họ nhưng Lâm Phong vẫn cảm thấy
rất đau, dù họ có là giả đi chăng nữa họ cũng là cha mẹ của hắn, cũng là người
cho hắn thấy tình cảm gia đình là như thế nào.

Lâm Phong có một suy nghĩ lớn mật, hiện tại họ là giả nhưng nếu có người đã
khiến họ trở thành chân thật thì tại sao hắn không làm được, hơn nữa hắn cảm
nhận được Thanh Ngọc vẫn tồn tại, linh hồn của hắn và của nàng đã gắn kết với
nhau. Nếu có một ngày hắn có thể tạo ra thứ công nghệ này hoặc một thứ gì đó
tương tự thì liệu có cho những người này sống lại hay không, nếu được thì hắn
sẽ lựa chọn không dùng boom mà dùng cách nhu hòa hơn để bào toàn linh hồn của
họ.

Lâm Phong lựa chọn lúc tất cả mọi người đang ngủ say, hắn không muốn bọn họ
đau đớn, hắn muốn tất cả kết thúc trong im lặng, chỉ một mình hắn đau là đủ
rồi. Lâm Phong đặt tay lên mi tâm Lâm Hồng, Cổ Tuyết và cha mẹ của Thanh Ngọc,
vận dụng chân khí chấm dứt mạng sống của họ.

Thân thể mọi người không tan vỡ như Thanh Ngọc mà chỉ có sinh mệnh bị rút đi,
Linh hồn của 4 người chui vào đôi mắt Lâm Phong, hắc khí được thanh lọc, sau
đó 4 linh hồn bay ra, trước khi tiêu tán bọn họ dường như mỉm cười với Lâm
Phong, đây cũng là một sự giải thoát dành cho họ.

Khóc, sau bao năm không còn cảm xúc Lâm Phong đã khóc, hắn không biết việc
mình làm có còn đúng hay không vì khi 4 linh hồn kia tiêu tán họ không thể
được cứu sống nữa, dù đã cố gắng rất nhiều nhưng linh hồn của họ lại không
được hắn bảo tồn giống như Thanh Ngọc, mọi thứ đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát
của Lâm Phong. Dù đây là hành động giải thoát cho họ nhưng Lâm Phong vẫn không
thể tha thứ cho chính mình, hắn cười thảm, khuôn mặt méo mó đau khổ, tròng mắt
đục ngầu hét lớn:

-Ngươi đã ép ta tham gia vào trò chơi của ngươi, bây giờ ngươi đã mãn nguyện chưa, từ bây giờ sẽ là lượt của ta.

Đây cũng là lúc mà Lâm Phong triệt để trở thành một người khác, hận thù đã
được hắn cất giữ trong tim, tình cảm cũng bị hận thù che lấp, tất cả chỉ còn
lại lí trí, một lí trí vô tình lãnh khốc. Lâm Phong phất tay, để lại 2 quả
boom Dương Lâm, rời khỏi Cực Hưng thành, Lâm Phong mất 1 ngày nữa để tới vị
trí trống trải đã chọn sẵn, từ nhẫn không gian lấy ra một nút bấm, đây là nút
kích hoạt những quả boom mà hắn đã gài ở khắp nơi trên tinh cầu này.

Lâm Phong bấm nút, lẩm bẩm:

-Trò chơi…. Kết thúc.

Một ngày này, thiên địa biến sắc, một ngày này, nếu có người còn sống chắc
chắn sẽ nói Lâm Phong là một ác ma, cũng một ngày này, Tu Nghệ cầu triệt để bị
phá hoại, Lâm Phong đã đưa tất cả mọi thứ lại sự khởi đầu, cũng là ngày mà kế
hoạch của tồn tại kia bị phá vỡ.

Vô số nơi bốc lên những đám khói vô cùng lớn, đại địa rung chuyển, vô số không
gian bị phá vỡ, linh hồn cùng hắc khí đều bị xóa sổ, thế nhưng vẫn có vô số
linh hồn thoát ra khỏi tầm ảnh hưởng, chúng dường như biết Lâm Phong ở hướng
nào, liên tục ùa về vị trí của Lâm Phong.

Vô số linh hồn dung nhập vào đôi mắt Lâm Phong, không ngừng được thanh tẩy,
không ngừng được giải thoát, không ngừng để lại cảm xúc oán giận cho Lâm
Phong. Lâm phong cảm nhận được linh hồn mình đang bị gặm nhấm, trên tay hắn
tràn đầy máu tươi, bốn phía xung quanh hắn tràn đầy hình ảnh giống như tu la
địa ngục, hắn cảm nhận được một nỗi oán giận, tại sao, tại sao chúng ta lại
phải chết, tại sao từ khi sinh ra linh hồn của chúng ta đã bị thao túng, tại
sao chúng ta lại phải chịu sự tàn khốc như vậy.

Mặc dù sự oán giận này đối với Lâm Phong rất ít, phần lớn là oán giận thiên
địa, oán giận nhân sinh nhưng Lâm Phong vẫn trầm mặc, hắn làm sao có thể vui
vẻ khi hàng nghìn vạn người đều bị hắn giết, dù cái chết Lâm Phong gây ra cho
họ là một sự giải thoát nhưng cũng không thay đổi được sự thật, họ... đều bị
chính bàn tay hắn giết chết.

May mắn rằng vẫn còn một giọng nói luôn vang vọng trong linh hồn Lâm Phong,
giọng nói này vô cùng yếu ớt nhưng lại tựa như một góc bình yên trong cuộc đời
hắn “Đừng đánh mất chính mình anh nhé”.

Một tiếng gầm giận dữ vang lên, tồn tại kia không ngờ rằng Lâm Phong lại hành
động như vậy, đây căn bản không phải là việc một con người có thể làm được,
trừ phi kẻ đó đã không còn cảm xúc, đã không còn lương tâm, có lẽ chỉ những kẻ
thuộc thế giới của hắn, cũng là những người tu chân vì lợi ích của mình mới
tàn sát người khác như vậy, thế nhưng đây không phải là thế giới tu chân a.

-Khốn kiếp, tại sao lại có người muốn phá hỏng kế hoạch của ta, không thể chần chờ được nữa, hỡi tàn hồn của ta, huyết tế… bắt đầu.

Ngay khi tiếng gầm kết thúc, dị tượng bắt đầu nổi lên, tất cả những sinh vật
còn sống sót đều ngã xuống chỉ trừ Lâm Phong, dù sao tinh cầu này rất lớn, Lâm
Phong không thể nào diệt sát toàn bộ được. Bất kể là con người hay tinh thú,
thậm chí là từng viên đá hay ngọn cỏ cũng bắt đầu héo tàn, sinh cơ mất hết.

Nếu có một vệ tinh trên bầu trời giờ phút này sẽ thấy khắp nơi phun trào những
cột máu, huyết vân quay cuồng, thiên địa là một mảnh huyết sắc, đại địa nứt
vỡ, giữa tinh cầu trồi lên một viên đá tràn đầy khe nứt. Những cột máu kia
giống như tạo thành một hình vẽ kì dị, tại trung tâm của hình vẽ đó là viên đá
nứt vỡ kia, đồng thời phía trên có một dòng xoáy huyết sắc đang điên cuồng hút
lấy đám sương mù đủ màu bao quanh tinh cầu này.


Đỉnh Phong Chí Tôn - Chương #45