Không biết qua bao lâu, Lâm Phong tỉnh dậy, hắn thấy mình đang nằm trong một
căn phòng nhỏ, thoạt nhìn có vẻ đơn sơ.
Lâm Phong ngồi dậy xem xét cơ thể một phen, ngoại trừ quần áo rách nát ra thì
cơ thể hắn hoàn toàn khỏe mạnh, thậm chí da thịt còn sáng bóng hơn trước nữa,
hắn nhớ rõ ràng lúc ngất đi hắn rất rách nát tại sao bây giờ một vết thương
cũng không có rồi?
Lại nội thị một phen Lâm Phong nhìn thấy một viên thạch thai đang trôi nổi tại
đan điền của hắn liền biết đây là do nó giở trò rồi, dù không hiểu lắm nhưng
Lâm Phong đoán đây không phải chuyện gì xấu.
Đối với 10 người trong đội thăm dò hi sinh thì Lâm Phong hơi áy náy một chút,
dù biết rằng cuộc sống của họ chỉ là một sự sắp đặt tàn khốc nhưng họ đã giúp
đỡ hắn rất nhiều, hắn thề một ngày nào đó biết ai đứng sau tấm màn này hắn sẽ
báo thù cho họ, cũng là báo thù cho chính mình.
Đột nhiên một cô gái bước vào:
-A, anh tỉnh dậy rồi, mấy ngày trước em thấy anh trôi dạt ở con suối, thấy anh bị thương nên mới cố gắng mang anh về đây. Lúc đó em tưởng anh không sống nổi rồi, cả người chẳng có chỗ nào lành lặn cả vậy mà chỉ 3 hôm đã khỏe mạnh rồi. Thảo dược của em cũng khá là hiệu quả nhỉ.
Vậy là mình hôn mê 3 ngày rồi, Lâm Phong thấy đây là 1 cô bé chừng 14 15 tuổi,
hơi gầy, không có gì đặc biệt. Lâm Phong lên tiếng:
-Từ đây về Cực Hưng thành có xa không.
-Đây là Minh trấn, chỉ cách Cực Hưng thành chưa tới 3 tiếng đi tàu, anh đi về hướng bắc là tới rồi. Cô bé nhanh nhảu đáp.
-Đa tạ. Nói rồi Lâm Phong đứng dậy, lấy ra vài kim tệ đưa cho cô bé rồi đi mất.
Lâm Phong đi rất nhanh, cô bé chỉ thấy trên tay vài kim tệ, chưa kịp nói gì
thì Lâm Phong đã đi mất rồi. Lâm Phong giờ đây không muốn tiếp xúc thân mật
với quá nhiều người, hắn biết thế giới này chỉ là một âm mưu, có lẽ vì hắn
xuyên không nên mới trở thành biến số trong âm mưu này, nếu không có hắn thì
thế giới này trước sau gì cũng sẽ biến mất.
Do đó Lâm Phong không muốn quá quen thuộc với ai khác, hắn sợ người mình yêu
quí sẽ chết ngay trước mắt mình, hắn sợ người hắn yêu quí cũng chỉ là một quân
cờ trong tay người khác mà thôi.
Sau nửa canh giờ chạy bộ Lâm Phong về tới Cực Hưng thành, việc đầu tiên hắn
làm là đến thăm Thanh Ngọc. Lâm Phong phát hiện hỗn độn song thạch thai ẩn
chứa năng lượng sinh cơ rất lớn, có thể nhờ đó mà làm Thanh Ngọc thức tỉnh nên
hắn muốn làm cho xong.
Thật sự mà nói Lâm Phong cảm thấy hắn rất có lỗi với Thanh Ngọc nên hắn muốn
tìm lại ánh sáng cho Thanh Ngọc, thế nhưng sâu trong thâm tâm hắn thì lại mong
Thanh Ngọc sẽ không tỉnh lại, bởi vì... sự thật quá tàn khốc, hắn không muốn
Thanh Ngọc phải chịu đựng điều ấy.
Đứng trước giường Lâm Phong lấy một viên thạch thai từ trong giới chỉ, đặt lên
bụng Thanh Ngọc thì viên thạch thai tự động chui vào đan điền Thanh Ngọc, sinh
cơ tản ra, quả nhiên có hiệu quả, Thanh Ngọc bắt đầu có dấu hiệu thức tỉnh.
Thế nhưng đến cuối cùng thì Thanh Ngọc vẫn không tỉnh lại, không biết do viên
thạch thai này không đủ năng lượng hay do chính bản thân Thanh Ngọc không muốn
tỉnh lại.
Lâm Phong nhìn gương mặt Thanh Ngọc, hắn có thể thấy nàng đang hiện lên một sự
giãy dụa, có lẽ nàng đang cố gắng thức tỉnh, cũng có lẽ nàng đang cố gắng để
bản thân mình ngủ say, nhìn cảnh tượng ấy Lâm Phong vô cùng đau, hắn biết rõ
tại sao Thanh Ngọc giãy dụa, tại sao em lại hi sinh cho anh nhiều như vậy, tại
sao.
Lúc này Lâm Phong phải lựa chọn, một là để Thanh Ngọc sống tiếp, hai là phải
tự tay giết chết nàng, hắn cảm nhận rõ ràng, nàng đang thống khổ.
Hắn biết dù hắn có ra tay với Thanh Ngọc hay không thì nàng cũng sẽ chết, hắn
đã tìm hiểu lí do tại sao người của Hắc Ám đế quốc không thể bị bắt, đó là vì
tia hắc khí trong cơ thể họ quá lớn mạnh, một khi được kích phát khiến họ tử
vong, dù trong cơ thể Thanh Ngọc tia hắc khí này rất mờ nhạt nhưng một khi
thời điểm đến, nàng cũng sẽ không tránh khỏi cái chết.
Thanh Ngọc còn sống, Lâm Phong không thể nào vứt bỏ tất cả để phá tan kế hoạch
tại thế giới này bởi Thanh Ngọc cũng là một phần của thế giới này, Thanh
Ngọc... muốn chết đi, nàng phải chết hắn mới có quyết tâm thoát khỏi thế giới
này.
Lâm Phong đã có quyết định, trong mắt hiện lên vẻ tàn khốc vô tình nhưng lại
chan chứa đầy yêu thương, hắn tàn khốc với chính bản thân mình, tự tay giết
người con gái mà mình yêu, hắn cảm thấy thế giới này quá tàn khốc, hắn phải
đập tan thế giới này.
Bàn tay Lâm Phong run rẩy, hắn vận chân khí, điểm một chỉ vào mi tâm Thanh
Ngọc, cố gắng chỉ phá hủy cỗ thân thể này còn phần hồn của Thanh Ngọc thì được
hắn giữ lại trọn vẹn. Bỗng nhiên cơ thể Thanh Ngọc vỡ tan thành từng mảnh như
một tấm gương, những mảnh vỡ ấy tụ tập lại mắt trái của Lâm Phong đồng thời
mang theo một luồng hồn phách của Thanh Ngọc, hắn có thể rõ ràng Thanh Ngọc
nói với hắn:
-Em sẽ đợi anh, anh đừng đánh mất chính mình nhé.
Giờ phút này, hắn và Thanh Ngọc là chung một thể, hắn không chết Thanh Ngọc có
thể sống lại, nhưng hắn chết đi thì cả hai đều không còn tồn tại. Từ đây hắn
lại có thêm 1 lí do để sống trong thế giới tàn khốc này, hắn phải phá tan thế
giới này đồng thời phải sống sót. Nếu không thể sống sót được hắn sẽ cùng chết
với Thanh Ngọc, hắn sẽ không bao giờ để nàng cô đơn một lần nữa.
Ở một vị diện nào đó cách xa nơi này không biết bao nhiêu vị diện, một người
ngồi trên ngai vàng, đầu đội đế quan, hai mắt đang nhắm lại bỗng dưng mở ra,
thì thào:
-Nhật Nguyệt Phá Hư thần đồng đã hoàn thiện, tấm lưới ta quăng ra đã sắp đến lúc thu hoạch, bất quá hiện tại vẫn chưa tới thế thứ ba tại sao đã hoàn thiện.
Nói xong người này lại nhắm mắt lại tính toán.
Cũng ngay thời khắc này vô số vị diện tại Thái Sơ Giới đều chấn động, khắp nơi
trong hư không đều xuất hiện dị tượng, hư ảnh thái dương cùng nhật nguyệt song
song xuất hiện, thiên địa này dường như có thêm một thứ gì đó rất huyền diệu.
Đó chỉ là hư ảnh thế nhưng lại áp đảo Nhật cùng Nguyệt chân thực, dường như
chính chúng nó mới là chân thực còn lại tất cả chỉ là hư ảo mà thôi.
Cũng lúc này, một vài tồn tại vô cùng cổ xưa thức tỉnh:
-Nhật Nguyệt Phá Hư thần đồng thức tỉnh, loạn thế sắp tới, ai sẽ là người thống nhất tam giới, ai sẽ là người hoàn thiện luân hồi.
Đây là một câu nói được lưu truyền từ thời xa xưa, không biết ai truyền lại
nhưng hầu hết mọi người đều đã quên, chỉ một vài lão quái vật mới biết đến.
Cũng ngay giây phút này đây Lâm Phong cảm nhận được đôi mắt của hắn có sự khác
biệt, trước đây mắt phải của hắn có thể thấy những dòng năng lượng nhưng không
tác động lên được nó nhưng bây giờ hắn đã có thể bóp méo vài dòng năng lượng
nhỏ dẫn đến phá hư một vật.
Đồng thời mắt trái của hắn trở lại giống như trên địa cầu, hắn thấy khắp nơi
đều là oan hồn, thế giới này là một mảnh tàn phá đầy những khe nứt không
nguyên vẹn. Dưới đất là những dòng khí màu đen, con người là những dòng năng
lượng, hồn phách của họ đầy hắc khí, bầu trời hỗn độn ẩn chứa một sức mạnh
kinh thiên, tất cả đều hiện hữu trong mắt Lâm Phong.
Vài hơi thở sau những thứ đó đã biến mất, Lâm Phong trở lại bình thường, hắn
thì thào:
-Thì ra trước đây em vẫn hiện hữu trong mắt của anh, anh nợ em nhiều lắm Thanh Ngọc.
Lâm Phong hiện tại đã không còn một chút vướng bận, cũng không còn lại bất kì
xúc cảm nào, trong đầu hắn đang lập ra một kế hoạch điên cuồng.