Thời gian thấm thoát, thoáng cái ba năm đã qua, trong ba năm này Lâm Phong chỉ
làm một việc duy nhất là ngồi bất động ở bậc thứ bốn mươi Minh Hồn Đài luyện
thể, thế nhưng truyền kỳ về Lâm Phong đã lan rộng khắp Ám Minh Giới.
Lần này là chân chính truyền kỳ, không phải trào phúng.
Ở Ám Minh Giới, leo bốn mươi bậc Minh Hồn Đài không phải thành tích cao nhất,
nhưng thời gian ba năm không ngừng nghỉ ở trong Minh Hồn Đài đã có thể xếp vào
trước mười người kiên trì lâu nhất, bởi theo thời gian áp lực ở một bậc dù
không tăng thì cơ thể dần mệt mỏi cũng có khác nào áp lực tăng lên đâu.
Nói thật, đổi lại một người leo một đường sáu mươi bậc chưa chắc đã làm được
như Lâm Phong kiên trì ba năm ở bậc thứ bốn mươi.
Chưa kể Lâm Phong còn là một kẻ ngoại tộc, áp lực Lâm Phong phải gánh chịu so
với người khác cao hơn không chỉ một điểm, vậy mà hắn có thể ngồi tới ba năm,
không thắc mắc mới là lạ.
Rốt cuộc Lâm Phong làm như thế nào?
Tất cả mọi người đều có chung một câu hỏi này.
Bất quá không ai có câu trả lời, người bên ngoài căn bản không cảm nhận được
biến hóa của Lâm Phong.
Thậm chí có vài người không tiếc một lần tiến nhập Minh Hồn Đài để đến gần
thăm dò Lâm Phong cũng không hiểu được chính xác chuyện gì đang diễn ra, chỉ
cảm giác được Lâm Phong giống như một cái động không đáy hút hết áp lực vào cơ
thể, sau đó áp lực tự động biến mất.
Quỷ dị vô cùng.
Chỉ có Lâm Phong tự biết áp lực không phải tự động biến mất mà là áp lực đó
thuận theo dòng tuần hoàn của Trọng Huyết Tẩy Tủy Đại Pháp đã bị chia nhỏ
thành vô số lần san sẻ ra từng tế bào, và nó được dùng để rèn luyện mỗi một tế
bào cứng cáp hơn.
Áp lực bị chia nhỏ, thân thể dần cứng cáp, một bên giảm một bên tăng tự nhiên
sẽ cho người khác cảm giác rằng áp lực biến mất.
Đương nhiên, nói thì nhẹ nhàng, làm mới khó.
Nhục thân của ngươi có thể rất mạnh, nhưng ngươi dám bảo đảm rằng mỗi một tế
bào của ngươi đều mạnh sao?
Không, rồng còn có nghịch lân, thiên còn có lỗ hổng, người làm sao không có
nơi yếu hại đâu.
Đừng nói là một chỗ yếu, vạn vạn chỗ yếu đều có.
Cho nên, bề ngoài nhìn vào tưởng chừng Lâm Phong không có chuyện gì, nhưng
thống khổ bên trong chẳng ai thấu.
Cái cảm giác khi luyện thể bằng Trọng Huyết Tẩy Tủy Đại Pháp giống như bị hàng
nghìn nghìn vạn vạn lưỡi dao siêu nhỏ siêu sắc bén cắt vào da thịt, vào cốt
cách, thậm chí là vào cả linh hồn khiến người ta muốn phát điên, chẳng qua Lâm
Phong đã quá quen với “đau” không thể hiện ra mà thôi.
Lóc da xẻ thịt, hắn đã trải qua, thống khổ tâm linh, hắn cũng đã trải qua, mỗi
một cái đều “đau” đến cực hạn, đến mức hắn là chủ nhân Hỗn Độn Chi Tâm còn
xuất hiện tâm ma là đủ hiểu, bây giờ trừ tử vong không thể bước tiếp thì không
gì có thể khiến Lâm Phong lùi bước nữa.
Một ngày lại một ngày, thân thể Lâm Phong dần chất biến.
Cho đến hôm nay, sau ba năm luyện thể, mối liên kết giữa linh hồn và nhục thân
Lâm Phong đã đạt tới một độ cao chưa từng có, hắn không rõ độ cao này gọi là
gì nhưng đoán chừng hiện tại chỉ thuận túy dựa vào nhục thân cũng đủ để miểu
sát bát cấp ngũ tinh lục tinh rồi.
Bởi vì… một quyền phổ thông của Lâm Phong đã có thể tổn thương linh hồn người
khác.
Một quyền tùy ý đánh tới liền kích thương linh hồn đối thủ, ai có thể nghĩ đến
điểm này?
Không dám nói không có, nhưng dù có đi nữa chắc chắn sẽ rất ít, cho nên rất
khó phòng bị.
Lại nói mới chỉ sơ bộ dung hợp linh hồn với thân thể đã có uy năng như thế,
vậy nếu hoàn mỹ dung hợp sẽ đem tới kinh hỷ gì đây?
Lâm Phong rất mong chờ.
Đứng dậy, Lâm Phong nhìn lại khung xương, ban đầu khung xương của hắn là màu
trắng như bao người khác, bây giờ nó đã chuyển sang huyết hồng chi sắc của máu
huyết, xương cùng máu đồng bộ màu sắc, nếu không nhìn kĩ sẽ khó phân biệt được
đâu là xương đâu là máu.
Sự biến đổi này không thể không nói rất kì lạ cùng ma mị, mấy cái thứ mang màu
của máu thường là điềm xấu a.
Bất quá Lâm Phong không quan tâm lắm, từ lâu hắn đã bỏ qua yếu tố hên xui rồi,
đây là thành quả của chính bản thân hắn luyện ra chẳng có gì đáng xấu hổ cả,
mạnh hơn là được, và càng có thể mạnh hơn nữa.
Tuy nhiên áp lực ở bậc thứ bốn mươi đã không giúp ích được cho Lâm Phong, hắn
cất bước hướng lên phía trên mà đi.
Bậc thứ năm mươi, sáu mươi, bảy mươi,...
Chỉ mất vài giây Lâm Phong đã đi đến bậc thứ bảy mươi chín, hắn hơi dừng lại,
hắn muốn nghiên cứu một chút bậc thứ tám mươi và bậc thứ bảy mươi chín khác
nhau chỗ nào mà Minh Tộc lại lấy mốc tám mươi làm chỉ tiêu gõ Minh Lệnh Chung.
Một khoảnh khắc này, ngoại giới xôn xao.
-Trời ạ, một lúc leo liền ba mươi chín bậc, hắn có còn là người nữa hay không.
-Mụ nội nó, kẻ nào nói không phải tộc nhân Minh Tộc liền không leo được Minh Hồn Đài, mở to mắt chó ra mà xem người ta leo tới bậc bảy mươi chín rồi kìa.
-Hic, đây là thường thức, không phải một mình ta nói a. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, hắn leo Minh Hồn Đài rất ung dung, chẳng lẽ ngoại tộc không phải không thể leo mà là tự do đi lên Minh Hồn Đài sao?
Những người khác nghe vậy thầm chửi người nọ lấy cái cớ biện minh quá ngu
xuẩn, trước giờ không phải không có ngoại tộc thử leo Minh Hồn Đài, nhưng có
ai làm được như Lâm Phong đâu, những người đó căn bản mới leo tới bậc thứ ba
đã bị áp lực đánh bay ra ngoài a.
Chính vì thế mới lưu truyền tin tức ngoại tộc không leo được Minh Hồn Đài,
không có lửa làm sao có khói.
Một bên xôn xao, một bên đám người lại nhìn Lâm Phong bằng cặp mắt tham lam
trắng trợn, trong đầu bọn họ nổi lên ý nghĩ hắn có thể làm được, vậy bắt hắn
khai ra phương pháp chẳng phải bọn họ cũng làm được như thế?
Leo lên đến bậc thứ bảy mươi chín tiếp nhận tẩy rửa thì huyết mạch đã đến gần
mức phản tổ rồi, “tổ” của bọn họ rất rất mạnh a.
Cứ như thế, Lâm Phong bất tri bất giác trở thành miếng mồi ngon của đám tộc
nhân Minh Tộc, đợi Lâm Phong đi ra bằng bất cứ giá nào cũng phải bắt được Lâm
Phong vào tay.
Đây không phải bọn họ váng đầu làm bậy, mà là sức dụ hoặc của huyết mạch phản
tổ quá lớn.
Về phần Lâm Phong có biết điều này hay không?
Biết, nhưng hắn không quan tâm, trước khi leo Minh Hồn Đài hắn không sợ Minh
Tộc, sau khi leo Minh Hồn Đài hắn càng không sợ Minh Tộc, kẻ nào sáng suốt thì
chớ chọc hắn, nếu không hắn không dám chắc hạ tràng của kẻ đó sẽ khó coi đến
cỡ nào.
Trở lại bên phía Lâm Phong, qua ba năm luyện thể có thể nói Lâm Phong đã quá
quen thuộc với Minh Hồn Đài, chỉ một thoáng hắn đã phân tích ra được sự khác
biệt giữa bậc thang thứ tám mươi và các bậc thang trước tám mươi.
Nếu Lâm Phong đoán không lầm thì ở bậc thang thứ tám mươi chẳng có uy áp gì
cả, cái chờ đợi người ta từ bậc này là khảo nghiệm của “tiền nhân”, hoặc chính
xác hơn là khảo nghiệm từ ý chí của những cường giả Minh Tộc thời xa xưa.
Ngoài ra Lâm Phong còn mạnh dạn suy đoán từ bậc thứ tám mươi trở đi sẽ có mười
chín vị tiền nhân và một vị “tổ tiên”.
Những ý chí đó sẽ mạnh như thế nào?
Lâm Phong không biết, cho nên hắn đang phân vân xem có bước tiếp hay không,
chẳng may người ta không chấp nhận ngoại tộc đi lên Minh Hồn Đài làm khó dễ
hắn thì rất phiền phức, át chủ bài của hắn chỉ có tác dụng với sinh mệnh sống.
Ý chí lưu lại không có lí trí phán đoán đúng sai lợi hại, chỉ có hợp cách và
không hợp cách.
Mặc kệ, không bước sẽ không rời khỏi Ám Minh Giới được, hắn không thể ở lại
đây cả đời.
Binh đến tướng ngăn, nước đến đất cản, ta lên.
-Xoạt.
Một bước đi ra, bậc tám mươi, đến.
Từ bậc thứ tám mươi trở đi, màn hình trình chiếu không cách nào tiếp thu hình
ảnh, tắt ngúm.
Ám Minh Giới, không còn là xôn xao nữa, mà là… chấn động.
-Bậc.. bậc thứ tám mươi?
-Không thể nào đâu, nghe nói từ bậc thứ tám mươi trở đi đã không phải địa phương rèn luyện, ở đó sẽ có ý chí tổ tiên trấn áp, hắn không có huyết mạch Minh Tộc làm sao vào được? Tổ tiên sẽ không nhận lầm a.
Một người ra vẻ hiểu biết nói:
-Giờ ta đã hiểu lí do Dục Tướng đại nhân mang hắn trở về, ta dám khẳng định hắn có quan hệ với Minh Tộc chúng ta.
Đồng bạn của người nọ gật gù:
-Ngươi nó có lí, nhưng nói vậy chẳng phải chúng ta không thể ra tay với hắn a, dù sao hắn cũng có Dục Tướng ở phía sau bảo vệ.
Nghe vậy người nọ cười lạnh:
-Sai, ngươi đừng nhìn Dục Tướng đại nhân là nữ tướng duy nhất trong thất tướng liền cho rằng đại nhân hiền lành, đại nhân không phải đang bảo vệ hắn mà là lợi dụng hắn, chúng ta ra tay với hắn mới là hợp với ý của đại nhân, hiểu không.
-Hóa ra là vậy, hắc hắc, ước mơ phản tổ không còn xa nữa rồi a.