Minh Hồn Đài được coi là địa phương công cộng ở Ám Minh Giới, chỉ cần là thành
viên của Minh Tộc đều có tư cách đi lên Minh Hồn Đài rèn luyện, nhưng trên
thực tế không phải mọi tộc nhân Minh Tộc đều nhận được phúc lợi của Minh Hồn
Đài.
Bởi trong một trăm tòa thành chỉ có Thập Đại Minh Thành mới có lối đi thông
tới Minh Hồn Đài, mà muốn đến Thập Đại Minh Thành phải là người có thiên phú
cao, tu vi đồng dạng cũng phải cao, hoặc là người từng làm ra cống hiến gì đó
cho Minh Tộc được đặc cách nhập thành.
Không có điều kiện hạn chế tư cách rõ ràng, nhưng nhìn chung vẫn phải là người
mạnh mới được leo.
Thế giới này, không có gì là bình đẳng tuyệt đối.
Ngoài ra ở Minh Tộc còn có luật lệ hạn chế số lần tiến vào Minh Hồn Đài, mỗi
người chỉ có thể đi vào một lần ở một cấp.
Ví dụ Minh Giả Nhất Cấp đã đi vào Minh Hồn Đài một lần thì phải đột phá lên
nhị cấp mới có thể lần nữa tiến vào, tương tự như thế cho đến Minh Giả Cửu Cấp
nhiều nhất chỉ có chín cơ hội rèn luyện tại Minh Hồn Đài, có điều hầu như
không ai sử dụng được chín lần hoàn mỹ, cùng lắm là năm sáu lần thôi.
Dù sao khả năng một người là có hạn, có ai ngay từ bước đầu tiên tu luyện đã
mạnh mẽ đâu, nói không quá chứ kẻ yếu đi lên Minh Hồn Đài cũng chẳng có tác
dụng gì, có khi còn bị Minh Hồn Đài nghiền ép chết tươi, lợi bất cập hại.
Cho nên, lúc Lâm Phong đến thông đạo Minh Hồn Đài chỉ thấy lác đác vài người.
Lâm Phong theo quy củ trong tấm ngọc giản chỉ dẫn đến trình ngọc giản cho một
người trẻ tuổi tu vi bát cấp sơ kì, theo hắn được biết thì người nọ là nhân
viên chứng nhận xem người đến có vi phạm quy tắc “một cấp một lần” hay không.
Đưa ngọc giản, Lâm Phong thản nhiên nói:
-Ta muốn vào Minh Hồn Đài, có vấn đề gì không?
Người trẻ tuổi gọi Minh Huy, hắn không thèm nhìn đã thu ngọc giản vào nhẫn trữ
vật cười nhạt:
-Đương nhiên có vấn đề, ngươi không phải tộc nhân Minh Tộc, lấy tư cách gì để leo Minh Hồn Đài. Cút đi.
Nghe vậy Lâm Phong hơi nhíu mày một cái, người này rõ ràng là đang chơi hắn,
tuy hắn không phải tộc nhân Minh Tộc không có đặc quyền “một cấp một lần”
nhưng dựa vào cống hiến “cơ giới hóa luyện đan” đã được ban thưởng ba lần tiến
nhập Minh Hồn Đài, tấm ngọc giản chính là một dạng “vé vào cổng”.
Cướp vé của ta? Tốt, thế thì đừng trách ta không khách khí.
-Chấn Hồn.
-Ong… ong…
Ngôn từ bất lực, bạo lực lên ngôi, Lâm Phong không nói nhiều đột ngột xuất
chiêu.
Chấn Hồn Búa nhất gõ, sóng linh hồn công kích tràn ra như vũ bão đập thẳng vào
đầu Minh Huy chấn hắn choáng váng, linh hồn càng run rẩy kịch liệt không cách
nào khống chế được bản thân, nhân cơ hội này Lâm Phong giơ tay cướp đoạt nhẫn
trữ vật.
Sau đó Lâm Phong một cước đạp thẳng vào ngực Minh Huy vẫn đang si ngốc.
-Phốc… phốc… phốc…
Minh Huy bị Chấn Hồn quấy nhiễu ngây người không bày ra được phòng thủ làm sao
có thể là đối thủ của Lâm Phong bị đá bay ra ngoài lăn mười mấy vòng, khóe
miệng liên tục phun ra máu tươi, hôn mê bất tỉnh.
Minh Giả Bát Cấp nhị tinh, hai chiêu chế ngự, có thể thấy một cước của Lâm
Phong không hề nhẹ.
Mà sự thật đúng là như thế, tu vi của Lâm Phong không phát huy được sức mạnh
chân chính nhưng lực lượng nhục thân vẫn như cũ khủng bố, một cước này đã đạp
nát mấy nhánh kinh mạch của Minh Huy, không nằm trên dường mấy tháng đừng hòng
khỏe mạnh.
Nói thật, nếu không phải Lâm Phong thủ hạ lưu tình sợ rằng Minh Huy đã bị một
cước đạp nổ lồng ngực, trái tim phá toái, chết không toàn thây.
Bất quá đây không phải Minh Huy yếu, chẳng qua là chiêu thức của Lâm Phong quá
quỷ dị, Bát Cấp sơ kì không có cách chống đỡ Chấn Hồn.
Một cước đả bại Minh Huy, đổi lại người khác sẽ thấy tự hào vì vượt cấp chiến
đấu thành công nhưng Lâm Phong lại phủi phủi chân tựa hồ hắn vừa đá phải thứ
gì đó dơ bẩn, ngay cả nhẫn trữ vật của Minh Huy cũng bị Lâm Phong ném trở về.
Trần trụi khinh thường, hung hăng đánh mặt.
Lâm Phong không có thói quen trang bức, nhưng hắn không hy vọng suốt ngày bị
người khác tìm tới gây phiền phức, giết gà dọa khỉ là phương án tốt nhất giải
quyết vấn đề này.
Trước giết Minh Đại Quang, sau không nể mặt Minh Hồng Siêu, tiếp lại ngông
cuồng trấn áp Minh Huy, ba lần liên tiếp bá đạo đã tỏ rõ ý tứ của Lâm Phong,
ai cản đường ta, ta liền đánh ai.
Quả nhiên, những người xung quanh ban đầu cũng có ý định giống Minh Huy ngăn
chặn Lâm Phong nhưng ngay lập tức dập tắt ý nghĩ đó, bát cấp nhị tinh người ta
còn dễ dàng đánh bại thì có đến mười mấy tên bát cấp nhất tinh như bọn họ cũng
không đủ nhìn a.
Lại nói Lâm Phong đã trả lại chứ không có cướp luôn nhẫn trữ vật của Minh Huy,
tất cả là do Minh Huy sai trước Lâm Phong mới “phản kháng”, bọn họ không tìm
được lí lẽ chèn ép Lâm Phong.
Cứ như thế, Lâm Phong hiên ngang bước vào thông đạo.
Xuyên qua thông đạo, một bước lên đài.
Có người tiến nhập Minh Hồn Đài, ở trung tâm mỗi tòa thành Thập Đại Minh Thành
hiện ra một màn ảnh to lớn, bên trong màn ảnh là hình ảnh Lâm Phong đang đứng
ở nấc thang đầu tiên, hai mắt nhắm nghiền, thân thể khẽ run lên một cái.
Nếu là người quen của Lâm Phong thấy cảnh này sẽ biết Lâm Phong đang rơi vào
trạng thái nghiên cứu, hắn… có hứng thú với Minh Hồn Đài rồi.
Còn người khác thì…
-Hửm, tên kia là ai, trông thật lạ mắt a.
-Hắc hắc, ngươi không biết gì sao, hắn là tên tù nhân bị Dục Tướng đại nhân bắt sống đem trở về, nghe nói rất có tài luyện đan, cái gì mà cơ giới hóa luyện đan là do hắn sáng tạo ra, có lẽ vì vậy mới được ban thưởng cơ hội đi lên Minh Hồn Đài.
-Hả? Nói đùa gì vậy, nếu thế đây có khác gì đi tự sát đâu, hắn không phải tộc nhân Minh Tộc a, không có huyết mạch chống đỡ làm sao leo nổi. Thấy không, hắn ngay cả bậc thứ hai còn không dám leo, đây là Minh Hồn Đài bài xích ngoại tộc hay tu vi của hắn yếu?
-Ta nghĩ là cái thứ nhất đi, dù sao người có tư cách tham gia vào chiến trường Nam Môn thì tu vi ít cũng đã sánh ngang với lục cấp rồi.
-Các ngươi đoán xem hắn đi được bao nhiêu bậc, ta cho rằng tối đa là mười bậc.
Một người khác nghe vậy cười lớn:
-Mười bậc? Ha ha, ngươi đề cao hắn quá rồi, ta đoán ba bậc.
-Có khi nào chỉ một bậc hay không a?
Có người thì không để ý điều đó, nhất là mấy cô nương hoài xuân cười hì hì
thảo luận:
-Gương mặt của hắn hơi lạnh lùng nhưng đẹp trai thật, đợi hắn trở ra ta phải bắt lấy mới được.
-Uây, hắn là ngoại tộc a, làm sao xứng với ngươi.
-Ngoại tộc hay không ta mặc kệ, ta thấy hắn đẹp trai là được rồi, lại nói tộc chúng ta thỉnh thoảng vẫn có trường hợp kết hôn với người ở Thái Sơ Giới đấy thôi, chiến tranh quy chiến tranh, tình yêu là tình yêu nha.
-Aizz, ngươi hết thuốc chữa rồi.
Trở về với tình trạng Lâm Phong, kì thực Minh Hồn Đài không có cái gọi là bài
xích ngoại lực, sở dĩ hắn run rẩy là do hưng phấn khi phát hiện một thứ mới
lạ.
Ngay khi tiếp xúc với nấc thang, một cỗ lực lượng kì lạ xuyên thấu qua lòng
bàn chân chui vào cơ thể Lâm Phong khiến hắn “nặng” hơn một chút, ban đầu hắn
nghĩ đây là trọng lực khí tràng, đoán chừng càng lên cao trọng lực sẽ càng bạo
tăng.
Ở bậc thứ tám mươi sẽ là trăm lần, nghìn lần, hay vạn lần trọng lực?
Không biết, thế nhưng qua một lúc cảm thụ kĩ càng Lâm Phong hiểu ngay áp lực
này không giống trọng lực khí tràng, nó… còn kinh khủng hơn trọng lực khí
tràng nhiều lắm.
Trọng lực khí tràng là ngoại lực áp đặt lên cơ thể ngươi khiến ngươi nặng
trĩu, còn áp lực của Minh Hồn Đài là nó biến huyết dịch của ngươi nặng hơn ảnh
hưởng đến thể trọng, nói cách khác là ngươi bị đè nặng từ chính thể nội của
ngươi.
Một cái là ngoại lực, một cái là nội lực, chênh lệch thấy rõ.
Cho dù là phàm nhân hay tu sĩ, thể nội đều yếu hơn bên ngoài nhiều lắm, hơi
bất cẩn một chút sẽ trọng thương ngay.
Chẳng trách trong ngọc giản có ghi chép nên dùng lực lượng huyết mạch chèo
chống leo thang, đồng thời càng thôi động huyết mạch cản lại áp lực thì tự
nhiên huyết mạch sẽ được tẩy rửa tinh thuần hơn, và nó chỉ có tác dụng với
huyết mạch Minh Tộc.
Còn vì sao Minh Hồn Đài có thể mài dũa linh hồn thì Lâm Phong tạm thời chưa
rõ, áp lực ở nấc thang này không đủ mạnh để Lâm Phong phân tích, linh hồn của
hắn đã quá mạnh căn bản không cảm nhận được bất kì áp lực nào kì lạ a.
Bất quá vấn đề huyết mạch cũng rất đau đầu, phải làm như thế nào để chống lại
bây giờ?
Qua một hồi suy nghĩ, Lâm Phong bỗng minh ngộ, hắn có đáp án rồi, đó là… luyện
thể.
Huyết mạch không được, liền lấy thân thể chống đỡ.
Chỉ cần cơ thể ngươi đủ mạnh, huyết dịch có nặng cũng không khiến ngươi bạo
thể được.
Có điều Lâm Phong chưa có công pháp luyện thể thích hợp, mấy cái công pháp Lâm
Phong tham khảo ở ngân khố Ngũ Đại Đế Quốc trước đó không có cái nào có thể
luyện đến cảnh giới cao hơn Vấn Đạo cả, đây cũng là lí do nhục thân Lâm Phong
mãi vẫn không đột phá được.
Lâm Phong ngồi xuống xếp bằng trên bậc thang thứ nhất, không có công pháp, thì
đi sáng tạo là được rồi.
Đổi lại ở một chỗ khác sáng tạo công pháp luyện thể ở bước thứ hai không dễ,
nhưng điều kiện áp lực ở Minh Hồn Đại giúp Lâm Phong hiểu được rất nhiều thứ,
như là cần cái gì hay nên làm gì để biến nhục thân mạnh hơn.