Trên thực tế, từ ngày xuyên đến Ngũ Hành Tinh thì Lâm Phong đã có ý nghĩ muốn
cơ giới hóa các loại hoạt động tu chân như luyện đan, luyện khí hay chế tạo vũ
khí nóng, lò phản ứng năng lượng hạt nhân các loại để phụ trợ cho việc tu
luyện.
Dù sao ngày đó thế mạnh của hắn là khoa học, không phải tu chân.
Lại nói ở tu vi thấp, khoa học mạnh hơn tu chân nhiều lắm, chỉ cần ngươi nắm
trong tay một khẩu súng lục hay một lô lựu đạn thì dù ngươi có là Ngưng Khí
tầng một cũng giết được Ngưng Khí viên mãn rất dễ dàng, tỉ lệ sống sót tự
nhiên cao hơn vô số lần.
Ngẫm đến mà xem, Ngưng Khí tầng một đi khiêu chiến Ngưng Khí viên mãn, khoảng
cách trăm mét, không đợi người ta phản ứng ném ra mấy quả lựu đạn F1 hay M67
đặc chế, sau đó “ầm ầm” mấy tiếng liền giải quyết, thử hỏi có ngưu bức hay
không?
Hoặc giả cầm một thanh AWM cải tiến, nằm một chỗ ẩn nấp cách mấy trăm mét lấy
mạng là chuyện cỡ nào dọa người.
Đặc biệt là dùng trên linh thú không có trí tuệ, trộn lựu đạn vào thức ăn, đợi
chúng nó nuốt vào kích nổ một cái, hiệu quả có bao nhiêu đáng sợ, đoán chừng
tam cấp tứ cấp linh thú không chết cũng trọng thương.
Đó mới chỉ là vũ khí nóng tầng thấp nhất, nhìn xa hơn một chút nếu chế tạo ra
được boom nguyên tử hay đầu đạn hạt nhân thì Nguyên Anh, Hóa Thần tính là cái
gì, nói không quá chứ một phát đạn đạo liền thổi bay một cái tu chân quốc cấp
ba rồi.
Còn tu chân quốc cấp bốn? Ha hả, một cái đầu đạn không được, đến mấy cái đầu
đạn là xong a.
Bất quá mộng tưởng đó đã bị Lâm Phong bỏ rơi, bởi vì trình độ khoa học ở Ngũ
Hành Tinh quá thấp, Lâm Phong không có công cụ để gia công chế tạo và lắp ráp
máy móc, lấy sức của một mình hắn ngày còn ở Ngưng Khí căn bản không làm xuể.
Chủ yếu nhất vẫn là, thời điểm đó Lâm Phong quá bận rộn với việc bị truy sát,
từ Phong gia đến Thi Điểu Tông, từ Hồng Lưu Quốc đến Ngũ Đại Đế Quốc, đợi đến
khi Lâm Phong giải quyết xong thì những cái công trình khoa học đó đã không có
nhiều ý nghĩa nữa, dệt hoa trên gấm mà thôi.
Chế tạo nhà máy, còn không bằng tự thân tu luyện đâu?
Thế nhưng hôm nay, mộng tưởng đó lại có cơ may trở mình, nói Lâm Phong “ban
phúc” cho Ám Minh Giới còn không bằng nói Lâm Phong vì chính mình làm chút
chuyện vui, chung quy lại Lâm Phong xuất thân từ một nhà khoa học a.
Làm một nhà khoa học, cái tính chấp nhất của Lâm Phong rất đáng sợ.
Đổi lại ở Thái Sơ Giới có lẽ Lâm Phong phải phí một đoạn thời gian dài, nhưng
ở Ám Minh Giới đã có sẵn các loại máy móc cơ bản thì mọi chuyện khác hẳn, Lâm
Phong chỉ tốn mười mấy ngày định ra bản vẽ, lại hao thêm mười mấy ngày đã xây
lên nguyên một cái xưởng luyện đan, thoạt nhìn tương đối khoa trương.
Thời hạn một tháng kết thúc, Minh Lâm nhìn một đống máy móc cùng những màn
hình lạ lẫm không nhịn được hỏi:
-Tư đạo hữu, cái này... thật thần kì như ngươi nói?
Mộng tưởng sắp hoàn thành, Lâm Phong tâm tình rất vui vẻ cười ha ha:
-Không tin? Ta đến thử một chút cho ngươi xem, đem bốn trăm phần dược liệu Thăng Hồn Đan từ nhất phẩm đến tứ phẩm đến cho ta, mỗi loại trăm phần.
Dược liệu đã sớm chuẩn bị xong từ lâu, Minh Lâm ném cho Lâm Phong một cái nhẫn
trữ vật, trên mặt không giấu nổi vẻ tò mò cùng kích động, liệu hắn có được
chứng kiến kì tích sinh ra không đây?
Thấy vậy Lâm Phong cũng không thừa nước đục thả câu nhanh gọn lẹ phân chia
dược liệu ra làm bốn loại riêng biệt, Lâm Phong bắt đầu bằng một trăm phần
Thăng Hồn Đan nhất phẩm.
Một lúc cho hết một trăm phần dược liệu vào lò phản ứng, tràng cảnh này... quá
mức dọa người, Minh Lâm thậm chí còn dụi dụi mắt mấy lần để xác minh xem hắn
có nhìn lầm hay không, hắn chưa từng thấy qua ai có thể luyện một trăm viên
đan dược một lúc đâu.
-Tạch, tạch, tạch,….
Dược liệu vào lò, Lâm Phong đã lâu không có được cảm giác quen thuộc buông bỏ
hết thảy tác động ngoại giới, lúc này trong đầu Lâm Phong chỉ có một ý niệm
duy nhất, ta là nhà khoa học đang thử nghiệm sản phẩm đầu tiên của mình.
Khí chất biến đổi, Lâm Phong không còn là tu sĩ cao cao tại thượng, hắn là một
nhà khoa học, lần luyện đan này Lâm Phong không dùng cái gì thần thức hay linh
lực, chỉ đơn giản dùng số liệu khoa học giải quyết nan đề, độ khó khăn đề cao
mấy lần.
Từng đợt số liệu lấy tốc độ vũ bão được nhập vào, toàn bộ xưởng luyện đan rung
lên ầm ầm khởi động, lò phản ứng được chế tạo bằng loại tài liệu trong suốt
nên Minh Lâm rất dễ dàng quan sát trạng thái của một trăm phần tài liệu Thăng
Hồn Đan nhất phẩm.
Nếu luyện bằng lò luyện đan bình thường, tình huống bên trong lò là lấy hỏa
diễm đi tinh luyện dược liệu, nhưng lò phản ứng của Lâm Phong lại dùng loại
dung dịch chất lỏng đặc biệt phối hợp với nhiệt độ và áp suất để tinh luyện,
Minh Lâm đang tự hỏi cái dạng này cũng chơi được?
Dưới cái nhìn chăm chú của Minh Lâm, dược liệu... thật tan ra thành tinh hoa
linh dược.
-Trời ạ, thật được, thậm chí so với tinh luyện bằng hỏa diễm còn thắng ở độ chuẩn xác, trăm phần như một.
-Ùng ục... ùng ục...
Lâm Phong không để ý đến Minh Lâm hết hồn tiếp tục nhập số liệu, một trăm phần
tinh hoa linh dược được chuyển sang một trăm cái “ống nghiệm cao một mét tám”
riêng biệt, bước dung hợp tinh hoa thành đan... chuẩn bị lên sàn.
Vẫn phong cách dùng dung dịch chất lỏng làm chất xúc tác (hoặc dung môi), một
trăm phần tinh hoa linh dược cùng một thời điểm được áp súc tạo thành một trăm
cái đan phôi, trong quá trình này còn có mấy cái tay kim loại chuyên dụng
“khắc trận pháp” trên đan phôi.
-Bộp.
Cuối cùng, Lâm Phong bấm một cái nút đỏ, dung dịch chất lỏng rút đi, từ đáy
ống nghiệm phun lên một đám khói trắng bao phủ đan dược một lượt, sau đó một
trăm viên thượng phẩm Thăng Hồn Đan nhất phẩm ào ào rơi vào một cái bồn truyền
ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, Minh Lâm chỉ biết ngơ ngác nhìn, còn Lâm Phong chơi xong lập
tức thoát khỏi trạng thái huyền diệu kia thở ra một ngụm trọc khí, tốt thoải
mái.
-Minh đạo hữu, vừa lòng hay không?
Minh Lâm bị Lâm Phong gọi trở về không nhịn được nói tục một câu:
-Thật con mẹ nó thần kì, so với ta tưởng tượng còn kinh khủng hơn.
Lâm Phong cười lớn:
-Ha ha, chưa hết đâu, lại đến Thăng Hồn Đan nhị phẩm.
Tiếp tục, quen tay dễ làm, lại là một trăm phần đan dược cùng lúc vào lò phản
ứng, có điều lần này thao tác nhập số liệu và điều chỉnh số liệu của Lâm Phong
nhiều hơn gấp rưỡi, dù sao đan dược càng cao cấp độ phức tạp luyện đan càng
cao.
Đổi lại một người khác, dù có cực kì quen thuộc với lò phản ứng cũng không làm
như Lâm Phong được, cùng lắm luyện mười viên một lúc thôi.
Chuyện này Minh Lâm cũng hiểu, nhưng mười viên a, đối với một luyện đan sư
bình thường luyện mười đan một lô là chuyện chỉ có trong mơ.
Nếu dựa theo con số này tính tiếp đến Thăng Hồn Đan tứ phẩm có lẽ chỉ có thể
luyện một viên một lần, nhưng đó là tứ phẩm a.
Thăng Hồn Đan tứ phẩm, ở Cửu Thập Cửu Thành mới chỉ xuất hiện có vài lần thôi,
có cái lò phản ứng của Tư Nguyên Chương chẳng phải đan dược tứ phẩm sẽ đầy
đường?
Má ơi, nghĩ thôi đã thấy hưng phấn rồi.
Qua thêm mấy chục phút nữa, Lâm Phong xử lí hết bốn trăm phần dược liệu, mỗi
lần đều là một trăm viên một lượt, không dùng thần thức dò xét mà chỉ dùng ánh
mắt nhìn số liệu kết hợp với hai bàn tay gõ phím với tốc độ cao cũng khiến Lâm
Phong mệt mỏi rã rời.
Phải biết cường độ thân thể Lâm Phong đã là Vấn Đạo viên mãn, có thể khiến hắn
mệt mỏi thật không dễ đây, nếu để Lâm Phong dùng thủ pháp bình thường đi luyện
một trăm viên Thăng Hồn Đan tứ phẩm tuy có lâu hơn một chút nhưng căn bản
không tạo cho hắn “cảm giác mệt”.
Từ đó có thể thấy dùng khoa học xử lí vấn đề của tu chân không đơn giản đâu.
Bởi vì khoa học và tu chân gần như là hai mảng phân biệt lẫn nhau, càng lên
cao khoa học sẽ càng không giải thích được tu chân, vậy mà Lâm Phong hoàn toàn
dùng khoa học đi luyện đan dược tứ phẩm, còn là đan dược gia tăng linh hồn chi
lực, cái này đơn giản là thần tích a.
Một cái tâm nguyện nhỏ coi như hoàn thành, nội tâm Lâm Phong bỗng dâng lên một
loại cảm giác buông lỏng đến kì diệu, Nguyên Thần có loại xúc động dung hợp
với linh hồn, nếu Lâm Phong đoán không sai đây là dấu hiệu đột phá lên Luyện
Hồn cảnh giới?
Thật, tiêu chí của Luyện Hồn cảnh giới là dung hợp Nguyên Thần với Linh Hồn
tạo thành Thần Hồn, sức sống của Thần Hồn so với Nguyên Thần hay linh hồn
nhiều lắm, đây cũng là lí do Thiên Lôi Tử hay Vân Bằng có thể tồn tại qua thời
gian rất dài.
Niềm vui đến quá bất ngờ, Lâm Phong chỉ để lại cho Minh Lâm một câu rồi biến
mất tìm chỗ bế quan:
-Minh đạo hữu, ta muốn bế quan.
Tốc độ Lâm Phong quá nhanh, Minh Lâm chưa kịp phản ứng đã không thấy bóng dáng
Lâm Phong đau, hắn gọi vọng theo:
-Tư đạo hữu, ít nhất ngươi cũng phải nói cho ta biết cái đồ vật này sử dụng thế nào mới đi chứ?
Đáng tiếc, Lâm Phong đâu còn tâm tư quản Minh Lâm có biết sử dụng lò phản ứng
hay không, đột phá mới là quan trọng nhất a.
Cảm giác của Minh Lâm lúc này khó chịu đến phát nổ, giống như người khác đem
đến cho ngươi một miếng bánh ngọt, rõ ràng người ta vẫn để miếng bánh ngọt ở
đó nhưng ngươi chỉ nhìn được không ăn được, thử hỏi có ức chế không?
Rất muốn chửi thề một tiếng a.