389 : Dùng Tiền Giải Quyết Nan Đề


Mỗi người một chí hướng, Lâm Phong không trách Tang Thụ, cũng không rảnh đi
chỉ trích Đại Giới Chủ hay bất kì ai, những gì Tang Thụ vừa kể đối với Lâm
Phong đơn giản chỉ là một câu chuyện xưa, biết cũng được không biết cũng chẳng
sao.

Sở dĩ Lâm Phong đoạn tuyệt với Tang Thụ không phải vì đồng cảm với Ám Minh
Giới bị Đại Giới Chủ lừa gạt, càng không phải vì bất bình cho thiên hạ, hắn
không quản Tang Thụ đã làm cái gì, nhưng hắn không thích thái độ không thành
thật của Tang Thụ.

Nếu không phải Lâm Phong nổi lên suy nghĩ chạy đến Ám Minh Giới làm sao biết
thực trạng của “Ma Tộc”, có lẽ tương lai hắn sẽ biết nhưng lúc đó tay hắn đã
nhuốm đầy máu tươi của những sinh linh Ám Minh Giới vô tội, vậy có khác nào
Đại Giới Chủ, có khác nào Vương?

Lâm Phong tự nhận không phải thánh nhân, nhưng hắn sẽ không ra tay với người
vô tội, nhất là sinh linh ở thế giới này không giống với Tu Nghệ Cầu, mỗi một
sinh linh ở đây đều là sinh mệnh thể hàng thật giá thật, mỗi sinh mệnh thể đều
có quyền được sinh tồn.

Trước đó Lâm Phong thầm thề phải giết sạch Ma Tộc, nhưng là do hắn cho rằng Ma
Tộc táng tận lương tâm.

Bây giờ cái nhìn của Lâm Phong về Ma Tộc đã khác, bọn họ cũng là người, bọn họ
có thân nhân, có tình cảm, bảo hắn xuống tay, hắn làm không được.

Đương nhiên Lâm Phong sẽ không vì thế bỏ qua cho Vương hay Oán Tướng, Tham
Tướng, mặc kệ ngươi là người bị hại hay không bị hại, đã kết tử thù, ngày sau
tất diệt.

Che giấu chân tướng còn chưa tính, cái Lâm Phong lo ngại nhất là để Tang Thụ
biết quá nhiều, không có gì đảm bảo Tang Thụ sẽ bỏ qua cơ hội về nhà mà không
ra tay với hắn cả, đặc biệt là những người bên cạnh hắn, để tránh hậu hoạn tốt
nhất cứ phong bế Tang Thụ luôn.

Tạm thời gác lại những suy nghĩ trên, Lâm Phong bước ra khỏi căn phòng nhỏ,
trước mắt điều cần làm là phải nâng tầm hiểu biết với Ám Minh Giới lên để sinh
tồn, muốn làm được điều đó cách tốt nhất là tiếp xúc với người khác hỏi thăm
tin tức.

Nhìn xung quanh không một bóng người, Lâm Phong thầm nghĩ:

-Có lẽ Dục Tướng cũng muốn ta thông qua tiếp xúc hiểu hơn về “Ma Tộc”, thế nhưng không cho chút phương hướng cụ thể nào, phiền toái a. Ồ? Bên kia ánh mặt trời hội tụ nhiều hơn hai thành, lựa chọn hướng đó trước đi, hy vọng gặp được người a.

Nghĩ tới liền làm, Lâm Phong không bị quy tắc áp chế vận chuyển linh lực lăng
không bay đi, bất quá để tránh bị chú ý Lâm Phong vẫn tỏ vẻ “khó khăn” một
chút giảm tốc độ xuống tương đương với Hợp Thể viên mãn, nói gì thì nói hắn
mới chỉ là người mới đến thôi.

Chén thuốc kia là đồ tốt không sai, nhưng chỉ bằng một chén thuốc không đủ để
người bình thường trong nháy mắt hoàn mỹ quen thuộc với quy tắc mới.

Sau nửa canh giờ bay, đập vào mắt Lâm Phong là một tòa thành với tường thành
cao đến trăm trượng, cổng thành to lớn cổ lão ghi ba chữ Cửu Thập Cửu Thành,
hai người lính canh cổng thành có tu vi tương đương với Kết Đan tu sĩ, tương
đối có khí thế.

Bên ngoài Cửu Thập Cửu Thành là hàng dài người đang xếp hàng ra ra vào vào khá
náo nhiệt, Lâm Phong rất có quy củ học theo những người đó xếp hàng.

Có điều chưa kịp xếp hàng Lâm Phong đã bị một tên lính canh cổng gọi đến:

-Ngươi, lại đây.

Lâm Phong không để ý chuyện bị Kết Đan lên mặt hô hào đi tới, hắn biết lí do
bị gọi là gì, chén thuốc kia cho phép Lâm Phong cải biến khí tức giống người ở
đây nhưng chỉ cần để ý vẫn sẽ nhận ra vài điểm khác biệt, chung quy lại hắn
không phải được sinh ra ở Ám Minh Giới.

Là một kẻ ngoại lai, tốt nhất cứ nghe chủ nhà an bài, bất đắc dĩ mới phản
khách thành chủ a.

Quả nhiên, tên lính canh cổng hỏi ngay:

-Ngươi là người được Dục Tướng đại nhân mang trở về?

Lâm Phong gật đầu thừa nhận:

-Phải, không biết ta có thể vào thành hay không?

Phía sau là một mảnh xôn xao...

-Nga, hóa ra là tù binh Thái Sơ Giới, chẳng trách hắn thúi như vậy.

-Chậc chậc, chưa thấy tên tù binh nào sung sướng như hắn có thể tự do đi lại a.

-Mẹ nó, Dục Tướng đại nhân là thần tượng của ta, ngay cả diện mạo của ngài ta vẫn chưa được tận mắt chứng kiến, vì cái gì ngài lại ban lệnh bao che cho một tên tù binh chứ, cảm giác thật khó chịu.

-Khó chịu thì ngươi lên đánh hắn đi, dám không?

-Ách, cái này... hay là bỏ đi, hắn thúi nhưng mạnh a.

Những âm thanh nghị luận kia không hề che giấu chút nào, Lâm Phong hơi nhíu
mày, Dục Tướng đang làm cái quỷ gì đây? Công bố “sự tích tù binh” của hắn cho
toàn Ám Minh Giới rồi hả? Cái này có chút quá mức a, chưa gì đã biến ta thành
tâm điểm của chú ý rồi.

Lâm Phong bất đắc dĩ thở dài hỏi lại lần nữa:

-Ta có thể nhanh chóng vào thành không?

Hai tên lính canh cổng tu vi yếu hơn Lâm Phong nhiều nhưng không kiêng kị chút
nào lộ ra vẻ chán ghét, nếu ánh mắt có thể giết người có lẽ Lâm Phong đã chết
vô số lần, bất quá cấp trên có lệnh không thể không nghe theo ném cho Lâm
Phong một thẻ bài màu đen nói:

-Đây là lệnh bài thân phận của Cửu Thập Cửu Thành, vào đi.

Tiếp nhận thẻ bài, Lâm Phong ôm quyền nói:

-Đa tạ.

Bước vào thành, Lâm Phong lập tức choáng, tường thành cổ lão, phong cách ăn
mặc của người dân sặc mùi cổ trang nhưng kiến trúc và phương tiện trong thành
tương đối hiện đại, tuy không bằng Tu Nghệ Cầu nhưng so với Thái Sơ Giới hào
nhoáng hơn nhiều với sự có mặt của “điện”.

Lâm Phong đã biết lí do Tu Nghệ Cầu phát triển khoa học kỹ thuật rồi.

Bất quá sự hiện đại ở Cửu Thập Cửu Thành không phải cái gì đáng khen ngợi, Lâm
Phong hiểu đây là sự biểu hiện của “thiếu thốn”.

Phải, là thiếu thốn, lí do Tu Chân Giới không sử dụng “điện” không phải do lạc
hậu mà là không cần thiết, có linh thạch làm nguồn năng lượng dồi dào cần gì
phải sáng tạo ra điện đâu? Vừa rắc rối vừa dễ bị phá hoại, một tu sĩ Ngưng Khí
kì đã đủ đánh nát nhà máy điện rồi.

Nhà máy điện phát nổ, hậu quả khó lường a.

Lâm Phong thầm cảm thán, ăn nhờ ở đậu quả nhiên không dễ chịu.

Cũng giống với ngoài thành, sự xuất hiện của Lâm Phong hấp dẫn rất nhiều ánh
mắt bất thiện, được cái không có ai chủ động gây rối, có lẽ bọn họ đều nhận
được thông báo che chở của Dục Tướng, nhưng có lẽ bọn họ kiêng kị tu vi của
Lâm Phong nhiều hơn.

Lâm Phong đã dò xét một phen, người mạnh nhất ở đây chỉ có tu vi tương đương
Hợp Thể, gây chuyện với Vấn Đạo viên mãn là chán sống a.

Bất quá tình huống này muốn làm quen để moi ra thông tin có chút khó khăn.

Thôi, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, làm tới đâu hay tới đó vậy.

Mặc kệ những ánh mắt bất thiện, Lâm Phong hiên ngang bước đi, đồng thời không
ngừng tìm kiếm mục tiêu dò hỏi, hắn không tin người ở đây không bị tiền tài
thu phục, cái khác hắn không có chứ tài nguyên hắn có rất nhiều, tài sản của
Vấn Đạo viên mãn không phải đùa.

Đi được một lát, tiến vào một khu nhà trọ bình dân, Lâm Phong lấy ra mấy viên
thượng phẩm linh thạch đặt lên bàn hỏi tiểu nhị tương đương Ngưng Khí kì:

-Ta muốn hỏi chút chuyện, tiểu huynh đệ có rảnh giải đáp hay không?

Đối với Ngưng Khí kì mà nói thượng phẩm linh thạch chính là kì ngộ kinh thiên,
nhưng Lâm Phong đã đánh giá sai mức độ cần thiết của linh thạch ở Ám Minh
Giới, càng đánh giá sai sự chán ghét người khác dành cho hắn, tiểu nhị không
khách khí trục khách:

-Thứ lỗi, nhà trọ đông người, ta bận rất nhiều việc, mời ngươi đi cho.

Lâm Phong ong ong cái đầu, tính cả hắn nhà trọ này mới có năm người khách, vậy
là đông? Có lấy cớ cũng nên thích hợp một chút a.

-Tiểu huynh đệ, thật không cần những thứ này?

Tiểu nhị bĩu môi khinh thường:

-Còn không mau đi, bổn đại gia có điên mới xài đồ của ngươi.

Lời nói vô tình lại hàm chứa một vài ý tứ, suy nghĩ ba giây Lâm Phong liền
sáng tỏ.

Đúng a, người ta tu luyện không phải linh khí Thái Sơ Giới mà là một loại lực
lượng khác, hắn lấy ra linh thạch được uẩn dưỡng ở Thái Sơ Giới đối với người
ở đây là độc dược chứ không phải kì ngộ, sai lầm lớn rồi, đồ vật trong tay căn
bản khó sài a.

Không sao, đổi lại người khác không có biện pháp, nhưng Lâm Phong có Thiên
Biến Vạn Hóa Pháp thay đổi được cấu trúc của đồ vật, cộng thêm thần đồng phân
tích thì phục chế vật phẩm không khó, cái Lâm Phong cần là “bản mẫu” thôi.

Thần thức âm thầm càn quét một phen, Lâm Phong tìm được vài loại đồ vật và đan
dược thường dùng ở Cửu Thập Cửu Thành, trải qua phân tích Lâm Phong ngay lập
tức quay người chạy ra Cửu Thập Cửu Thành tìm kiếm tài liệu luyện đan luyện
khí.

Đến nhanh, đi nhanh, trở về cũng nhanh, chỉ khoảng mười phút sau Lâm Phong đã
lần nữa có mặt tại nhà trọ, hắn lấy ra ba viên đan dược còn nóng hổi cười nói:

-Tiểu huynh đệ, nể mặt ta nói chuyện vài câu a.

Lần này tiểu nhị đã hơi động tâm, mặc dù hắn không hiểu Lâm Phong làm sao lấy
ra được Thăng Hồn Đan của Ám Minh Giới nhưng hắn dám chắc phẩm chất ba viên
đan dược này cao hơn thứ hắn thường thấy nhiều lắm, ăn vào rất nhanh sẽ tấn
cấp đi?

Có điều khó cầm a, mối thù với Thái Sơ Giới rất lớn, ba viên đan dược tính là
cái gì.

-Cạch...

Lại thêm ba viên đan dược rơi ra, Lâm Phong ý cười đầy mặt, cái gì không giải
quyết được bằng tiền liền giải quyết bằng rất nhiều tiền nha.

Tiểu nhị xoắn xuýt, sáu viên a, không được, sĩ có thể chết không thể nhục,
quyết không nhận.

-Cạch...

Sáu viên nữa, tổng cộng mười hai viên đan dược chỉ chờ ngươi quơ tay là có,
lấy hay không? Lâm Phong còn tặng thêm hành động vơ vét trở về, ý tứ không lấy
ta đi hỏi người khác nha.

Lấy, miếng ăn là miếng nhục, chịu nhục một chút đổi lấy cơ hội mạnh lên ai lại
không muốn chứ, lại nói cái này cũng không gọi là chịu nhục a, ngươi tình ta
nguyện nói chuyện vài câu mà thôi.

Tiểu nhị rất chuyên nghiệp tranh thủ người khác không để ý thu mười hai viên
đan dược ho khan:

-Khụ, có chuyện mau hỏi.


Đỉnh Phong Chí Tôn - Chương #389