Hai đứa nhỏ được đặt tên chưa bao lâu, trong phòng bỗng nhiều hơn một thân ảnh
nữ nhân mặc hồng bào, khuôn mặt tinh xảo, khí chất cao quý, đôi mắt sáng lấp
lánh đầy tôn nghiêm nhìn thẳng vào Lâm Phong hỏi:
-Vừa rồi ta cảm nhận được một tia ba động thiên địa dị biến ở chính nơi này, có chuyện gì sao?
Người đến, không phải Hiên Phượng thì là ai, ngay lúc tiếp nhận đợt thiên kiếp
hoàng kim nàng đã cảm giác được điểm khác lạ tại Lâm gia nên đột phá xong liền
lấy tốc độ cao nhất trở về, trong lòng khẩn trương quên cả quan sát tình cảnh
xung quanh.
Nàng vừa lên tiếng, ngoại trừ Lâm Phong ra toàn bộ đều kinh ngạc, kể cả những
người quen biết Hiên Phượng như Vũ Ngưng, Tuyết, Phượng hay Thái Phiêu Phiêu
đều như thế, không ai ngờ Hiên Phượng mới đột phá Vấn Đạo sơ kì đã mạnh như
vậy.
Nhất là mấy người Lâm Thiên, Mộ Dung Nguyên càng khiếp sợ không thôi, rốt cuộc
cô nương trước mặt là ai lại khủng bố đến mức thần không biết quỷ không hay
xuất hiện ngay giữa bọn họ? Tuy nhiên không có ai lùi bước mà đều theo bản
năng đứng ra bảo vệ cho hai đứa cháu.
Duy nhất chỉ có Lâm Phong bình tĩnh như đã đoán trước hết thảy, bất quá Lâm
Phong không trả lời chỉ cười cười nói:
-Xem ra cái chức Tinh Tử của ngươi không phải chỉ để cho đẹp a, ba động nhỏ như thế cũng phát giác ra được.
Thật, đúng như Lâm Phong tính toán thời điểm Mộ Thần và Liễu Mộng ra đời có
dẫn tới thiên địa dị tượng, chẳng qua đã bị Lâm Phong tận lực che giấu, người
khác khó nhận ra chứ Hiên Phượng là Tinh Tử độ mẫn cảm cao hơn người thường
rất nhiều, cảm nhận được không phải chuyện lạ.
Một bên, Lâm Thiên bị hai từ “Tinh Tử” chấn nhiếp, lão đương nhiên hiểu Tinh
Tử đại biểu cho cái gì, là người mạnh nhất tinh cầu đương thời a.
Tuy nhiên Lâm Thiên không có lui lại, lão không biết quan hệ giữa Hiên Phượng
với Lâm Phong như thế nào nhưng để bảo vệ cháu nội yêu quý lão không sợ liều
cái mạng già này. Có điều trước đó vẫn phải cho Tinh Tử mặt mũi, Lâm Thiên ôm
quyền nói:
-Bái kiến Tinh Tử đại nhân.
Những người khác bị hành động của Lâm Thiên làm cho sực tỉnh khỏi kinh hãi vội
vàng muốn ôm quyền bái kiến, nhưng chưa kịp lên tiếng đã bị Hiên Phượng lễ
phép chấn tới ngơ ngác:
-Con là Hiên Phượng, bằng hữu của Lâm Phong, đồng thời cũng là người theo đuổi hắn, lần đầu ra mắt mọi người. Khi nãy con có hơi gấp gáp không sớm giới thiệu khiến mọi người lo lắng, con xin cúi đầu tạ lỗi.
Một cái cúi đầu, cả căn phòng rơi vào chết lặng, Tinh Tử là tồn tại cao quý
bậc nào lại ở đây cúi đầu với bọn họ, lễ này quá nặng a. Khoan đã, người ta
vừa nói cái gì? Không phải cừu nhân tới gây chuyện mà là người theo đuổi Phong
nhi đúng không? Hay bọn họ nghe nhầm?
Nghĩ tới đây tất cả người lớn không nhịn được nhìn chằm chằm Lâm Phong chờ câu
trả lời.
Lâm Phong bất đắc dĩ nói:
-Ngươi nha, mới trở về đã gây chuyện.
Với ánh mắt của Hiên Phượng nhìn một cái liền biết ngay ai là thân sinh của
Lâm Phong, nàng chạy tới ôm cánh tay Lâm Nguyệt nũng nịu nói:
-Lâm di, người phải làm chủ cho con, con không có gây chuyện a.
Có lẽ đã quen với việc có con dâu “không tầm thường”, mặc kệ người khác vẫn
chưa kịp thích ứng trước “Tinh Tử làm nũng” thì Lâm Nguyệt đã như một thói
quen vỗ nhè nhẹ bàn tay ngọc của Hiên Phượng rồi trừng mắt nhìn Lâm Phong
trách mắng:
-Không được khi dễ tiểu Hiên.
Ngược lại Lâm Phong nhiều lần bị mẹ đẻ cho ra rìa cũng đã thành thói quen chỉ
biết cúi đầu nhận mệnh:
-Vâng.
Một phen náo nhiệt cứ thế đi qua, Hiên Phượng quay sang nhìn hai đứa bé trong
tay Lâm Phong chớp mắt hỏi:
-Đây là… con của ngươi? Ba động kia là do hai đứa nhóc này kéo tới ?
Nhắc tới hài tử, Lâm Phong vô cùng vui vẻ lẫn tự hào giới thiệu :
-Phải, bé trai tên Lâm Mộ Thần là con của ta với Tuyết, bé gái tên Lâm Liễu Mộng là con của ta với Phượng.
Nghe Lâm Phong xác nhận có hài tử nhưng Hiên Phượng không cảm thấy mất mát
chút nào chỉ có cao hứng thay Lâm Phong nói ra :
-Danh tự rất hay, một cái khí phách, một cái dễ nghe, rất phù hợp với khí chất của hai đứa nhỏ. Đúng rồi, tuy ta mới đột phá chưa thuần thục lắm nhưng đã có thể sử dụng một chút uy năng của Tinh Tử, nếu ngươi muốn ta có thể chúc phúc cho hai đứa nhỏ a.
Ngẫm nghĩ một chút, Lâm Phong không khách khí nói :
-Được vậy thì còn gì bằng.
Được cho phép, Hiên Phượng đi tới gần đặt tay lên đỉnh đầu hai đứa nhỏ, nàng
nhắm mắt lại lẩm bẩm cái gì đó người khác không hiểu, nhìn bằng mắt thường
càng không thấy có gì đặc biệt phát sinh nhưng ai ai cũng cảm giác được một
loại lực lượng huyền diệu đang bao quanh hai đứa nhỏ.
Chỉ không biết do mệt mỏi hay hợp tác với Hiên Phượng mà hai đứa nhỏ rất ngoan
ngoãn nhắm mắt ngủ thiếp đi, nhưng dưới tầm nhìn của thần đồng Lâm Phong biết
chắc Hiên Phượng đang thông qua chúc phúc gia tăng số mệnh cho tiểu Thần và
tiểu Mộng.
Đối với chuyện này Lâm Phong không ngạc nhiên lắm, thông thường Tinh Tử không
có khả năng trực tiếp gia tăng số mệnh cho người khác nhưng trên người Hiên
Phượng có một phần nhỏ khí tức Không Linh Chi Thể từ Vũ Ngưng nên nàng được
lợi hơn Tinh Tử khác nhiều.
Đó cũng là lí do Hiên Phượng dễ dàng tiếp nhận chức vị Tinh Tử, thậm chí Ngũ
Hành Tinh còn chủ động phối hợp với nàng nữa là đằng khác.
Một lát sau, Hiên Phượng mở mắt ra tỏ vẻ ngưng trọng nói :
-Số mệnh nguyên bản của hai nhóc này… không theo lẽ thường.
Nghe vậy Tuyết, Phượng đồng thời hỏi :
-Ngươi nói thế là có ý gì ?
Những người khác cũng thấp thỏm, không theo lẽ thường là tốt hay xấu ?
Hiên Phượng không chắc chắn đáp :
-Ta có cảm giác số mệnh hai nhóc không chịu ảnh hưởng bởi ngoại cảnh, xét theo một khía cạnh nào đó đây không phải chuyện tốt vì sẽ không nhận được yếu tố may mắn. Bất quá phần số mệnh ta thêm vào đã bù đắp phần nào, ít nhất ở Ngũ Hành Tinh hai nhóc không sợ gặp phải trắc trở.
Lời giải thích này ẩn chứa rất nhiều ý tứ, cả căn phòng lần nữa lâm vào im
lặng.
Thấy mọi người trầm mặc, Lâm Phong cười cười hóa giải :
-Mọi người đừng lo lắng, làm tu sĩ có ai không gặp khó khăn trắc trở đâu, hơn nữa ta tin tiểu Thần tiểu Mộng không cần dựa vào may mắn để phát triển.
Không thể không nói lời Lâm Phong vô cùng có trọng lượng, chỉ một câu nói đã
kéo tất cả phấn chấn trở lại, Lâm Thiên cao hứng nói :
-Đúng vậy, tiểu Thần tiểu Mộng không phải long thì chính là phượng, dưới thực lực tuyệt đối may mắn tính là thứ gì.
Đường Kinh Mai không thích cách so sánh trên lắm nói :
-Lâm đại ca nói sai, tiểu Thần tiểu Mộng không cần so sánh với bất kì thứ gì, nếu có cũng là người ta so sánh với tiểu Thần tiểu Mộng nhà chúng ta a.
Một người so một người càng bá khí hơn, và đương nhiên mọi người đều hưởng ứng
cách nói của Đường Kinh Mai.
Trong bầu không khí hứng khởi, Hiên Phượng đột nhiên khiêu chiến :
-Lâm Phong, muốn hay không đánh một trận ?
Đã lâu không có đối thủ xứng tầm Lâm Phong cũng ngứa ngáy tay chân nói :
-Tốt, bất quá đợi ngươi quen thuộc lực lượng mới rồi hẵng tính, ngươi dạng này đánh không lại ta.
Hiên Phượng hừ hừ nói :
-Đợi đó, lần này nhất định ta sẽ đè ngươi ra đánh.
………………….
Nửa năm sau.
Tinh Tử ở đâu chỗ đó chính là thánh địa tu luyện, chỉ trong nửa năm Lâm thành
đã trở thành địa phương người người muốn đến nhưng ai ai cũng biết điều không
dám quấy rầy, ngược lại có không ít người dọn bớt ra ngoài, chung quy lại ở
gần cường giả siêu cấp rất nguy hiểm a.
Cứ như thế Lâm gia trở thành người hưởng lợi lớn nhất.
Trong đó phải kể đến Thái Phiêu Phiêu, tốc độ tu luyện của nàng so với quá khứ
chỉ có thể dùng hai từ ‘‘biến thái’’ để hình dung, nửa năm leo từ Trúc Cơ lên
đến Nguyên Anh, tuy chỉ là Nguyên Anh sơ kì nhưng đã đủ để xếp vào hàng ngũ
những người tu luyện nhanh nhất Nhân Giới.
Ngoài ra Hiên Phượng cũng có tiến bộ vượt bậc, Vấn Đạo khác những cảnh giới
khác ở chỗ điểm mấu chốt để đánh giá tiểu cảnh giới ở Vấn Đạo không nằm ở linh
lực mà nằm ở ‘‘đạo’’, ngươi lĩnh ngộ ‘‘đạo’’ càng thâm sâu đồng nghĩa ngươi
càng đến gần với Vấn Đạo viên mãn.
Có thể nói Vấn Đạo chỉ là một tầng cảnh giới quá độ để chuẩn bị cho bước nhảy
vọt lên tu chân bước thứ hai, lượng đã đủ chỉ cầu chất biến.
Đương nhiên nói vậy không đồng nghĩa loại bỏ hoàn toàn tầm quan trọng của linh
lực với Vấn Đạo, kì thực linh lực cũng đóng vai trò không nhỏ, nếu ngươi sở
hữu nguồn linh lực dồi dào liền có thể bù đắp được thiếu sót trong ‘‘đạo’’,
nhưng trường hợp này vô cùng hiếm thấy.
Mà Hiên Phượng thân làm Tinh Tử căn bản là làm ít công to, chỉ nửa năm đã
không chút trở ngại đạt tới Vấn Đạo trung kì, quan trọng hơn nàng đã nắm giữ
được hầu hế thủ đoạn của Tinh Tử, lực chiến được đề thăng không ít.
Hôm nay, Lâm Phong và Hiên Phượng không cần đi đâu xa trực tiếp sử dụng sàn
đấu của Lâm gia tạo điều kiện cho những người khác mở mang tầm mắt, dù sao
dưới sự bố trí của cả hai người liền không sợ tầng bảo hộ sàn đấu bị chấn vỡ
nát rồi.
Hai người đứng trên đài phong khinh vân đạm nhìn nhau, khí thế không có, y
phục cũng không bay phấp phới không giống chuẩn bị đánh nhau, nhưng trên thực
tế cả hai đều đang thăm dò lẫn nhau.
Cao thủ so chiêu, một sơ hở là đủ.
Mười giây sau, Hiên Phượng nhàm chán nói :
-Cứ thế này không có ý tứ a, hai chúng ta đều không lộ ra bất kì sơ hở nào.
Hiên Phượng chưa nói xong Lâm Phong đã ra chiêu thuấn di tới trước mặt Hiên
Phượng tung ra một quyền nói :
-Ngươi sơ hở rồi.
Đúng vậy, nói một câu liền đánh mất trạng thái che đậy hoàn mỹ lộ ra kẽ hở,
chỉ là trong mắt Hiên Phượng lại lóe lên vẻ giảo hoạt, nàng xòe bàn tay trái
ra tiếp một quyền của Lâm Phong kéo về phía sau, động tác tương đối giống Thái
Cực Quyền trong phim cổ trang, lấy nhu chế cương.
Đồng thời Hiên Phượng tiện tay vỗ thêm một chưởng vào lưng Lâm Phong.
Một chiêu này rất diệu, giả vờ sơ hở để phản công, Lâm Phong lần đầu tiên bị
người dắt mũi nhưng Lâm Phong không phải dạng vừa ngã người ra phía trước,
chân trái nâng lên dùng bàn chân tiếp xúc với một chưởng kia, lại mượn lực
xoay người tung ra một chỉ.
-Siêu Cấp Hàn Băng Chỉ.
Hiên Phượng cảm giác được nguy hiểm không dám chậm trễ dùng linh lực hóa hình
ngưng tụ ra một thanh ám khí nho nhỏ ném tới.
-Phá Phong Nhận.
-Ầm… ầm…
Hai chiêu chạm nhau, cả hai đều vỡ vụn tiêu biến chứng tỏ thế lực ngang nhau.
Tiếp đó liên tục là màn trao đổi chiêu thức giữa hai người, ngươi tới ta đi,
thân pháp nhanh đến khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường, chỉ chốc lát đã qua
hơn nghìn chiêu vẫn không phân được ai cao ai thấp.
Đột nhiên cả hai cùng lúc tách ra, sau đó lại cùng lúc tế xuất vũ khí, một
người nắm trong tay Ý Chí Chi Kiếm đầy hư ảo huyền diệu, một người lại sử dụng
một cây búa không thể nào đơn giản hơn, một người tựa tiên thiên, một người
lại giống phàm phu tục tử.
Tràng cảnh… vô cùng quỷ dị, vô cùng có ý tứ, người xem không ai dám thở mạnh
một hơi.
Hiên Phượng quát :
-Ý Chí Chi Kiếm, Thần Phong Trảm.
Dứt lời, toàn bộ phong nguyên tố trong phạm vi đấu trường lấy một phương thức
quỷ dị nào đó biến mất sạch sẽ, khí thế trên người Hiên Phượng cũng thu liễm
hoàn toàn đâm ra một kiếm cực kì đơn giản nhưng lại sắc bén vô cùng, tựa hồ
không gì không cắt nổi.
Thần Phong Trảm, phong của ta là duy nhất thiên địa chi phong.
Đây, chính là sát chiêu của Hiên Phượng, kiếm đi tới đâu thiên địa giống như
bị cắt làm đôi tới đó, kiếm chưa tới Lâm Phong đã bị phong ý làm cho đau nhức
không thôi.
Thế nhưng Lâm Phong không quan tâm đau nhức chút nào bình tĩnh giơ búa lên,
trong mắt Lâm Phong lúc này không phải một Hiên Phượng cầm kiếm mà chỉ có bản
thân là tiều phu, vạn vật là củi, tiều phu nắm giữ sinh mệnh của củi, bổ
xuống.
-Oanh…. Oanh.... Oanh….
-Răng rắc…. răng rắc….
Hai đại sát chiêu đối đầu, từ lực lượng đến ý cảnh đều ẩn chứa lực phá hoại
đến cực đại, từng tiếng nổ lớn vang lên, bụi bay tán loạn, ngay cả tầng bảo hộ
cực kì vững chắc cũng không chịu nổi nổi lên vô số vết rạn nứt, may mắn không
có vỡ vụn nếu không Lâm gia liền thảm.
Cuối cùng, khói bụi tản đi để lộ ra sàn đấu bị hủy diệt không còn mảnh vụn,
thay vào đó là một cái hố sâu hun hút khiến người nhìn vào mà rợn tóc gáy
không nhịn được hít vào một ngụm lãnh khí, lực công kích này… quá khủng bố đi.
Và đứng hai phía miệng hố là Lâm Phong và Hiên Phượng, cả hai thoạt nhìn không
có thương tích gì nhưng trên tay Hiên Phượng đã không còn Ý Chí Chi Kiếm, nàng
thở dài ngao ngán nói :
-Không chơi nữa, ngươi là đồ biến thái.
Nghe vậy Lâm Phong thu lại cây búa cười cười :
-Ngươi cũng rất giỏi rồi, một chiêu kia ta không hề giữ lại chút nào vẫn bị ngươi chặn đứng.
Hiên Phượng được khen hơi vênh mặt lên nói :
-Đương nhiên, ta dẫu gì cũng là Tinh Tử a, trận này coi như hòa, sau lại đánh tiếp.
Nói thì nói vậy, nhưng Hiên Phượng tự biết nàng thua rồi, với sức lực hiện tại
nàng chỉ thi triển được Thần Phong Trảm một lần còn Lâm Phong không giống, tuy
đúng là Lâm Phong không giữ lại uy lực của một búa kia nhưng Lâm Phong có thể
đánh nhiều hơn một búa.