Đột ngột bị áp chế cảnh giới, bốn người Vũ Ngưng lập tức dừng chiến đồng loạt
nhìn về phía chiến trường bên kia với ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, bất quá cả
bốn người nghi hoặc không phải do không hiểu chuyện, ngược lại bọn họ biết rất
rõ chuyện gì đang xảy ra.
Trong đó Vũ Ngưng biết về Ngũ Tuyệt Phong Thần Trận từ Lâm Phong, còn ba người
khác biết về Ngũ Tuyệt Phong Thần Trận là vì đại trận này được dựng lên từ ngũ
đại thủy tổ đời đầu tiên sau Tinh Tử chi chiến nhằm bảo vệ Ngũ Hành Tinh khỏi
sự xâm lăng của tinh cầu khác.
Trong trận chiến đó Ngũ Hành Tinh đã hao tổn nguyên khí rất nhiều, không thể
không phong bế tinh cầu.
Có thể nói trong tiềm thức của những lão tổ đứng đầu Ngũ Hành Tinh thì Ngũ
Tuyệt Phong Thần Trận là đại trận căn cơ của Ngũ Hành Tinh, không có Ngũ Tuyệt
Phong Thần Trận sẽ không có Ngũ Hành Tinh ngày hôm nay.
Cũng nhờ vậy địa vị của Ngũ Đại Đế Quốc mới khó bị lay chuyển.
Nhưng theo những gì được ghi lại trong tổ huấn thì muốn sử dụng Ngũ Tuyệt
Phong Thần Trận cần ít nhất năm người chủ trì, đồng thời phải bỏ ra cái giá
không hề nhỏ, sức một người căn bản không khởi động được một cái đại trận bao
phủ cả tinh cầu.
Dù cho người đó có là Vấn Đạo đỉnh phong cũng không được.
Nhưng hôm nay, Viêm Cực hoàn toàn dựa vào sức một người kích hoạt Ngũ Tuyệt
Phong Thần Trận, mặc dù thời gian hiệu quả có lẽ không dài bằng năm người chủ
trì đại trận nhưng sự thật đúng là Viêm Cực có thể đơn độc sử dụng Ngũ Tuyệt
Phong Thần Trận.
Đồng nghĩa những gì ghi trong tổ huấn đã sai lầm, điều đó khiến ba người Tuyên
Thủy cực kì hoang mang, cảm giác giống như… từ đầu đến cuối bọn họ đều bị
người dắt mũi mà không hay.
Trong lúc nhất thời, chỉ có Vũ Ngưng tỉnh táo còn ba người khác đứng như trời
trồng không biết nên làm gì tiếp theo, thậm chí ngay cả tính cảnh giác cũng
buông lỏng rất nhiều, nếu Vũ Ngưng bất ngờ ra tay đánh lén ba người nhất định
sẽ không phản ứng kịp.
Nhưng Vũ Ngưng không nhân cơ hội đánh lén, nàng không chút do dự mở ra tốc độ
cực hạn lao tới chỗ Lâm Phong, nàng biết Lâm Phong đối đầu với Viêm Cực có Ngũ
Tuyệt Phong Thần Trận không có đường thắng, nàng… phải giúp hắn.
Ở phía sau, ba người Tuyên Thủy rất nhanh thoát khỏi hoang mang, sau đó ba
người không hẹn cùng nhau gật đầu bay theo Vũ Ngưng.
…………..
Phía bên kia, Lâm Phong hiểu rõ bản thân không đủ sức chẻ Hắc Tinh Vẫn, tuy ý
cảnh không yếu nhưng tiều phu cũng có lúc không chẻ nổi củi, hiện tại Lâm
Phong đang rơi vào tình trạng tương tự, khúc củi Hắc Tinh Vẫn quá cứng để có
thể bị chẻ.
Chưa kể sau nhiều lần thi triển thần thông ý cảnh của Lâm Phong đã bị Viêm Cực
nắm bắt một hai, lão đã thêm vào bên trong Hắc Tinh Vẫn một tia ý cảnh “không
phải củi”, cực kì khó chơi.
Cho nên Lâm Phong dứt khoát thu hồi Sinh Tử Đoạn Hồn Kiếm để dốc toàn bộ sức
lực bày ra phòng ngự, từ Tinh Thần Hắc Minh Diễm đến linh lực hay lực lượng Đệ
Thập Trùng Thiên đều áp súc hết cả vào hắc hỏa sáo trang, khí thế bạo tăng.
Từ tiều phu… trong nháy mắt đã biến thành chiến thần, Lâm Phong giơ hai tay
lên như muốn nâng Hắc Tinh Vẫn ném trả lại cho Viêm Cực.
Có điều… kết quả không khả quan hơn bao nhiêu, dưới Hắc Tinh Vẫn khổng lồ đang
rơi xuống Lâm Phong quá nhỏ bé như một con kiến, Lâm Phong không ngừng bị Hắc
Tinh Vẫn chèn ép không thở nổi, bằng mắt thường có thể thấy hắc hỏa sáo trang
đang dần tan vỡ.
-Răng rắc…. răng rắc….
-Ầm… ầm… ầm…
Khí thế không giúp Lâm Phong thắng cuộc, sau ba giây giằng co hắc hỏa sáo
trang không chịu nổi vỡ nát, Lâm Phong lập tức bị Hắc Tinh Vẫn đánh thẳng
xuống đại địa.
Đất rung núi chuyển, hỏa diễm lan tràn, cảnh tượng vốn đã hoang tàn bỗng chốc
biến thành tử vong chi địa, thoạt nhìn không khác gì một cái lòng chảo tràn
ngập hỏa diễm màu đen hung tàn, Hợp Thể viên mãn có đi vào cũng khó sống sót.
Lâm Phong, sống được sao? Đáp án chính là….
-Phốc….
Khói bụi tản đi, hỏa diễm lụi tàn, một bóng người chật vật hiện ra, mặc dù khí
tức không còn cương mãnh nhưng rất rõ ràng Lâm Phong chưa chết, sức phòng ngự
đến từ hắc hỏa sáo trang không phải chuyện đùa đã giảm được sáu thành thiệt
hại.
Cộng thêm Khô Mộc Phùng Xuân trị thương Lâm Phong miễn cưỡng chống lại được
Hắc Tinh Vẫn.
Bất quá những vết cháy xém trên thân chứng tỏ Lâm Phong tới giới hạn rồi, nếu
không Khô Mộc Phùng Xuân đã chữa trị cho Lâm Phong hoàn hảo.
Mà sự thật cũng là như vậy, căn bản của Khô Mộc Phùng Xuân là Vũ Trụ Chân Tủy
thu thập được trên người Vân Bằng, qua lượt giao phong vừa rồi đã tiêu hao
sạch sẽ, còn nếu sử dụng linh lực hay đan dược hiệu quả không đủ chữa trị
thương thế do Viêm Cực gây ra.
Nói cách khác Khô Mộc Phùng Xuân không còn cơ sở để tiếp tục thi triển.
Trừ phi Lâm Phong có cảm ngộ khác về Khô Mộc Phùng Xuân đẩy Khô Mộc Phùng Xuân
lên một đẳng cấp mới, nhưng hiện tại Lâm Phong hiển nhiên không có thời gian
đi cảm ngộ, chỉ hơi mất tập trung một lát Lâm Phong sẽ bị Viêm Cực diệt sát
ngay.
Đúng lúc này, Lâm Phong cảm nhận được Vũ Ngưng đang lại gần bất chấp nguy hiểm
quay lưng về phía Viêm Cực chạy tới đón Vũ Ngưng, hắn không hề muốn Vũ Ngưng
bị Viêm Cực bắt chút nào, có chết cũng phải chết cùng nhau.
Thấy Lâm Phong đưa lưng về phía mình, Viêm Cực hơi khó hiểu, cảm giác của lão
không mạnh bằng Lâm Phong không phát hiện được động thái của Vũ Ngưng, nhưng
lão không bỏ qua cơ hội tốt tế xuất một thanh pháp bảo hình thương đánh ra
Liệt Hỏa Phá Thiên Thương về phía Lâm Phong.
Sau đó Viêm Cực không chút chậm trễ đuổi theo Lâm Phong.
-Xoẹt….
-Phập...
Mặc dù Liệt Hỏa Phá Thiên Thương này không được gia cố bởi Ngũ Hành Tỏa Thiên
Trụ, hình thể so với trước đó thon nhỏ hơn rất nhiều nhưng từ uy lực lẫn tốc
độ đều không hề thua kém, hỏa thương rất dễ dàng đâm xuyên qua phần ngực Lâm
Phong.
Một thương, hai lỗ, hỏa khí chạy theo miệng vết thương ăn mòn lục phủ ngũ
tạng, Lâm Phong thương càng thêm thương.
Bất quá tốc độ của Lâm Phong vẫn không giảm chút nào một đường đón Vũ Ngưng,
khoảng cách với Viêm Cực vẫn tương đối an toàn.
Tới lúc này Viêm Cực đã hiểu rõ ý đồ của Lâm Phong liền vận dụng bí pháp gia
tăng một chút tốc độ, lão phải công nhận Lâm Phong hành xử vô cùng quyết đoán,
khả năng đưa ra lựa chọn của Lâm Phong so với lão tổ là hắn càng cao hơn một
bậc.
Bởi vì tính ra một thương kia Lâm Phong có thể tránh bằng hư hóa nhưng không
tránh, một khi tránh Vũ Ngưng sẽ không né được nên chỉ hơi lách người tránh ra
vị trí của trái tim rồi điều chỉnh phương hướng của thương lệch khỏi đường bay
của Vũ Ngưng.
Hơn nữa nếu hư hóa sẽ bị Viêm Cực đuổi kịp ngay.
Viêm Cực thầm nghĩ:
-Người này... không thể lưu, kể cả có giết con bé kia cũng phải giết được hắn.
Chỉ sau năm giây Lâm Phong gặp được Vũ Ngưng ôm nàng vào lòng chạy trối chết
tránh khỏi phương hướng của ba người Tuyên Thủy lẫn Viêm Cực, dù sao Lâm Phong
không biết ba người Tuyên Thủy chạy theo Vũ Ngưng làm gì, mà có biết cũng
không hy vọng gì ở ba người này.
Viêm Cực cũng thế, lão không để ý tới ba người Tuyên Thủy đuổi theo Lâm Phong,
lão biết rõ Ngũ Tuyệt Phong Thần Trận không kéo dài được lâu, trong ba phút
không đánh giết được Lâm Phong coi như mất cơ hội diệt sát Lâm Phong.
Cứ như thế hai người chạy, một người đuổi, nhưng lợi thế nghiêng về cho Viêm
Cực nhiều hơn do Lâm Phong bị hỏa khí từ Liệt Hỏa Phá Thiên Thương quấy rầy,
tốc độ càng lúc càng giảm dần, theo đà này sau ba mươi giây nữa Viêm Cực sẽ
vào được phạm vi tấn công.
Nhìn vết thương khủng bố trên ngực Lâm Phong, Vũ Ngưng không khỏi đau lòng
hỏi:
-Huynh… có đau không?
Lâm Phong lắc đầu:
-Không đau, nhưng đoán chừng không kịp kéo dài thời gian. Xin lỗi nàng, có lẽ ta không giữ được lời hứa với nàng rồi.
Cảm giác được Lâm Phong sắp sửa làm chuyện điên rồ, Vũ Ngưng vội vàng nói:
-Cho muội thêm một phút, muội có cách phá Ngũ Tuyệt Phong Thần Trận.
Nghe vậy hai mắt Lâm Phong hơi lóe lên một tia hy vọng, hắn không cho rằng Vũ
Ngưng nói bậy, nhưng để chắc ăn Lâm Phong lên tiếng hỏi:
-Nàng muốn làm gì? Kêu gọi Thiên Đạo sao?
Vũ Ngưng thành thật đáp:
-Kì thực… muội “nghe” được Ngũ Hành Tinh đang kêu cứu, muội nghĩ muội có thể mượn được sức mạnh của Ngũ Hành Tinh, có lẽ không hoàn toàn phá vỡ được Ngũ Tuyệt Phong Thần Trận nhưng mở ra một đường máu chắc hẳn không thành vấn đề.
Không thấy dính dáng tới Thiên Đạo, Lâm Phong hơi yên tâm đáp ứng:
-Ừ, nàng lượng sức mà làm.
Sau đó Lâm Phong tạm dừng cái ý định tự bạo Đệ Thập Trùng Thiên lại chuyển
sang thiêu đốt tinh huyết đề thăng tốc độ, khoảng cách lần nữa được kéo dãn.
Ở phía sau, thấy Lâm Phong thiêu đốt tinh huyết Viêm Cực cũng không tiếc thiêu
đốt tinh huyết đuổi theo, ngược lại Lâm Phong thấy Viêm Cực thiêu đốt tinh
huyết thì thiêu đốt luôn linh hồn hải đổi lấy tốc độ hòng câu giờ cho Vũ Ngưng
thi pháp.
Lần này Viêm Cực không dám thiêu đốt thức hải, lão thấy Lâm Phong đã là nỏ
mạnh hết đà, có thiêu đốt bao nhiêu cũng không duy trì được quá ba phút, dù
sao khoảng cách giữa hai bên đang càng ngày càng gần, cùng lắm một phút nữa
lão sẽ đuổi kịp Lâm Phong.
Không ngoài dự đoán, qua thêm một phút Viêm Cực đã vào được phạm vi công kích
giơ tay lên đánh ra một chiêu.
-Liệt Hỏa Phá Thiên Thương.
Cảm nhận được áp lực từ phía sau bạo tăng, Lâm Phong cực kì gấp gáp hỏi Vũ
Ngưng:
-Nàng xong chưa.
Không đợi Lâm Phong nói hết câu, Vũ Ngưng đã nắm lấy tay Lâm Phong quay người
lại chụp vào không khí, nhưng Lâm Phong lại có cảm giác hắn vừa chụp vào được
một thanh kiếm còn mờ ảo hơn cả Sinh Tử Đoạn Hồn Kiếm, là kiếm, lại tựa như
không phải kiếm.
Thần đồng khai mở, trong đầu Lâm Phong không tự chủ được nổi lên mấy từ hét
lớn:
-Ý Chí Chi Kiếm, Trảm.
Vũ Ngưng đồng dạng hét lớn:
-Ý Chí Chi Kiếm, Trảm.
-Xoẹt… Phốc….
Ý Chí Chi Kiếm trảm xuống, không hề có lấy một ba động năng lượng nào xuất
hiện, nhưng Liệt Hỏa Phá Thiên Thương lại biến mất hoàn toàn không thấy tăm
hơi, giống như… bằng một cách kì diệu nào đó Liệt Hỏa Phá Thiên Thương đã bị
xóa sổ khỏi thế giới này.
Chưa hết, dưới tầm nhìn của Nhật Nguyệt Phá Hư Thần Đồng, Lâm Phong còn nhìn
thấy những sợi tơ khóa chặt Ngũ Hành Tinh bỗng bị chặt đứt một bộ phần, Ngũ
Tuyệt Phong Thần Trận vốn hoàn hảo vô khuyết đã bị mở ra một lỗ hổng giúp tu
vi Vũ Ngưng trở lại như cũ.
Thậm chí trên người nàng… ẩn ẩn còn nhìn thấy một loại khí thế không hợp với
Hợp Thể mà thuộc về Vấn Đạo, thậm chí cao hơn Vấn Đạo một chút.
Chứng kiến hết thảy, Viêm Cực ánh mắt co rụt điên cuồng thốt lên:
-Tinh… Tinh Tử? Không thể nào, ta mới là Tinh Tử, ngôi vị Tinh Tử phải thuộc về ta.
Đúng vậy, khí thế trên người Vũ Ngưng lúc này là của Tinh Tử, người được tinh
cầu ban phúc, áp lực khi đối mặt với Tinh Tử không khác gì đối mặt với ý chí
của tinh cầu, và một kiếm kia… được ngưng tụ bằng chính ý chí của Ngũ Hành
Tinh.
Tay vẫn cầm Ý Chí Chi Kiếm, Vũ Ngưng hờ hững nói:
-Ngươi… không xứng.