Thời gian thấm thoát, thoắt cái đã qua mười lăm năm tính từ lúc sự kiện Hắc
Tinh Tông kết thúc.
Hôm nay, tại một địa phương vắng vẻ cách Hỏa Minh Quốc khoảng ba năm đi đường
thoạt nhìn không có dấu hiệu của linh thú hay người ở lại bỗng có một viên đá
bị rêu xanh phủ kín di chuyển sang bên cạnh để lộ một cái động phủ khá lớn.
Từ trong động phủ bước ra một thanh niên trẻ tuổi, mặt mày tuấn tú, khí chất
trên người cực kì giản dị không giống tu sĩ, nhưng thực chất thanh niên trẻ
tuổi đó lại là một người đạt tới tầng thứ Hợp Thể lão tổ, càng là Hợp Thể
trung kì lão tổ, Lâm Phong.
Và phía sau Lâm Phong là hai người Vũ Ngưng, Hiên Phượng đồng loạt xuất hiện,
lúc này Hiên Phượng đã đạt tới Hóa Thần hậu kì, còn Vũ Ngưng mạnh hơn một chút
leo tới thẳng Hóa Thần viên mãn chỉ kém nửa bước là có thể tiến vào Hợp Thể.
Qua một lúc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh, Lâm Phong thu hồi ánh mắt,
vẻ mặt ngưng trọng hỏi Vũ Ngưng:
-Nàng chuẩn bị xong chưa?
Vũ Ngưng gật đầu:
-Muội sẵn sàng rồi, có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.
Nghe vậy Lâm Phong hơi do dự một lát mới phất tay ném ra một đống trận kì bố
trí một tòa tổ hợp trận pháp phòng ngự khủng bố cấu thành từ mười mấy tòa trận
pháp tứ phẩm ngũ phẩm đan xen vào nhau, trong mắt Lâm Phong lóe lên kiên định
nói:
-Tin tưởng ta, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng.
Vũ Ngưng nở nụ cười nói:
-Muội chưa bao giờ nghi ngờ huynh.
Nói xong Vũ Ngưng lăng không ngồi xếp bằng giữa không trung, quanh thân nàng
tản ra vô số sợi tơ vô hình không thể nhìn thấy bằng mắt thường len lỏi vào
trong thiên địa, đây… chính là bước câu thông thiên địa để đột phá lên Hợp
Thể.
Vũ Ngưng muốn đột phá ngay tại địa phương này.
Nếu để một người không biết chuyện chứng kiến chắc chắn sẽ phê phán Vũ Ngưng
là kẻ ngu ngốc, thông thường một tu sĩ muốn Hợp Thể đều trở về những địa
phương quen thuộc để gia tăng tỉ lệ thành công, càng quen thuộc sẽ càng dễ Hợp
Thể.
Ngược lại đột phá lên Hợp Thể ở địa phương xa lạ sẽ rất dễ thất bại, đó là
thường thức không thể phản bác trong tu chân giới.
Vũ Ngưng cũng hiểu điều đó, nhưng nàng không sợ thất bại, Không Linh Chi Thể
vốn là thể chất được thiên địa ưu ái, đột phá ở nơi đâu thì tỉ lệ thành công
luôn là một trăm phần trăm, trừ phi có người quấy nhiễu ngăn cản mới dẫn đến
thất bại.
Có thể nói Lâm Phong tự hợp với Đệ Thập Trùng Thiên là một lợi thế thì Không
Linh Chi Thể càng là lợi thế lớn hơn nhiều, bởi vì Không Linh Chi Thể không
tạo ra đối trọng đối lập với thiên đạo giống Đệ Thập Trùng Thiên mà còn được
thiên địa chiếu cố.
Sự thật đã chứng minh, Vũ Ngưng không hề gặp bất kì trở ngại nào trong việc
câu thông thiên địa, rất nhanh nàng đã thiết lập được một mối quan hệ mật
thiết giữa bản thân với thiên địa, giống như... thiên địa đã trở thành một bộ
phận của nàng.
Hoặc nói… đây là cảm giác của Thiên Đạo, là lợi thế của Không Linh Chi Thể,
trong khi những Hợp Thể bình thường chỉ có thể mượn sức thiên địa tạo lợi thế
sân nhà thì Không Linh Chi Thể lại có thể sử dụng thiên địa như tay chân của
mình.
Mặc dù khả năng đó chỉ có hiệu quả trong một phạm vi nhất định chứ không phải
toàn bộ thiên địa, thậm chí phạm vi hiệu quả còn nhỏ hơn của đa phần Hợp Thể
nhưng giữa một cái vay mượn và một cái thuộc về mình không cần nói cũng biết
ai mạnh hơn.
Chỉ cần Vũ Ngưng đạt tới Hợp Thể sẽ không ai có thể áp đặt uy áp lên người
nàng nữa, ngoại trừ Thiên Đạo.
Trở về vấn đề chính, Vũ Ngưng hoàn thành xong bước câu thông thiên địa liền
tiến nhập bước thứ hai – Hợp với thiên địa.
Cũng không ngoài dự đoán, Vũ Ngưng khá dễ dàng nhận được sự tán đồng từ thiên
địa, linh khí thiên địa không ngừng lấy Vũ Ngưng làm trung tâm ùa về lấp đầy
đan điền của nàng đẩy tu vi nhảy lên Hợp Thể sơ kì, Vũ Ngưng cứ thế chân chính
bước vào hàng thứ lão tổ.
Nhưng đúng lúc này, thiên địa… bỗng biến sắc, thương khung đột ngột xuất hiện
một vết rách huyết hồng xé ngang bầu trời chia bầu trời thành hai nửa phân
biệt, thoạt nhìn giống hệt một vết thương to lớn trên thân của một người khổng
lồ.
Bên cạnh đó còn có một vòng xoáy tràn ngập khí tức Thiên Đạo xuất hiện song
song với vết rách huyết hồng chứng tỏ “người khổng lồ bị thương” không ai khác
ngoài Thiên Đạo.
Thiên Đạo Chi Nhãn, lần thứ ba hiện thế, nhưng lần này mục tiêu bị nó nhắm vào
không phải Lâm Phong mà là Vũ Ngưng, người mang Không Linh Chi Thể, bình chứa
của Không Linh Chi Hồn có tác dụng chữa trị “vết rách Thiên Đạo”.
Nếu so sánh giữa diệt sát Lâm Phong và bắt giữ được Vũ Ngưng thì khao khát của
Thiên Đạo về cái sau mãnh liệt hơn rất nhiều, một khi bắt được Vũ Ngưng thì
Thiên Đạo sẽ được chữa trị, đến lúc đó mối nguy hiểm từ Lâm Phong sẽ giảm đáng
kể.
Bất quá hiện tại Không Linh Chi Hồn vẫn chưa hoàn chỉnh nên khao khát đó không
quá mạnh mẽ, Thiên Đạo chỉ đơn giản tràn ra một lực hút vượt qua sức chịu đừng
của Hợp Thể hướng tới Vũ Ngưng thôn phệ, nó muốn hút nàng vào bên trong vết
rách huyết hồng.
Nếu không có gì bất ngờ Vũ Ngưng sẽ bị Thiên Đạo bắt mất.
Nhưng Lâm Phong đã đoán trước được điều này làm sao có thể để Thiên Đạo thành
công, gần như cùng lúc với hấp lực tràn ra Lâm Phong đã khởi động tổ hợp trận
pháp chống cự lại, cộng thêm Vũ Ngưng phản kháng khiến hấp lực không đủ kéo Vũ
Ngưng đi.
Thế trận ngang nhau.
Tuy nhiên thiên ý khó trái, Thiên Đạo gặp phải phản kháng lập tức gia cố thêm
lực lượng, hấp lực trong nháy mắt tăng thêm gấp mấy lần, từ bên trong vòng
xoáy Thiên Đạo Chi Nhãn càng bắn ra một cột sáng trắng noãn thẳng tới Vũ
Ngưng.
Cột sáng trắng noãn kia… không có lực sát thương, nhưng quỷ dị ở chỗ nó lại dễ
dàng xuyên qua tầng tầng phòng ngự, đồng thời khiến Vũ Ngưng buông lỏng phản
kháng thất thần nhìn cột sáng bắn tới, tựa hồ… mục đích sống của nàng chính là
tiếp nhận cột sáng này, đã vậy cần phải phản kháng làm gì nữa?
Thế trận bỗng chốc nghiêng về phía Thiên Đạo.
Thấy vậy Lâm Phong cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm tinh huyết hoàng kim pha chút
hỗn độn chi sắc, lại bắt quyết thiêu đốt tinh huyết hét lớn:
-Vũ Ngưng, mau tỉnh lại.
-Xoẹt, phốc….
Thông qua Lâm Phong thiêu đốt tinh huyết kích hoạt “ấn kí” trong người Vũ
Ngưng rất kịp thời thoát khỏi thất thần khẽ lắc mình tránh được cột sáng trắng
noãn, khá ngạc nhiên ở chỗ cột sáng trắng noãn dường như không phải thực chất
đánh trúng đất đá bên dưới không để lại chút vết tích nào.
Không, thật ra điều này cũng dễ đoán, có lẽ Thiên Đạo không muốn đánh thương
Vũ Ngưng mới sử dụng lực lượng kì dị là cột sáng trắng noãn, dù sao Vũ Ngưng
vẫn chưa hình thành được Không Linh Chi Hồn hoàn chỉnh, đánh thương nàng đối
với Thiên Đạo chỉ có hại chứ không có lợi.
Tuy nhiên tránh thoát được cột sáng trắng noãn Vũ Ngưng vẫn chưa thoát khỏi
nguy hiểm, nàng vẫn phải đối mặt với hấp lực khủng bố từ vết rách huyết hồng,
với tu vi Hợp Thể sơ kì nàng căn bản không chống đỡ nổi đã bị kéo đi mấy trăm
trượng.
Bất quá Vũ Ngưng còn có Lâm Phong, lúc này Lâm Phong đã đến bên cạnh nắm lấy
tay Vũ Ngưng phóng xuất ra đạo vận lẫn Đệ Thập Trùng Thiên tới cực hạn chia sẻ
bớt gánh nặng với nàng, hai người hợp lại một chỗ miễn cưỡng chịu được hấp lực
không bị kéo đi nữa.
Lâm Phong ngẩng mặt lên trời nhìn thẳng vào Thiên Đạo Chi Nhãn quát:
-Cút.
Liên tiếp hai lần bị ngăn cản, lại bị một con kiến hôi quát “cút”, Thiên Đạo
cực kì tức giận tràn ra uy áp khủng khiếp đến mức ngưng tụ thành một gương mặt
không rõ dung mạo, cảm xúc cũng không rõ ràng nhìn chằm chằm vào hai người bên
dưới.
Mặt đối mặt Lâm Phong mới cảm nhận rõ ràng Thiên Đạo đáng sợ như thế nào, ánh
mắt kia… quá đỗi vô tình, vô hỉ vô bi, nhìn như không nhìn, nhưng lại khiến
Lâm Phong bất tri bất giác nổi lên cảm giác run sợ từ sâu trong tận linh hồn
không dám đối điện.
Thiên Đạo chính là tồn tại chí cao vô thượng của một giới, mặc kệ Lâm Phong đã
cắt đứt vận mệnh chi tuyến cũng không tránh khỏi run sợ vì hiện tại Lâm Phong
quá yếu, chỉ là Lâm Phong rất nhanh đã dằn lại được sợ hãi “đấu ánh mắt” trực
diện.
Về phần Vũ Ngưng cũng được Lâm Phong tiếp thêm can đảm mới dám trừng mắt nhìn
Thiên Đạo Chi Nhãn, nhưng áp lực nàng phải chịu không hề nhỏ, trên trán đã lấm
tấm từng hạt mồ hôi.
Mãi một lúc sau Thiên Đạo mới không cam lòng rời đi, có lẽ Thiên Đạo cho rằng
bắt Vũ Ngưng vào lúc này không phải tốt nhất, vừa rồi chẳng qua Thiên Đạo bị
khí tức của Vũ Ngưng hợp với thiên địa hấp dẫn tới mà thôi.
Chứng kiến Thiên Đạo hoàn toàn biến mất, Lâm Phong thở ra một ngụm trọc khí,
hắn đưa tay lau đi mồ hôi trên trán Vũ Ngưng cười nói:
-Thiên Đạo không hơn gì cái này.
Vũ Ngưng biết biết đây chỉ là khởi đầu, sẽ có một ngày nàng bị Thiên Đạo thật
sự bắt đi nhưng cũng cười đáp lại Lâm Phong:
-Huynh lợi hại nhất.
Nhìn thấy nụ cười thật sự vô âu vô lo của Vũ Ngưng, trái tim Lâm Phong không
khỏi đau nhói, hắn cũng biết đây mới chỉ là bắt đầu, còn tương lai… hắn không
dám khẳng định một trăm phần trăm sẽ cứu được Vũ Ngưng từ tay Thiên Đạo.
Thế sự vô thường, không một ai biết trước được điều gì, vừa rồi Lâm Phong cười
chỉ để tự trấn an bản thân cũng như an ủi Vũ Ngưng mà thôi.
Cảm giác được Lâm Phong đau lòng, Vũ Ngưng nhìn thẳng vào Lâm Phong nói:
-Huynh đừng nghĩ nhiều, cũng đừng tự ép buộc bản thân huynh phải làm cái gì, hiện tại muội đã rất hạnh phúc rồi, chuyện tương lai cứ để tương lai tính, có được không?
Lâm Phong khẽ gật đầu:
-Ừ…
Sau đó hai người bay về động phủ đỡ Hiên Phượng dậy rồi ra tay giúp Hiên
Phượng khôi phục một phen, vừa rồi Hiên Phượng không bị Thiên Đạo Chi Nhãn
nhắm tới nhưng vẫn bị dọa sợ, toàn thân càng bị ép nằm bẹp dí trên mặt đất.