347 : Song Kiếm Phá Trận


Trông thấy Lâm Phong vẫn ở gần Tinh Thần Tháp, Lục Thống truyền âm cho Hồng
Nghiệp:

-Hồng huynh, tên Lâm Phong kia dường như không có ý định tham gia cùng chúng ta, thậm chí có lẽ hắn sẽ ra tay cản trở, phải giải quyết hắn như thế nào đây?

Không chỉ Lục Thống, những người khác cũng có cùng chung câu hỏi, lúc này mười
sáu người đã đứng trên cùng một chiếc thuyền rồi, không ai mong chờ có sự cố
gì ngoài ý muốn xảy ra cả.

Hồng Nghiệp truyền âm lại đáp:

-Mặc kệ hắn, hắn không phải ba đầu sáu tay không thể nào cứu được hết một vạn người, trong khi chúng ta chỉ cần bắt năm nghìn người huyết tế là đủ rồi. Trước đó ta nói sáu thành để Hắc Thần Minh giảm đề phòng thôi, chứ theo tính toán một khi đại trận thành thì Tinh Thần Tháp chắc chắn không thoát được.

-Còn nếu Hắc Thần Minh chủ động giao ra Tinh Thần Hắc Minh Hỏa cho Lâm Phong càng tiện hơn, dù sao Lâm Phong vẫn yếu hơn Tinh Thần Tháp. Hiện tại cũng không cần tách ra bắt người, chia ra chúng ta căn bản không phải đối thủ của hắn.

Nghe vậy những người khác liền gật đầu yên tâm, sau đó mỗi người riêng phần
mình nghe theo Hồng Nghiệp phân phó đi bố trí đại trận, đồng thời bọn họ không
quên giám sát Lâm Phong, nếu Lâm Phong có động tĩnh gì bọn họ sẽ tụ lại với
nhau ngay.

Đương nhiên, Lâm Phong không hề có bất kì động thái phá trận nào, hắn mạnh hơn
từng người ở đây, một lúc đối mặt mười sáu người cũng không sợ, nhưng Lâm
Phong biết hắn không đủ sức giết chết bất kì ai nếu mười sáu người đồng lòng.

Hợp Thể, không ai là kẻ đơn giản cả, đánh bại thì dễ, muốn giết rất khó, trừ
phi không tiếc tiêu hao lượng lớn bản nguyên thần đồng sử dụng Sinh Tử Đoạn
Hồn Kiếm, nhưng cao lắm cũng chỉ giết chết được năm người, tính ra không đáng
giá cho lắm.

Đã như thế không cần phí sức làm gì để rồi liên lụy tới nhị nữ bên cạnh, Lâm
Phong chỉ đơn giản là ngồi một chỗ tĩnh tọa, nhân tiện nghiên cứu luôn cái đại
trận đang được đám người kia bố trí.

Hai ngày sau, một đám khoảng chừng một nghìn tu sĩ Nguyên Anh, Hóa Thần đầu
tiên đã xuất hiện trong phạm vi dò tìm của Hợp Thể.

Đây cũng là thời điểm hai bên chiến tuyến cùng lúc ra tay, Lâm Phong để lại
hai người Vũ Ngưng, Hiên Phượng cho Hắc Thần Minh bảo vệ, còn hắn xuất ra Đệ
Thập Trùng Thiên liên tục thuấn di nhắm tới một nhóm khoảng ba trăm người.

Bên phía Hồng Nghiệp chỉ có tám người bay ra, theo kế hoạch tám người di
chuyển theo đội hình 4-4, mỗi đội lại lựa chọn phương hướng khác Lâm Phong mặc
Lâm Phong muốn làm gì thì làm, bọn họ chỉ cần bắt 500 người là đủ chỉ tiêu
rồi.

Tốc độ của Hợp Thể rất nhanh, khi Lâm Phong tới gần đám tu sĩ Nguyên Anh, Hóa
Thần vẫn không phát hiện ra được, Lâm Phong truyền âm thẳng vào đầu từng
người:

-Không muốn chết thì thả lỏng tâm thần không nên chống cự, nhanh.

Bị người truyền âm thẳng vào đầu, đám tu sĩ Nguyên Anh, Hóa Thần biết ngay bọn
hắn đang bị một vị lão tổ nào đó nhắm vào, một người Hóa Thần viên mãn ra dáng
thủ lĩnh không thấy Lâm Phong nên lắp ba lắp nói:

-Bẩm… bẩm tiền bối, chúng ta không biết đây là nơi tiền bối chọn ở lại, chúng ta… chúng ta sẽ rời đi ngay.

Lâm Phong truyền âm tiếp:

-Đừng nhiều lời, nếu không ai cũng không cứu nổi các ngươi. Mở rộng tâm thần, ta muốn thi pháp rồi.

Nghe tới câu thứ hai mang theo vẻ tức giận, đám người không ai dám chống cự
hay bỏ chạy nữa thả lỏng tâm thần, nháy mắt sau đó, toàn bộ ba trăm người đã
bị Lâm Phong dùng một cái pháp bảo hình dây trói lại gom thành một đoàn, thoạt
nhìn vô cùng buồn cười.

Bởi vì cái pháp bảo đó không quá cao cấp, Hóa Thần kì giãy một cái là đủ làm
nó đứt gãy.

Bất quá, không ai dám cười, càng không dám giãy, ngược lại tất cả đều rất phối
hợp ôm lấy nhau tránh bị văng ra, trong lòng thầm khóc không hiểu đắc tội chỗ
nào với lão tổ.

Lại mấy cái nháy mắt sau, dưới tốc độ tối đa ba trăm người đã bị Lâm Phong kéo
tới bên cạnh Tinh Thần Tháp rồi lập tức bị Tinh Thần Tháp cưỡng ép hút vào
trong, từ đầu đến cuối ba trăm người đó vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tiếp đó, Lâm Phong phát hiện vẫn còn chừng một trăm người chưa bị bắt, hắn lại
lao ra ngoài cứu thêm, dù sao ít một người bị huyết tế uy lực đại trận sẽ giảm
một phần, từ đó gián tiếp đỡ cho Lâm Phong một chút gánh nặng về sau.

Qua hai lần ra tay, có bốn trăm người được cứu ném vào Tinh Thần Tháp, còn sáu
trăm người khác bị bắt căn bản không kịp nói gì đã bị huyết tế, từng tiếng kêu
rên thống khổ vang lên khiến Hiên Phượng không đành lòng nhìn thẳng, nàng nắm
chặt hai tay tức giận nói:

-Chết tiệt, đúng là một đám thú đội lốt người.

Ở bên cạnh, Lâm Phong cũng rất không đồng tình với cách làm của đám người Hồng
Nghiệp, nhưng hắn không tỏ ra ngoài như Hiên Phượng mà đưa tay nắm lấy nắm đấm
của Hiên Phượng khẽ lắc đầu ý tứ đừng xúc động, tu chân giới vốn rất tàn khốc.

Cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay Lâm Phong, tâm tình Hiên Phượng bỗng thả lỏng
được một phần.

Kì thực, Hiên Phượng không phải không hiểu tu chân giới tàn khốc, nàng càng là
người từng trải qua thống khổ bị giết chết sưu hồn, chẳng qua tận mắt chứng
kiến mấy trăm người bị huyết tế không thương tiếc nàng vẫn có chút không kiềm
chế nổi.

Lại qua thêm ba ngày, mọi việc vẫn như cũ, một bên cứu người, một bên huyết
tế, rốt cuộc Lâm Phong chỉ cứu được hơn ba nghìn người, còn bên phía Hồng
Nghiệp đã gom đủ năm nghìn người huyết tế không chậm trễ nữa khởi động đại
trận.

-Thiên Ma Phệ Hồn Trận, khai.

Âm thanh ‘‘khai’’ vừa dứt, huyết sắc chi khí bỗng dâng trào dung nhập vào đại
trận tạo thành một bức màn máu bao phủ Tinh Thần Tháp, hai cỗ lực lượng ăn mòn
cùng phong bế đồng thời hiển hiện, đáng sợ nhất chính là bên trên bức màn máu
có rất nhiều gương mặt thống khổ gào thét tạo thành âm ba thuật pháp.

Cảnh này… có chút tương tự Huyết Sát Giới được dựng lên từ Huyết Châu và Huyết
Hồn Phiên của Âm Khôi Tông.

Lâm Phong khẽ nhíu mày :

-Âm Khôi Tông là một môn phái cực kì lớn, chẳng lẽ Hắc Tinh Tông là bị Âm Khôi Tông diệt ?

Ngay sau đó, Lâm Phong lập tức có đáp án, Hắc Thần Minh hiện ra trên đỉnh Tinh
Thần Tháp la thất thanh:

-Không thể nào, tại sao lại có người biết đại trận thần bí nhất của Âm Khôi Tông.

Quả nhiên là Âm Khôi Tông giở trò quỷ, mặc kệ, đã đến lúc thu hoạch giao dịch
rồi, Lâm Phong mở miệng nói với Hắc Thần Minh :

-Ta đã hoàn thành giao kèo, tới lượt các hạ rồi.

Đáp lại Lâm Phong thúc giục, Hắc Thần Minh trầm mặc một lát nói :

-Mọi chuyện đã vượt quá suy đoán, ta cần Tinh Thần Hắc Minh Diễm để chống lại Thiên Ma Phệ Hồn Trận, ngoài ra ta hy vọng tiểu hữu trợ giúp ta một phen, đợi xong việc này ta nhất định sẽ tận tay giao Tinh Thần Hắc Minh Diễm cho tiểu hữu.

Lâm Phong gấp gáp hỏi :

-Các hạ có bao nhiêu nắm chắc ?

Hắc Thần Minh thở dài :

-Với tình trạng hiện tại thì một thành cũng không có.

Nghe vậy Lâm Phong không nhịn được mắng :

-Chết tiệt, sớm biết thế đã không giúp ngươi rồi.

Hắc Thần Minh xấu hổ nói:

-Ta cũng là bất đắc dĩ a.

Bỏ qua bực bội, Lâm Phong khoát tay nói:

-Một mình ta căn bản không giải quyết được đại trận này, nhưng ta đã có lí giải nhất định, hiện tại Tinh Thần Tháp có thể điều động được bao nhiêu lực lượng ?

Nghe thế Hắc Thần Minh biết Lâm Phong không có ý định bỏ chạy liền nói luôn:

-Nếu dồn hết vào một đòn đoán chừng sẽ đạt được uy lực của Vấn Đạo hậu kì, nhưng sau đó Tinh Thần Tháp sẽ rơi vào suy yếu không phát ra được thêm uy năng của Vấn Đạo.

Lâm Phong kiên định nói :

-Đủ rồi, ta có nắm chắc một chiêu phá vỡ được Thiên Ma Phệ Hồn Trận, một khi không có Thiên Ma Phệ Hồn Trận đám người kia cũng không dám đánh Tinh Thần Tháp.

Lần này Hắc Thần Minh thật sự bị Lâm Phong làm cho chấn kinh, lão không hề
nghi ngờ Lâm Phong đang nói xàm lập tức gật đầu đồng ý:

-Tốt, vạn sự nghe theo tiểu hữu phân phó.

Bàn bạc xong xuôi, Lâm Phong hai tay triệu hồi hai thanh kiếm hư ảo, trong đó
tay trái cầm Đạo Kiếm, tay phải cầm Sinh Tử Đoạn Hồn Kiếm, đồng thời bí pháp
Hỏa Bộ cũng được Lâm Phong sử dụng tới cực hạn đẩy tu vi lên tới Hợp Thể trung
kì.

Song kiếm đồng xuất, đại biểu Lâm Phong không hề che giấu lực chiến nữa mà đã
dốc toàn lực rồi.

Nhưng tất cả chưa dừng lại ở đó, trong mắt người khác Vũ Ngưng chỉ là một Hóa
Thần trung kì tưởng chừng không thể đóng góp gì vào trận chiến thì hành động
tiếp theo của nàng đã chứng minh cái ý nghĩ đó sai hoàn toàn, nàng… đưa tay ra
nắm lấy tay trái của Lâm Phong.

Sau đó, Đạo Kiếm trong tay Lâm Phong bỗng lóe lên quang mang chói lòa, đạo vận
bên trong kiếm không ngừng được ôn nhuận trở nên ngưng thực hơn rất nhiều,
thậm chí qua một lúc đã không biết đó là Đạo Kiếm hay một thanh kiếm thực
chất.

Chứng kiến cảnh này, cả đám Hợp Thể lẫn Hắc Thần Minh đều giật mình thốt lên :

-Không thể nào, Đạo Kiếm… còn có thể nhờ người khác ngưng thực ?

Cái này... quá vô lí, Đạo Kiếm là đạo vận hóa kiếm, mà đạo của mỗi người khác
nhau, làm sao có thể để người khác đến ngưng thực được đâu?

Về phần Sinh Tử Đoạn Hồn Kiếm rất ít người biết.

Không để ý người khác chấn kinh, Lâm Phong hét lớn :

-Bảo vệ hai nàng cho tốt chờ ta tạo cơ hội.

Nói xong, Lâm Phong dựa vào ưu thế Đệ Thập Trùng Thiên hoàn toàn bỏ qua khả
năng cấm không của Thiên Ma Phệ Hồn Trận bay thẳng lên trời, lại dựa vào tầm
nhìn thần đồng giơ cao Đạo Kiếm trong tay trái lên trảm xuống một ‘‘vết nứt’’
trên tấm màn máu.

Vết nứt đó, xảo diệu chính là điểm yếu nhất của đại trận.

Đương nhiên, đám người Hồng Nghiệp không để Lâm Phong muốn làm gì thì làm nữa,
cả đám cùng nhau bắt quyết khống chế đại trận huyễn hóa ra một thanh huyết sắc
chi kiếm mang theo khí thế của Vấn Đạo sơ kì phát động tấn công :

-Vạn Hồn Quy Nhất, Thiên Ma Kiếm, trảm.

Dưới Thiên Ma Kiếm khổng lồ, Đạo Kiếm của Lâm Phong chỉ nhỏ bé như một con
kiến, hơn nữa Đạo Kiếm mạnh ở đạo chứ không phải ở lực, đám người Hồng Nghiệp
rất có lòng tin sẽ cản được bước tiến của Lâm Phong, dù sao Lâm Phong mới chỉ
là Hợp Thể.

Nói không chừng bằng một kiếm này còn có thể giải quyết luôn được Lâm Phong
đâu.

Đáng tiếc, đám người Hồng Nghiệp không tìm hiểu được hết các lá bài tẩy của
Lâm Phong, trong phạm vi Thiên Ma Phệ Hồn Trận dù có Đệ Thập Trùng Thiên gia
cố Lâm Phong cũng khó lòng thuấn di được nhưng hắn có thứ khác.

-Hư Hóa.

Đối mặt với Thiên Ma Kiếm giáng xuống, Lâm Phong lựa chọn dùng thuật pháp hư
hóa tránh né, một kiếm khổng lồ cứ thế xuyên qua Lâm Phong mà chỉ gây cho Lâm
Phong một chút chấn động ép hắn ra khỏi trạng thái hư hóa, đồng thời ép cho
Lâm Phong bị thương không nhẹ, nhưng cái giá này tạm chấp nhận được.

Lâm Phong đã tiếp cận được vết nứt, Đạo Kiếm, rất dễ dàng chém trúng mục tiêu
khiến tấm màn máu chấn động kịch liệt.

Lúc này mấy người Hồng Nghiệp mới kịp phản ứng lại, cả đám lần nữa cùng nhau
bắt quyết thi triển âm ba công kích :

-Thiên Ma Phệ Hồn Ba.

-Graooooooooooo.

Âm ba công kích, mới là sát chiêu của đại trận, hư hóa cũng khó tránh thoát
được.

Có thể nói Lâm Phong đạt được mục đích nhưng đồng thời đã tự đặt bản thân vào
nguy hiểm, ăn một phát Thiên Ma Phệ Hồn Ba ở khoảng cách gần Lâm Phong lập tức
bị chấn thành trọng thương, thất khiếu chảy máu, toàn thân chấn động, da dẻ
nứt toác cả ra, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.

Bất quá, Lâm Phong dường như không cảm thấy đau đớn vẫn giơ lên được Sinh Tử
Đoạn Hồn Kiếm chém đúng vào nơi Đạo Kiếm mở ra, hắn hét lớn :

-Ta tới, giải thoát cho các ngươi đây.


Đỉnh Phong Chí Tôn - Chương #347