342 : Đan Mạch Chi Mê


Sự có mặt của Lâm Phong khiến phòng đấu giá Hỏa Minh Thành xuất hiện một chút
ngoài ý muốn, ngay lúc Lâm Phong “làm náo loạn” thì tại một căn mật thất của
phòng đấu giá được gia cố bởi mấy tầng trận pháp tránh thăm dò đang có bốn
bóng người bàn tán về Lâm Phong.

Trong đó có một người là Hồng Nghiệp, thành chủ đại nhân của Hỏa Minh Thành
với tu vi Hợp Thể trung kì.

Đồng thời ba người khác cũng là Hợp Thể trung kì, nếu có người thứ năm ở đây
chắc chắn sẽ đưa ra suy đoán rằng ba người đó không phải lão tổ của Hỏa Minh
Thành, dù sao cả Hỏa Minh Quốc nguyên bản chỉ có một Hợp Thể trung kì và hai
Hợp Thể sơ kì mà thôi.

Mà sự thật đúng là như vậy, ba người nọ lần lượt là Lục Thống - lão tổ của Lục
Thương Quốc, Nguyên Chính – lão tổ của Nghiễm Hỏa Quốc và Hầu Mã Thiên – lão
tổ của Chính Minh Quốc.

Nhìn hình ảnh Lâm Phong trong thủy tinh cầu, Hồng Nghiệp là người đầu tiên lên
tiếng, lão hơi nhíu mày nói :

-Nếu ta đoán không lầm thì người nọ… có lẽ là Lâm Phong đi?

Lục Thống tiếp lời:

-Hồng Đạo Hữu đoán không sai đâu. Các vị thấy nữ tử Hóa Thần trung kì đỉnh phong kia chứ, ta biết nàng là Phong Vũ Ngưng của Thủy Quốc, mà Phong Vũ Ngưng đã đi theo Lâm Phong từ sự kiện Ngũ Hành Tràng nên ta dám khẳng định hắn chính là Lâm Phong không thể sai được.

Nghe vậy Nguyên Chính lộ vẻ bất an nói:

-Ngày trước hắn mới đột phá Hóa Thần đã có thể chống lại Hợp Thể viên mãn, vậy bây giờ tu vi của hắn là Hợp Thể sơ kì sẽ đáng sợ đến mức nào? Hơn nữa hắn dám lộ diện chẳng khác nào nói hắn không sợ Viêm Cực, ta đề nghị nên thông báo việc này cho Viêm Cực rồi chúng ta làm ngư ông đắc lợi.

Đối với ý kiến này Lục Thống lắc đầu phản bác:

-Nguyên đạo hữu quá lo xa rồi, không sợ không có nghĩa là hắn đánh bại được Viêm Cực. Theo ta được biết ngày trước Lâm Phong dựa vào thiên kiếp khủng bố và Định Không Châu trong truyền thuyết mới ngăn được cơn sóng dữ, chứ đánh trực tiếp ngay cả Hợp Thể sơ kì hắn cũng đánh không lại đâu.

-Hiện tại mặc dù tu vi của hắn thăng tiến nhưng khoảng cách tới Vấn Đạo còn rất xa, Định Không Châu cũng hư hại đến mức không thể sử dụng, đoán chừng lực chiến cao nhất của hắn chỉ đạt tới Hợp Thể hậu kì mà thôi, cho nên chúng ta không cần thông báo cho Viêm Cực.

-Hơn nữa… kế hoạch lần này không nên để Viêm Cực biết, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Tới đây Hầu Mã Thiên lần đầu tiên mở miệng góp ý:

-Ta đồng ý với Lục đạo hữu, lực chiến của Lâm Phong thế nào ta không rõ nhưng một khi Viêm Cực biết việc chúng ta đang làm thì chúng ta nhất định không tránh khỏi cái chết, tình báo của ta cho biết Viêm Cực dường như đã tiến thêm một bước rồi.

Giống như nghe được tin tức chấn động, ba người còn lại đều thất kinh nói:

-Không thể nào, nếu có người trở thành Tinh Tử thì chúng ta phải cảm nhận được chứ.

Lần này Hầu Mã Thiên tiếp tục giữ yên lặng không cho ý kiến, chỉ không biết
lão không muốn nói hay không biết giải thích thế nào, ba người khác thấy vậy
cũng không hỏi thêm.

…………………………

Phía bên phòng đấu giá đặc biệt, ba người Lâm Phong chỉ nhàm chán theo dõi đấu
giá hội diễn ra chứ không ra tay mua đồ.

Hiên Phượng buồn bực nói:

-Chờ mãi không thấy đồ vật cần thiết, cái đấu giá hội này thật chán chết.

Lâm Phong cười cười trêu chọc:

-Ngươi thiếu thứ gì sao?

Hiên Phượng mặt dày đáp:

-Không thiếu, nhưng đến đấu giá hội mà không ra tay lần nào cảm giác rất buồn chán a.

Thật, ba người đến hội đấu giá chỉ để xem có đồ vật nào “kì lạ” hay không chứ
ba người đã từng chứng kiến quá nhiều bảo vật, nào là Hỗn Độn Bảo Vật, nào là
Thiên Hỏa hay Vũ Trụ Chân Tủy thì những thứ lọt vào được pháp nhãn của ba
người hầu như rất ít.

Còn mấy thứ như đan dược hay công pháp gì gì đó được đấu giá hội bán ra căn
bản không có ý nghĩa vì Lâm Phong là tứ phẩm luyện đan sư, công pháp mọi người
tu luyện đều được Lâm Phong cải biến qua không thua gì Thiên Cấp công pháp còn
cần mua sao?

Về phần pháp bảo thì Hiên Phượng và Vũ Ngưng đã được Lâm Phong chế tạo cho mỗi
người một thanh bản mệnh pháp bảo cực kì phù hợp, ở đây chỉ có duy nhất Lâm
Phong là chưa có pháp bảo vừa tay.

Bất quá Lâm Phong đã có ý định luyện chế bản mệnh pháp bảo bằng Hỗn Độn Dương
Quang Thiết nên không mua pháp bảo, tài liệu để luyện chế hắn cũng không
thiếu, hắn chỉ cần đợi Nhật Phá Chi Hỏa mạnh hơn để hòa tan được Hỗn Độn Dương
Quang Thiết mà thôi.

Cứ thế mãi đến khi buổi đấu giá hội gần kết thúc rốt cuộc cũng có một món
khiến Lâm Phong động tâm.

Không, không phải một món, phải nói là một người mới đúng.

Bên dưới đài đấu giá, người chủ trì buổi đấu giá là một nam tử tu vi Hóa Thần
viên mãn tên gọi Hồng Tuấn, hắn phất tay kích hoạt cơ quan nâng một cái cũi
sắt lên trên đài, bên trong cũi có chứa một cô gái trẻ tuổi đang run rẩy không
thôi.

Hồng Tuấn nâng cao giọng nói:

-Chắc hẳn mọi người rất hiếu kì tại sao phòng đấu giá chúng ta lại để một nữ nhân Kết Đan kì làm đồ vật gần áp trục có phải không?

Nghe vậy rất nhiều người ở khu vực đấu giá bình thường lập tức lên tiếng hò
hét:

-Hồng quản sự đừng úp mở nữa, mau nói xem nữ nhân kia có điểm gì đặc biệt hơn người đi.

Hồng Tuấn cười như không cười nói:

-Vị cô nương này tuy tu vi không cao, tư chất cũng không tốt, nhưng thể chất của nàng là một thể chất rất đặc biệt gọi là Đan Mạch, đồng thời theo phòng đấu giá kiểm chứng Đan Mạch của nàng là tứ chuyển Đan Mạch, và cuối cùng nàng vẫn là xử nữ.

-Thôi, lời nhảm ta không nói nhiều nữa, mọi người ra giá đi.

Tứ chuyển Đan Mạch vừa ra, toàn trường lập tức xôn xao, sau đó toàn trường
không ngừng hét giá:

-Ta ra giá một vạn trung phẩm linh thạch.

-Hừ, lão phu trả ba vạn trung phẩm linh thạch.

Trong phòng đấu giá hạng sang số sáu, Trần Thiêm hét lớn:

-Hắc hắc, chỉ vài vạn trung phẩm linh thạch cũng muốn mua tứ chuyển Đan Mạch, bổn thiếu gia trả mười vạn trung phẩm linh thạch.

Mới qua mấy lượt nâng giá mà giá cả đã lên tới mười vạn trung phẩm linh thạch,
đổi lại là một món hàng khác chắc chắn sẽ không ai muốn tranh giành với Trần
Thiêm, dù sao mặt mũi của Trần gia ở Hỏa Minh Quốc rất lớn, Trần Thiêm báo giá
chính là Trần gia báo giá.

Nhưng sức hấp dẫn của tứ chuyển Đan Mạch cực kì lớn, một gia tộc chiếm được tứ
chuyển Đan Mạch đồng nghĩa trong tương lai gia tộc đó sẽ nắm chắc tám thành
bồi dưỡng ra được một tứ phẩm luyện đan đại sư luyện chế được pháp đan.

Cho nên, giá cả tiếp tục được nâng lên chóng mặt, hai mươi vạn, ba mươi vạn,…

Và người ra giá đều ngồi ở phòng đấu giá hạng sang thậm chí phòng đấu giá đặc
biệt đại biểu cho thế lực phía sau không thua kém gì Trần gia.

Trong phòng đấu giá đặc biệt số tám, Lâm Phong cũng ra giá, nhưng hắn không
dùng linh thạch mà trực tiếp dùng vật phẩm báo giá:

-Một mảnh vỡ có chứa khí tức Hỗn Độn.

Xôn xao…. Nếu nói tứ chuyển Đan Mạch gây xôn xao một thì mấy từ “Hỗn Độn” gây
xôn xao mười, thậm chí gấp trăm lần, rốt cuộc là kẻ nào ngu ngốc đến nỗi lấy
đồ vật có chứa Hỗn Độn Chi Khí ra để mua lấy Đan Mạch a, Hỗn Độn trân quý hơn
Đan Mạch nhiều lắm.

Đồng nghĩa, sau Lâm Phong không ai có tư cách lên tiếng báo giá nữa.

Một người Nguyên Anh viên mãn nhanh mồm nhanh miệng nói:

-Lấy Hỗn Độn Chi Bảo ra mua tứ chuyển Đan Mạch? Ta không nghe lầm chứ? Kẻ nào ngu ngốc quá vậy.

Một người khác bên cạnh giật mình cảnh tỉnh:

-Suỵt, âm thanh phát ra từ phòng đấu giá đặc biệt số tám, đừng nói bậy.

Người kia lập tức sửa sai:

-Ách, có lẽ là vị lão tổ nào đó cảm thương với số phận của cô gái này mới lấy giá cao mua nàng a.
Những người khác nghe thế thầm khinh bỉ người Nguyên Anh viên mãn trở mặt quá
nhanh, nhưng nghĩ kĩ thì không trách được, thực lòng mà nói bọn họ cũng thấy
“tên lão tổ trong phòng đặc biệt số tám” quá ngu, chẳng qua bọn họ sợ không có
nói ra thôi.

Hồng Tuấn rất có phong thái chuyên nghiệp, mặc dù cũng bị cái giá “Hỗn Độn”
làm cho chấn động nhưng vẫn lộ ra được một mặt bình tĩnh hướng về phía Lâm
Phong nói:

-Nếu không có ai báo giá thì cô gái này thuộc về vị khách ở phòng đặc biệt số tám, không biết tiền bối có muốn thu nàng ngay hay không?

Lâm Phong đáp:

-Cho người mang nàng đến đi.

Rất nhanh, cô gái tứ chuyển Đan Mạch đã được hẳn hai Hợp Thể sơ kì “hộ tống”
tới phòng đặc biệt số tám, ý tứ không cần nói cũng biết, một tay giao người,
một tay giao tiền, dù sao “Hỗn Độn” quá mức trân quý không thể làm qua loa
được.

Nhận được người, Lâm Phong lật tay lấy ra một mảnh đồ vật toát lên khí tức Hỗn
Độn khá nồng nặc trả tiền.

Phía bên kia, hai người Hợp Thể sơ kì cảm nhận được Hỗn Độn khí tức lập tức
vui vẻ cáo lui, nhưng bọn hắn không không biết đấy chẳng qua chỉ là một mảnh
tài liệu khá quý hiếm được Lâm Phong truyền vào Hỗn Độn chi khí chứ không phải
cái gì đại loại như mảnh vỡ Hỗn Độn Chi Tâm.

Bất quá… cái này không được tính là lừa đảo, Lâm Phong đã trả đúng với cái giá
hắn đưa ra – một mảnh vỡ có chứa Hỗn Độn khí tức.

Trở về vấn đề chính, trông thấy cô gái tứ chuyển Đan Mạch vẫn đang run rẩy sợ
hãi Vũ Ngưng tiến tới an ủi:

-Đừng sợ, chúng ta không có ý đồ xấu.

Đáng tiếc, từ lúc bị bắt cô gái tứ chuyển Đan Mạch đã chịu rất nhiều tổn
thương tâm lí, tuy nàng chưa “được phục dụng” nhưng nàng biết số phận của
những người mang Đan Mạch bị phát hiện là như thế nào, nàng căn bản không tin
lời của Vũ Ngưng.

Thấy vậy Lâm Phong nói luôn :

-Ta mua ngươi là để bóc Đan Mạch ra khỏi người ngươi, không phải biến ngươi thành lô đỉnh, thư giãn chút đi.

Lần này, thực sự có tác dụng, cô gái tứ chuyển Đan Mạch không biết Lâm Phong
là Hợp Thể nên rất “mạnh dạn” hỏi lại:

-Ngài…. Ngài nói thật chứ?

Lâm Phong gật đầu xác định:

-Đạo lữ của ta cũng là người sở hữu Đan Mạch nên ta rất thông cảm cho ngươi, bất quá ta không phải thánh nhân, ta không bao giờ làm việc không có chủ đích, bóc Đan Mạch có thể là giúp ngươi nhưng đồng thời cũng là để ta xác minh một chuyện, nói cách khác ngươi chính là vật thí nghiệm của ta.

Những lời của Lâm Phong không quá dễ chịu, nhưng như thế mới là phong thái của
tu sĩ khiến cô gái tứ chuyển Đan Mạch thở phào nhẹ nhõm nói:

-Vãn bối gọi Nguyệt Kỷ Lam, đa tạ tiền bối ra tay tương trợ.

Ý tứ, Nguyệt Kỷ Lam không để ý tới chuyện làm vật thí nghiệm hay không, đối
với nàng mà nói chỉ cần không phải trở thành lô đỉnh đã là phúc phận lớn nhất
rồi.

Sau đó Lâm Phong cho phép Nguyệt Kỷ Lam cùng ngồi xem đấu giá, còn hắn thì câu
thông với Tang Thụ.

-Ngày trước ta vẫn đề phòng ngươi nên không hỏi, hiện tại ta hỏi thẳng ngươi có biết gì về chuyện Thiên Lôi Tử không có kiến thức về Đan Mạch hay không?

Tang Thụ trả lời:

-Trên thực tế từ khi Địa Ngục bị đánh nát trong trận đại chiến năm xưa ta đã có một khoảng thời gian ngủ say rất dài không hấp thu được trí nhớ người chết, ta mới chỉ thức tỉnh từ trăm vạn năm đổ lại, câu hỏi của ngươi ta nằm ngoài những gì ta biết.

-Bất quá… dường như trên Thiên Giới không hề tồn tại hai từ “Đan Mạch”.

Nghe vậy Lâm Phong cau mày, xem ra mọi chuyện không đơn giản, hắn tin Tang Thụ
nói thật, nhưng hắn có cảm giác việc Tang Thụ ngủ say vào đúng thời điểm Đan
Mạch có vấn đề quá trùng hợp, có lẽ… phía sau chuyện này là một âm mưu còn lớn
lơn âm mưu “phượng hoàng”.

Hơn nữa nếu âm mưu này không dính tới Lâm Phong thì thôi đi, hắn không phải
loại người lo chuyện bao đồng, nhưng hết lần này tới lần khác Tuyết lại là
người có Đan Mạch khiến Lâm Phong cực kì lo lắng, hắn không muốn Tuyết gặp
phải biến cố một chút nào.

Chỉ là nghĩ nhiều cũng vô dụng, Lâm Phong đành tập trung vào vấn đề trước mắt
– Thiên Hỏa, hội đấu giá đã bắt đầu khui ra tin tức về Thiên Hỏa rồi.


Đỉnh Phong Chí Tôn - Chương #342