Tính tới hôm nay đã được hai mươi năm từ ngày Lâm Phong ngộ ra ý cảnh thần
thông “chẻ củi”, và là mười tám năm ba người Lâm Phong rời khỏi Hỏa Hoa Thôn
đi làm chuyện của mình.
Bất quá lộ trình di chuyển của Lâm Phong không phải đi tìm mấy người Tuyết,
Phượng trước mà là tới thẳng Hỏa Quốc tìm Viêm Cực tính sổ, dù sao hắn không
biết chính xác các nàng ở nơi nào còn Hỏa Quốc thì không chạy đi đâu được, cái
nào tiện hơn cứ làm trước rồi tính tiếp.
Hơn nữa đường tới Hỏa Quốc cũng rất xa, Lâm Phong phải nhanh chóng lên đường
giải quyết Viêm Cực trước khi kì hạn trăm năm không đụng tới gia tộc kết thúc,
hắn không muốn qua trăm năm mấy tên lão tổ lại cầm Lâm gia và Mộ Dung gia ra
làm khó hắn.
Nói đến chuyện này Lâm Phong cũng khá lo cho Thái Phiêu Phiêu và Thái Tiêu
Diêu, sở dĩ ngày trước hắn không bắt mấy người lão tổ thề dính tới Cực Pháp
Quốc là do không muốn kéo hai người Thái Tiêu Diêu, Thái Phiêu Phiêu liên quan
vào vũng lầy này chứ không phải quên.
Dù sao Lâm Phong hiểu khá rõ Thái Tiêu Diêu và Thái Phiêu Phiêu, ở Cực Pháp
Quốc hai người họ không có gì ràng buộc cả, hắn tin một khi biết chuyện hai
người sẽ chạy trốn ngay, mấy tên lão tổ sẽ không làm đến mức diệt cả Cực Pháp
Quốc để hả giận, trừ phi mấy tên đó bị váng đầu.
Chỉ không biết hai người họ có bị bắt trước khi sự kiện Ngũ Hành Tràng xảy ra
hay không, nếu khả năng đó thật sự xảy ra Lâm Phong sẽ bắt Ngũ Đại Đế Quốc
phải trả giá đắt chứ không còn là chuyện cá nhân giữa hắn với mấy tên lão tổ
nữa.
Bỏ qua chuyện đó, lúc này ba người Lâm Phong, Vũ Ngưng, Hiên Phượng đang đi
ngang qua trung tâm Hỏa Diệp Lâm - một mảnh rừng vô cùng lớn với lượng linh
khí cực kì dồi dào, so sánh có khi còn nhỉnh hơn cả nồng độ linh khí ở nội lưu
Hồng Lưu Quốc.
Về mặt cơ bản Hỏa Diệp Lâm khá giống với Cự Điểu Sơn Lâm, đều là thế giới
thuộc về linh thú, có điều quy mô của Hỏa Diệp Lâm lớn hơn Cự Điểu Sơn Lâm rất
nhiều, ở đây có không ít linh thú Hóa Thần kì với các chủng loài khác nhau,
chẳng là Lâm Phong không thấy linh thú hóa thành hình người.
Thậm chí linh thú nói được tiếng người Lâm Phong cũng chưa gặp, điều này khiến
Lâm Phong hơi nghi ngờ “lí thuyết hóa hình” của Liễu Phượng, từ trước đến giờ
hắn chỉ hứng thú với luyện đan, luyện khí, trận pháp chứ không tìm hiểu nhiều
về linh thú, hắn vẫn mặc định những điều Liễu Phượng giới thiệu cho hắn là
đúng.
Có vợ từng sống cuộc đời của một phượng hoàng, càng từng ở chung với đám linh
thú mấy trăm năm cần gì phải tự thân tìm hiểu thêm về linh thú đâu?
Nhưng hiện tại phát hiện trong lời của Liễu Phượng có rất nhiều lỗ hổng thì
Lâm Phong đã chuyển hướng sang có lẽ nên tìm hiểu về thế giới linh thú một
chút, biết đâu lại tìm được tin tức gì liên quan đến thân thế của Liễu Phượng.
Đang nghĩ ngợi mông lung, bỗng nhiên một tiếng nổ lớn vang lên cắt đứt dòng
suy nghĩ của Lâm Phong.
-Oanh.
Âm thanh đó là do Hiên Phượng dùng một chưởng đánh bay một đầu Thạch Hỏa Viên
tu vi Hóa Thần trung kì đánh lén ba người, còn Hiên Phượng qua 20 năm đi đường
cũng đã đạt tới Hóa Thần trung kì, lực chiến càng đạt tới Hóa Thần trung kì
đỉnh phong.
Đang yên đang lành bỗng nhiên lại bị đánh lén, Hiên Phượng phủi tay tức giận
nói:
-Mau tránh đường, nếu không đừng trách ta làm thịt ngươi.
Đầu Thạch Hỏa Viên kia hiển nhiên có linh trí khá cao, nó nhìn ra được Hiên
Phượng là người yếu nhất trong ba người đã đánh được nó, nhưng nó không những
không chạy mà lại vỗ ngực rống lên một tiếng cực lớn vang vọng cả vùng trung
tâm.
Theo kinh nghiệm của Lâm Phong thì đầu Thạch Hỏa Viên này đang kêu gọi đồng
bạn, hoặc… thủ lĩnh.
Tuy nhiên Lâm Phong không có ra tay ngăn cản, nói thẳng ra hắn còn đang muốn
gặp linh thú Hợp Thể để xác định xem linh thú Hợp Thể có hóa hình được hay
chưa nên chỉ đứng một chỗ tản ra khí thế của Hợp Thể sơ kì chờ đợi.
Quả nhiên, chỉ ba giây sau bên cạnh đầu Thạch Hỏa Viên tu vi Hóa Thần trung kì
đã nhiều hơn một đầu Thạch Hỏa Viên khác lớn hơn với tu vi Hợp Thể trung kì,
và con này cũng không hóa thành hình người, nhưng từ ánh mắt của nó có thể
thấy linh trí của nó không kém gì nhân loại.
Về phần nó có khả năng hóa hình hay không thì chưa biết.
Cảm nhận được khí thế từ Lâm Phong chỉ là Hợp Thể sơ kì, nhưng đầu Thạch Hỏa
Viên tu vi Hợp Thể trung kì lại có cảm giác Lâm Phong cực kì nguy hiểm, cộng
thêm linh thú Hợp Thể khác với tu sĩ Hợp Thể không được tăng phúc từ sân nhà
nên nó không nhảy vào đánh Lâm Phong ngay.
Ngược lại Đầu Thạch Hỏa Viên tu vi Hợp Thể trung kì rất có nhân tính mở miệng
nói:
-Ta gọi Thạch Đại, lão đại của khu vực này, không biết ba vị tiến vào địa bàn của ta có chuyện gì không?
Giống như đã đoán trước Thạch Đại có khả năng nói chuyện bằng ngôn ngữ nhân
loại, Lâm Phong đáp:
-Chúng ta chỉ đi ngang qua, không có ác ý.
Nghe vậy Thạch Đại gật đầu nói tiếp:
-Thì ra là thế, bất quá ta vẫn phải mời ba vị mau rời khỏi chỗ này, nơi đây không chào đón nhân loại.
Một lần nữa không ngoài ý muốn “bị trục khách”, Lâm Phong cười nói:
-Đừng nóng, nếu không gặp ngươi thì đúng là chúng ta chỉ đi ngang qua, nhưng gặp ngươi rồi ta có chút chuyện muốn hỏi thăm. Nhân tiện nói luôn ta là một luyện đan sư tứ phẩm, chỉ cần ngươi trả lời vài câu hỏi ta sẽ luyện cho ngươi pháp đan tứ phẩm.
Nghe câu trước Thạch Đại còn muốn nổi nóng hù dọa Lâm Phong sớm rời đi, nhưng
nghe xong câu sau Thạch Đại lập tức bỏ qua ý định đó, pháp đan tứ phẩm a.
Có thể pháp đan tứ phẩm đối với tu sĩ Hợp Thể không quá đáng giá, bất quá với
linh thú như nó thì pháp đan chính là một món đồ vô giá, kể cả khi pháp đan
chỉ có tứ phẩm vẫn là như vậy, bởi vì khả năng cảm ngộ quy tắc của linh thú
không cao bằng nhân loại.
Nếu không linh thú đâu cần hóa hình thành nhân loại làm gì?
Dưới sự dụ hoặc của pháp đan, Thạch Đại bày ra vẻ mặt cực kì “ôn hòa” nói:
-Ngươi hỏi đi, nếu biết ta nhất định sẽ trả lời.
Lâm Phong không khách khí hỏi luôn:
-Ngươi hóa hình thành nhân loại được không? Nếu không thì cần điều kiện gì mới có thể hóa hình?
Tưởng Lâm Phong hỏi cái gì cao siêu chứ câu này quá dễ, Thạch Đại lắc đầu:
-Trong giới linh thú muốn hóa hình thành nhân loại phải đạt được một trong hai điều kiện, đó là có Hóa Hình Thảo hoặc tu luyện tới cấp 6, đổi sang hệ thống tu luyện của nhân loại thì tương đương với Vấn Đạo, ta không có Hóa Hình Thảo nên không hóa hình được.
Nhận được câu trả lời, Lâm Phong thầm nghĩ “quả nhiên có vấn đề, nói vậy kiếp
trước của Liễu Phượng khả năng lớn chỉ dính líu với phượng hoàng nhất tộc chứ
chưa chắc đã là phượng hoàng”.
Lâm Phong hỏi tiếp:
-Ngươi có từng nghe đến chuyện phượng hoàng nhất tộc xuất hiện ở Ngũ Hành Tinh bao giờ chưa?
Thạch Đại lại lắc đầu:
-Chưa từng nghe qua, ngoài ra theo trí nhớ truyền thừa của ta thì ở Ngũ Hành Tinh không hề có phượng hoàng, bởi vì Ngũ Hành Tinh chưa có khả năng tiến vào Vấn Đạo, phượng hoàng nhất tộc là một giống loài cao quý sẽ không đem tộc nhân đến nơi như vậy.
Qua hai câu trả lời, kết hợp với những gì liên quan đến Liễu Phượng trong đầu
Lâm Phong đã vẽ ra được một chút đầu mối về một kế hoạch khủng bố, nhưng muốn
xác định chắc chắn thì hiện tại hắn vẫn chưa có cách nào, có lẽ phải giải
quyết xong Viêm Cực mới biết thêm được.
Lâm Phong hỏi câu cuối cùng:
-Ngươi có phương hướng chính xác đi tới Hỏa Minh Quốc không? Ta là người từ phương xa chạy đến nên không rành đường lắm.
Lần này Thạch Đại gật đầu:
-Ngươi chỉ cần đi theo hướng bắc ra khỏi Hỏa Diệp Lâm rồi cứ thế đi về hướng bắc thêm tầm một năm là đến được Hỏa Minh Quốc. Đúng rồi, nếu đi nhanh ngươi sẽ đến kịp để tham gia đại hội đấu giá trăm năm một lần của Hỏa Minh Quốc.
Nghe được thông tin ngoài lề đấu giá hội, Lâm Phong vui vẻ nói:
-Tốt, những gì cần hỏi ta đã hỏi xong, bây giờ ngươi cần luyện đan dược loại gì thì lấy linh dược ra, luyện xong cho ngươi ta sẽ rời đi ngay.
…………………
Gần một năm sau, rốt cuộc ba người Lâm Phong cũng đến được Hỏa Minh Thành –
thành thị trung tâm của Hỏa Minh Quốc.
Hỏa Minh Quốc khác với Hồng Lưu Quốc không phải tu chân quốc tân tấn mà là tu
chân quốc cấp bốn lâu năm, người đứng đầu nghe nói càng là Hợp Thể trung kì,
nhưng có một điểm giống là đi vào Hỏa Minh Thành cũng phải trải qua tranh đấu
giành vé vào nội lưu như ở Hồng Lưu Quốc.
Tuy nhiên mức độ tranh đấu ở đây nhẹ nhàng hơn Hồng Lưu Quốc một chút, đặc
biệt sắp tới có một buổi đấu giá cực lớn nên Hỏa Minh Thành càng “mở cửa” rộng
hơn cho mọi người đi vào, chỉ cần trả một nghìn linh thạch trung phẩm liền có
thể vào thành.
Mà linh thạch, Lâm Phong không thiếu, vừa đến hắn đã chi thẳng sáu nghìn linh
thạch trung phẩm để đỡ mất thời gian kiểm tra rồi tiến thẳng tới phòng đấu
giá, theo Lâm Phong được biết chỉ một canh giờ nữa hội đấu giá sẽ bắt đầu, hắn
không muốn bỏ lỡ bất kì vật phẩm nào.
Bởi vì trong tu chân giới có rất nhiều trường hợp những vật thoạt nhìn đơn
giản lại ẩn chứa bí cực lớn, chẳng may do đến trễ mà để vụt mất cơ duyên thì
rất đáng tiếc.
Không nói đâu xa, tấm ngọc giản có chứa Vân Bằng thu được ở hội đấu giá Cực
Linh là một ví dụ điển hình.
Tuy nói với thực lực hiện tại không khó để Lâm Phong thẳng tay cướp đoạt đồ
vật từ đấu giá hội, cho dù người chủ trì có là Viêm Cực cũng không ngăn được
Lâm Phong nhưng con người hắn không thích làm mấy chuyện như vậy, hắn là một
người sống rất có quy củ.
Rất nhanh ba người Lâm Phong đã tới trước phòng đấu giá, lại bỏ thêm ba nghìn
linh thạch trung phẩm nữa ba người đã lấy được vé tham gia đấu giá hội.
Có điều do đến quá sát giờ nên mấy phòng đấu giá hạng sang đã không còn ba
người đành phải ngồi ở khu vực đấu giá thông thường, đối với chuyện này Lâm
Phong không để ý cho lắm mang theo nhị nữ đi vào.
Vừa bước vào phòng đấu giá, với đội hình một nam anh tuấn, hai nữ xinh đẹp,
cộng thêm Lâm Phong không muốn gây rối đã ẩn dấu tu vi thì ba người Lâm Phong
không tránh khỏi việc trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Hơn nữa ba người chỉ “được” ngồi ở khu vực thông thường nên không ai cho rằng
Lâm Phong là nhân vật lớn, ngay lập tức ba người nhận được rất nhiều ánh mắt
dò xét từ bốn phương tám hướng một cách không hề cố kị.
Thậm chí trong đó còn có một tên thiếu gia Nguyên Anh hậu kì bước ra từ phòng
đấu giá hạng sang số sáu buông lời bông đùa với Vũ Ngưng:
-Tiểu nương tử, bổn thiếu gia nhìn trúng ngươi rồi, theo bổn thiếu gia đi, trong hội đấu giá này nàng thích cái gì ta đều mua cho nàng.
Những người khác chứng kiến cảnh này liền lắc đầu:
-Lại một người đáng thương rơi vào ma trảo của Trần Thiêm, đừng nhìn Trần Thiêm ăn ngon nói ngọt nhưng cô nương kia mà không đồng ý thế nào cũng bị cưỡng ép mang đi.
-Chậc, ai bảo cha của hắn là gia chủ Trần gia có mối quan hệ rất tốt với thành chủ đại nhân đâu, ở Hỏa Minh Thành này căn bản không có người chọc nổi Trần Thiêm a. Mà thôi, tốt nhất chúng ta cứ giả vờ không nghe không thấy gì mới là tốt nhất.
Một người khác hưởng ứng:
-Ngươi nói chí phải.
Về phần Lâm Phong chỉ hơi nhíu mày rồi cho qua chuyện, đây không phải hắn sợ
mà là Lâm Phong lười chấp nhất với một tên “hậu bối Nguyên Anh hậu kì”, chứ
nếu cứ vì một hành động trêu ghẹo Vũ Ngưng liền giết thì hắn phải giết hơn một
nửa người ở đây đấy.
Dù sao vẻ đẹp của Vũ Ngưng rất động lòng người a.
Đáng tiếc, Trần Thiêm không biết bản thân vừa thoát khỏi quỷ môn quan, từ
trước đến giờ hắn luôn được người khác “kính sợ” nên thấy Lâm Phong không để ý
tới mình lập tức tức giận nói:
-Tiểu tử từ đâu tới, không biết Trần Thiêm ta là ai sao?
Một lần có thể bỏ qua, đến lần thứ hai bị chọc giận Lâm Phong khẽ búng tay một
cái về phía Trần Thiêm.
-Bang…
Một cái búng tay, không gian phá toái, âm thanh “bang” vang lên cực kì rõ rệt
kèm theo một cái lỗ đen nho nhỏ xuất hiện ngay bên cạnh Trần Thiêm tỏa ra lực
hút đáng sợ khiến toàn trường giật mình không thôi.
Cái này… quá mạnh mẽ rồi.
Về phần Trần Thiêm là người trong cuộc đã bị dọa sợ gần chết, nhưng nghĩ đến
phía sau hắn có Hóa Thần viên mãn bảo vệ liền lấy lại tự tin lớn tiếng quát
tháo:
-Ngươi… ngươi dám động thủ với ta? Minh lão, thay ta thu thập hắn.
Trần Thiêm lớn tiếng là vậy, nhưng qua ba giây vẫn không thấy có người nào
bước ra thu thập Lâm Phong, ngược lại chỉ thấy vẻ mặt Trần Thiêm đen như đáy
nồi chạy ngược về phòng đấu giá hạng sang số sau.
Sự cố này, tiếp tục khiến toàn trường giật mình, bởi vì mọi người đều biết
Minh lão trong lời Trần Thiêm là người mạnh thứ hai của Trần gia chỉ sau Trần
gia gia chủ, càng là người xếp thứ sáu trong bảng xếp hạng trăm người mạnh
nhất Hỏa Minh Quốc.
Người như thế đến cuối cùng không chịu ra mặt chỉ có một đáp án duy nhất, sợ.
Nói vậy thiếu niên vừa ra tay mạnh đến mức nào? Chẳng lẽ là một Hợp Thể lão tổ
rảnh rỗi cải trang thành thiếu niên bình thường đi cùng với hai thị nữ xinh
đẹp sao?
Trong lúc nhất thời những người có mặt ở đấu giá hội đều tự giác tránh xa Lâm
Phong một chút.
Cứ như thế trong phòng đấu giá vốn chật kín người bỗng chốc chỉ còn lẻ tẻ vài
người, để giải quyết vấn đề này bên phía phòng đấu giá lập tức cử một nữ tử
Hóa Thần sơ kì với vẻ ngoài thanh tú tên Thục Ly đến giao cho Lâm Phong một
tấm lệnh bài màu đen nói:
-Vãn bối Thục Ly, ra mắt tiền bối.
Hiểu ý của Thục Ly, Lâm Phong tiếp nhận lệnh bài màu đen khẽ gật đầu:
-Không cần đa lễ, dẫn đường đi.
Nghe vậy Thục Ly không dám chậm trễ quay người dẫn ba người đến một phòng đấu
giá còn cao cấp hơn cả phòng đấu giá hạng sang của Trần Thiêm một bậc – phòng
đấu giá đặc biệt dành cho những người cấp bậc lão tổ.
Vừa đi Thục Ly vừa cười duyên nói vu vơ:
-Ta chưa thấy tiền bối bao giờ, có phải tiền bối nghe được tin tức trong lần đấu giá này có tin tức liên quan tới Thiên Hỏa mới cấp tốc đi tới Hỏa Minh Thành hay không?
Lâm Phong ăn ngay nói thật trả lời:
-Ta chỉ là tiện đường đi qua, vừa hay biết nơi đây có mở đấu giá hội nên tò mò tới xem thế nào chứ không có chủ ý nhất định. Bất quá, Thiên Hỏa đúng là rất không tệ, không biết ngươi có thể nói cho ta biết đó là loại Thiên Hỏa nào không?
Thục Ly đáp:
-Thực ra bên phía đấu giá hội cũng không rõ ràng lắm, vãn bối chỉ nghe nói tin tức này có liên quan tới một loại Thiên Hỏa được xếp trong năm thứ hạng đầu của Thiên Hỏa Bảng, về phần chính xác thế nào có lẽ phải đợi có người đoạt được mới rõ ràng.
Cứ thế hỏi thêm một hai tin tức nữa Lâm Phong đã đến được phòng đấu giá đặc
biệt, hắn đưa cho Thục Ly một cái nhẫn trữ vật có chứa một viên pháp đan tứ
phẩm nói:
-Đây là thù lao, ngươi có thể lui.
-Bất quá đừng mở ra vội, nếu không sẽ rất phiền phức cho cả ta lẫn ngươi.
Câu sau, là Lâm Phong truyền âm cho Thục Ly.
Tiếp nhận nhẫn trữ vật, nghe được truyền âm, Thục Ly bán tín bán nghi không
biết bên trong nhẫn là gì nhưng rất biết điều nghe theo lời Lâm Phong không
vội mở ra.