337 : Trung Phẩm Hỏa Linh Mạch


Phong ấn giải khai, tu vi đột phá, theo đó trí nhớ của Hiên Phượng về những
chuyện trước đây cũng được khôi phục hoàn toàn.

Bất quá phần trí nhớ đó không bao gồm vụ việc ở Ngũ Hành Tràng nên đột phá
xong Hiên Phượng bỏ qua luôn bước củng cố tu vi lập tức quay người chạy về
thôn, nàng rất muốn biết Lâm Phong làm thế nào cứu được nàng, hơn nữa nàng
không thấy hai người Tuyết, Phượng bên cạnh Lâm Phong.

Mà Hiên Phượng biết hai người Tuyết, Phượng rất quan trọng với Lâm Phong, cộng
thêm người bắt nàng là Hồng Lưu lão tổ thì khả năng lớn trong lúc cứu nàng Lâm
Phong đã bị lạc mất hai người họ, ý nghĩ này khiến Hiên Phượng rất bứt rứt.

Nàng thích Lâm Phong là sự thật, nhưng nàng quý mến hai người Tuyết, Phượng
cũng là sự thật, nàng không thể nào vui nổi khi hai người Tuyết, Phượng gặp
chuyện không may.

Cứ thế trong sự vội vã bứt rứt Hiên Phượng chỉ dùng năm phút đã về tới “nhà”,
tuy nhiên nàng vẫn giữ được bình tĩnh không để người trong thôn nhận ra điểm
khác lạ của mình, trong mắt người khác nàng vẫn là một Hiên Phượng phàm nhân.

Dù sao Hiên Phượng không biết chính xác lí do Lâm Phong ở đây để làm gì, nàng
không muốn phá hỏng kế hoạch hóa phàm của Lâm Phong.

Chỉ là Hiên Phượng giấu được người khác chứ không giấu được Lâm Phong, dù
không vận dụng bất kì thứ gì Lâm Phong cũng biết khi nàng trở về là đã đột phá
lên Hóa Thần sơ kì, bởi vì tất cả đều nằm trong kế hoạch của Lâm Phong rồi.

Ngay từ đầu Lâm Phong hóa phàm không chỉ đơn giản để rèn luyện tâm cảnh mà còn
để giúp Hiên Phượng sống lại, đồng thời thông qua việc đó hắn chế tạo luôn cho
nàng một “tâm ma” giúp nàng đột phá Hóa Thần kì, cuối cùng cái chết của Trương
Liêu là chìa khóa để Hiên Phượng giải quyết tâm ma.

Cho nên vừa thấy Hiên Phượng bước vào nhà Lâm Phong đã nở nụ cười nói:

-Chào mừng ngươi trở lại.

Hiên Phượng không có tâm tình “chào mừng trở lại”, nàng gấp gáp hỏi ngay:

-Tuyết và Phượng có chuyện gì không?

Lâm Phong biết Hiên Phượng lo lắng điều gì, hắn trả lời:

-Ngươi yên tâm, hai nàng tạm thời rất an toàn.

Nhận được câu trả lời khiến Hiên Phượng buông lỏng tâm tình hơn rất nhiều,
nàng khẽ nói:

-Cám ơn…

Không đợi Hiên Phượng nói hết câu Lâm Phong đã khoát tay xen vào:

-Không cần nói lời xin lỗi, lựa chọn của ngươi không liên lụy gì đến chúng ta hết. Ngược lại nếu không nhờ ngươi thì chúng ta phải trải qua thêm ít nhất một sự dò xét khốc liệt khác từ Hồng Lưu lão tổ, kết quả đó so với bây giờ có lẽ còn tồi tệ hơn nhiều lắm.

Nghe vậy Hiên Phượng rốt cuộc không kiềm chế cảm xúc được nữa, nàng bất chấp
bên cạnh còn có Vũ Ngưng nhảy tới ôm Lâm Phong khóc nức nở, nàng vừa khóc vừa
nói:

-Ta sợ, ta sợ lắm, ta đã từng nghĩ vĩnh viễn không thể gặp lại ngươi được nữa, cám ơn ngươi đã tới tìm ta.

Đối với hành động này Lâm Phong không đẩy nàng ra, nhưng nó không có nghĩa là
hắn đã chấp nhận Hiên Phượng.

Sự thật thì Lâm Phong biết tình cảm Hiên Phượng dành cho hắn là gì, hắn càng
biết rõ nàng đã phải trải qua thống khổ như thế nào, nhưng trong trái tim của
hắn chưa có hình bóng của nàng, hắn chỉ coi nàng là một người bằng hữu mà
thôi.

Có thể nói Vũ Ngừng chờ nhất định sẽ có kết quả, còn Hiên Phượng có chờ cũng
chưa chắc đã được Lâm Phong đáp lại.

Một lát sau Hiên Phượng trút xong nỗi lòng tự động rút ra khỏi người Lâm
Phong, nàng lau đi nước mắt nói:

-Là ta vô ý.

Lâm Phong tùy ý nói :

-Không sao, ngươi không có chuyện gì là tốt rồi.

Lúc này Hiên Phượng mới quay sang bắt chuyện với Vũ Ngưng :

-Ngươi là… Phong Vũ Ngưng có phải không ?

Không bất ngờ lắm khi Hiên Phượng nhận ra mình, dù sao Vũ Ngưng đã từng có một
thời gian sống ở Cực Pháp Học Viện, nàng gật đầu xác nhận :

-Phải, là ta.

Hiên Phượng tỏ vẻ hơi khó hiểu hỏi :

-Sao đến bây giờ ta vẫn cảm thấy giữa chúng ta có điểm thân thuộc nhỉ ? Chẳng lẽ ta thật sự là do ngươi sinh ra ?

Nghe Hiên Phượng nhắc tới vấn đề nhạy cảm này Lâm Phong lập tức đứng ra giải
thích :

-Không phải, sở dĩ ngươi cảm thấy thân thuộc với Vũ Ngưng là vì ta có dùng khí tức đặc thù của nàng ấy bồi bổ thân thể cho ngươi giúp ngươi dung hợp linh hồn hoàn mĩ chứ giữa hai người không hề có quan hệ huyết thống.

Lâm Phong không nói thì thôi, nói ra liền khiến Hiên Phượng đỏ mặt giận dỗi
nói :

-Bại hoại.

Lâm Phong gãi gãi đầu vô tội :

-Đấy là trường hợp bất khả kháng a, ta không phải cố ý nhìn a.

Đột nhiên Hiên Phương giống như nhớ tới cái gì hơi trầm xuống nói :

-Ngươi có dự tính gì không, ta sợ Hồng Lưu lão tổ sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu, nếu lão bất chấp tất cả báo cho Ngũ Đại Đế Quốc biết bí mật của ngươi thì phiền phức lớn.

Đúng vậy, Hiên Phượng biết Lâm Phong không tầm thường, ngay cả hiện tại với tu
vi Hóa Thần sơ kì nàng vẫn không nhìn ra được tu vi của Lâm Phong nhưng nàng
không cho rằng Lâm Phong có đủ sức đối đầu trực tiếp với Hồng Lưu lão tổ.

Nàng nghĩ Lâm Phong ẩn cư ở Hỏa Hoa Thôn 20 năm là để trốn tránh Hồng Lưu lão
tổ đấy.
Cách nghĩ của Hiên Phượng không sai, đổi lại một người khác chạy đến Hỏa Hoa
Thôn đúng là không thể gia tăng tu vi, ở đây làm gì có linh khí dồi dào để tu
luyện đâu.

Tuy nhiên Hiên Phượng không biết trong tay Lâm Phong có rất nhiều tài nguyên
tu luyện cướp đoạt từ Thần Nguyên Mộ Địa cũng như từ Hồng Lưu lão tổ, hắn căn
bản không cần dùng linh khí từ thiên địa vẫn có thể tu luyện rất nhanh chóng.

Đồng thời Lâm Phong có cả Không Linh Chi Thể phụ trợ song tu, trải qua hai
mươi năm tu vi của Lâm Phong đã leo lên tới Hóa Thần hậu kì rồi.

Cho nên đáp lại sự lo lắng của Hiên Phượng là Lâm Phong nhún vai nói :

-Hồng Lưu lão tổ đã bị ta giết chết, bí mật của ta cũng bị Ngũ Đại Đế Quốc biết cả rồi.

Hiên Phượng trợn mắt la thất thanh :

-Cái gì, ngươi… ngươi rốt cuộc đã mạnh đến mức nào rồi.

Lâm Phong nghiêm túc đáp :

-Đợi qua một thời gian nữa ta sẽ không sợ bất kì ai ở Ngũ Hành Tinh, đến lúc đó ta mang ngươi đi báo thù.

Nhìn Lâm Phong không giống nói chơi, Hiên Phượng ủ rũ nói :

-Xem ra ta càng ngày càng bị ngươi bỏ xa.

Thấy vậy Lâm Phong khích lệ nói:

-Thế thì ngươi phải cố gắng lên a, mà tính ra trong cùng lứa ngươi rất lợi hại rồi, có rất ít người chỉ dùng hơn trăm năm tu luyện tới Hóa Thần.

Tính cách của Hiên Phượng rất vô tư, nàng rất nhanh đã bỏ đi vẻ ủ rũ, thay vào
đó nàng cười hì hì giơ lên nắm đấm nói:
-Ta nhất định sẽ cố gắng để theo kịp bước chân của ngươi.

…………………….

Một năm sau, Lâm Phong dựa vào danh tiếng của mình rất dễ dàng triệu tập toàn
bộ thôn nhân lại khoảng đất trống giữa thôn.

Đợi mọi người đến đông đủ, Lâm Phong đứng ra thông báo :

-Mục đích ta gọi mọi người đến đây là do ta có một sự thật muốn nói cho mọi người biết, rằng ta không phải người bình thường, càng không phải thương nhân mà là một tu sĩ đến từ Phong Quốc. Và ta rất xin lỗi vì trước giờ đã giấu mọi người, nhất là Tiêu gia gia, con đã lừa dối Tiêu gia gia nhiều lần.

Nghe vậy mọi người lập tức xôn xao, nhưng đáng ngạc nhiên là chẳng có ai lộ ra
vẻ sợ hãi, có lẽ ở với Lâm Phong lâu ngày mọi người đã quá quen với tính cách
ôn hòa của Lâm Phong, hơn nữa trong bọn họ không có nhiều người biết tu sĩ
khác người thường ở chỗ nào.

Ngược lại mọi người truyền tai nhau những câu thế này :

-Thấy chưa, ta nói với ngươi nhiều lần rồi, Lâm thúc không đơn giản đâu, bây giờ ngươi tin rồi chứ.

-Xì, Lâm thúc không đơn giản thì ai chẳng biết, nhưng ngươi có nói với ta thúc ấy là tu sĩ đâu.

-Ách, mà tu sĩ là cái gì a, rất lợi hại đúng không ?

-Ai biết, đợi lát nữa Lâm thúc nói sẽ rõ.

Trong đó Tiêu Chấn cũng không ngoại lệ, từ cách xưng hô của Lâm Phong lão biết
Lâm Phong không có ý xấu, lão hiền hòa nhìn Lâm Phong nói :

-Từ ngày đầu tiên con đến thôn lão đã nghi ngờ rồi, còn chuyện xin lỗi thì con không có lỗi gì cả, nhờ có con Hỏa Hoa Thôn mới bình yên.

Lâm Phong ôm quyền nói :

-Cám ơn Tiêu gia gia đã hiểu cho con.

Sau đó Lâm Phong nói tiếp:

-Ngoài ra hôm nay ta còn một chuyện khác mong mọi người thông cảm, đó là ta rất cần một thứ bên dưới Hỏa Hoa Thôn, nhưng nếu cứ thế lấy đi sẽ khiến thôn gặp phải tai họa nên ta đã thu xếp để thôn tạm thời chuyển đi nơi khác, mọi người có ý kiến gì không.

Một lần nữa mọi người không chút sợ hãi ủng hộ Lâm Phong, trải qua bàn bạc
người lên tiếng quyết định dĩ nhiên vẫn là Tiêu Chấn:

-Con muốn làm thế nào cứ làm thế đó đi.

Lâm Phong gật đầu:

-Vậy mọi người đứng yên đừng di chuyển, ta sẽ thi pháp để dịch chuyển cả thôn cùng đi.

Nói xong Lâm Phong bắt quyết kích hoạt một cái truyền tống trận hai chiều cực
lớn đã được bố trí sẵn từ trước, theo đó ánh sáng truyền tống lóe lên rồi cả
Hỏa Hoa Thôn được Lâm Phong truyền đến một khu vực cách đó mười ngày đi đường.

Chứng kiến cảnh này, đám thiếu niên trong thôn không ngừng xuýt xoa:

-Nga, Lâm thúc quá lợi hại, sau chuyện này ta nhất định sẽ bái thúc ấy làm sư phụ.

-Đúng, đúng, chỉ không biết thúc ấy có chịu nhận đệ tử hay không a.

-Hì hì, ta thấy Lâm thúc tính tình rất tốt, thiết nghĩ thúc ấy không từ chối đâu.

………..

Một bên khác, dưới lòng đất nơi Hỏa Hoa Thôn từng tọa lạc, Lâm Phong cùng Hiên
Phượng và Vũ Ngưng đang đứng trước một “dãy đất đá màu đỏ hồng” thoạt nhìn
không có gì bất thường ngoại trừ màu sắc khác lạ với đất đá xung quanh.

Không, phải nói là có dùng thần thức hay các thủ đoạn cảm nhận thông thường
cũng chỉ thấy đấy là một dãy đất đá màu đỏ hồng bình thường.

Nhưng Lâm Phong biết trước mặt hắn là một đoạn linh mạch, hơn nữa không phải
bình thường linh mạch mà là linh mạch mang theo thuộc tính hỏa – Hỏa Linh
Mạch, tác dụng của Hỏa Linh Mạch đối với hỏa hệ tu sĩ cao hơn linh mạch thông
thường gấp mấy lần.

Sở dĩ Hỏa Hoa Thôn trồng được Hỏa Linh Hoa là do đất ở Hỏa Hoa Thôn trải qua
lâu ngày cùng tồn tại đã cảm nhiễm một chút khí tức từ Hỏa Linh Mạch, có điều
không phải vì thế mà Lâm Phong biết ở đây có Hỏa Linh Mạch.

Trên thực tế đoạn Hỏa Linh Mạch này đã bị một cái tự nhiên trận pháp phong bế
rất kĩ, đến mức nếu không phải nhờ có Vũ Ngưng cảm ứng thì Lâm Phong cũng
chẳng dùng thần đồng dò xét tỉ mỉ để rồi phát hiện ra ở đây có một đoạn Hỏa
Linh Mạch đâu, cái trận pháp tự nhiên kia quá cao thâm kém chút đã có thể đánh
lừa được thần đồng rồi.

Tuy nói Nhật Nguyệt Phá Hư Thần Đồng có thể phá được hết thảy hư ảo, nhìn
xuyên hết thảy trận pháp, nhưng điều kiện tiên quyết là thần đồng phải ở trạng
thái đỉnh cao còn bây giờ thần đồng mới chỉ đang trong quá trình được bồi
dưỡng thôi.

Bỏ qua chuyện đó, Lâm Phong phân phó cho Hiên Phượng:

-Tuy đây là Hỏa Linh Mạch còn ngươi tu luyện là Phong thuộc tính nhưng có Vũ Ngưng trợ giúp thì ngươi vẫn có thể nhận được lợi ích rất lớn, bất quá nhớ là đến lúc ta đột phá ngươi phải cùng Vũ Ngưng rời đi ngay, ta không muốn hai người bị thương, có hiểu không?

Hiên Phượng gật đầu:

-Ta hiểu.

Lâm Phong nói:

-Hai nàng vào vị trí đi, ta bắt đầu đây.

Chuẩn bị xong xuôi đâu vào đấy, vẻ mặt Lâm Phong ngưng trọng hẳn lên, hắn biết
đây là Hỏa Linh Mạch nhưng không biết chính xác phẩm cấp của nó như thế nào,
một khi khai mở mà đẳng cấp Hỏa Linh Mạch quá cao khiến hắn không không chế
được thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Nhưng Lâm Phong không do dự quá lâu, hắn nghiên cứu cái trận pháp nơi này hơn
mười lăm năm đã mò ra được một chút dấu vết rằng nơi đây cùng lắm chỉ là
thượng phẩm linh mạch thôi, mà thượng phẩm linh mạch thì hắn có nắm chắc xử
lí.

Nói đến chuyện này Lâm Phong cảm thấy khá may mắn khi đạt được ngọc giản trận
pháp từ Dương Huyền, nếu hắn không biết về thiên nhiên trận pháp thì hắn không
có cách phá giải tự nhiên trận pháp ở đây, mà phương pháp dùng cường lực phá
giải thì hắn không dám làm vì rất dễ nhận phải phản phệ.

Hiện tại tốt rồi, qua mười lăm năm nghiên cứu hắn đã có thể thông qua thiên
nhiên trận pháp mở ra Hỏa Linh Mạch.

Thế là Lâm Phong bắt đầu dùng thần thức thiên nhiên trận pháp khắc lên dãy đá
đỏ hồng, theo càng ngày càng nhiều dấu ấn trận pháp được khắc lên dãy đá đỏ
hồng rốt cuộc đã xuất hiện một lỗ hổng nho nhỏ, từ trong lỗ hổng nho nhỏ đó
không ngừng tràn ra một nguồn hỏa linh khí nồng nặc.

Lâm Phong mừng rỡ nói:

-Trung phẩm Hỏa Linh Mạch, rất thích hợp.

Biết được đây là trung phẩm Hỏa Linh Mạch, Lâm Phong không cố kị nữa tiếp tục
khai mở dãy đá đỏ hồng, lỗ hổng dần dần trở nên lớn hơn khiến hỏa linh khí
tràn ra nhiều hơn trợ giúp hai người Hiên Phượng, Vũ Ngưng tu luyện.

Bất quá Lâm Phong làm việc rất có chừng mực chỉ mở ra đến một mức nhất định
chứ không khai mở hoàn toàn, sau đó hắn trực tiếp nhảy vào lỗ hổng tiến thẳng
vào Hỏa Linh Mạch tu luyện.


Đỉnh Phong Chí Tôn - Chương #337