Đợi bóng dáng Lâm Phong khuất hẳn, từ trong góc phòng đột nhiên bước ra một
bóng người mặc đồ đen thế vào chỗ Lâm Phong ngồi đối diện với Nguyên Mi.
Người nọ, không phải vệ sĩ của Nguyên Mi mà là thủ hạ dưới trướng của thành
chủ Đại Hỏa Thành với tu vi Ngưng khí tầng tám, Đại Nham, và ngay từ đầu Đại
Nham đã có mặt trong căn phòng này bằng thuật pháp ẩn thân theo kế hoạch của
Nguyên Mi.
Đợi Đại Nham ngồi xuống, Nguyên Mi lên tiếng hỏi:
-Tiên sinh có phát hiện điều gì không?
Đại Nham đáp:
-Trong lúc hắn thử rượu ta không cảm nhận được bất kì linh lực ba động nào trên người hắn, từ đó chỉ có hai khả năng có thể xảy ra. Thứ nhất, hắn thực sự là một phàm nhân bình thường sở hữu vị giác không tưởng, còn thứ hai hắn là một tu sĩ có tu vi cao hơn ta rất nhiều.
-Bất quá ta nghiêng về khả năng thứ nhất nhiều hơn, dù sao ta là tu sĩ nên rất hiểu tư thái của tu sĩ, tu vi càng cao tu sĩ càng muốn hướng tới địa phương tốt hơn để tu luyện lên tầng thứ cao hơn chứ chẳng có ai rảnh rỗi trở về nơi linh khí kém cỏi này làm gì.
Đại Nham nói không sai, trên thế giới này không có ai muốn dậm chân tại chỗ,
mọi người đều muốn ở trên người khác, thân làm tu sĩ càng phải như vậy, trừ
khi bất đắc dĩ lắm mới phải đi lùi, ví dụ như bị truy sát hoặc hóa phàm nhập
thần.
Ở đây tu vi của Đại Nham quá thấp không tiếp xúc đến khái niệm hóa phàm, mà
những hành động của Lâm Phong cũng không giống một người bị truy sát, đổi lại
là hắn bị truy sát sẽ không từ Hỏa Hoa Thôn chạy tới Đại Hỏa Thành, càng không
ra mặt gây hấn với Tuyệt Tửu Lâu.
Làm gì có người nào bị truy sát lại khoa trương như thế đâu?
Nhưng dù Đại Nham biết đến hóa phàm nhập thần cũng sẽ không cho rằng Lâm Phong
là tu sĩ vì linh khí ở nơi này quá mỏng manh không thích hợp để nhập thần,
trên lí thuyết tu sĩ trảm phàm thành công vẫn cần một lượng linh khí nhất định
mới có thể đột phá lên Hóa Thần.
Tóm lại không có lí do gì để một tu sĩ khủng bố xuất hiện ở địa phương khỉ ho
cò gáy này cả.
Phía đối diện, Nguyên Mi khẽ gật đầu đại biểu ý tứ tin tưởng, tuy nàng không
phải tu sĩ nhưng lại tiếp xúc với tu sĩ không phải một lần hai lần nên vẫn có
nhận thức một hai về thế giới của tu sĩ, những lời Đại Nham phân tích rất có
lí.
Đồng thời Nguyên Mi không quên đưa cho Đại Nham một cái bọc có chứa hai gốc
Hỏa Linh Hoa đã tiến cấp thành công nói:
-Đa tạ tiên sinh đã bỏ thời gian quý báu tới giúp ta một phen bộn bề, nơi đây ta có chút lòng thành mong tiên sinh nhận cho. Ngoài ra ta mong tiên sinh đừng tiết lộ vụ cá cược này với thành chủ đại nhân, nếu không ta sẽ rất khó ăn nói với Lâm Phong.
Nhận được gấp đôi thù lao, Đại Nham vui vẻ tiếp nhận giao kèo, dù sao hắn đã
xác nhận Lâm Phong chỉ là một người bình thường thì có thông báo cho thành chủ
biết về “vị giác của thần” hay không cũng không phải việc gì quá quan trọng.
Sau đó Đại Nham không nấn ná ở lại Tuyệt Tửu Lâu thêm nữa, hắn ẩn mình vào
bóng tối âm thầm rời đi.
…………….
Tại một căn phòng khác ở Tuyệt Tửu Lâu, sau nửa ngày không thấy Lâm Phong quay
về Triệu Minh rốt cuộc không muốn tiếp tục chờ đợi đứng dậy nói:
-Ta đi tìm Lâm Phong.
Thấy vậy Vũ Ngưng đứng ra ngăn cản:
-Đừng, Tuyệt Tửu Lâu là địa bàn của người ta, ngươi có đi cũng chỉ gây thêm rắc rối chứ không giải quyết được chuyện gì.
Bị Vũ Ngưng ngăn cản, Triệu Minh hơi khựng bước chân lại nói:
-Nhưng cứ chờ đợi như thế này không phải cách, đã nửa ngày trôi qua ai biết Nguyên Mi có giở trò lật lọng dùng vũ lực ép buộc Lâm Phong chịu thua hay không? Ta không yên tâm để hắn một mình đối phó với Nguyên Mi, ta phải đi tìm hắn.
Dứt lời Triệu Minh lách qua Vũ Ngưng mà đi, nhưng không đợi Triệu Minh xúc
động đẩy cửa đi ra thì một người khác đã đẩy cửa đi vào phòng chặn đường Triệu
Minh nói:
-Không cần tìm, ta trở về rồi đây.
Người vừa đi vào, không phải Lâm Phong thì là ai.
Trông thấy Lâm Phong trở về lành lặn, Triệu Minh giống như buông được tảng đá
đè nặng trong lòng xuống thở phào nhẹ nhõm, hắn hỏi:
-Nguyên Mi không làm khó ngươi chứ?
Lâm Phong cười cười đáp lại:
-Tiêu điểm của trận cá cược chỉ đơn giản là một màn đàm luận về rượu, và ta may mắn giành được phần thắng. Tuy nhiên chuyện này mấy người chúng ta tự biết là được rồi chứ không cần truyền ra ngoài, còn Hỏa Linh Tửu một thời gian sau sẽ có người trực tiếp đem tới thôn cho chúng ta.
Triệu Minh là người thông minh, theo lời Lâm Phong nói hắn biết giữa Lâm Phong
và Nguyên Mi đã có thỏa thuận gì đó nhưng Lâm Phong không kể cụ thể hắn cũng
không hỏi nhiều, hắn vỗ vai Lâm Phong cười sảng khoái:
-Lần này ngươi lập công lớn a, đợi nhận được Hỏa Linh Tửu ta sẽ đề nghị Tiêu lão để riêng cho ngươi một vò lớn, đến lúc đó quán ăn của ngươi vừa có mồi ngon vừa có rượu tốt, nhất định sẽ rất đắt hàng a.
Không để ý tới Triệu Minh tính toán sảng khoái, Lâm Phong hỏi:
-Ngươi có nhận được tin tức gì từ Tiêu lão hay mấy người đi tới Minh Các không?
Nghe tới đây Triệu Minh ngừng nụ cười lại, hắn chuyển sang vẻ mặt trầm ngâm
trả lời:
-Bên phía Tiêu lão không có chuyện gì, nhưng tình hình của những người đi tới Minh Các giống chúng ta đều bị bắt chẹt với lí do đến trễ một tháng, bất quá bên đó không có ai đứng ra giải quyết được nên lần này coi như chúng ta mất trắng một xe hàng.
Nhận được tin xấu, Lâm Phong tức tối nói:
-Đám chết tiệt này, đi, chúng ta đi tới Minh Các đòi về công đạo.
Lần này Triệu Minh lắc đầu:
-Mọi chuyện đã trễ, Tiêu lão đã chấp nhận việc bị mất một xe hàng rồi. Hơn nữa ta nhận được thông báo từ Tiêu lão rằng khi ngươi xong việc ở đây chúng ta sẽ hội họp với mọi người ở tửu điếm Đại Phúc nghỉ ngơi, Tiêu lão nói không muốn chúng ta tiếp tục tham gia vào thị phi ở Đại Hỏa Thành.
Nghe vậy Lâm Phong biết Tiêu Chấn sợ hắn bị người ghi hận mới chấp nhận mất
trắng một xe hàng, hắn kiềm chế lại sự bồng bột của mình gật đầu:
-Ta hiểu rồi, chúng ta về gặp Tiêu lão thôi.
Sau đó mấy người Lâm Phong rời khỏi Tuyệt Tửu Lâu hướng tới tửu điếm Đại Phúc.
Mười phút sau, khi Lâm Phong tới nơi đã thấy mọi người có mặt đầy đủ chỉ thiếu
mấy người bọn hắn, và nhìn sắc mặt ai ai cũng toát lên vẻ lo lắng, đoán chừng
mọi người đang lo cho hắn do nghe về vụ cá cược giữa hắn với Tuyệt Tửu Lâu.
Mà thực tế chính là như vậy, mọi người đều có suy nghĩ Lâm Phong không thể nào
là đối thủ của Tuyệt Tửu Lâu, và sau nửa ngày chờ đợi tất cả đều cho rằng Lâm
Phong đã gặp chuyện, nếu qua thêm một canh giờ nữa không thấy Lâm Phong trở về
Tiêu Chấn sẽ đích thân tới nói chuyện với Nguyên Mi.
Hiện tại khá tốt Lâm Phong đã về tới được tửu điếm, nhìn sơ qua cũng không
giống bị người làm khó dễ, nhưng Tiêu Chấn không đợi Lâm Phong nói lời nào đã
lên tiếng quở trách:
-Mấy đứa có nghĩ đến hậu quả nếu chọc giận Tuyệt Tửu Lâu hay không?
Lâm Phong cúi đầu nhận sai:
-Xin lỗi Tiêu gia gia, tất cả đều do con quá tự tin vào khả năng của mình mà không nghĩ xa hơn mới để mọi người phải lo lắng.
Thấy Lâm Phong cúi đầu nhận lỗi, Tiêu Chấn hơi dịu lại nói :
-Thôi, không đề cập tới chuyện này nữa, mấy đứa không bị làm sao là tốt rồi. Nhưng mấy đứa nhớ sau này không được hành sự lỗ mãng như hôm nay, mấy đứa phải luôn ghi nhớ tiền mất chúng ta có thể kiếm lại chứ mạng sống mất rồi sẽ vĩnh viễn không thể lấy lại.
-Hiện tại trời đã không còn sớm, mấy đứa tự lựa chọn phòng chia ra nghỉ ngơi hồi sức rồi sáng ngày mai chúng ta sẽ đi mua các vật dụng cần thiết.
Những người khác đáp lại :
-Vâng.
Sau đó mọi người theo lời Tiêu Chấn chia ra vài người một phòng nghỉ ngơi,
người nào đói có thể tự gọi đồ ăn lên phòng, riêng Lâm Phong và Vũ Ngưng thì
được ở riêng một phòng do Vũ Ngưng là nữ nhân, còn Lâm Phong coi như được
hưởng ké từ Vũ Ngưng.
Duy nhất chỉ có một người không nghỉ ngơi đó là Tiêu Chấn, lão đợi đám trẻ về
phòng hết mới một mình ra khỏi tửu điếm Đại Phúc đi ngược về Tuyệt Tửu Lâu nói
chuyện với Nguyên Mi để chắc chắn Nguyên Mi sẽ không tìm đến Lâm Phong gây khó
dễ.
…………………
Sáng hôm sau, Lâm Phong và Vũ Ngưng tiếp tục cùng nhóm với Triệu Minh, hôm nay
ba người được phân công đi tới Dược Hương Các tìm mua các loại dược liệu ít
xuất hiện ở vùng phụ cận Hỏa Hoa Thôn để mang về cho Trương Liêu điều chế
thuốc đặc hiệu.
Triệu Minh vừa đi vừa giới thiệu :
-Dược Hương Các là địa phương bán dược liệu lớn nhất Đại Hỏa Thành với quy mô năm tầng, tầng thứ nhất bán dược liệu bình thường, tầng thứ hai bán dược liệu cao cấp, tầng thứ ba nghe nói có bán linh dược gì đó nhưng ta chưa thấy tận mắt nên không rõ ràng lắm, còn tầng thứ bốn và thứ năm ta không có thông tin gì.
-Ngoài ra Dược Hương Các là tài sản thuộc quyền sở hữu của thành chủ, mức độ canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, hai người phải nhớ kĩ khi tiến nhập Dược Hương Các đừng đi loạn, nhất là từ tầng thứ ba trở đi, nếu không được phép mà cố tình xâm nhập sẽ bị coi thành tội phạm giết trước tính sau.
-Bất quá chuyến này tới Dược Hương Các ta đã có chuẩn bị theo lời Tiêu lão, chúng ta vẫn có hy vọng leo lên được tầng thứ ba xem xét một phen.
Ở bên cạnh, Lâm Phong biết ý đồ của Tiêu Chấn khi để hắn đi theo Triệu Minh
tới Dược Hương Các là tìm người chữa trị dung mạo ở tầng thứ ba nhưng thái độ
của hắn vẫn là một bộ dáng gật gù cho qua chuyện, trong lúc hóa phàm hắn thực
không nghĩ đến chuyện này.
Nói thật nếu không phải lo mấy người Tiêu Chấn gặp chuyện trên đường tới Đại
Hỏa Thành thì hắn chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình tại thôn chứ không cùng
đi, trên thực tế hắn còn rất nhiều kế hoạch chưa hoàn thành ở Hỏa Hoa Thôn.
Cứ thế một người nói hai người nghe, rất nhanh ba người đã đến được Dược Hương
Các.
Đúng như Triệu Minh giới thiệu đây là một tòa lầu các năm tầng với phong cách
thiết kế rất sang trọng, nào là tường dát hoàng kim nào là hoa văn hoa mĩ,
nhưng không hiểu sao trong mắt Lâm Phong chỗ này lại cho hắn ấn tượng khá
giống ‘‘lầu xanh’’.
Tạm thời bỏ qua chuyện đó trở về vấn đề chính, Triệu Minh vô cùng thành thục
đưa cho hai tên thủ vệ một chút tiền cười nói :
-Mọi người tốt.
Nhận được ‘‘tiền qua cửa’’ hai tên thủ vệ nhiệt tình đưa cho ba người Lâm
Phong mỗi người một tấm lệnh bài nói :
-Đây là lệnh bài tiến nhập Dược Hương Các cho phép tự do đi lại ở tầng thứ nhất và tầng thứ hai, nhớ đừng phá vỡ quy củ là được.
Triệu Minh ôm quyền đa tạ :
-Hai vị yên tâm, chúng ta sẽ không chạy loạn.
Sau đó ba người cùng nhau tiến vào Dược Hương Các.
Vừa bước vào các, đập vào mũi Lâm Phong là một cỗ hương thơm cực kì thoải mái
dễ chịu, người trong nghề như Lâm Phong biết ngay đây là mùi do số lớn dược
liệu tập trung cùng một chỗ phát ra, quả không hổ danh là nơi buôn bán dược
liệu lớn nhất Đại Hỏa Thành.
Tiếp theo đương nhiên sẽ có người ra tiếp đón, đó là một nữ nhân tầm 22 tuổi
khá ưa nhìn, bên ngực trái có treo một bảng nhỏ ghi tên Lăng Ngưng Nhi, và
nàng có vẻ biết Triệu Minh.
Lăng Ngưng Nhi nói với Triệu Minh :
-Đưa ta danh sách dược liệu, ta sẽ cho người chuẩn bị.
Triệu Minh cười cười lấy ra một bản danh sách đưa cho Lăng Ngưng Nhi :
-Tính cách của ngươi vẫn lãnh đạm như ngày nào a.
Không để ý tới đánh giá ‘‘lãnh đạm’’, Lăng Ngưng Nhi chuyển giao bản danh sách
cho một người khác trước rồi mới quay sang nhìn Triệu Minh bĩu môi :
-Ai bảo ngươi là người quen của ta đâu, mà sao ngươi còn chưa giới thiệu cho ta biết hai người này là ai, ta nhớ ngày trước ở thôn ta chưa gặp bọn họ bao giờ a.
Nghe vậy Triệu Minh mau mắn giới thiệu hai bên:
-Đây là Lâm Phong và Vũ Ngưng, thành viên mới của thôn, còn đây là Lăng Ngưng Nhi, từng là thành viên của thôn, nàng là tỷ tỷ của Lăng Mộc Quỳnh mà ngươi dạy thổi tiêu đó.
Tới đây Lăng Ngưng Nhi chen vào hỏi Lâm Phong :
-Nga, mấy năm không về thôn không biết muội muội của ta có khỏe không ?
Lâm Phong đáp vu vơ:
-Theo ta thấy thì cô bé vẫn khỏe, người không khỏe là ngươi mới đúng.
Lời của Lâm Phong khiến Lăng Ngưng Nhi nhíu mày hơi khó chịu :
-Ta có chỗ nào không khỏe ?
Lâm Phong tiếp tục nói vu vơ :
-Nếu muốn biết thì ngươi xin phép nghỉ việc ở đây rồi cùng chúng ta về thôn, đến lúc đó ta sẽ nói cho ngươi biết.
Lần này Lăng Ngưng Nhi thực sự khó chịu nói :
-Hừ, ngươi có biết xin vào Dược Hương Các làm việc khó thế nào không ? Nói nghỉ là nghỉ sao được.
Phát hiện không khí có chút không đúng, Triệu Minh vội vàng đứng ra hòa giải,
có điều ý tứ trong lời nói của hắn hơi nghiêng về bên Lăng Ngưng Nhi một chút.
-Mọi người đều là người quen cả, nể mặt ta đừng gây hấn a. Mà ngươi cũng kì lạ, ngày thường ngươi nói chuyện rất hiểu chuyện dễ nghe, tại sao hôm nay vừa gặp đã nói con gái người ta có bệnh, theo ta thấy nàng rất khỏe, người sai là ngươi a.
Lâm Phong lắc đầu nói :
-Nếu các ngươi đều không tin ta thì thôi, mau mua đồ rồi đi về.
Tới lúc này Triệu Minh khẽ bấm tay Lâm Phong một cái rồi nói với Lăng Ngưng
Nhi:
-Phải rồi, hôm nay vị thần y của Dược Hương Các có rảnh rỗi không, ta có chút quà muốn dâng cho lão nhân gia ngài.
Nghe Triệu Minh hỏi Lăng Ngưng Nhi cũng không so đo với Lâm Phong nữa trả lời
:
-Ngươi chờ ta một chút, chuyện này ta phải hỏi chấp sự mới biết được.
Triệu Minh gật đầu :
-Ừ, vậy ngươi đi đi, ta tranh thủ dẫn hai người này nhìn xung quanh mở mang tầm mắt.
Sau đó đợi Lăng Ngưng Nhi rời khỏi Triệu Minh mới nói nhỏ với Lâm Phong :
-Không phải ta không tin ngươi, nhưng ta hiểu tính cách của nàng không thích bị người khác gán ghép những chuyện vô căn cứ, hơn nữa ở đây cũng không phải chỗ thích hợp bàn chuyện, đợi lát nữa ta sẽ tìm cơ hội nói chuyện riêng với nàng.
Thật, trải qua nhiều chuyện Triệu Minh đã không hề nghi ngờ lời của Lâm Phong,
chẳng qua hắn hiểu Lăng Ngưng Nhi là người thế nào mới giả vờ đứng về phía
nàng.