322 : Hòa Nhập - Thật Sự Có Cướp?


Hiện tại Lâm Phong muốn trải nghiệm hóa phàm một cách chân thực nhất nên không
dùng Khô Mộc Phùng Xuân trị thương, mười ngày sau đó hắn chỉ nằm trên giường
bệnh cho Trương Liêu dùng các phương pháp phàm nhân trị liệu.

Thậm chí đôi khi Lâm Phong còn bày ra trạng thái thực sự hôn mê không chút
phòng bị, những lúc như thế Lâm Phong tìm lại được sự yên bình mà từ lâu rồi
hắn đã quên mất, tâm cảnh của hắn dần dần trở nên tĩnh lặng hơn, cảm giác rất
thoải mái.

Bất quá dù Lâm Phong không sử dụng linh lực hay khôi phục có chủ đích thì với
nhục thân mạnh mẽ những vết thương khủng khiếp trên người vẫn khép lại rất
nhanh, chỉ sau ba ngày nằm liệt giường hắn đã được Trương Liêu trợn mắt há mồm
tặng cho mấy chữ “đã qua cơn nguy kịch”.

Bảy ngày tiếp theo hầu như chỉ được dùng để khôi phục thể lực vốn có của một
người bình thường.

Còn Vũ Ngưng trong mười ngày này luôn túc trực ở nhà Trương Liêu để chăm sóc
Lâm Phong cũng như hợp lí hóa cái cớ bị cướp hết tiền, đây gọi là không có
tiền phải lấy sức ra trả nợ bằng cách phụ giúp Trương Liêu bốc thuốc và quán
xuyến việc nhà.

Hôm nay, Trương Liêu theo thời gian biểu mọi ngày tới chữa trị cho Lâm Phong,
đợi Lâm Phong uống xong chén thuốc lão nhẹ gật đầu nói:

-Từ hôm nay ngươi đã có thể rời giường bệnh hoạt động bình thường, nhưng để chắc ăn trong một tháng tới ngươi vẫn nên tránh các loại hoạt động mạnh. Ngoài ra lão không có thuốc tốt để xóa hoàn toàn các vết sẹo, tạm thời ngươi phải chịu chút thiệt thòi rồi.

Lâm Phong ngồi dậy ôm quyền cảm tạ:

-Trương đại phu quá lời, ta được Trương đại phu cứu về một mạng đã là rất may mắn đâu dám đòi hỏi gì nhiều.

Trương Liêu lắc đầu:

-Không cần cảm tạ lão, lão biết thuốc của lão không có công hiệu cải tử hoàn sinh. Nói thật lúc đầu thấy tình trạng của ngươi lão cũng không dám tin tưởng ngươi có thể bình phục, có lẽ do số mạng của ngươi chưa tận nên ông trời mới không để ngươi chết sớm.

-Thậm chí nói đây là thần tích cũng không sai a, lão chưa từng thấy ai bị thương nặng như ngươi mà chỉ dùng mười ngày dưỡng thương liền khỏe mạnh, nếu lão đoán không lầm trước đây ngươi có luyện võ qua có phải không?

Đối với những lời này Lâm Phong chỉ cười trừ cho qua, thực tế số mạng của hắn
đúng là chưa tận nhưng Thiên Đạo muốn hắn chết càng sớm càng tốt a.

Còn chuyện luyện võ Lâm Phong cũng không phủ nhận, ngày ở Tu Nghệ Cầu hắn đúng
là có luyện võ, tính ra không phải nói dối.

Tạm thời bỏ qua chuyện đó, Lâm Phong nói tiếp:

-Những ngày vừa qua huynh muội chúng ta làm phiền Trương đại phu rồi, sau này khỏe mạnh ta nhất định sẽ đi làm kiếm tiền trả lại cho đại phu.

Trương Liêu cười cười:

-Tiền thì lão không cần, nhưng nếu ngươi chịu cùng với tiểu cô nương này ở lại đây giúp lão thì lão rất hoan nghênh, từ khi có nàng phụ giúp quán xuyến công việc tấm thân già này cũng đỡ vất vả hơn không ít, lão thật không muốn quay lại ngày tháng vất vả.

Lời này không phải Trương Liêu muốn lợi dụng Vũ Ngưng mà là lão từng có một
đứa con gái cũng xinh đẹp và nhanh nhạy như Vũ Ngưng, có điều số phận đẩy đưa
đã khiến lão mất đi cả vợ lẫn con nên rất quý Vũ Ngưng, nếu được lão rất muốn
nhận Vũ Ngưng làm con nuôi.

Về phần Lâm Phong hắn không biết cố sự này nhưng vẫn nghe ra được sự chân
thành trong lời Trương Liêu, hắn cười đáp lại:

-Ta thấy Trương đại phu vẫn còn rất khỏe a, bất quá nếu Trương đại phu đã mở lời thì huynh muội chúng ta cung kính không bằng tuân mệnh, nói không quá chứ muội muội của ta rất có hiểu biết về y thuật, nói không chừng còn có thể nối nghiệp Trương đại phu đâu.

Nghe Lâm Phong nói khiến Trương Liêu càng cười sảng khoái hơn, trong bầu không
khí vui vẻ lão lên tiếng hỏi:

-Lão hỏi thật, các ngươi không phải huynh muội có đúng không? Trong lúc ngươi hôn mê tiểu cô nương này rất lo lắng không giống huynh muội bình thường a.

Lâm Phong gãi đầu ngượng ngùng nói:

-Không giấu gì Trương đại phu, thật ra ta và nàng ấy là thanh mai trúc mã quen biết nhau từ nhỏ chứ không phải huynh muội ruột thịt.

Ở bên cạnh, Vũ Ngưng cũng bày ra một bộ dáng ngượng ngùng.

Trông thấy cảnh này Trương Liêu vỗ vai Lâm Phong một cái nói:

-Tốt a, xem ra Hỏa Hoa Thôn sắp có hỷ sự a.

Lần này Lâm Phong tiếp tục cười cười cho qua chuyện, về phần có làm hỷ sự hay
không còn phải tùy tình hình.

Nói thêm mấy câu nữa Trương Liêu lại quay về với cuộc sống đại phu bận rộn để
lại không gian cho Lâm Phong và Vũ Ngưng tâm sự.

Đợi Trương Liêu đi rồi, Lâm Phong tạm thời cởi bỏ phong bế linh lực phất tay
bày ra một cái cách âm trận pháp trịnh trọng nói:

-Muội còn nhớ những lời ta nói trước khi tới đây chứ, bây giờ ta sẽ nói hết những gì ta biết về vấn đề của muội, có điều sự thật khá tàn khốc, ta cần muội chuẩn bị sẵn tâm lí.

Vũ Ngưng gật đầu đáp lại:

-Huynh cứ nói đi, muội không sao đâu.

Thế là Lâm Phong bắt đầu nói:

-Linh căn thực sự của muội không phải băng linh căn mà là Không Linh Căn bắt nguồn từ Không Linh Chi Thể, một loại thể chất rất hiếm gặp, nó giúp muội trở nên mẫn cảm với tất cả nguyên tố cũng như quy tắc trong thiên địa khiến tốc độ tu luyện của muội so với người bình thường nhanh hơn rất nhiều lần.

-Có thể nói Không Linh Chi Thể là thể chất thích hợp nhất cho tu luyện, nhưng đồng thời Không Linh Chi Thể cũng đã định sẵn số mệnh của muội là trở thành dinh dưỡng cho Thiên Đạo, bởi vì nó có thể dưỡng dục ra Không Linh Chi Hồn chữa trị phần thiếu hụt cho Thiên Đạo.

-Và thời đại này Thiên Đạo có biến, một khi Không Linh Chi Hồn hoàn thiện sẽ không ai ngăn được quyết tâm cướp đoạt của Thiên Đạo, kể cả ta. Tuy ta không biết muội còn bao nhiêu thời gian nhưng có lẽ không nhiều.

Nghe Lâm Phong nói Vũ Ngưng mới hiểu tại sao Lâm Phong lại áy náy, đó là do
Lâm Phong đã trực tiếp nhúng tay vào việc tạo ra số mệnh tàn khốc cho nàng,
nếu hắn không chữa trị cho nàng thì nàng sẽ không phải trở thành chất dinh
dưỡng cho Thiên Đạo.

Bất quá nàng không trách Lâm Phong, thật lòng mà nói nếu thời gian có quay lại
nàng cũng chấp nhận để Lâm Phong chữa trị căn bệnh không thể tu luyện.

Vũ Ngưng mỉm cười, nàng rất nhẹ nhàng chấp nhận sự thật nói ra:

-Huynh không cần cảm thấy áy náy, nhờ có huynh mà muội mới biết thế giới này đẹp đẽ như thế nào, nhất là bây giờ muội đang rất vui vẻ khi được ở bên cạnh huynh, và khoảng thời gian này so với không thể tu luyện đã dài hơn rất nhiều, không phải sao.

Lâm Phong nhìn Vũ Ngưng mỉm cười mà trầm mặc, một lúc sau hắn mở miệng nói:

-Kì thực trong trái tim ta cũng có một chỗ dành cho nàng, nhưng hiện tại trong lòng ta còn quá nhiều uẩn khúc không muốn nghĩ tới chuyện kết duyên đành phải phụ lòng của nàng, có phải ta quá ích kỉ không?

Vũ Ngưng đưa ra nắm đấm nhỏ như ngày nào nói:

-Chỉ cần nghe được những lời này của huynh thì muội đã cảm thấy hạnh phúc rồi, hơn nữa huynh nói hiện tại chứ không phải vĩnh viễn, muội sẽ chờ đến ngày huynh giải quyết hết uẩn khúc trong lòng.

Khác với lần trước, ngay lúc này đây Lâm Phong vươn tay ra nắm lấy tay Vũ
Ngưng, hắn kiên quyết nói ra:

-Ta nhất định sẽ kéo nàng trở về từ tay Thiên Đạo.

……….

Ngày hôm sau, trong lúc Lâm Phong và Vũ Ngưng đang phụ giúp Trương Liêu chăm
sóc mấy gốc thảo dược thì Tiêu Chấn tới, trông thấy Lâm Phong có thể hoạt động
bình thường Tiêu Chấn rất cao hứng nói:

-Hai con thấy cuộc sống ở thôn có tốt không?

Phía bên kia, thấy Tiêu Chấn tới thăm Vũ Ngưng lập tức tạm dừng việc chăm sóc
thảo dược chạy lại chào hỏi:

-Con rất thích không khí trong thôn, rất bình yên. Bất quá Tiêu gia gia đến sao không báo cho con một tiếng, làm con không có thời gian chuẩn bị gì cả.

Lâm Phong cũng học theo Vũ Ngưng nói:

-Lâm Phong ra mắt Tiêu gia gia.

Một lúc thu được hai đứa cháu nuôi, đồng thời Tiêu Chấn phát hiện tâm tình Vũ
Ngưng tốt hơn hẳn mười ngày trước liền tò mò hỏi:

-Con bé này, có phải con có tin gì vui hay không?

Vũ Ngưng cúi đầu nói nhỏ:

-Gia gia chỉ biết trêu chọc con thôi.

Tiêu Chấn cười lớn:

-Thôi thôi, hôm nay ta tới đây là để báo cho hai con biết tối nay thôn chúng ta có tổ chức tiệc chào mừng thành viên mới, hai con nhớ đến đúng giờ a.

Nghe đến tổ chức tiệc, hai mắt Vũ Ngưng lóe sáng, nàng nhớ lại bữa tiệc định
mệnh ngày xưa nên rất háo hức, có điều nàng vẫn lên tiếng hỏi lại:

-Thành viên mới là chúng con sao? Nhưng làm như vậy có phiền mọi người quá không?

Hiểu Vũ Ngưng rất biết lo xa, Tiêu Chấn lên tiếng giải thích:

-Chắc con cũng thấy mấy ngày vừa rồi thôn chúng ta rất tấp nập có phải không? Đó là do cứ mỗi ba năm thì đặc sản của thôn chúng ta là Hỏa Linh Hoa lại đến mùa thu hoạch, cũng theo chu kì đó Hỏa Hoa Thôn chúng ta đều mở tiệc ăn mừng, nhân tiện gia gia giới thiệu hai đứa cho mọi người biết mặt luôn.

Nhận được câu trả lời, Vũ Ngưng cười hì hì:

-Thì ra là vậy, tối nay con nhất định sẽ tới tham dự.

…..

Rất nhanh buổi tối đã tới, nhưng khác với không khí trầm lắng của mọi ngày,
đêm nay Hỏa Hoa Thôn vô cùng náo nhiệt.

Đèn đuốc thắp sáng, tiếng nhạc ngân vang, người người cười nói rất vui vẻ, đồ
ăn thức uống cũng được chuẩn bị rất đầy đủ, toàn thôn không một ai vắng mặt đi
ra nhập tiệc.

Đặc biệt Lâm Phong còn đích thân chuẩn bị mười mấy xiên thịt nướng riêng cho
Vũ Ngưng.

Bất quá đây không phải Lâm Phong giấu nghề không muốn làm cho cả thôn mà là
hắn không có nguyên liệu, mười ngày vừa qua hắn chỉ nằm trên giường bệnh đào
đâu ra nguyên liệu?

Nếu không phải xin được một ít từ Trương Liêu thì mười mấy xiên thịt nướng kia
cũng không có đâu.

Tay cầm dĩa thịt nướng, vừa đứng vừa ăn rất dân dã nhưng Vũ Ngưng cực kì vui
vẻ, có thể nói đây là bữa tiệc đúng nghĩa đầu tiên nàng được tham dự, nơi đây
không hề có toan tính mà chỉ có mọi người toàn tâm toàn ý chung vui với nhau.

Đồng thời với dung mạo xinh đẹp pha chút ngây thơ của mình khiến Vũ Ngưng khá
nổi bật giữa đám đông, hầu như bất kì nam nhân trẻ tuổi nào chưa có đôi có cặp
đều liếc nhìn Vũ Ngưng mấy cái.

Trong đó phải kể tới Triệu Minh, Triệu Cương, hai người này coi như có quen
biết mặt dày mày dạn chạy tới bắt chuyện, nhưng không biết có phải hai người
được Tiêu Chấn nhắc nhở hay không mà không có buông lời trêu hoa ghẹo nguyệt.

Triệu Minh tặc lưỡi:

-Chậc, mười ngày qua ngươi không ra khỏi nhà Trương đại phu đã bỏ lỡ rất nhiều trò vui a.

Vũ Ngưng cười nói:

-Cùng Trương đại phu học tập dược lí cũng rất vui.

Ở bên cạnh, Triệu Cương chuyển hướng sang nhìn Lâm Phong nói:

-Ta đã nghe Trương đại phu kể về bệnh tình của ngươi, nếu ngươi chưa có ý định gì thì ta đề nghị sau này theo chúng ta lăn lộn gom góp chút tiền đi tới Đại Hỏa Thành, ở đó có lẽ sẽ có đan dược chữa được dung mạo cho ngươi.

Nghe vậy Lâm Phong ngẫm nghĩ một lát nói:

-Đa tạ ngươi có ý tốt, đúng là ta từng học võ qua nhưng hiện tại ta chỉ muốn sống một cuộc sống đơn giản không tranh chấp, việc chữa trị dung mạo đối với ta cũng không quan trọng nên ta phải từ chối rồi.

Lâm Phong đã nói thế Triệu Cương cũng không khuyên thêm, đột nhiên hắn ngửi
thấy một hương thơm cực kì kích thích vị giác liền nhìn chằm chằm vào dĩa thịt
nướng trên tay Vũ Ngưng nói:

-Nga, đây là ngươi tự làm sao, cho ta một xiên có được không?

Vũ Ngưng không keo kiệt đưa cho cả Triệu Minh lẫn Triệu Cương mỗi người một
xiên đáp:

-Đây là do Lâm Phong chuẩn bị, không phải ta.

Tiếp nhận thịt nướng, Triệu Minh không quan tâm ai chuẩn bị đã lập tức cắn
xuống một miếng, sau ba giây đứng hình hắn trầm trồ khen ngợi :

-Không nghĩ tới ngươi là nam nhân mà tay nghề lại khá như vậy, ta chưa từng ăn món thịt nào ngon thế này a.

Triệu Cương cũng gật đầu lia lịa đồng ý :

-Thật sự, ta tưởng đồ ăn mẹ ta nấu là ngon nhất rồi nhưng bây giờ ta phải công nhận tài nấu nướng của ngươi mới là tuyệt đỉnh. Đúng rồi, sau này chúng ta hợp tác đi, ta săn thú, ngươi chế biến thành món ăn đem bán, tiền thu được sẽ chia đôi, ngươi thấy sao ?

Lời nói là thế, nhưng phần lớn vẫn là do Triệu Cương muốn được ăn đồ ăn Lâm
Phong chế biến nhiều hơn, mùi vị này quá gây nghiện a.

Lâm Phong làm sao không biết tiểu tâm tư của Triệu Cương, nhưng lần này hắn
lại gật đầu đồng ý :

-Tốt a, kì thực ta cũng có ý định mở một quán ăn nhỏ ở thôn, nếu có người cung cấp nguyên liệu thì còn gì bằng.

Triệu Cương cười sảng khoái :

-Một lời đã định.

Qua thêm một lúc nữa, trước khi màn vui chính của bữa tiệc là khiêu vũ được
diễn ra thì Tiêu Chấn bước lên một cái bục ở trung tâm lớn tiếng nói :

-Mọi người chú ý, hôm nay ta có chuyện muốn thông báo. Vũ Ngưng, Lâm Phong, hai đứa lên đây đi.

Đợi Lâm Phong cùng Vũ Ngưng đi lên Tiêu Chấn lại nói tiếp :

-Từ hôm nay hai người trẻ tuổi này sẽ chính thức gia nhập thôn chúng ta, mọi người cùng nâng li chúc mừng nào.

Nói xong Tiêu Chấn là người đầu tiên cầm lên li rượu nốc cạn, mọi người thấy
vậy cũng hưởng ứng nhiệt tình, không khí bữa tiệc càng trở nên cao trào hơn.

Đột nhiên… một loạt tiếng chuông vang lên.

-Boong…. Boong….

Tiêu Chấn nhíu mày, lão hừ lạnh :

-Hừ, đám khốn kiếp Hắc Lang Bang vẫn chưa từ bỏ ý định thu thuế thôn chúng ta đây mà, mọi người tạm dừng theo ta ra ngoài xử lí Hắc Lang Bang, lần này nhất định phải đánh bọn chúng một trận nhớ đời.


Đỉnh Phong Chí Tôn - Chương #322